Edit: Baby Blue
Beta: Cú
Phó Ký Trầm lạnh lùng liếc Tần Mặc Lãnh, mà ánh mắt lạnh băng của Tần Mặc Lãnh cũng đang tàn sát anh.
Chẳng buồn mà đưa mắt chém giết lẫn nhau nữa, Phó Ký Trầm bước nhanh lên phía trước, tới ấn nút thang máy.
Cùng lúc đó Du Khuynh giơ tay cản cửa thang máy lại, bản năng ham sống của cô đó giờ chưa từng mạnh mẽ như vậy. Cửa thang máy chậm rãi mở ra lần nữa.
Phó Ký Trầm duỗi tay kéo Du Khuynh ra, thuận thế ôm vào lòng: “Chưa tỉnh ngủ à? Đến người đàn ông của mình cũng có thể để mất, em nói xem em còn làm được gì!”
Tần Mặc Lãnh lại nhìn Du Khuynh thêm một cái.
Cửa thang máy khép lại, con số bắt đầu chuyển động.
Du Khuynh chưa từng thất thố như vậy bao giờ, vừa rồi đúng là khoảnh khắc kinh hồn bạt vía.
“Chuyện này có thể trách em à? Em tưởng anh sẽ nói thêm hai câu với Du Cảnh Trạch chứ bộ.”
Cô đánh ngược lại. “Còn anh với Tần Mặc Lãnh nữa, giữa hai người rốt cuộc có thâm thù đại hận gì vậy, anh ta vừa tranh đất với anh vừa kiện Đóa Tân xâm phạm bản quyền, giờ còn hại em cũng bị liên lụy vào.”
Phó Ký Trầm: “Có thể anh ta ăn no dửng mỡ, cũng có thể do cuộc sống không hài hòa. Có một khả năng lớn nhất là anh ta đố kỵ anh tìm được một vị hôn thê xinh đẹp như vậy”
Du Khuynh: “……”
Nể tình việc cô vừa rồi gấp gáp muốn ra khỏi thang máy tìm anh, Phó Ký Trầm gõ đầu cô một cái: “Lần sau đừng ngốc nghếch lấy tay cản cửa thang máy nữa.”
Khóe mắt Du Khuynh liếc tới chiếc thang máy Cá Tinh ngồi đi lên lầu bốn, cô và Phó Ký Trầm thì lên lầu ba.
Du Khuynh thở phào. Phó Ký Trầm kéo cô bước vào thang máy bên cạnh.
Thỉnh thoảng anh sẽ nhìn mặt Du Khuynh, cảm thấy đôi mắt của cô rất giống mắt của Du Cảnh Trạch.
Lầu bốn.
Du Cảnh Trạch ra khỏi thang máy mới nói với Tần Mặc Lãnh: “Vừa rồi cậu làm chuyện ấu trĩ như vậy làm gì? Không biết còn cho rằng cậu có suy nghĩ gì với vợ chưa cưới của Phó Ký Trầm.”
Tần Mặc Lãnh cười: “Gì mà gọi là tôi có suy nghĩ gì với vợ chưa cưới của Phó Ký Trầm? Vốn dĩ Du Khuynh chính là vợ chưa cưới của tôi, hôn lễ được tổ chức vào năm sau, rốt cuộc là anh mất trí hay do trí nhớ của tôi kém?”
Du Cảnh Trạch ha ha hai tiếng. Đều có bệnh!
Hai người cùng bước vào phòng bao, Du Cảnh Trạch đuổi nhân viên phục vụ đi, khóa trái cửa lại.
Tần Mặc Lãnh dựa bên cửa sổ, châm điếu thuốc.
Anh ta đưa một điếu cho Du Cảnh Trạch, Du Cảnh Trạch xua tay, hiện tại chẳng có tâm tư hút thuốc. “Cậu có ý gì? Chẳng phải cậu không muốn kết hôn sao?”
“Bây giờ thì muốn rồi.”
“……”
Du Cảnh Trạch phân tích kiểu tâm lý biến thái này cho anh ta: “Là bởi vì Du Khuynh và Phó Ký Trầm ở bên nhau rồi khiến cậu nhất quyết muốn cướp con bé trở lại?”
Tần Mặc Lãnh như cười như không, “Tôi vô vị vậy à? Cô ấy vốn dĩ phải gả cho tôi. Tôi còn chưa biết cô ấy và Phó Ký Trầm ở bên nhau thì đã muốn cưới cô ấy rồi.”
Du Cảnh Trạch tò mò: “Cậu biết từ lúc nào?”
“Vào đêm cô ấy đến hội sở bán túi.” Tần Mặc Lãnh phả khói thuốc.
Lúc đó anh ta đang đứng bên cửa sổ xem cô về bằng cách nào. Kết quả thì thấy xe của Phó Ký Trầm lái vào sân, sau đó hai người họ ôm nhau bắt đầu hôn.
Du Cảnh Trạch nhắc nhở anh ta: “Du Khuynh đã ở bên cạnh Phó Ký Trầm rồi. Với tính cách cố chấp đó của con bé cộng với suy nghĩ không kết hôn, con bé không thể nào nghe gia đình kết hôn với cậu đâu.”
“Không sao cả, tôi không để ý việc cô ấy từng ở bên cạnh ai. Tôi chẳng mấy hứng thú với cái thứ gọi là tình cảm này.” Còn như Du Khuynh không muốn kết hôn, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chỉ cần tôi muốn, chẳng có người phụ nữ nào tôi không theo đuổi được.”
Du Cảnh Trạch chỉ cho rằng anh ta nói cho sướng miệng nên không lên tiếng.
Điều anh ấy lo lắng lúc này là: “Phó Ký Trầm nhìn thấy tôi thì bắt đầu nghi ngờ Du Khuynh rồi, lại trải qua màn gây chuyện vừa rồi của cậu, cậu ta càng nghi ngờ thân phận của Du Khuynh hơn.”
“Thế không phải càng tốt sao? Du Khuynh không ở dưới trướng tập đoàn Phó Thị nữa, thuận tiện cho tôi đi tìm cô ấy.” Tần Mặc Lãnh thong thả nói.
Anh ta lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm cửa hàng sách.
“Hôm nay tôi không đánh bóng nữa, tự anh đi tìm người mà đánh.”
Du Cảnh Trạch liếc anh ta: “Cậu đi đâu?”
Tần Mặc Lãnh dụi thuốc, “Đi dạo tiệm sách. Kiểu phụ nữ vô tâm như em gái anh rất khó theo đuổi. Tôi đi mua mấy bí quyết dạy theo đuổi con gái, dạy yêu đương để học hỏi.”
“……”
Dưới lầu, làm nóng người xong, Du Khuynh đi toilet.
Phó Ký Trầm tới bên cửa sổ gọi điện cho Phan Chính: “Hiện tại đi tra một chút xem ba của Du Khuynh là ai.”
Phan Chính không hỏi nhiều, đáp xong cúp máy ngay.
Phó Ký Trầm muốn hút thuốc nhưng trong túi đồ vận động không có gì cả.
Anh dựa bên bệ cửa sổ, bồn chồn nhìn sân đánh bóng rộng lớn dưới lầu.
Đằng xa phía sau núi còn có sân golf xanh bát ngát.
Phong cảnh không tệ nhưng anh chẳng có tâm trạng thưởng thức.
Mười phút sau, thư ký Phan mới gọi tới.
Trong mười phút này là đoạn thời gian dài nhất trong cuộc đời của Phó Ký Trầm.
“Phó tổng, tra được rồi.” Lần đầu tiên thư ký Phan không dám nói thẳng kết quả như vầy.
“Là Chủ tịch Du?”
“…… Vâng.”
Phó Ký Trầm sớm đã có tâm lý chuẩn bị rồi nên có thể tiếp nhận kết quả này.
Mấy ngày nay, mỗi sáng đi ngang qua tòa nhà tổng bộ ngân hàng, Du Khuynh luôn vô thức nhìn về phía cửa sổ văn phòng Chủ tịch Du, trước giờ cô chưa từng chú ý đến chuyện nào đến vậy.
Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không biết, cảm xúc nơi đáy mắt cô rất phức tạp. Cô từng nói, ba mẹ ruột cô đều rất có tiền. Cô cũng từng nói, ba mẹ cô đã đổ vỡ tình cảm vào lúc cô còn chưa ra đời.
Cuộc hôn nhân thứ hai của Chủ tịch Du rất ngắn, người vợ thứ hai là người Thượng Hải.
“Phó tổng, tôi còn nghe ngóng được từ phía họ hàng của Du gia nguyên do vì sao Du Khuynh tới Phó Thị chúng ta làm việc. Không nghe ngóng được gì, họ luôn cho rằng Du Khuynh không đi làm. Nhưng lại nghe được một tin khác.”
“Ừm. Tin gì?”
“Du Khuynh có hôn ước với… Tần Mặc Lãnh.”
“………..”
Trải qua mấy phút sau. Trong điện thoại vẫn chìm trong sự im lặng chết chóc.
“Phó tổng?” Phan Chính cẩn thận gọi một tiếng.
Phó Ký Trầm ấn ấn lồng ngực, anh vẫn còn sống. Vừa rồi việc Tần Mặc Lãnh ấn cửa thang máy, đã giải thích được rồi.
“Phó tổng, anh định làm thế nào?” Suy cho cùng, đây không còn là chuyện riêng của ông chủ nữa, Du Khuynh hãy còn làm việc ở tập đoàn Phó Thị.
Mối quan hệ bên trong, có chút phức tạp.
Phó Ký Trầm im lặng thu hết mọi biểu cảm dư thừa: “Không làm gì cả. Tôi coi như không biết, cho cô ấy cơ hội, đợi cô ấy chủ động thẳng thắn với tôi, thẳng thắn rồi tôi sẽ không truy cứu cô ấy nữa.”
Thư ký Phan định nói là, nếu Du Khuynh không thẳng thắn thì sao?
Nhưng anh ta chẳng dám hỏi, vì không muốn tạo thêm nỗi tấm tức cho ông chủ.
Giờ phút này, bên trong toilet nữ.
Du Khuynh nhận được tin nhắn của Du Cảnh Trạch, cô có phần ngỡ ngàng. Bước nhanh tới góc khuất không có người ngang qua, cô trực tiếp gọi điện thoại qua: “Có ý gì?”
“Đọc không hiểu chữ Hán à? Phó Ký Trầm điều tra em rồi, biết ba em là ai luôn rồi.”
“……”
“Tổ ong vò vẽ do em chọc, em nhanh đi cản con ong chúa lại đừng để cậu ta chạy ra chích người lung tung.”
“……”
“Tự mình cầu phúc đi.”
“……”
Một tay Du Khuynh chống eo, thở hắt ra. “Anh, em…”
Du Cảnh Trạch ngắt lời cô: “Đừng, nên để anh gọi em là chị thì hơn.”
Du Khuynh giận quá hóa cười. Bây giờ Phó Ký Trầm biết thân phận của cô ngược lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không cần phải nơm nớp lo sợ suốt ngày nữa. Cho dù nói dối cũng chẳng cần lo lắng anh có sinh lòng nghi ngờ gì không nữa.
“Biết thì biết thôi, cứ coi như em không biết.”
Ngoài miệng Du Cảnh Trạch nói mặc kệ cô nhưng vẫn lo lắng: “Nếu không đối phó được thì giờ về chỗ anh, anh đích thân đi xin lỗi Phó Ký Trầm.”
“Cám ơn anh, không cần đâu. Nếu anh xen vào ngược lại càng phức tạp thêm.” Du Khuynh an ủi anh, “Đừng lo lắng cho em, em có thể đối phó được. Mọi người đều không hiểu Phó Ký Trầm, anh ấy rất tình nghĩa cũng rất thú vị.”
“Anh ấy không hẹp hòi như vậy.”
“Lại nói, Phó Ký Trầm không dễ gì vạch trần em đâu, nếu anh ấy muốn cởi bỏ áo giáp của em thật thì có thể em phải kết hôn với Tần Mặc Lãnh, đây là điều anh ấy không muốn nhìn thấy nhất, ở công ty chính anh ấy đã công khai em là vợ chưa cưới của ảnh mà.”
“Cúp nhé, em ra ngoài khá lâu rồi, nếu không trở về nữa thì Phó Ký Trầm sẽ nghi ngờ em mất. Bái bai.”
Bình tĩnh một lát, Du Khuynh ra ngoài tìm Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm đang ở khu nghỉ ngơi lật tạp chí xem. Trông anh xem rất tập trung.
Du Khuynh lấy túi bóng: “Phó Ký Trầm, đi thôi.”
Phó Ký Trầm đặt tạp chí trở lên giá: “Em rề rà tới nhà rồi, đi có cái toilet mà cũng lâu như vậy nữa.”
“Ai rề rà chứ? Đúng lúc người trong nhà gọi điện cho em, nói một hồi thì xảy ra tranh chấp.” Du Khuynh giơ túi bóng tennis lên vai anh.
Phó Ký Trầm nói một cách điềm nhiên: “Gọi điện còn có thể cãi nhau?”
“Cũng không phải là cãi, suy nghĩ khác biệt, họ không hiểu tại sao em không kết hôn.”
Cô nhìn anh: “Loại đau khổ này anh hiểu chứ?”
Phó Ký Trầm không hiểu. Bởi vì người nhà anh không giục anh kết hôn bao giờ, họ luôn tôn trọng cách sống của anh.
Hơn chín giờ, ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ. Bầu trời xanh ngắt điểm xuyến vào tầng mây mỏng.
Hôm nay Du Khuynh mang giày thể thao nên bước chân càng nhẹ nhàng bay bổng hơn. Cô đan hai tay nâng qua đỉnh đầu, vừa đi vừa duỗi eo.
Phó Ký Trầm nghiêng mắt nhìn cô nhóc lừa gạt vô lương tâm này, cô ở trước mắt anh luôn mang bộ dáng xấu xa. “Sao lại vui vẻ như vậy?”
Du Khuynh xoay mặt qua, cười cười: “Rõ ràng lắm à?”
Bởi vì em biết anh biết em là ai, mà anh lại không biết em đã biết rồi. Cho nên em mới vui vẻ.
Cô giải thích rằng: “Vừa rồi nghĩ tới chiều nay sắp được đi dạo phố. Anh không biết phụ nữ thích dạo phố cỡ nào đâu.”
Phó Ký Trầm “ừm” một tiếng.
Anh nói tới lần đánh bóng đầu tiên của họ: “Hôm đó sao em lại sát khí đằng đằng như vậy?”
Tất cả hình ảnh của ngày hôm đó, đến giờ Du Khuynh hãy còn nhớ như in.
Có hai lần cô đánh trúng người anh, anh đau tới phải nghỉ một lúc mới đánh tiếp được.
Du Khuynh không giấu giếm: “Hôm đó nhận được điện thoại của ba em, cãi nhau một trận với ông. Thôi bỏ đi, không nhắc nữa.”
Phó Ký Trầm như lơ đãng nói: “Bây giờ còn chiến tranh lạnh không?”
Du Khuynh gật đầu: “Con người của ba em… nói sao đây, dục vọng khống chế cực mạnh.”
Im lặng mấy giây: “Hoặc có lẽ do em không hiểu ông ấy. Từ nhỏ, ấn tượng ông cho em chính là bận bận bận. Có lúc nửa năm em cũng không gặp được ông lấy một lần.”
Phó Ký Trầm thuận tiện hỏi thêm: “Bác trai làm công việc gì? Anh có quen biết mấy xí nghiệp họ Du, nói không chừng đã từng gặp bác trai ở hội nghị thượng đỉnh của các doanh nghiệp rồi.”
Du Khuynh thầm “ha ha”. Lại muốn gài bẫy cô.
Cô mỉm cười: “Nhà em…… có hầm mỏ. Anh quen biết ông chủ hầm mỏ họ Du sao? Nói ra cho em nghe thử, để xem có phải là ba em không.”
Phó Ký Trầm: “……”
Nín nhịn nửa ngày không nói ra được chữ nào. Trong lòng suýt chút nữa là nghẹn chết rồi.