Sau đó tiểu hài tử dùng phép thuật biến ra một kiện y phục xinh đẹp. Lúc y thi triển pháp thuật, động tác những ngón tay uyển chuyển như nhảy múa, trêu chọc hàng tỉ trái tim dương. Ánh sáng xanh mỹ lệ lan toả, y mỉm cười, ta chợt nhớ đến cảnh tượng Như Lai cầm nhành hoa và mỉm cười giữa xung quanh là một đàn voi Ấn Độ. Y cười, như vân triền vụ nhiễu, dù là ba mươi ba thần phật hay ngàn vạn lê dân bá tánh, đều bị lay động phàm tâm. Tiểu hài tử mặc y phục hắc sắc với hoa văn may chìm hình phượng múa và muôn vàn đoá mẫu đơn xinh đẹp. Rõ ràng là hắc sắc y phục, nhưng vẫn tựa như khói lửa, lại giống như mây mù, lam quang mơ hồ lượn quanh. “Cha, đi theo ta không?”
Ta kinh ngạc be be hỏi: “Đi đâu?”
“Quay về lãnh thổ của ta, về vương quốc của ta.”
Tiểu hài tử ôm ta vào trong ngực, cái bụng ta ngây ngốc tựa vào ngực y, hai chân trước đặt lên vai y. Tay trái y vững vàng giữ lấy lưng ta. Y kể cho ta về một cố sự xa xôi. Từ thuở khai thiên lập địa, khi Nữ Oa bắt đầu tạo ra con người, những loài dị thú cổ xưa trốn tránh trần thế, lặng lẽ sinh sống. Y kể phụ thân của y vốn là Lang Vương ở một nơi nào đó, thống nhất bốn phương, bảo vệ cuộc sống an bình. Y kể ngày đó, khi cùng phụ thân đi thăm mộ mẫu thân y thì bị yêu quái kì lạ trên đường truy sát, lăn lộn mấy trăm dặm, cuối cùng lực kiệt. Tiểu hài tử kể, y đã kế thừa pháp lực ngàn năm của phụ thân mình, y phải quay về đất sinh thành, nơi y sẽ trả thù, rồi tiếp tục cống hiến cho gia hương, xây dựng Lang Quốc với chế độ phong kiến xã hội, theo một phong cách đặc sắc kiểu… lang sói. Tiểu hài tử nói, y muốn ta cùng đi. Ta suy nghĩ một chút, nói rằng không được. Ta giải thích cho tiểu hài tử, ta là đực, y cũng là đực, hai thằng đực rựa cùng nhau sẽ không có kết quả. Ta nói, ta sẽ đi tìm một tiểu mẫu dương, sinh một đám phân thânc cưng, y sẽ đi báo thù, có thể sẽ đoạt được vương vị, cũng sẽ sinh một đống lớn con nối dòng, và rồi bọn ta sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa. Ta nói, tiểu lang à, ta đáp ứng làm cha ngươi nuôi ngươi khôn lớn, ngươi đã trưởng thành, theo lẽ hôm nay ta vốn nên lui thân, nếu không làm việc của mình, ta sẽ trở thành kẻ goá bụa cô đơn, đây là một trong ba điều bất hiếu, là không con cháu nối dõi. Tiểu dương ta sinh ra chính là muốn làm một con dương đích thực. Oanh oanh yến yến, hồng phì lục sấu ôn nhu hương, mới là thứ tiểu dương ta yêu thích nhất. Tiểu hài tử nhìn ta như người xa lạ một hồi, hơi tái mặt, không nói gì cả, xoay người rời khỏi sơn động. Ta đứng ở sơn động, nhìn y đi vài trăm thước, không quay đầu lại. Sau đó hai dòng dương lệ tí tách rơi xuống, gió núi phất phơ thổi tung bộ lông ta. Ta ngâm thơ, phong tiêu tiêu hề lệ thủy hàn, mỹ nhân nhất khứ hề bất phục phản*. (*Gió rền vang thổi băng dòng lệ, mỹ nhơn một đi không trở lại:P) Ta không ngốc, ta chỉ là một tiểu dương, với cái đầu dương thông minh cùng tính tình dương đặc trưng. Tiểu hài tử đẹp như vậy, làm thế nào lại không tìm được tiểu mẫu lang cơ chứ, tám phần mười là chỉ xem ta mới mẻ, muốn đùa vui mà thôi. Bọn ta là người của hai thế giới bất đồng, cho dù nói về chân, thì của ta là bộ móng, còn y là bộ vuốt. Chúng ta chỉ là quên mất xuất thân của cả hai, đều là từ chuỗi thức ăn của tự nhiên, ôm nhau mà sống, nhưng không cách nào ôm nhau cả đời. Mưa phùn mông lung khẽ rơi trên thảo nguyên bát ngát, trong sáng mà ào ào đổ xuống, cho dù ông chủ ta có cầm trên tay chiếc dù trúc mười tám đoạn, thì tránh được một trận mưa, cũng tránh không khỏi ướt mưa. Hẹn gặp lại, cây cỏ của ta, tình yêu của ta, tiểu lang của ta… Một đường ướt mưa trở lại bãi cỏ, một thân lông dê ướt sũng. Ông chủ không nói gì, chỉ bỏ ta vào chuồng. Ta nhìn tấm lưng áo rộng của ông chủ, khẽ than một tiếng. Có một tiểu mỹ dương ngưỡng mộ ta đã lâu đưa cho ta một mảnh lá chuối cực to. Ta gật đầu với nàng, khiến nàng xấu hổ đỏ mặt. Con dương được mua từ một nơi xa nói với ta, lúc này, có một nơi gọi là Giang Nam, nở đầy hạnh hoa, phiêu phiêu rơi khắp đất trời cùng mưa bụi. Tiểu dương ta rất muốn đến. Mà thông thường vào lúc này là lúc các tiểu dương bắt đầu ***. Dưới làn roi của ông chủ, ta vẫn không muốn bò lên trên người tiểu mỹ dương kia. Sau đó lại bị ông chủ cho thêm một trận đòn nữa, ta phát hiện một điểm cảm giác bây giờ cũng không có, ông chủ nói, đây gọi là dương nuy*. ( cừu/dê bệnh) Ông chủ mắng nhiếc ta chưa đủ, lại hung hăng đá ta thêm vài cái, khiếncả người ta đau đớn. Và rồi giữa cơn mưa phùn đêm khuya, một bó cỏ ngon lành được đưa đến bên miệng, khi ta vẫn còn đang ngủ. Trong mơ, ta nghe được một thanh âm dịu dàng: “Ngươi sống nơi đây có hài lòng không?”
Ta nói: “Be ”
. Thật không hài lòng. Người kia nói: “Vậy thì có ta tới đón ngươi đây.”
Ta mở mắt, thấy đôi mắt lấp lánh ôn nhu của tiểu hài tử, thế là ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa chân trước cho y. Người kia điềm đạm ôm lấy ta, nói: “Nếu như ngươi không vui, ta sẽ mang ngươi đi.”