Edit: Baby Blue
Beta: Cú
Phó Ký Trầm về tới nhà thì Du Khuynh đã tắm rửa xong xuôi, cô đang dựa vào đầu giường nghiên cứu thị trường đầu tư kỳ hạn của cô.
Khác với mọi hôm, hôm nay cô không mặc đồ ngủ mà quấn một cái khăn tắm.
Khăn tắm quấn lỏng lẻo trên người.
Chỗ ở gần tim dán hai miếng băng dán hình hoạt hình.
Cô luôn có bản lĩnh dùng gương mặt nghiêm túc vô ý mà quyến rũ người ta.
Phó Ký Trầm cởi áo ngoài đi tới, vòng qua đuôi giường tới bên cạnh cô: “Cái gì đâm vào tim em rồi?”
Du Khuynh buông điện thoại xuống, ấn ấn miếng băng dán để nó dính chặt một chút. “Người tham lam chọc thủng tin em rồi.”
Hai tay Phó Ký Trầm chống bên người cô, cúi đầu hôn lên miếng băng dán hoạt hình đó: “Tim lành lại chưa?”
“Vẫn chưa. Vỡ ra từng mảnh này, sắp vỡ thành vụn luôn rồi. Phó tổng, anh nói nên làm sao đây?” Du Khuynh cười, thuận tay câu cổ anh, hôn một cái lên má anh.
“Ngược lại anh có một cách.”
“Hửm, Phó tổng có tuyệt chiêu gì?”
“Em nghiền tim đối phương thành phấn luôn. Như vậy chẳng phải trút hận được rồi sao? Sau khi trút hận xong thì tim em tự nhiên sẽ lành lại.”
“……”
Phó Ký Trầm đẩy điện thoại cô tới chỗ không vướng víu, giơ tay tắt đèn rồi anh hôn cô, hỏi cô: “Ai bắt nạt em thế?”
“Cũng không phải bắt nạt hay không bắt nạt gì. Làm không đúng chức vụ, có xung đột về lợi ích, nên xảy ra thù hận.”
“Bình thường. Anh còn là cái gai trong mắt của mấy chủ tịch kia kìa.”
“Vậy có cần dán băng dán cho anh không?”
Nụ hôn của anh rơi sau tai cô: “Không cần, có tới trăm ngàn lỗ thủng rồi.”
Du Khuynh bật cười, không tiếp tục đề tài gây mất hứng này nữa: “Mai anh phải đi công tác à?”
“Ừm. Đi chuyến bay sáng sớm.” Anh nhắc nhở cô, “Đừng nghĩ anh vừa đi vắng thì em có thể ngủ nướng, nên dậy giờ nào thì dậy giờ đó.”
“Em là người khẩu thị tâm phi, không có trách nhiệm với bản thân như vậy à?”
Ngày hôm sau.
Du Khuynh ngủ tới lúc tự tỉnh, lúc mở mắt ra đã tám giờ rưỡi rồi.
Phó Ký Trầm đã ra sân bay từ sớm, cô trở người định ngủ bù thêm chút nữa thì thấy trên tủ đầu giường có tờ giấy, cô vươn tay lấy xuống, là Phó Ký Trầm viết lời nhắn cho cô.
[Gửi bạn học Cá Nhỏ vẫn chưa lớn lên trong môi trường làm việc:
Anh biết em muốn làm chính mình giữ nguyên tắc ban đầu, làm người tốt trong lòng em.
Nhưng rất nhiều người xung quanh em không cho phép.
Bản thân em đang ở dưới mái hiên người ta, không sao cả, em cứ an phận làm một người không xấu đó là được rồi.
Nhưng vẫn không được.
Bọn họ chỉ nghĩ cho bản thân họ, chẳng ai quan tâm xem em có bằng lòng hay không, có vì chuyện này mà bị liên lụy hay không. Dẫu sao, em là người không nổi bật nhất, em trong mắt họ không xứng đưa ra bất cứ lời kháng nghị gì.
Thế là em cố gắng khiến bản thân mạnh mẽ hơn.
Vậy bây giờ anh đã có thể nói với em rằng, cho dù đợi tới khi em đủ mạnh mẽ rồi, em đứng ở nơi cao nhất đó rồi em sẽ phát hiện một sự thật bi thương rằng là những người và việc em nhìn thấy còn đa hình đa dạng hơn trước kia rất nhiều.
Em mạnh mẽ thì thế nào?
Em vẫn không cách nào thay đổi được một vài hiện thực em không muốn nhìn thấy.
Đừng nên buồn bã.
Cũng đừng nên cảm thấy bản thân vô dụng.
Trong lúc em đang kiên trì cho những nguyên tắc và giới hạn đó của em thì đã giúp đỡ được rất nhiều người rồi.
Mặc kệ người khác ra sao, chúng ta cứ gắng sức làm một người hơi tốt đó, lúc tranh giành lợi ích cho bản thân đừng tổn thất đến lợi ích của người khác, đồng thời cũng cố gắng nhìn thấy lời kháng nghị thỉnh cầu của những người tạm thời không bằng em.
Cùng nỗ lực nhé.
—— Phó Ký Trầm gửi.
P.s: Hôm nay dậy lúc tám giờ hay là chín giờ?]
Du Khuynh đọc đi đọc lại những lời này ba lần.
Quãng thời gian thoải mái của ngày cuối tuần trôi qua nhanh chóng.
Thứ hai bắt đầu trở lại nhịp sống bận rộn thường ngày.
Lúc Du Khuynh tới văn phòng thì thấy Chương Tiểu Trì tới rồi, cô nàng đang chăm chút chậu sen đá nhỏ.
“Tiểu Khuynh Thành, cuối tuần trải qua thế nào?”
“Thoải mái.”
Hai người cùng cười.
Lúc Du Khuynh đi tới trước bàn làm việc thì thấy một chiếc túi xách nằm trên bàn, mở ra là một cặp ly thủy tinh đẹp đẽ.
Du Khuynh xoay qua: “Cô mang tới à?”
Chương Tiểu Trì gật đầu: “Ừm.”
Cô nàng dừng công việc trong tay lại: “Không phải mua đâu, cuối tuần tôi rảnh rỗi không có gì làm bèn dọn dẹp nhà cửa, trùng hợp có cặp ly không dùng nên mang tới cho cô, cô tặng cho quản lí đi.”
Sợ tính bướng bỉnh của Du Khuynh lại nổi lên, Chương Tiểu Trì nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Miệng cũng chửi đã rồi, sảng khoái cũng sảng khoái rồi, tôi cảm thấy cô nên chủ động hòa giải với quản lí thì hơn, chúng ta không cần thiết lấy trứng chọi đá. Mặt mũi là chuyện nhỏ, ngày tháng trôi qua tốt mới là chuyện lớn. Haiz, ai bảo chúng ta đang đứng dưới mái hiên người ta chứ.”
Du Khuynh vỗ vỗ túi xách của mình: “Tôi có mang theo rồi.”
Chương Tiểu Trì liếc mắt nhìn cô cười xấu.
Du Khuynh lấy cặp ly Chương Tiểu Trì tặng ngắm nghía tỉ mỉ hồi lâu, cặp ly này ấm tới tận đáy lòng cô, đối với cô mà nói đây là món quà quý trọng nhất mà cô nhận được.
Cô không khách sáo với Chương Tiểu Trì: “Cặp ly cô tặng tôi, tôi sẽ giữ lại để bản thân dùng, không nỡ tặng người khác đâu. Cảm ơn nha.”
Cặp ly này không rẻ, nhất định không phải Chương Tiểu Trì để trong nhà không dùng tới, có lẽ cuối tuần cô ấy đặc biệt đi mua về để cô đưa cho quản lí.
Chương Tiểu Trì lau xong chậu sen đá rồi đặt dưới ánh nắng ban mai: “Khách sáo với tôi làm gì, bình thường cô giúp tôi nhiều như vậy, tôi không xem cô là người ngoài đâu mà.”
Tám giờ rưỡi, Châu Doãn Lỵ tới.
Cùng đi vào còn có trợ lý của chị ta, hai người cùng đi vào văn phòng của Châu Doãn Lỵ.
Chương Tiểu Trì nhỏ giọng nhắc nhở Du Khuynh: “Chuẩn bị đi, nhân lúc người chưa đến nhiều, đợi trợ lý của chị ấy đi ra thì cô vào đi.”
Du Khuynh ra dấu OK, lấy một tập tài liệu thử che lên chiếc túi dây chéo, nhìn không ra có gì khác thường.
Châu Doãn Lỵ vừa đặt chân vào văn phòng, còn chưa kịp đóng cửa thì điện thoại vang lên, là Tiêu Dĩ Lâm.
Trợ lý đóng cửa lại, Châu Doãn Lỵ bắt máy.
“Quản lí Châu, thật ngại quá, mới sáng ra đã làm phiền chị.”
“Không sao, có chuyện gì không?”
Tiêu Dĩ Lâm: “Là thế này, tôi có một hợp đồng giấy chính thức của nhà kinh doanh bên Thiên Tân đã tới bộ pháp vụ của các chị từ thứ sáu tuần trước rồi, chỉ thiếu mỗi con dấu nữa thôi, luật sư Du ký tên xong là có thể đi đóng dấu rồi.”
Nước giải khát Lạc Mông – đối thủ cạnh tranh – cũng nhìn trúng thực lực hùng hậu của nhà kinh doanh này, có điều cô ta xuống tay nhanh hơn Lạc Mông giành được hợp đồng ký với bên nhà kinh doanh trước.
Nhưng giám đốc khu vực của Lạc Mông chẳng có ý định từ bỏ, vẫn đang rình rập cướp miếng thịt béo của cô ta.
Hiện tại thời gian đối với cô ta mà nói là phải tranh thủ từng phút từng giây.
Trong điện thoại Tiêu Dĩ Lâm cố ý thở dài: “Chị cũng biết đấy, trên cuộc họp vào thứ Sáu tuần trước tôi có xảy ra tranh chấp với luật sư Du nên làm phiền chị giúp đỡ giục một chút, hôm nay tôi muốn lấy được hợp đồng đã đóng dấu, nhờ cả vào chị đấy.”
Châu Doãn Lỵ nói đầy khách sáo: “Chuyện này vốn dĩ chính là nội bộ công việc của bộ pháp vụ chúng tôi, còn mất công cô gọi điện tới giục, là tôi không phải mới đúng, được rồi, tôi sẽ giục giúp cô.”
Tiêu Dĩ Lâm cảm ơn lần nữa rồi cúp điện thoại.
Năm nay cô ta đụng phải tiểu nhân, còn là kiểu tiểu nhân như Du Khuynh. Bình thường cô ta chẳng có mâu thuẫn gì với Du Khuynh cả, nhưng trên công việc lại bị Du Khuynh gây hấn từ lần này tới lần khác.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Du Khuynh đã đè mất hết hai hợp đồng khu vực của cô ta.
Thương mại Trác Hoa bên Bắc Kinh, và hợp đồng bên Thiên Tân lần này.
Cô ta sợ Châu Doãn Lỵ không để chuyện này trong lòng, lại gửi thêm một tin nhắn tới: [Phiền chị rồi, quản lí Châu.]
Châu Doãn Lỵ lật ra tập văn kiện nằm dưới cùng nhất, bên trong chính là hợp đồng chính thức của nhà kinh doanh bên Thiên Tân mà Tiêu Dĩ Lâm vừa nhắc tới.
Chị ta đưa hợp đồng cho trợ lý: “Để bên cô trước, chừng nào tôi bảo đưa cho Du Khuynh cô hãy chuyển cho cô ấy.”
Trợ lý mở ra xem: “Chính là phần hợp đồng Tiêu Dĩ Lâm vừa giục đó ạ?”
Châu Doãn Lỵ “ừ” một tiếng.
Trợ lý cho rằng: “Là bên nhà kinh doanh đó có vấn đề ạ?”
Châu Doãn Lỵ: “Giấy tờ đầy đủ, không có vấn đề gì cả.”
Hợp đồng là chị ta chặn xuống dưới, Du Khuynh căn bản chẳng hề biết hợp đồng giấy đã tới bộ phận pháp vụ rồi.
Chị ta nhìn trợ lý, “Du Khuynh chẳng coi ai ra gì cả, cô ta gây cho tôi không ít phiền toái!”
Trợ lý phút chốc hiểu ý, chủ nhiệm muốn mượn việc này nhắc nhở Du Khuynh để Du Khuynh biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm. Vào lúc Tiêu Dĩ Lâm cần hợp đồng gấp mà bên này vẫn chưa chịu đóng dấu.
Đến lúc đó Tiêu Dĩ Lâm nhất định sẽ hận chết Du Khuynh.
Dù Du Khuynh có giải thích thế nào thì trong mắt Tiêu Dĩ Lâm đều là cái cớ.
“Quản lí, còn việc gì khác nữa không ạ?”
“Hết rồi, cô đi làm việc đi.”
Trợ lý lại lấy thêm mấy tập tài liệu trống khác theo cùng với hợp đồng của Tiêu Dĩ Lâm ôm ra ngoài.
Châu Doãn Lỵ rót nước, nói tới Du Khuynh chị ta tức tới không có chỗ trút. Từ khi Du Khuynh làm việc dưới trướng chị ta, chưa lúc nào chịu nghe lời cả, mắt cao hơn đầu.
Chị ta phải khiến Du Khuynh biết, trong bộ phận pháp vụ này ai là người có tiếng nói nhất.
“Cốc cốc”
“Quản lí, là tôi.” Du Khuynh vừa thấy trợ lý đi ra lập tức lấy ly đi vào.
Châu Doãn Lỵ: “Vào đi.”
Du Khuynh đóng cửa lại, lấy một cái hộp đựng được gói tinh tế từ trong túi xách ra, “Quản lí, đây là ly tôi đền cho chị.”
Châu Doãn Lỵ nhìn cô chằm chằm hồi lâu: “Du Khuynh, cô lớn hơn con gái tôi không được mấy tuổi, trước đó tôi nói nhiều như vậy cũng là vì muốn tốt cho cô. Đợi khi cô tới độ tuổi của tôi rồi cô sẽ biết, vấn đề quan hệ giao tiếp có nghĩa gì.”
Du Khuynh lười nói nhiều, mỉm cười nói: “Cám ơn quản lí.”
Châu Doãn Lỵ xua tay: “Ừm, đi làm việc đi.”
Du Khuynh đóng cửa lại, thở phào một hơi, không khí bên ngoài thoáng đãng sạch sẽ hơn bên trong.
Bận cả buổi sáng, khúc nhạc đệm sáng sớm trôi đi trong êm đềm.
Sắp tới giờ cơm trưa, Du Khuynh thu dọn hợp đồng vào tủ.
Có lẽ bởi vì trận cãi nhau với Châu Doãn Lỵ vào hồi thứ Sáu còn nện bể một cái ly chắc là có tác dụng, bên bộ phận tiêu thụ chẳng thấy tới giục cô cho qua hợp đồng của thương mại Trác Hoa.
“Wow wow!”
“Của ai vậy?”
Ở cửa khu làm việc đột nhiên vang lên tiếng nhốn nháo.
Du Khuynh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một anh trai giao hàng bưng một chiếc hộp lớn của một nhãn hàng nào đó đứng cửa ở nhìn vào bên trong: “Cho hỏi ai là cô Du? Phiền ra đây ký tên nhận hàng.”
Nhân viên giao hàng ít khi được bước vào khu làm việc của họ, trừ phi được cho phép.
Dưới ánh mắt trầm trồ hâm mộ của đồng nghiệp, Du Khuynh mờ mịt đi qua. Trong phút chốc cô chẳng nghĩ ra là ai tặng cả, Cá Tinh?
Nhưng chắc anh ấy chẳng đi làm chuyện phô trương đến vậy.
Phó Ký Trầm?
Anh mới không có sở thích thanh nhàn đó.
Du Khuynh hỏi lại nhân viên giao hàng: “Xác định không giao nhầm chứ?”
“Du Khuynh bộ phận pháp vụ, đúng không?” Nhân viên giao hàng đối chiếu số điện thoại với cô.
Ngược lại đúng là số của cô.
Ký tên nhận hàng xong, Du Khuynh ôm chiếc hộp lớn đó trở về chỗ ngồi.
Đồng nghiệp nữ tò mò bát quái xúm lại muốn xem xem là túi của nhãn hàng nào, mở hộp là lúc khiến người ta kinh ngạc nhất, mặc dù không phải của mình nhưng cũng tràn đầy mong đợi.
“Bạn trai cô đối xử với cô tốt thật, sao có người đàn ông tốt như vậy chứ? Tại sao tôi không gặp được chứ.”
“Mau về nhà đổi đàn ông thôi.”
Mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu cười đùa.
Du Khuynh cũng mong đợi, mong là chiếc túi này đừng đắt quá, nếu không sẽ dẫn tới nhiều ánh mắt soi mói còn âm thầm nghị luận sau lưng.
Mở chiếc hộp đóng gói bên ngoài ra, đập vào mắt là một tấm card cùng với hàng chữ rồng bay phượng múa:
“Không cần cảm ơn, anh cũng cần phải có trách nhiệm nâng cao sở thích và gu thẩm mỹ của em.”
Đây là nét chữ của Phó Ký Trầm, cô vừa nhìn là nhận ra ngay. Những đồng nghiệp khác không biết nét chữ của ông chủ họ trông như thế nào.
Cô cất tấm card đi, mở hộp đựng ra.
Còn may, chỉ là kiểu dáng cơ bản, chiếc ví cầm tay chất liệu mềm với kích thước nhỏ nhất.
Có điều là kiểu dáng mới trong năm nay, nếu mua từ chi nhánh chính của cửa hàng chưa đợi nửa năm chưa lấy được, nhưng nửa năm trước cô còn chưa quen biết Phó Ký Trầm, có lẽ anh đã liên hệ đưa hàng từ tổng bộ về cho cô.
“Tuy không đắt nhưng có tiền cũng không mua được đó, bạn trai của cô đối với cô tốt thật, trước đó tôi còn chê anh ta đi bộ tới đón cô, biết thương người mới là sự thật lòng.”
Du Khuynh không lên tiếng, họ hiểu lầm cho rằng Tiền Trình là bạn trai cô…
Thôi thì cứ để sự hiểu lầm này tiếp tục tự biên tự diễn tiếp đi.
Chỉ có Chương Tiểu Trì là nhướng mày với cô, cho rằng là người theo đuổi nào đó.
Bởi vì bận bóc quà nên bỏ qua giờ đến căn tin sớm, lúc này căn tin đang nhiều người nhất, Du Khuynh định đợi chút nữa mới đi. Cô cầm cốc lên đi phòng trà nước ngâm một ly nước chanh, đợi ăn cơm xong rồi uống.
Vài người phụ nữ bên bộ phận hành chính cũng chẳng vội đi ăn cơm, đang đứng đó rảnh rỗi tám chuyện.
“Chẳng lẽ tôi lừa các cô chắc?”
Người kia tiếp lời: “Tôi đã nói qua từ sớm rồi, giám đốc tài vụ và ông chủ là một đôi, các cô quên vụ dấu hôn lần trước rồi à?”
“Chậc, chỉ có chút hâm mộ mà thôi. Tôi còn chưa từng thấy máy bay tư nhân trông như thế nào nữa là.”
“Người ta tốt số, lấy danh nghĩa làm việc được đi chơi riêng khắp nơi với ông chủ. Máy bay tư nhân, bãi biển tư nhân, tàu du lịch tư nhân, tôi có mơ cũng mơ không được.”
Tuy Du Khuynh chỉ nghe được một nửa nhưng cô vẫn có thể đoán được toàn bộ nội dung.
Có lẽ Kiều Dương đăng một số ảnh lên vòng bạn bè. Lần này Kiều Dương đi công tác cùng với Phó Ký Trầm và thư ký Phan, ngồi máy bay tư nhân của Phó Ký Trầm.
Còn như ra biển chơi, có lẽ là đi thăm hỏi khách hàng để bàn chuyện làm ăn.
Anh vì hai miếng đất đó mà bỏ ra không ít công sức.
Về đến chỗ ngồi, Du Khuynh thong thả uống nước chanh gửi tin nhắn cho Phó Ký Trầm, chỉ có một bức ảnh là cô gái hoạt hình với quầng thâm mắt đen thui.
Vừa nhìn chính là bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Phó Ký Trầm nhắn lại: [Em đây gọi là giấu đầu lòi đuôi, buổi sáng sáu giờ rưỡi dậy hay bảy giờ?]
Du Khuynh: [Năm giờ!]
Phó Ký Trầm: [Em còn mặt mũi đánh ra hai chữ này à?]
Du Khuynh không lằng nhằng với anh nữa: [Chiếc túi đó em nhận được rồi. Tự dưng anh bợ đỡ săn đón em như vậy khiến em hơi sợ, anh đừng có mà động lòng với em thật đấy nhé (icon đầu chó)]
Phó Ký Trầm: [Nếu nói như vậy thì em động lòng với anh trước, chứ không lại tặng anh móc chìa khóa làm gì?]
Du Khuynh: “…..”
Nhìn màn hình điện thoại, lười giải thích với anh.
Lúc hút nước trong trong ly tới chỉ còn miếng chanh, chua.
Cô lái sang chuyện khác, trêu chọc anh: [Anh với Kiều Dương, chuyện của hai người là sao vậy? Ngày ngày truyền khắp công ty, hôm nay lại truyền, nào là máy bay tư nhân, bờ biển tư nhân. Em cũng cảm thấy không có lửa làm sao có khói, ruồi chỉ hút trứng có vết nứt.]
Phó Ký Trầm: “……”
Du Khuynh: [Tuy trong tình cảm em nhìn rất thoáng, lúc hợp lúc tan, nhưng nhắc trước phải là một với một, nếu anh muốn ngồi hưởng thụ cuộc sống tam thê tứ thϊế͙p͙ thì dù anh có nhan sắc, có thân hình, có tiền tài đi chăng nữa, em cũng có thể đá anh bay xa bất cứ lúc nào.]
[Có điều mặc kệ em với anh là phân hay hợp, em vẫn sẽ giống như trước kia, cống hiến sức lực vì bộ pháp vụ của tập đoàn Phó Thị, lòng yêu tiền yêu công việc vĩnh viễn không thay đổi:)]
Phó Ký Trầm “a” một tiếng: [Xem ra hôm nay em khá nhàn rỗi, còn có thời gian đi nghe bát quái vô vị. Việc nên làm anh làm hết rồi, em không thích người phụ nữ khác ngồi xe anh, thế thì anh sắp xếp thêm một chiếc khác, nhưng anh không đến mức đi công tác một chuyến mà dùng tới hai chiếc máy bay tư nhân.]
[Đương nhiên, nếu em tặng anh một chiếc, sau này anh sẽ ngồi chiếc của em. Cố gắng buôn bán nhiều vào, tranh thủ trước khi anh già khú mua cho anh một chiếc.]
“Khụ khụ”, Du Khuynh đọc xong câu cuối cùng thì bị sặc nước chanh, ho sặc sụa.