Đêm qua Sin chỉnh báo thức nhầm nên mặt trời chưa ló dạng cái đồng hồ đã reo vang khắp cả phòng,Sin mò mẫm đưa tay lên đầu giường lấy cái đồng hồ ném thẳng vào tường,vậy mà nó vẫn reo như thường thậm chí còn lớn hơn lúc nãy! ==’
Cô bé bực mình ngồi bật dậy,mở điện thoại ra xem mấy giờ.
-Mới 4p0 thôi á????sao mới sớm ra đã xúi quẩy thế này??bữa nay nghỉ học cũng không để yên cho một bữa mà ngủ nữa!_Sin gào lên đau khổ.
Giờ còn khuya nên Sin quyết định nằm xuống ngủ tiếp..Nhưng chắc ông trời không thương Sin nên không cho cô bé ngủ.Sin dùng mọi cách để ngủ,từ đếm cừu,bật ti vi nghe vọng cổ rồi từ vọng cổ bay sang cải lương…Nói chung là dùng mọi cách vẫn không tài nào ngủ được.Mắt cô bé cứ mở thao láo,bình thường Sin rất dễ ngủ vậy mà bây giờ lại khó ngủ hơn những người khó ngủ.
Cô bé nằm một chút chợt nhớ ra là Hải Phong thức rất sớm,có khi mới 5,6 giờ sáng thôi mà Phong đã gọi điện rủ Sin đi tập thể dục cùng,vì lười nên chẳng bao giờ Sin chịu đi cả.Sin vội bấm ngay số Hải Phong gọi,vừa mới đổ hồi chuông thứ nhất đã có người bắt máy.
-[Sin?có chuyện gì không?]_giọng ngáy ngủ của Hải Phong ở đầu dây bên kia cất lên.
-Ơ,bạn còn ngủ hả?mình định rủ bạn…à mà thôi không có gì.
Khi nghe câu “mình định rủ bạn” Hải Phong đã tỉnh hẳn,hỏi liên tiếp.
-[Đâu có đâu mình đâu có ngủ,mình thức rồi,mà bạn định rủ mình đi đâu??]
-Tính rủ bạn đi tập thể dục cùng,còn nếu bạn ngủ thì mình không làm phiền bạn..
-[Tập thể dục hả?đi,đi chứ.Vậy mình chạy lại đón bạn trước cổng nha]
Tút…Tút….
Sin phấn khởi hẳn ra,may là có cậu bạn thức sớm và rất nhiệt tình về mấy chuyện đi chơi.Cô bé phóng ngay xuống giường làm VSCN.Sin lục tung tủ đồ ra tìm bộ đồ thể thao mà dì Trâm đã mua cho cô bé hồi năm lớp 8,tưởng rằng bộ đồ ấy giờ Sin đã không mặt vừa,ai ngờ khi tìm ra mặt vào thử thì ôi…thậm chí nó còn rộng hơn hồi lớp 8.Chứng tỏ là Sin ngày càng “teo” đi chứ không lớn ra được tí nào!
Cô bé vừa mới bước ra cổng Hải Phong đúng lúc cũng đi tới.Mắt Sin sáng hẳn ra khi cậu nhóc đi xe đạp,mà Sin thì cực thích cái loại xe “năng lượng con người” ấy nữa chứ.
-Ngồi sau đi,mình chở cho_Sin cười tươi rồi phóng lên yên trước ngồi.
-Được không đó??_Hải Phong tỏ vẻ nghi ngờ,nào giờ cậu chưa từng thấy Sin đi xe đạp lần nào hết,không biết có ổn không đây!?!?
Trực giác của Hải Phong quả chính xác,vừa mới đạp được vài bước khi Phong còn để chân dưới đất thì vừa gác chân lên Sin đã mất thăng băng làm cả hai chúi xuống đất!(tác giả đã nói Sin không biết đi xe đạp trước rồi nhé)
-Eo ơi,bạn có biết chạy không đó?_Hải Phong xoa xoa đầu gối mình.
Sin ngại ngùng nói:
-Mình…không biết.
-Hả?không biết sao đòi chạy trời??
-Nhưng mình rất muốn tập nên mới thử xem sao,ai ngờ té đau ê cả đầu rát cả tay!
Hải Phong trố mắt nhìn Sin,có ai ngờ cô bé không biết chạy xe đạp đâu.Bấy giờ Hải Phong mới để ý rằng trán Sin có gì đó đỏ đỏ.Cậu liền đưa tay lên nâng mặt Sin lên ra chỗ bóng đèn cho dễ nhìn thấy.Do hồi nãy cả hai cùng té chúi xuống nên đầu Sin đã bị đập vào nền xi măng và…chảy máu.
-Té bể trán luôn rồi kìa,đến bệnh viện băng lại đi,còn chỗ nào bị nữa không??_Hải Phong nhìn xuống hai tay hai chân cô bé,đôi mắt đã cho kết quả:ngoài đầu ra thì không còn chỗ nào khác cả.
Sin giật mình đưa tay sở thử trán và thấy gì đó ướt ướt,nhưng đầu Sin chỉ bị ê thôi nên Sin từ chối đi bệnh viện.Vừa mất tiền vừa mất thời gian (định nghĩa của Sin là vậy),nhưng Hải Phong đã phán bác lại và nhất quyết đòi đưa đi.
-Thôi vậy vào nhà mình đi,mình có bông băng với lại sát trùng vết thương,làm sơ sơ thôi rồi đi thể dục,5h mấy rồi kìa.
-Vậy giờ làm đỡ nhưng phải đến bệnh viện kiểm tra đấy nhé!
-Ừa,biết rồi,biết rồi.
Hải Phong cùng Sin đi vào nhà,tủ thuốc của cô bé có đầy đủ dụng cụ cả nên không cần phải mua.Đúng là lúc đầu cô bé ê ê nhưng Hải Phong vừa đưa miếng bông gòn sát trùng vết thương thì đau buốt.
-Ráng chịu đau đi,ai biểu ham chạy làm gì_Hải Phong vừa nói vừa lấy miếng băng keo cá nhân ra dán vào trán Sin.
Khi đã hoàn tất thì trời đã sáng trưng,nhìn vậy chứ thời gian trôi nhanh quá,giờ 6p0 rồi nên không đi tập thể dục nữa mà ở lại ăn cơm.
…………………
Hải Phong khá kinh ngạc vì tài nấu ăn của Sin,nhìn Sin con nít vậy chứ nấu ăn cực ổn.Tương lai làm đầu bếp được đây,hehe.Vừa mới dọn thức ăn ra thì bé Yum lật đật chạy xuống.
-Yum chuẩn bị xong hết rồi à,sớm thế.May là chị có nấu thức ăn sẵn rồi đây.
-Ai thế ạ??_bé Yum tròn mắt.
-Bạn chị,bữa nay định đi tập thể dục nhưng không đi nên mới nấu đồ ăn sớm thế đó_Sin mỉm cười.
-Chị Sin vô cơm vào hộp cho em được không?hôm nay lớp em phải đi sớm lao động.
-Ừ,vậy mang giày vào đi rồi chị để hộp cơm vào cặp em nhá.
-Dạ.
Nhà cô bé có đầy đủ “dụng cụ” cần thiết khi đi trễ,giống như Sin mua cả lố hộp cơm về để khi nào trễ giờ không kịp ăn thì sẽ vô hộp rồi mang đến trường ăn.
-Sin này,hôm nay noel rồi vậy đi chơi nhé_Hải Phong nói.
-Bạn nói có hẹn rồi mà,không đi nữa à?_Sin ngạc nhiên.
-Ừ không đi nữa.Mà cậu cũng chưa đi cùng ai đúng không??
-Ừm.
-Vậy tối nay gặp ở quán trà sữa Z nhé.Giờ mình có việc phải về,tạm biệt tối gặp lại.
Sin mỉm cười chào Hải Phong rồi vọt ngay qua nhà Thùy Như để hỏi rõ cái tên nào đã được cô bạn “để mắt” tới.
May là nhà Thùy Như đã mở cửa và cô đang ngồi ở ghế xích đu trước sân.Biết ý Sin thích ngồi xích đu nên Thùy Như nhường chỗ cho cô bé ngồi còn cô thì ngồi sang cái ghê cây bên cạnh.
-Sáng mình mới ra thì thấy Hải Phong đạp xe ra từ nhà bạn,có chuyện gì sao??_Thùy Như hỏi.
-Mình rủ Phong ăn cơm cùng mà thôi.Mà Như này,Hải Phong mới rủ mình đi chơi nhé_Sin cười tươi.
-Thật sao?vậy thì tuyệt còn gì bằng,mình cứ tưởng noel năm nay cậu ở nhà rồi chứ_Thùy Như reo lên.
-Mà nè,người cậu thích là ai đó.Khai mau,đến hạn rồi_Sin cười đểu nhìn Như.
Thùy Như thở mạnh một cái rồi lấy hết sức can đảm ra (giả vờ thôi) nhắm tịt mắt lại và nói:
-Người mình thích là Ron!
Sin suýt đứng tim vì câu nói của Thùy Như,rõ ràng Như chưa từng tiếp xúc với Ron mà sao lại thích chứ??
-Cái gì?bạn thích tên ấy à??
-Ừ,mình thích còn trước khi bạn quen Ron nữa.Bạn có còn nhớ hè năm lớp 9 mình có nói là mình thích Ron không?Và sau đó mình đã đi tỏ tình với cậu ta và bị từ chối thẳng thừng.Vậy mà bạn nỡ lòng nào xem thường lời nói của mình và ngay năm sau khi học lớp 10 bạn lại nhẫn tâm đi quen với cậu ấy lại còn về khoe với mình nữa.Bạn ác lắm,bạn ác lắm Sin ơi,sao bạn có thể làm vậy với người lúc nào cũng yêu thương và tin tưởng bạn thế hả?huhuhu_Thùy Như chua xót nói trong nghẹn ngào.
Còn Sin,cô bé như hóa đá vì những lời mà Như nói,đúng thật là Thùy Như lúc trước có nói thích một người nhưng Sin chắc chắn rằng không hề nói tên tuổi gì hết,chỉ nói là bắt đầu bằng chữ K mà thôi,từ đó về sau Sin không nghe Thùy Như nhắt gì về người tên K ấy cả,càng không biết vụ tỏ tình của Thùy Như.Thật sự,thật sự Sin không hề biết gì hết.Và giờ Sin mới nhớ ra tên thật của Ron là Hạo Khang,chữ K của tên Khang.
-Mình xin lỗi,thật sự là mình không nhớ.Nếu mình biết mình đã không quen với cậu ta làm gì.
-Bạn về đi,mình muốn được yên tĩnh_Thùy Như cúi gầm mặt xuống chạy thẳng vào nhà.
Sin cũng rất muốn được yên tỉnh nên cũng đi về,thật sự lúc này cô bé cảm thấy tội lỗi chồng chất (chất thành núi còn được).Đang ngồi ngơ ra suy nghĩ thì cô bé nhớ đến tờ giấy mà Long đưa cho Sin hôm qua.Sin vội chạy lên phòng lấy tờ giấy gấp tư xuống và ngồi lên giường đọc.
“7h ở sông Sonus,tôi có chuyện muốn nói”
Sin ngã hẳn xuống giường vắt tay lên trán mà nghĩ.Bây giờ là lúc cô bé suy nghĩ và phải suy cho thật sáng suốt,Sin bắt đầu nghĩ về tình cảm mình dành cho Ron,Hải Phong và Thùy Như.Đối với Hải Phong Sin chỉ coi Phong như một người bạn,không hơn không kém,với Thùy Như,cô như một người bạn tri kỉ với Sin,đã cùng Sin qua biết bao nhiêu nổi buồn niềm vui.
Còn với Ron……
Tình cảm Sin dành cho cậu nhóc ấy thật khó tả,lúc gần Ron Sin cảm thấy vui vui,khi Ron cười trái tim cô bé như muốn nhảy khỏi lồng ngực,như một luồng điện chạy dọc người cô bé.Và một tháng nay không gặp Ron,Sin cảm thấy trong đó có sự nhớ thương,mong đợi…