Hành động lãng mạn này của Phó Ký Trầm trở thành người thắng lớn nhất trong đêm nay. Trừ Phùng Mạch ra, hai người phụ nữ còn lại cũng chụp hình chiếc nhẫn của Phó Ký Trầm. Không phải để bản thân họ dùng, nói muốn để con trai học hỏi chút bí quyết lãng mạn này.
Trong phòng bao lúc này chỉ có chủ tịch Khâu là bình tĩnh hơn một chút, những người khác thì bắt đầu sáng tạo nhẫn, nói đêm nay về nhà bất kể say cỡ nào cũng được bà xã tha thứ hết.
Người đàn ông trung niên bị chập mạch lại thích trêu đùa Phó Ký Trầm đòi chuyển năm tệ cho Phó Ký Trầm, ghi chú là: tiền học phí.
“Ký Trầm à, cho tôi ngó chiếc nhẫn của cậu một cái nữa đi, tôi xem xem cá nhỏ vẽ thế nào.”
Phó Ký Trầm không cho: “Anh không được vẽ cá nhỏ. Cá là Du Khuynh.”
Người đàn ông chần chừ hai giây: “Vậy tôi vẽ con hổ.”
Chủ tịch Khâu tiếp thời: “Cậu tốt nhất đừng lấy mạng sống ra khiêu chiến với vợ cậu, nếu không ngày mai trong vị trí cấp cao của ngân hàng chúng ta sẽ xuất hiện một ghế trống. Mất công tôi phải đi tuyển người.”
“……”
Mọi người bừng tỉnh cười to. Hơn mười giờ, bữa cơm kết thúc. Chủ tịch Khâu và Phó Ký Trầm đi phía trước, người phía sau biết ý chừa không gian cho hai người, xuống lầu cũng không ngồi cùng thang máy. Đêm nay chủ tịch Khâu uống không ít rượu nhưng rất tỉnh táo.
“Cháu đó, nói sao mới tốt đây.”
Chủ tịch Khâu và chủ tịch Phó là bạn thân, lúc dạy dỗ Phó Ký Trầm chưa từng nể mặt bao giờ: “Chậc chậc, đủ lông đủ cánh rồi, bắt đầu uy hϊế͙p͙ tôi rồi.”
“Uy hϊế͙p͙ thì không dám. Cháu đang nghĩ, tại sao cháu không đem lợi tức cho ngân hàng nhà Du Khuynh kiếm chứ? Cho dù lãi suất bên họ cao nhưng cháu cùng không thiếu chút lợi tức chi dư ra, chú nói phải không?”
Thang máy tới nơi.
Phó Ký Trầm nói: “Buổi họp xét duyệt vay vốn tuần sau nếu không cho thông qua nữa, tới lúc đó Phùng đổng có cầu xin cháu, cháu cũng không vay khoản tiền này nữa đâu.”
Chuyên xe của chủ tịch Khâu tới rồi nhưng không thấy xe của Phó Ký Trầm được lái tới.
“Xe cháu đâu?” Chủ tịch Khâu hỏi.
Phó Ký Trầm chỉ chỉ bãi đỗ xe khu A. Chủ tịch Khâu hiểu ý, ông lên xe rời khỏi. Phó Ký Trầm đi tới bãi đỗ xe, anh chẳng vội lên xe mà ở bên thùng rác châm điếu thuốc.
Phùng Mạch là người cuối cùng ra khỏi khách sạn, xe của cô ta cũng đậu ở bãi đỗ xe khu A. Đi từ xa cô ta đã nhìn thấy Phó Ký Trầm. Vẻ mặt lạnh nhạt.
Vẻ hài hước dí dỏm trong phòng bao của anh đã được thu lại rồi. Một tay anh đút vào túi, đứng thẳng ở đó, khói thuốc màu trắng lan tỏa. Tiếng bước chân tới gần rồi mà Phó Ký Trầm cũng không xoay người lại.
“Đặc biệt đợi tôi à?” Phùng Mạch ngừng chân.
Phó Ký Trầm khảy tàn thuốc: “Trong công việc làm ăn, tốt nhất đừng giở trò trẻ con. Nể tình cô là phái nữ, tôi cho cô mặt mũi một lần, không có lần sau đâu.”
Hai tay Phùng Mạch đút túi, đưa mắt loạt xe hơi xếp từng hàng, vừa nhìn đi toàn là kim loại lạnh lẽo: “Đêm nay nếu là Tần Mặc Lãnh làm một chiếc nhẫn cho tôi ở trước mặt mọi người thì tôi đã gả ngay rồi. Nhưng anh ta và Du Khuynh giống nhau, lòng muôn dạ thú. Về điểm này, hai người họ ngược lại khá xứng đôi.”
Phó Ký Trầm nghiêng mắt: “Cô mắng Tần Mặc Lãnh thì cô cứ mắng thẳng, chẳng ai quản cô. Đừng có kéo Du Khuynh vào, chẳng tới lượt cô tùy tiện bình luận cô ấy.”
“Hơ hơ.”
Phùng Mạch cười lạnh.
Lúc này cô ta mới nói chuyện công việc: “Yên tâm, tôi là người phân rõ việc ông việc tư. Bữa cơm hôm nay, tôi chẳng lấy đó làm cớ gây khó dễ cho anh, chỉ là muốn nói với anh, nếu ngày nào đó duyên giữa anh và Du Khuynh đã tận, nếu anh muốn kết hôn thì có thể suy xét tôi. Tôi có người tôi thích, cho dù kết hôn anh cũng không cần tốn thời gian đối phó tôi, chúng ta mạnh ai nấy sống cuộc đời người ấy. Thậm chí, chúng ta có thể làm một đôi vợ chồng hữu danh vô thực.”
“Phó tổng, thất lễ rồi.”
Cô ta hơi khom người rồi nhấc chân rời khỏi.
Phó Ký Trầm dập thuốc, đi về phía xe.
Trên đường trở về, Phó Ký Trầm nhìn điện thoại hai lần, Du Khuynh không nhắn tin cho anh cũng chẳng gọi điện thoại. Anh mở lịch ra xem, nếu tối nay không nhắc tới tuổi tác bao lớn thì suýt chút nữa anh quên mất hai ngày nữa chính là tới sinh nhật của anh. Hình như Du Khuynh không biết sinh nhật anh là ngày hôm đó, trước giờ cô không quan tâm những điều này.
Xe rẽ vào con đường trước cửa tiểu khu, Phó Ký Trầm vô thức nhìn về phía vỉa hè.
Anh từng gặp Du Khuynh từ trạm tàu điện ngầm đi ra ở đây không chỉ một lần, chậm rãi thong thả đi về phía nhà bọn họ.
Phó Ký Trầm dặn tài xế: “Tới nhà chủ tịch Du một chuyến.”
“Vâng, Phó tổng.”
Xe đi ngang qua tiểu khu, tới đoạn đường tiếp theo thì rẽ hướng. Đường không kẹt xe, chưa đầy hai mươi phút là tới. Không có cổng kiểm soát ra vào nên chỉ có thể dừng ở bên ngoài cửa lớn biệt thự.
Phó Ký Trầm gửi định vị cho Du Khuynh, đây là lần đầu Du Khuynh trả lời tin nhắn nhanh nhất, cô cũng gửi tới một định vị, là ở cửa tiểu khu nhà anh.
Phó Ký Trầm gọi điện đi: “Sao không nói trước với anh một tiếng?”
Du Khuynh dựa vào thành ghế: “Anh xã giao xong tự nhiên sẽ về nhà, giục anh làm gì chứ.”
Phó Ký Trầm sủng thụ nhược kinh*, cô vậy mà chủ động đi tìm anh. “Lái trở về đi, anh đợi em.”
Sủng thụ nhược kinh*: được yêu mến quá đâm ra sợ hãi, hoảng sợ
Du Khuynh “ừm” một tiếng rồi cúp máy.
Phó Ký Trầm xuống xe, đi tới bên đường đợi cô. Buổi tối nhiệt độ thấp, hơi nóng phả ra rõ rệt thấy rõ. Anh nhìn dòng xe, chiếc này tới chiếc khác lướt qua trước mắt. Cuối cùng đợi được xe của Du Khuynh, cô hạ cửa sổ xe xuống.
“Sao anh không ngồi đợi trong xe?”
“Sợ mắt em kém không nhìn thấy.”
Du Khuynh tìm một nơi rộng rãi dừng xe, Phó Ký Trầm ngồi vào ghế phụ.
Xe tắt máy, đèn xe cũng tắt, xung quanh chìm vào yên tĩnh.
Phó Ký Trầm hỏi: “Đợi anh hết bao lâu?”
“Hơn nửa tiếng.” Du Khuynh cởi dây an toàn.
Phó Ký Trầm đưa tất cả thẻ cửa cấm của tiểu khu cho cô một bộ, hôm đó chia tay, bộ của cô để ở chung cư rồi.
Anh duỗi tay: “Qua đây ngồi.”
Du Khuynh nắm cánh tay anh, bước từ ghế lái ngang qua ngồi lên chân anh, Phó Ký Trầm ôm cô vào lòng. Trên người anh có mùi rượu vang nhàn nhạt cùng với mùi thuốc lá thoang thoảng, cô ghé bên môi anh, mùi kẹo bạc hà, cô hôn một cái.
“Không hỏi anh, kết quả xem mắt của anh và Phùng Mạch thế nào à?”
“Không hỏi. Cho nghẹn chết anh.”
“……”
Một tay Phó Ký Trầm bưng lấy bên má cô, tay kia vòng lấy eo cô, cúi đầu hôn xuống. Nụ hôn này của hai người mãnh liệt nóng bỏng, hôn đến choáng váng.
Cho đến khi mặt Du Khuynh bị khăn giấy cạ phải, cơn tò mò của cô nổi lên mới dừng nụ hôn này lại.
“Trên ngón tay anh bị gì thế? Rách da à?”
“Không có.”
Du Khuynh ở đèn trần xe, cầm tay anh qua xem.
Dập vào mắt là một con cá nhỏ, vẻ mặt kiêu ngạo.
Cô phì cười.
“Tranh cho mình một danh phận đấy à?”
“Ừm. Chẳng bao lâu khắp giới tài chính đều biết em là bạn gái của anh.”
Phó Ký Trầm nhìn chiếc nhẫn: “Qua mấy ngày nữa đợi em bớt giận rồi chuyển về ở đi, bằng không chạy tới chạy lui cũng phiền phức, lãng phí thời gian.”
“Em đâu có giận dỗi. Em chỉ có chút nuốt không trôi cơn tức người khác cho em thôi.”
“……”
Phó Ký Trầm cũng kiểm điểm bản thân, anh không nên túm tay cô kéo cô từ phòng quần áo ra ngoài.
“Điểm này anh chấp nhận trừng phạt. Em nói xem nên làm thế nào?”
Du Khuynh cầm tay phải anh lên ra sức đánh mạnh mấy cái.
“Anh không biết cái tay này của anh mạnh cỡ nào đâu, em mua hết ba con mèo thần tài để chúng ngày ngày vẫy tay, em còn dán một tờ giấy lên lòng bàn tay của chúng.”
“Viết cái gì?”
“Anh không nên mạnh tay, Du Khuynh, anh sai rồi, anh xin lỗi. – Lời sám hối tới từ Phó Ký Trầm.”
Phó Ký Trầm phì cười ôm chặt cô vào lòng.
Anh nghiêng mặt cọ má cô, “Anh xin lỗi. Hôm đó anh sợ em đi thật, đi rồi có lẽ không bao giờ trở lại nữa, anh kéo em ra ngoài là muốn để hành lý của em ở lại.”
Du Khuynh phản bác: “Ai bảo em muốn đi chứ? Chẳng phải em định giả vờ một chút thôi sao?”
“Thế trở về đi. Sau này năm giờ anh gọi em thức dậy.” Nụ hôn của Phó Ký Trầm rơi lên trái tai cô, rất nhẹ.
Một cái, hai cái.
Du Khuynh hôn đáp lại anh: “Tạm thời không thể chuyển về được. Không phải làm giá với anh, cuối tuần tới ở với anh.”
Phó Ký Trầm hỏi: “Sao thế?”
Là có liên quan tới ba cô.
Du Khuynh: “Chẳng phải em quyết định chuyển về ở với ba em rồi sao? Một khi ông vui vẻ sẽ điều chỉnh thời gian về nhà buổi tối, trước kia ông ở một mình, mấy giờ về nhà cũng như nhau, hiện tại thường xuyên về nhà sớm ở nhà đợi em. Nếu em chuyển đi rồi, anh nói xem ông sẽ thất vọng thế nào.”
Im lặng mấy giây.
Phó Ký Trầm quyết định: “Vậy cuối tuần em tới chỗ anh còn ngày thường thì về nhà, dù sao chúng ta còn có thời gian cả đời phải đi, không thiếu chút thời gian này.”
Anh không phải không có yêu cầu gì: “Mỗi buổi sáng tới đón anh.”
Du Khuynh: “Đón anh cũng được, lát nữa ra một đề cho anh, nếu anh trả lời đúng thì sáng mai em đi đón.”
“Được.” Phó Ký Trầm nhìn thời gian thấy muộn rồi: “Em về nhà đi. Đề ra xong rồi thì gửi cho anh, dọc đường anh khá là có duyên sẽ giải xong.”
Du Khuynh tìm ra giấy bút viết cho anh, “Một món đồ mà em thích, hạn trong vòng mười phút, đáp không đúng thì thôi nhé.”
Xé tờ giấy ghi chú xuống cho anh: “Chúc may mắn, Phó tổng.”
Phó Ký Trầm nhìn mấy chữ đó mà ngây người, nhìn không hiểu gì cả.
Anh xuống xe. Đưa mắt tiễn cô vào tiểu khu.
Trên đường trở về, Phó Ký Trầm luôn nghiên cứu mấy chữ đó: [Đặc mạch đậu sao ngải các]
Đặc mạch đậu sao ngải các: 特麦豆抄艾各phiên âm Tè mài dòu chāo ài gè
Mới đầu còn cho là ngôn ngữ địa phương, nhưng hình như nhìn sao cũng không phải tiếng Thượng Hải.
Quý dị nào biết cách giải câu này vui lòng ib gấp cho Táo Vị Chuối bọn mình ngay, hứa tặng 2/ bộ pass sắp tới hehe.
Du Khuynh gửi tin nhắn tới: [Còn lại hai phút, cố lên nha.]
Phó Ký Trầm nhìn chằm chằm hàng chữ đó, vẫn chưa có phương hướng. Có lẽ là ngôn ngữ địa phương, một ngôn ngữ địa phương anh không biết. Anh nhìn đồng hồ, từng giây từng giây trôi qua. Bỗng nhiên anh biết rồi.
[Tomato xào egg]
[Cà chua xào trứng]
Du Khuynh cười: [Đây là món duy nhất ba em biết làm, ông còn tự xưng là đại đầu bếp. Nếu anh biết làm hai món thì anh thắng ông rồi. Ngủ ngon.]
Phó Ký Trầm thở phào, ngay cả lúc bảo vệ luận văn tốt nghiệp anh cũng chưa từng căng thẳng giống như vậy. Tới nhà, Phó Ký Trầm cất chiếc nhẫn đó lên đặt ở trong ngăn tủ cô thường dùng. Cả đêm đó, cuối cùng Phó Ký Trầm cũng được ngủ ngon rồi. Ngủ một giấc không mộng mị tới năm giờ.
Hôm nay là ngày thứ hai anh yêu đương, cách ngày sinh nhật của anh chỉ còn một ngày.
Tới thời gian hẹn, năm giờ bốn mươi lăm, Phó Ký Trầm xuống tới lầu chẳng thấy chiếc xe hôm qua Du Khuynh lái đâu, chiếc của anh cũng không ở đấy.
Anh gửi tin nhắn cho Du Khuynh: [Còn chưa tới hay là chưa dậy?]
Du Khuynh tới từ sớm rồi, cô nhiều xe, đổi một chiếc khác đậu cách Phó Ký Trầm chưa tới năm mét. Cô trả lời: [Dậy rồi. Sao thế?]
Phó Ký Trầm: [Tới đón anh, quên rồi à?]
Du Khuynh nhẹ nhàng đẩy cửa đi xuống, nhắn lại: [Ngại quá, trí nhớ của cá ngắn. Thân ái, bên này đề nghị anh cung cấp nhật ký hoặc ghi âm cuộc trò chuyện.]
Phó Ký Trầm: “……” Anh tức tới xoay mặt đi.
Sau lưng có tiếng cười quen thuộc.
Phó Ký Trầm quay người lại, Du Khuynh: “Hi, bạn trai mối tình đầu của em, chào buổi sáng nha.”
Bất cứ lúc nào lời tình tứ của cô cũng lay động tới anh khiến anh quân lính tan rã.