Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 53

Kỳ nghỉ Nguyên Đán kết thúc, Du Khuynh cho thư ký gửi thông báo, mười giờ rưỡi mở cuộc họp cấp trung.
Trước khi họp, cô đi tìm Tần Mặc Lãnh tìm hiểu đại khái người phụ trách của các bộ phận.
Tần Mặc Lãnh đang vùi đầu xem tài liệu, thỉnh thoảng ấn huyệt thái dương.


Xem xong một phần, anh ta dùng bút đỏ viết một hàng kiến nghị lên chỗ trống bên cạnh.
Góc bàn còn một chồng tài liệu, là báo cáo công việc của các khu vực, hai ngày nay anh ta nhìn chằm chằm màn hình tới đau cả mắt bèn để thư ký in ra xem.


Du Khuynh gõ cửa đi vào không khỏi nhíu mày. Hôm nay Tần Mặc Lãnh diện một chiếc áo sơ mi màu hồng, trông cực kỳ lãng tử.
Khóe mắt Tần Mặc Lãnh liếc một cái rồi không để ý tới.
Hôm đó cô lấy tủ trưng bày cũ kỹ của Lạc Mông ví thành anh ta, tổn thương lòng tự trọng lắm.


Anh ta có lôi thôi nhếch nhác như vậy à?
Du Khuynh đóng cửa ngồi xuống đối diện anh ta. Anh ta nghiêm mặt lạnh lùng. “Tần tổng, chúc mừng năm mới. Ngài đây là đổi mới mặt tiền cũ sao.”


Cuối cùng Tần Mặc Lãnh cũng chịu ngẩng đầu lên: “Ừm.” Giọng anh ta nhạt nhẽo, “Năm mới cảnh tượng mới, mua một bộ đồ mới, còn đi nâng cơ mặt nữa.”
Du Khuynh: “Xem ra cuộc phẫu thuật này không thành công rồi, anh xem mặt anh vẫn còn xệ xuống kia kìa.”
Tần Mặc Lãnh: “……”


Bị tức tới não sung huyết.
Quên mất xem tới hàng thứ mấy rồi.
Anh ta ngước mắt, “Em không cảm thấy, em nên xin lỗi tôi một tiếng à?”


“Tôi còn chưa bảo anh viết bản kiểm điểm, anh còn đánh ngược lại một gậy. Anh không nên kiểm điểm một chút, tại sao tủ trưng bày của đối thủ cạnh tranh đã bày ra sử dụng bình thường rồi, bên Lạc Mông vẫn là poster sản phẩm của năm ngoái?”


Du Khuynh lấy vitamin C bên góc bàn của anh ta đổ ra hai viên ném vào miệng.
Chạy thị trường hai ngày liên tục, vừa mệt vừa lạnh. 
Sáng nay lúc thức dậy cảm thấy cả người mệt mỏi.
Có cảm giác như sắp bị cảm.
Tần Mặc Lãnh vỗ vỗ xấp tài liệu đó, “Tôi gần ba ngày chưa chợp mắt rồi.”


Đương nhiên có phần hơi khoa trương một chút, có điều mỗi ngày chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ.
Từ khi nhận được tấm hình cô gửi, nhất là còn chung khung hình với bên Đóa Tân khiến anh ta nuốt không trôi cơn tức này, suốt kỳ nghỉ Nguyên Đán chẳng buồn ra cửa.


Du Khuynh mở quyển sổ ra, “Tìm anh để hỏi tình huống mấy giám đốc của các bộ phận.”
Tần Mặc Lãnh đăng nhập email, “Gửi cho em đấy, kiểm tra đi.”
Đoán được cô sẽ tìm mình hỏi tình huống, nửa đêm anh ta không ngủ được bèn chỉnh lý ra cho cô.


Du Khuynh mở email trên điện thoại ra, “Buổi sáng anh có cuộc họp nào khác không?”
Tần Mặc Lãnh hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi tham gia hội nghị trung tầng với em.”
Mười giờ hai mươi, Du Khuynh và Tần Mặc Lãnh tới phòng hội nghị trước mười phút.


Người phụ trách của các bộ phận tới từ sớm rồi, lúc này đang to nhỏ trò chuyện với nhau.
Đổi chủ soái rồi, họ chẳng biết chút gì về vị chủ soái này. Tính cách, tác phong làm việc, không nắm được chút thông tin nào cả.


Du Khuynh đi vào, bọn họ ngồi ngay ngắn nhìn máy tính của mình. Mỹ nữ bổ mắt, bất kể là nam hay nữ thi thoảng đều lén lút liếc nhìn Du Khuynh mấy cái.
Lực chú ý đều bị thu hút bởi nhan sắc và khí chất của cô, ngay cả việc hôm nay Tần Mặc Lãnh mặc áo sơ mi màu hồng cũng bị họ xem nhẹ không chú ý tới.


Du Khuynh chịu ảnh hưởng không khí làm việc của trước kia, lúc hợp tác với bên môi giới thường xuyên họp hành liên miên, người tới đủ là đi thẳng vào vấn đề chẳng có lời mở đầu thừa thãi nào.


“Đóa Tân đầu tư tổng cộng bao nhiêu tủ trưng bày lên thị trường? Chi phí của mỗi tủ là bao nhiêu? Mỗi tháng chi phí trưng bày cho hộ kinh doanh là bao nhiêu? Nhân viên nghiệp vụ của họ từ khi đàm phán với hộ kinh doanh tới lúc đầu tư xong tủ trưng bày, tốn khoảng bao nhiêu thời gian?”


Liên tiếp bốn câu hỏi được đề ra, còn là liên quan tới đối thủ cạnh tranh.
Tổng giám bộ phận kinh doanh ngây người.
Tất cả các vấn đề anh ta đều chưa chuẩn bị.


Anh ta cho rằng hôm nay Du Khuynh chỉ tìm hiểu tình hình tiêu thụ năm ngoái của công ty, cùng với nhiệm vụ mục tiêu của năm nay, tuyên truyền sản phẩm mới này nọ.
Trước khi họp, anh ta chuẩn bị đủ hai tiếng đồng hồ.
Ai biết cô chẳng ra chiêu theo lẽ thường như vậy.


Người phụ trách điều tra thị trường cũng cúi đầu im lặng.
Những tin tức này, anh ta nên là người nắm rõ đầu tiên nhưng lại thất trách rồi.
Ba ngày nghỉ phép, anh ta làm một chuyến du lịch ngắn với gia đình.


Trong phòng hội nghị vốn dĩ đôi lúc còn có âm thanh của tiếng click chuột, lúc này lặng ngắt như tờ.
Hôm nay Tần Mặc Lãnh qua đây chỉ ngồi nghe, anh ta lười nhác dựa vào trong ghế. Chiếc áo sơ mi màu hồng này được mua từ thời tuổi trẻ phong lưu đó cơ.
Không có măng sét phối cùng.


Anh ta trực tiếp xoăn tay áo lên.
Thỉnh thoảng anh ta còn liếc tổng giám tiêu thụ một cái.
Phòng hội nghị vẫn chìm vào im lặng.
Giám đốc tiếp thị căng da đầu nói: “Sau khi tan họp, nội trong nửa tiếng đồng hồ tôi sẽ trả lời cô.”


“Tôi cho rằng bộ phận tiêu thụ chúng ta sẽ có những số liệu này.” Nói xong, Du Khuynh nhìn giám đốc tiếp thị, “Thế tôi sẽ nói số liệu tôi thu thập chọn lọc ra vậy, đến lúc đó so sánh với số liệu bên anh thu thập được.”
Giám đốc tiêu thụ: “……”
Đao này đâm ác hơn đao kia.


Khiến giám đốc bộ phận tiêu thụ như anh ta chẳng còn chỗ để dung thân.


Du Khuynh tự hỏi tự đáp các vấn đề vừa rồi, “Đóa Tân đầu tư khoảng 400 nghìn một tủ trưng bày trong phạm vi cả nước, tủ hai cánh và tủ một cánh chênh lệch chẳng bao nhiêu. Giá của tủ một cánh là 900 tệ, tủ hai cánh là khoảng 600. Thu nhập của tủ trưng bày hai cánh đạt 300 triệu. Phí trưng bày cho hộ kinh doanh, hai quý hai ba, ở những con đường đông đúc cao nhất là 210 tệ, phí trưng bày cho các cửa hàng tiện lợi phổ thông, mỗi tháng cũng có 60-70 tệ. Ngang bằng tiền hàng.”


Ngừng lại chốc lát.
“Nhân viên nghiệp vụ của Đóa Tân bọn họ, từ lúc đàm phán với chủ cửa hàng tới lúc đưa tủ trưng bày qua rồi trưng bày sản phẩm hoàn tất, theo tôi được biết, ngắn nhất là mất khoảng bốn tiếng, dài nhất không vượt quá ba ngày.”
Nói xong, phòng hội nghị càng im lặng hơn.


Chỉ có tiếng ghi chép ‘sột soạt’ của ngòi bút phát ra.
Bất kể là người phụ trách tài vụ, tiêu thụ hay là điều tra thị trường đều đang múa bút thành văn.


Động tác bên Đóa Tân quá nhanh, Triệu Thụ Quần cũng ác, nhắm ngay thời gian mấy ngày trước khi nghỉ phép tết Nguyên Đán khi các hãng cùng ngành thả lỏng ngóng chờ nghỉ phép muốn đón năm mới.
Còn Đóa Tân khua chiêng gõ mỏ bắt đầu đầu tư tủ trưng bày.


Đầu tư tủ trưng bày xong vừa đúng kỳ nghỉ Nguyên Đán tới, đánh úp bất ngờ khiến họ không kịp trở tay, căn bản chẳng cho họ thời gian phản ứng.
Hơn nữa trước đó không để lộ chút tiếng gió nào.
“Chúng ta nói tiếp tới vấn đề thứ hai.” Du Khuynh hớp một ngụm cà phê.


Tim của họ đều nhấc lên tới cổ họng.


“Năng lực kiểm soát và tạo mối quan hệ thân thiết với hộ kinh doanh của nhân viên nghiệp vụ Đóa Tân, mọi người đã rõ như ban ngày rồi.” Du Khuynh hỏi: “Tôi muốn biết nhân viên nghiệp vụ, giám đốc khu vực của Lạc Mông chúng ta có bao nhiêu năng lực kiểm soát như vậy? Trong cuộc họp vào tuần sau, tôi hy vọng sẽ có đáp án.”


Giám đốc tiếp thị: “…… Được.”
Cô đây là tăng xiềng xích lên bọn họ.
Du Khuynh: “Tôi không hiểu đường lối tiếp thị, còn như mọi người quản lý nhân viên nghiệp vụ thế nào, duy trì quan hệ với nhà kinh doanh ra sao tôi không làm rõ ràng nữa, chỉ cần nằm trong phạm vi pháp luật đều OK.”


Giám đốc tiếp thị thở phào, tảng đá bự trong lòng rơi xuống. Anh ta chỉ sợ người ngoài ngành như Du Khuynh sẽ nhúng tay vào chuyện trong ngành.
“Giám đốc Tiết, về việc Đóa Tân đầu tư tủ trưng bày mới, bên anh chuẩn bị đối phó thế nào?” Du Khuynh hỏi tiếp.


Vấn đề này, giám đốc tiếp thị đã có chuẩn bị, “Tủ trưng bày của Lạc Mông chúng ta tuy cũ rồi nhưng vẫn còn dùng được, tôi chuẩn bị dùng poster mới làm một chiếc ‘áo khoác’ cho tủ trưng bày, từ trên xuống dưới đều được thay đổi hết để tủ trưng bày thay màu áo mới.”


“Giá cả nguyên vật liệu khoảng hai mươi triệu.”
Du Khuynh gật gật đầu, “Màu sắc chủ đạo của poster, anh định chọn màu nào?”
Giám đốc tiếp thị: “……”
Anh ta không có chuẩn bị.
Mà những việc này đều thuê cho công ty kế hoạch thực hiện.


Nhưng trước mặt lãnh đạo, kỵ nhất là nói ba chữ tôi không biết này.
“Muộn nhất trước khi tan làm tôi sẽ chọn vài phương án gửi vào email của cô.”


Du Khuynh ‘ừ’ một tiếng, tiếp tục chuyển vấn đề, “Trước mắt tủ trưng bày duy nhất tạo thành ảnh hưởng thị giác đối với chúng ta đó chính là tủ trưng bày của Đóa Tân.”
Cô gửi poster của Đóa Tân vào trong group.


“Bề mặt poster trên tủ trưng bày của Đóa Tân lấy quả chanh vàng làm chủ đạo, phối màu băng xanh. Tươi mát, sảng khoái. Bên cạnh đó táo xanh và nho tím, hiệu quả thị giác không thua gì chanh vàng.”


Giám đốc tiếp thị hiểu rồi, màu sắc chủ đạo phải chọn màu táo xanh, “Nho tím khiến người ta cảm thấy quý phái, không thoải mái.”


Du Khuynh gật đầu, mấy giây sau, “Trước kia công ty tuyên truyền hợp tác với chúng ta có phải nên đổi rồi không? Chẳng có chút ý tưởng mới mẻ nào cho việc quảng bá sản phẩm mới. Đổi sang công ty nào tôi không biết, tôi chỉ muốn nhìn thấy phương án hài lòng nhất.”


Giám đốc tiếp thị gật đầu: “Vâng, tới lúc đó sẽ đấu thầu.”
Du Khuynh không nói nhiều thêm nữa, cô biết rõ công ty tuyên truyền hợp tác với giám đốc Tiết đều có lợi ích qua lại riêng. Cô không phá vỡ cán cân lợi ích này, vẫn là giao cho họ tự tìm công ty hợp tác.


Nhưng đã muốn bỏ tiền tuyên truyền rồi đương nhiên cô muốn lấy được phương án kế hoạch tốt nhất.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tan họp đi.” Du Khuynh khép máy tính lại.
Tần Mặc Lãnh và Du Khuynh một trước một sau ra khỏi phòng hội nghị.


Đợi tiếng bước chân đi xa, mấy người còn lại lả người dựa vào ghế.
Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi mà còn mệt người hơn cả một ngày.
Vào thang máy rồi Tần Mặc Lãnh mới nói, “Cuộc họp hôm nay của em là ngắn nhất trong lịch sử, nhưng bọn họ người nào người nấy run cầm cập.”


Du Khuynh: “Không phải tôi tài giỏi, mà do sức của bọn họ không đủ.”
“Bình thường anh họp với họ, trạng thái của họ thế nào?” Cô hỏi.
Tần Mặc Lãnh: “Không chú ý. Hôm nay chẳng phải tại thấy nhàm chán quá nên theo quan sát một chút. Em định đổi công ty tuyên truyền thật à?”


Anh ta xoay mặt nhìn cô.
Du Khuynh: “Ừm. Thiết kế lỗi thời, chắc cảm thấy hợp tác với chúng ta lâu rồi, quan hệ duy trì tốt sẽ không đổi bọn họ nên họ bắt đầu qua loa.”
Thang máy tới tầng của bọn họ.
Tần Mặc Lãnh ấn nút nhắc nhở cô, “Công ty kế hoạch Văn Nghi, bà chủ là Lãnh Văn Nghi.”


Du Khuynh không biết người này, “Sao thế, bạn gái cũ của anh à?”
Tần Mặc Lãnh: “Của Quý Thanh Viễn.”
Du Khuynh: “……”
Khu làm việc của thư ký không thích hợp nói những lời này.
Du Khuynh ra hiệu cho Tần Mặc Lãnh tới văn phòng cô, khép cửa lại, cô nhíu mày, “Rốt cuộc là chuyện gì?”


“Chẳng có gì, tôi tưởng là em biết rồi.” Tần Mặc Lãnh giải thích: “Lãnh Văn Nghi hợp tác với Lạc Mông chúng ta được sáu bảy năm rồi, lúc đó nhà em còn chưa đầu tư vào Lạc Mông, Quý Thanh Viễn và chị em còn chưa biết nhau.”
“Vậy thì tốt.” Du Khuynh giở tài liệu ra bắt đầu bận rộn.


“Tôi chẳng có ý gây chuyện với anh, sản phẩm thiết kế không xứng với giá tiền đó, phương án tuyên truyền cũ rích, tôi dư tiền hết chỗ tiêu hay sao mà tặng cho cô ta?”
Tần Mặc Lãnh đánh giá cô, “Được. Nghe em hết. Nể mặt hai chúng ta ăn cùng một bình vitamin C, tôi đứng về phía em.”
“……”


- -
Gần trưa, cuộc họp của Đóa Tân cũng giải tán.
Triệu Thụ Quần là người đầu tiên ra khỏi phòng hội nghị, còn chưa tới cửa thang máy.
“Tổng giám Triệu.”
Triệu Thụ Quần xoay người, Kiều Dương sau lưng đuổi tới.
“Có chuyện gì sao?”


Kiều Dương đưa một phần báo cáo cho anh ta, “Lợi nhuận năm ngoái của Lạc Mông là 1 tỷ 960 triệu. Nghĩ xem với miếng bánh trong thị trường từ chỗ Tần Mặc Lãnh thôi mà chúng ta đã liều mạng tới mức giống như cướp đồ ăn trong miệng hổ vậy. Giờ đoàn đội bọn họ có thêm một Du Khuynh, thị trường năm nay sẽ khó làm hơn năm ngoái.”


Triệu Thụ Quần gật đầu, vừa đi vừa xem.
Kiều Dương nhắc nhở anh ta: “Thị trường bên Bắc Kinh không thể lồi cán gì để rơi vào tay Du Khuynh được. Một khi đối mặt với dư luận thì sẽ đánh sập hết bia miệng của chúng ta mất.”


Triệu Thụ Quần biết Kiều Dương ám chỉ điều gì, ai cũng không ngờ tới Du Khuynh sẽ về Lạc Mông, sẽ đứng về phe đối lập Đóa Tân, ngay cả mặt mũi của Phó Ký Trầm cũng không nể.
Quan trọng là ông chủ Tiền có quen biết với Du Khuynh.


Triệu Thụ Quần về bộ phận tiêu thụ, Tiêu Dĩ Lâm đang ở trong văn phòng, anh ta gõ gõ cửa phòng, “Qua đây một chút.”
Tiêu Dĩ Lâm khép mạnh báo cáo tiêu thụ trong tay lên mặt bàn, bộ dạng này của anh ta giống như cô ta nợ anh ta bạc triệu vậy.


Ban đầu đều là anh tình tôi nguyện, giờ khi hậu viện nhà anh ta xém lửa rồi thì đổ lỗi hết lên đầu cô ta.
“Có chuyện gì?” Mặt mày Tiêu Dĩ Lâm cũng chẳng tốt, dựa bên mép bàn, chống hai tay từ trên cao nhìn xuống anh ta.


Triệu Thụ Quần: “Ông chủ Tiền với thương mại Trác Hoa, bên cô tiến triển tới mức độ nào rồi?”
Tiêu Dĩ Lâm im lặng. Ông chủ Tiền kỳ kèo, nói sao cũng không chịu từ bỏ quyền làm nhà kinh doanh của Đóa Tân, hợp đồng với ông chủ Tiền tới cuối tháng 10 là hết hạn rồi.
Phiền.


Thực lực của ông chủ thương mại Trác Hoa quá mạnh, khá khó trong việc quản lý.
Hai ngày nay Triệu Thụ Quần chẳng được nghỉ ngơi đàng hoàng, chuyện công ty, chuyện nhà, chuyện nào cũng phiền lòng.


Anh ta bóp sống mũi, “Tôi cho rằng lần trước cô trải qua chuyện của Du Khuynh, viết kiểm điểm xong rồi cũng chịu phạt rồi sẽ nhớ bài học một chút.”
Kết quả vẫn chứng nào tật ấy.
Hợp đồng với thương mại Trác Hoa, anh ta chưa xem kỹ nữa.


Cô ta nói ông chủ Trác Hoa đồng ý rồi, tạm thời phân chia thị trường tiêu thụ trước, chuẩn bị tới tháng mười thì tiếp nhận thị trường của ông chủ Tiền.
Cho dù là phân chia thì năm nay cũng kiếm được không ít.
Bên Viên Văn Văn ra hợp đồng, cho thông qua xét duyệt hợp đồng luôn rồi.


Anh ta chẳng hề nghi ngờ cô ta.
Ngày nào cũng có nhiều hợp đồng như vậy, bất kể là anh ta hay phó tổng giám đốc, đa số đều là mắt nhắm mắt mở ký tên hầu như chẳng xem kỹ nội dung.
Dẫu sao người bên dưới đã duyệt hợp đồng rồi.


Nào biết Tiêu Dĩ Lâm liên kết với Viên Văn Văn âm thầm điều chỉnh điều khoản hợp đồng.
Đợi khi anh ta biết thì thương mại Trác Hoa đã thanh toán chuẩn bị phát hàng rồi.
Anh ta thất trách trong công việc, chẳng xem kỹ hợp đồng, quản lý cấp dưới lỏng lẻo.


“Thời gian này, cô đem một phần công việc của bộ phận cô tới đây tôi xử lý cho cô, cô tập trung tinh lực đích thân đi xử lý cho xong chuyện của ông chủ Tiền.”
Tiêu Dĩ Lâm: “Anh đi với em.”
“Tiêu Dĩ Lâm, đừng có được nước lấn tới!”


Chuyện này đối với Tiêu Dĩ Lâm mà nói là chuyện bỏng tay nhất hiện nay. “Đừng giận nữa, là em không đúng. Tha lỗi cho em một lần đi.”
Triệu Thụ Quần xua xua tay, “Đóng cửa lại.”
Tiêu Dĩ Lâm đi rồi, văn phòng im lặng trở lại.
Lúc Triệu Thụ Quần nhàn rỗi không khỏi thất thần.


Mấy ngày nay Trần Ngôn đối xử với anh ta càng lúc càng lạnh nhạt, trừ khi ở trước mặt con đôi lúc đáp anh ta một câu, còn lại bất kể anh ta nói gì cô đều không lên tiếng.
Anh ta hỏi cô, anh ta phải làm gì cô mới không ly hôn.
Anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ ly hôn, cũng không phải hết yêu cô rồi.


Khi ấy, Trần Ngôn vẫn im lặng chỉ duỗi tay tới trước mặt anh ta.
Anh ta mất hồi lâu mới phản ứng lại, cô đang đòi thẻ lương của anh ta.
Trước kia cứ đầu tháng anh ta sẽ đúng ngày chuyển 100 ngàn cho cô, vào ngày lễ tết anh ta còn cho cô thêm 20 ngàn để cô tự mua quần áo hoặc túi xách bản thân thích.


Tối qua anh ta giao thẻ lương cho cô rồi.
- -
Ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ, màn đêm ập xuống giữa lúc bận rộn.
Phó Ký Trầm kết thúc cuộc họp video với nước ngoài thì đã sáu giờ rồi.
Trên điện thoại, ngoài tin nhắn trong nhóm làm việc chẳng có tin nào của Du Khuynh.


[Còn ở công ty à?] Phó Ký Trầm gửi một tin nhắn thoại.
Du Khuynh trả lời: [Ừm. Đúng lúc đang nhớ anh thì anh gửi tin nhắn thoại tới rồi.]
Phó Ký Trầm: [Nếu anh không chủ động gửi tin nhắn thoại cho em, em định im lặng nhớ anh tới lúc nào?]


Du Khuynh: [Định nhớ anh tới lúc anh gửi tin nhắn thoại cho em, sau đó em nói với anh: Phó Ký Trầm, em nhớ anh rồi.]
Phó Ký Trầm nhìn chằm chằm tin nhắn đó nửa ngày.
Hôm qua bọn họ không gặp mặt.
Sống cùng một thành phố cách nhau không xa lắm, nói hai ngày không gặp sợ chẳng ai tin.
[Lát nữa gặp anh nói lại cho anh nghe.]


Phó Ký Trầm lấy hai bình dầu thơm trong tủ lạnh đi đón Du Khuynh tan tầm.
Anh còn khá nhiều công việc phải xử lý, trên đường đi đón người chẳng nhàn rỗi phút nào.
Thi thoảng anh sẽ ngẩng đầu liếc nhìn biển hiệu đường.
Còn chưa tới.


Tới dưới lầu Lạc Mông, Phó Ký Trầm đợi khoảng mười mấy phút Du Khuynh mới đi ra, cô vốn định tăng ca tới chín giờ, anh tới đón cô, cô bèn mang công việc về nhà làm.
Nhanh chóng xử lý công việc trong tay cho xong.
“Đã lâu không gặp.” Du Khuynh đóng cửa xe lại.


“Ừm. Sợ em nhớ anh nên dâng tới cho em ngắm nhìn.” Phó Ký Trầm nhắc nhở cô, “Câu nói phải nói trước mặt anh cho anh nghe, chưa quên đấy chứ?”
Nể tình anh tới đón cô, Du Khuynh ghé tới nói bên tai anh một câu: “Em nhớ anh rồi.”


Phó Ký Trầm lấy một bình nước hoa trong tủ lạnh trên xe ra, “Làm việc cực khổ rồi.”
Du Khuynh chộp lấy, bình nước hoa này trước giờ cô chưa từng thấy qua, mẫu này chắc cổ lắm. Bình đựng cũng độc đáo.
Cô hỏi anh, “Có phải nếu em nói ‘em nhớ anh rồi’ thêm lần nữa, anh cho em them bình nữa phải không?”


Phó Ký Trầm đẩy mặt cô đi, “Đợi khi mặt em đủ lớn rồi hãy tới.”
Du Khuynh cười ôm lấy anh, “Mặt em hôm nay đâu có nhỏ.”
Phó Ký Trầm: “Nên có chút tiền đồ và cốt khí.”


“Trước mặt anh và nước hoa tất cả đều là phù du.” Du Khuynh đặt nước hoa lên vai trái của anh, cô cũng theo đó tựa lên vai phải của anh.
Sau đó cô đổi nước hoa sang vai phải của anh, cô ngồi thẳng kê cằm lên vai trái của anh.
“Em là cỏ mọc đầu tường, bên nào có nước hoa em nghiêng về bên ấy.”


Phó Ký Trầm: “......”
Anh cụp mắt nhìn cô: “Một bình nước hoa khiến em vui tới vậy à?”