Edit: Baby Blue
Beta: Cú
Nhà của ông nội cách chung cư khoảng hơn hai mươi phút lái xe. Lần gần đây nhất Phó Ký Trầm ghé qua đã là chuyện của hai tuần trước rồi.
Ông cụ vừa luyện thái cực xong, mặc bộ đồ luyện công, tinh thần khỏe khoắn đang đứng trên ghế cắt tỉa cây cao to xanh tươi trong sân. Đây là điểm khác biệt trong hôm nay. Thường ngày ông lão chỉ cắt tỉa hoa cỏ và lùm cây thấp, còn những cây cao to thì để mặc nó sinh trưởng.
Xe hơi dừng lại, Phó Ký Trầm bước xuống.
“Ông ơi, hôm nay sao nội lại có nhã hứng này thế ạ?”
Cây kéo “răng rắc” một tiếng. Một nhánh cây rơi xuống.
“Mười mấy năm không cắt tỉa rồi, con nhìn xem, cái cây này đang nhe nanh múa vuốt kia kìa.”
Phó Ký Trầm hiểu ông nội đang ám chỉ mười mấy năm nay không quản anh, tùy anh mặc ý làm bừa. Nhưng rốt cuộc cũng đã ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể rồi.
Ông cụ khép kéo lại đưa cho quản gia, ông bước xuống ghế. “Nghe nói con từ bỏ đấu thầu một mảnh đất rồi.”
“Vâng. Du Khuynh có nhắc nhở con một chút.”
Ông nội đã bảo anh tới đây, vậy nhất định là có chuyện gì quan trọng.
Chuyện của Du Khuynh không qua mắt được ông nội, đồng thời chẳng cần thiết phải che che giấu giấu.
Ông cụ nói càng thẳng thắn hơn: “Con nhóc Du Khuynh đó bản lĩnh tiêu tiền không bình thường. Phí chi tiêu cao nhất một ngày là hơn ba ngàn bốn trăm vạn, đặt hai chiếc xe đua, bốn chiếc đồng hồ, tám cái túi xách, còn có nước hoa đếm không xuể, cái này thì ông nhớ không nổi nữa.”
Phó Ký Trầm tiếp lời: “Cô ấy chỉ thỉnh thoảng mới tiêu một lần như vậy.” Khựng lại chốc lát, “Tiền con kiếm được đủ cô ấy tiêu.”
“Ha ha.”
Ông cụ tháo bao tay, bước tới trước khay trà cầm một tách trà nóng lên.
“Ông còn chưa nói gì hết mà con đã bảo vệ trước sau rồi.”
Ông cụ nhấp một ngụm trà: “Con với Tần Mặc Lãnh, hai đứa trong trò chơi cuộc đời không ngờ lại đụng phải một người chơi siêu cấp.”
Phó Ký Trầm: “……”
Ông cụ ra hiệu Phó Ký Trầm nhìn khắp sân, chiều hôm nay ông dẫn theo mấy người làm cùng cắt tỉa, hoa cỏ canh cao ở mỗi ngóc ngách trong sân đều được chỉnh sửa một lượt.
“Như vậy trông nó gọn gàng hơn nhiều rồi phải không?”
“Không theo phép tắc, sau cùng cũng chẳng thể thành quy tắc.”
Phó Ký Trầm không lên tiếng.
Hai tay anh đút túi, tầm mắt theo hướng ngón tay ông nội chỉ nhìn lướt qua. Cảnh chiều hôm mỗi lúc một tối. Đèn đuốc trong sân được thắp sáng. Ông cụ đặt tách trà xuống: “Đi thôi, vào nhà.”
Phó Ký Trầm về tới nhà thấy đèn thư phòng vẫn sáng. Du Khuynh nằm nghiêng trên bàn, nhắm mắt không nhúc nhích. Anh cho rằng cô lại đang đùa giỡn với anh. Anh đi qua cúi đầu ngậm vành tai cô hôn một cái. Du Khuynh giật mình ngẩng mạnh đầu dậy. Đầu đụng vang lên một tiếng trầm đục. Một tay Phó Ký Trầm bịt cái mũi bị đụng của mình, tay kia xoa trán cô.
Du Khuynh hoảng hốt trong chốc lát mới biết bản thân đang ở đâu. “Anh vừa về à?”
“Ừm. Sao lại ngủ trong thư phòng?”
“Nghĩ chút chuyện, sau đó đuối sức ngủ mất.”
Du Khuynh vẫn còn mơ màng, lúc này bất kể là đầu óc hay trong lòng đều trống rỗng. Cô dựa lên người Phó Ký Trầm để lấy lại tinh thần. Sau khi gọi điện thoại với ba xong, cô nghĩ rất nhiều chuyện cũng nghĩ tới rất nhiều người.
Nghĩ tới bà ngoại, nghĩ tới mẹ ruột đã lâu không liên lạc. Muốn nhớ lại xem lần trước gặp mặt mẹ là lúc nào. Cố gắng suy nghĩ rất lâu nhưng chẳng nhớ ra được. Nhưng lúc nhỏ, mẹ vì oán hận ba, ngay cả những lời lẽ và hình ảnh không thích cô cô lại khắc sâu trong đầu.
Cho dù tối hôm đó lúc bà ngoại nắm tay cô dỗ cô ngủ, nói đó là do mẹ cô tức giận nên nói bậy thôi nhưng cô chẳng thể nào quên được.
Cô còn nghĩ tới nhà họ Du. Thật ra đó chỉ là nơi xuất phát cái họ cô đang mang chứ không phải là nhà.
“Em ngủ gật còn cáu bẳn nữa?” Phó Ký Trầm cụp mắt nhìn cô, trán cô tì trên eo anh, vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ hẳn.
Du Khuynh tỉnh táo tại: “Đối với em mà nói chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở mắt ra là có tính nóng nảy mỗi khi thức dậy.”
Cô đứng lên, vừa ngáp vừa đi thẳng ra ngoài.
“Ngủ à?”
“Không ngủ, anh đừng đụng tới máy tính của em, em còn muốn tăng ca tiếp.”
Du Khuynh đi nhà vệ sinh xối nước lạnh rửa mặt, phút chốc tỉnh táo hẳn ra rồi về lại thư phòng.
Phó Ký Trầm dựa bên bàn, nhìn theo cô đi vào, ngồi xuống. Sau khi rửa mặt xong, cô lại tràn đầy tinh thần, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ.
“Có chuyện gì vui à?”
“Em ngày nào mà chẳng vui vẻ như vậy chứ.” Du Khuynh di chuyển chuột, màn hình máy tỉnh ngủ đông lập tức sáng lên. “Trừ thời gian làm việc ra, trong cuộc sống của em chỉ có hai phương thức tìm niềm vui là tự high và chọc tức người ta thôi.”
Tay cô chống cằm, cười cười: “Lúc này đang tùy chỉnh đến chế độ tự high.”
Phó Ký Trầm: “Không có lúc không vui sao?”
Du Khuynh khựng lại, lắc lắc đầu: “Trước giờ chưa từng cài đặt chế độ này.”
Phó Ký Trầm khom người ghé sát môi cô: “Cũng phải, cá của chúng ta đều là loài vô tâm, trí nhớ không vượt quá bảy giây, chẳng cần tới phương thức không vui.”
Dựa quá gần, hơi thở hai người quấn quýt vào nhau.
Du Khuynh phản bác anh: “Biết tại sao nước biển lại mặn không?”
Cô tự hỏi tự trả lời: “Đều là nước mắt của cá đấy.”
Phó Ký Trầm ngậm môi cô lần nữa.
Du Khuynh ôm anh: “Ngọt không?”
“Đều là mùi tanh của cá.”
Du Khuynh: “…… Chẳng phải mèo thích trộm đồ tanh sao?”
“Ừm.” Phó Ký Trầm bưng mặt cô: “Anh chỉ thích ăn đồ tanh của nhà mình.”
Hôn sâu hơn.
Sau đó Phó Ký Trầm ôm cô về phòng ngủ, trong lúc đó môi không rời, cả cơ thể cũng không tách ra. Du Khuynh thích được anh ôm như vậy, cảm nhận được sức mạnh và sức lực của anh. Hai người kết hợp ở giới hạn lớn nhất.
Tắm rửa xong, Du Khuynh sảng khoái không ít.
Cô kéo khăn tắm xuống lấy áo ngủ mặc vào, mới mặc được một tay áo, tay kia còn chưa kịp đút vào thì Phó Ký Trầm ra khỏi phòng tắm, liếc cô: “Mặc áo ngủ làm gì?”
“Tăng ca. Tiếp tục bán mạng cho Phó tổng.”
Du Khuynh tùy ý buộc dây áo ngủ lỏng lẻo bên eo. Tư thế uyển chuyển, lúc ẩn lúc hiện.Nhìn có vẻ bảo thủ hơn một chút so với váy ngủ lộ lưng của cô.
“Sắp mười hai giờ rồi, đi ngủ. Có việc gì mai dậy bận tiếp.” Phó Ký Trầm không cho cô đi thư phòng, thuận tay tắt đèn phòng ngủ đi.
Du Khuynh lấy điện thoại chiếu sáng: “Em không buồn ngủ.”
“Anh buồn ngủ rồi.”
“Thế anh ngủ của anh đi.”
Phó Ký Trầm kéo cô trở lại: “Lát nữa em cứ lạch cạch ảnh hưởng tới anh.”
Du Khuynh cởi áo ngủ xuống đi lấy váy ngủ thì bị Phó Ký Trầm ôm luôn vào lòng, kéo chăn đắp lại. “Công việc gì mà cần tăng ca gấp như vậy?” Anh hỏi.
Du Khuynh đáp đơn giản: “Em đẩy cho Châu Doãn Lỵ rồi, nhưng tự em cũng làm một phần, ý kiến pháp lý người khác viết khiến em không yên tâm.”
Cô khó hiểu: “Trong các hạng mục công ty các anh tại sao không có công nghệ Tân Kiến?”
Đoàn đội và thực lực của công nghệ mới đều không tệ, đồng thời từng trải qua thử thách của thị trường đầu tư vốn, sóng lớn đào cát, cuối cùng bình yên vô sự.
“Bản thân em khá xem trọng công nghệ Tân Kiến.”
Phó Ký Trầm hỏi cô: “Ông chủ của công nghệ Tân Kiến, em biết là ai không?”
“Kiều Duy Minh.”
Du Khuynh bừng tỉnh: “Có quan hệ gì với Kiều Dương đúng không?”
“Chú hai của Kiều Dương, thầy dạy tennis của anh. Ông ấy không hiểu kỹ thuật, có điều ông ấy rất biết cách quản lý đưa vào hoạt động.”
Du Khuynh hiểu ra: “Anh là vì kiêng kỵ, sợ tới lúc đầu tư vào công nghệ Tân Kiến rồi sẽ khiến các cổ đông khác sinh nghi anh chuyển nhượng lợi nhuận?”
Cô cảm thấy không cần thiết: “Thật ra, 2 loại quan hệ của các anh cũng không tính nằm trong phạm vi cần phải kiêng kỵ. Theo những gì anh nói, trong cái giới tài chính quanh đi quẩn lại này có mấy người không quen mặt nhau? Nếu phải kiêng kỵ tránh né hết thì sao còn đầu tư được.”
“Không giống nhau. Ông chủ đứng sau công nghệ Tân Kiến là anh, anh là cổ đông lớn nhất.”
“Cổ đông ẩn danh?”
“Ừm.”
Du Khuynh bỗng nổi dậy hứng thú, dựa sát anh, gối lên cánh tay anh. Không thể khác được, trước giờ cô chưa từng gối tay anh bao giờ. Đều là cơ bắp, cứng ngắt, chẳng mềm mại thoải mái như gối nằm.
Phó Ký Trầm nằm nghiêng, nửa đè cô dưới người: “Em có cần thực tế như vậy không? Biết thân thế của anh nhiều rồi thì lập tức lôi kéo làm quen với anh.”
Hiếm khi Du Khuynh không đáp trả lại, mà nghiêm túc nói chính sự với anh: “Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phó Thị biết công nghệ Tân Kiến là của anh không?”
Phó Ký Trầm thấy cô tràn đầy hăng hái bèn nói nhiều thêm mấy câu với cô: “Mới đầu anh khởi nghiệp là thầy Kiều làm nhà đầu tư thiên sứ vô điều kiện cho anh. Sau này công nghệ Tân Kiến gặp phải khó khăn, thầy Kiều cũng có dự định nộp đơn phá sản luôn rồi, anh lấy tiền kiểm soát khôi phục trở lại, sau này thu được không ít tiền nên mới có công nghệ Tân Kiến mà em thấy.”
Anh cũng không giấu giếm cô: “Ban đầu suy nghĩ ẩn danh là sợ Tần Mặc Lãnh biết anh đầu tư Tân Kiến, anh ta có dã tâm chĩa mũi dùi vào Tân Kiến.”
Dưới trướng Tần Mặc Lãnh cũng có công ty khoa học công nghệ, không ít nghiệp vụ trùng với Tân Kiến.
Du Khuynh suy đoán: “Anh cũng là vì sự cản trở của công ty Tần Mặc Lãnh mới quyết định đầu tư số tiền lớn vào Tân Kiến bằng mọi giá?”
Phó Ký Trầm lại hỏi: “Chứ không thì sao? Anh lại không làm việc thiện.”
Trực giác của Du Khuynh: “Anh cũng không có đầu tư hợp đồng ẩn danh với công nghệ Tân Kiến đúng không? Chứ không Tần Mặc Lãnh đâu thể nào không tra được anh là cổ đông lớn phía sau.”
Phó Ký Trầm “ừm” một tiếng.
Bệnh nghề nghiệp của Du Khuynh bộc phát, cô đề nghị anh: “Nhân lúc còn sớm anh nghĩ cách bổ sung một phần đầu tư hợp đồng, nếu không lỡ như tới lúc công nghệ Tân Kiến thoát ly khỏi trói buộc thì anh không chống đỡ được nó nữa đâu.”
Cô nhìn thấy quá nhiều, ông chủ mới bắt đầu khởi nghiệp, không có tiền hỏi mượn bạn bè thân thích, hứa là đầu tư vào còn kiếm được chút hoa hồng. Đợi tới khi công ty thật sự kiếm được số tiền lớn rồi. Lòng tham con lngười là không đáy, ông chủ công ty không thừa nhận tiền đó là tiền đầu tư, cứng miệng nói đó là tiền mượn ban đầu.
Nếu không có chứng cứ chứng minh là cổ đông ẩn danh, vậy cũng chỉ có thể coi thành mượn vốn, còn tiền vốn cộng thêm lợi tức, sau khi công ty kiếm được nhiều tiền rồi thì chẳng còn mảy may quan hệ với những thân thích bạn bè đó nữa.
Phó Ký Trầm: “Anh tự có tính toán. Bên công nghệ Tân Kiến có một phần ba quản lý cấp cao trong đó là người của anh.”
Anh vỗ về cô: “Ngủ đi.”
Du Khuynh cũng buồn ngủ rồi, cô xoay người định bò qua gối của mình nằm, giây tiếp theo bị Phó Ký Trầm kéo trở lại vào lòng, lưng cô dán trước ngực anh.
Hôm thứ Sáu, bầu trời u ám.
Dự báo thời tiết nói có tuyết rơi. Gió lớn thổi cả buổi sáng vẫn chưa dừng. Đứng bên cửa sổ cao tầng, cảm thấy giây tiếp theo cửa sổ có thể cũng bị gió cuốn đi mất. Du Khuynh bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng mới có thời gian uống nước.
Từ tối hôm đó, ba cô không còn gọi điện ép cô về nhà nữa. Còn Tần Mặc Lãnh cũng chẳng thấy xuất hiện. Trong lòng thầm sinh ra nỗi bất an. Giống như bên ngoài cửa sổ lúc này, yên tĩnh trước khi bão tuyết tới.
Đến giờ cơm trưa, Du Khuynh đi tìm Phó Ký Trầm. Trưa mấy hôm nay cô đều không nhìn thấy anh, anh có tiệc xã giao ở bên ngoài.
Trong phòng bao, Phó Ký Trầm tới sớm hơn cô, hai chân bắt chéo dựa vào thành ghế đang nghe điện thoại. Du Khuynh đóng cửa lại, không khỏi nhíu mày.
Anh thay quần áo rồi, buổi sáng mặc không phải chiếc áo sơ mi này. Bây giờ anh đang mặc áo sơ mi đen, chẳng cài nút tay áo, ống tay áo được xắn lên mấy lớp. Rõ là bộ dáng không nghiêm chỉnh nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
Cô đi qua sờ tóc anh, thấy còn ẩm ướt. Trước khi tới hẳn là tắm qua rồi.
“Anh ta nói hòa giải là hòa giải? Đóa Tân bên này bỏ ra bao nhiêu công sức và tiền bạc, Lạc Mông nên bồi thường bao nhiêu, một đồng cũng không được thiếu.”
Mấy giây sau. Phó Ký Trầm như cười như không, “Ai nói tôi không thiếu tiền? Trước kia là một người ăn no cả nhà không đói, giờ thì khác rồi.”
“Ừ, cúp đây.”
Du Khuynh quét mắt nhìn quần của anh, cũng thay rồi.
Phó Ký Trầm đặt điện thoại lên bàn, mở miệng giải thích: “Trước khi tới uống bình trà chanh, không cầm chắc làm đổ hết cả người.”
Du Khuynh không hỏi nhiều, có lẽ lúc uống trà chanh đang nghĩ chuyện khác, nhất thời thất thần không cẩn thận đổ lên người.
Phó Ký Trầm chủ động nói tới cuộc điện thoại vừa rồi: “Vụ kiện Lạc Mông khởi kiện Đóa Tân xâm phạm quyền thương hiệu, bên bọn họ muốn hòa giải.” Anh nhìn cô: “Hòa giải thì hòa giải đi, anh đôi co với tên kiến thức eo hẹp như Tần Mặc Lãnh.”
Du Khuynh vừa định tiếp lời thì điện thoại rung lên, là dãy số xa lạ. Thì ra là nhân viên giao hàng, có một kiện hàng cần bản thân cô đích thân ký nhận, bây giờ anh ta đang ở dưới đại sảnh tòa lầu tập đoàn Phó Thị.
Du Khuynh nghĩ ngợi, rất xác định, gần đây cô không mua hàng online, cô dời điện thoại qua một bên, nhỏ giọng hỏi Phó Ký Trầm: “Anh lại mua túi cho em à?”
“Không có.” Nói xong, Phó Ký Trầm gọi điện thoại cho phòng bảo vệ để bảo vệ đưa nhân viên giao hàng lên, trực tiếp dẫn tới phòng bao nhà ăn.
Du Khuynh cúp điện thoại, cười cười với Phó Ký Trầm, “Lại chọn kiểu túi gì cho em thế?” Cho dù không phải anh tặng nhưng cũng gán lên người anh.
Phó Ký Trầm chỉ cười không nói, nhìn cô đầy sâu xa.
Du Khuynh ghé tới mổ lên môi anh mấy cái, “Anh mặc cái áo sơ mi này đẹp lắm.”
Phó Ký Trầm: “……”
Cơn nóng giận bốc hơi rồi. Chẳng bao lâu sau, nhân viên giao hàng tới phòng bao.
Du Khuynh ký nhận, bên ngoài là một chiếc hộp giấy lớn, nhìn không ra là túi gì.
Bây giờ không phải đang bóc quà gây bất ngờ, cảm giác như đang bóc một quả lựu đạn. Tháo từng lớp từng lớp giống như đang rút gân lột vỏ. Mở lớp túi chống bụi ra, mặt mũi thần bí của chiếc túi xách đó mới được phơi bày ra. Chính là chiếc túi xách hơn trăm vạn của cô đã bán cho Phùng Mạch, bây giờ lại trở về tay cô rồi.
Du Khuynh nhanh chóng đặt củ khoai nóng bỏng tay này sang một bên, ôm chặt Phó Ký Trầm: “Cám ơn.”
Phó Ký Trầm muốn đẩy cô ra nhưng đẩy sao cũng không nhúc nhích, anh thanh minh lần nữa, “…… Thật sự không phải của anh tặng đâu, em không thể tự dưng chiếm món hời này được.”
“Không cần giải thích thêm nữa, chỉ có anh mới đối xử với em tốt như vậy. Em biết, chiếc túi đắt giá như thế, nếu anh nói là anh tặng, anh sợ em có gánh nặng trong lòng.”
Phó Ký Trầm: “……”
Vu oan giá họa. Bây giờ cô có bản lĩnh nói đen thành trắng nói trắng thành đen.
Phó Ký Trầm đành phải nhận món quà này thành bản thân tặng, anh nhìn chiếc túi đó, không cần nghĩ cũng biết chính là Tần Mặc Lãnh tặng cô.
Tần Mặc Lãnh bắt đầu công khai giành người với anh rồi.
Tầm mắt anh dời tới trên mặt Du Khuynh: “Anh tặng em chiếc túi này, tối em mời anh ăn cơm.”
Du Khuynh lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Sau cơm trưa, Du Khuynh đưa túi tới sau cốp xe của Phó Ký Trầm.
Cô gọi điện cho Tần Mặc Lãnh, bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Nhận được rồi à?” Giọng nói từ tính của Tần Mặc Lãnh truyền tới, “Vốn dĩ định gọi điện thoại cho em nhưng sợ em không tiện nghe máy.”
Du Khuynh hơi ngẩn người, anh ta biết làm người như vậy từ lúc nào thế? “Tần Mặc Lãnh, rốt cuộc anh có ý gì?”
“Chẳng có ý gì, chiếc túi hôm đó của em là tôi nhờ Phùng Mạch mua thay tôi. Em coi túi như mạng, giờ vật về nguyên chủ, đợi hôm nào đó em không thiếu tiền thì chuyển tiền trả tôi.”
Du Khuynh nói tiếng cám ơn: “Về phần giá tiền tăng, tôi cũng sẽ trả lại cho anh.”
“Ừ. Cứ coi như tôi đầu tư ngắn đi.”
“Tần tổng, anh bận tiếp đi.”
“Còn có một chuyện cần phải giải thích với em một chút.” Tần Mặc Lãnh dập thuốc: “Hôm đó cho em leo cây để thư ký trả lời điện thoại em, chẳng phải tôi không tôn trọng em, khi đó tôi không có suy nghĩ kết hôn cứ đổ lỗi không gặp mặt này lên người tôi, chí ít em không bị gia đình càm ràm nữa. Em bận đi.”
Du Khuynh nhất thời chưa kịp tiêu hóa được chuyển biến bất ngờ đột ngột tới. Đầu bên kia Tần Mặc Lãnh đã cúp điện thoại rồi.
Trời âm u, bầu trời tối rất sớm. Lúc tan tầm trời đã tối mịt rồi.
Lát nữa Du Khuynh mời Phó Ký Trầm ăn cơm nên tan tầm đúng giờ.
Địa điểm dùng cơm là Phó Ký Trầm đặt, một quán ăn tư nhân có mùi vị thanh đạm. Vị trí của quán ăn tư nhân khá là khuất, có một nhà một sân. Căn nhà chắc có từ những năm xưa, cây cối trong sân cao ngất trời, sum suê bát ngát. Căn nhà với ba tầng lầu cứ thế được che phủ giữa không gian xanh mát. Nếu tới vào ban ngày, phong cảnh còn tuyệt vời hơn nữa.
“Thân phận của ông chủ quán này không tầm thường đúng không?”
“Chỗ nào nhìn ra được?”
Du Khuynh thừa dịp khen anh: “Đến cả anh cũng tới đây ăn cơm cơ mà.”
“Bản lĩnh vuốt mông ngựa của em ngày một tăng cao.”
“Phó tổng quá khen, đây chẳng phải là gần mực thì đen sao.”
Phó Ký Trầm liếc nhìn cô một cách sâu xa.
Du Khuynh điềm nhiên thưởng thức phong cảnh trong sân như không có việc gì.
Phó Ký Trầm bắt đầu nói tới ông chủ của quán này: “Nhà họ Quý nhất thời nổi hứng mở chơi thôi, coi như là nhà ăn ở sau nhà mình.”
Du Khuynh nín thở: “Họ Quý nào ạ?”
“Quý Thanh Viễn, từng nghe tới chưa? Vợ anh ta giống em vậy, đối với việc ăn uống nghiên cứu khá kỹ.”
Vậy mà là quán ăn tư nhân do anh rể cô mở…
Du Khuynh vô thức quấn chặt vạt áo gió. Gió hôm nay lớn quá, phải giữ chặt áo giáp ngựa mới được.