Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 65: Bức tường ngăn cách

Ba người nhanh chóng về dinh thự của nó, vì nó còn trong thời kỳ dưỡng bệnh nên công việc chính bên Dubai tạm dừng một vài ngày.

Trên suốt dọc đường đi, nó cảm thấy tâm trạng mình vui vẻ hẳn lên, nhớ tới cái ôm của Riko, nó chợt ngượng không dám nhìn hắn.

“Rumi tiểu thư, được trở về với em, tôi vui lắm.”

Riko lái xe, nhưng tâm trạng lại hướng về nó, hắn cũng gọi nó là em từ đây về sau, Hikaru thì không biết lấy đâu ra đồ ăn, và đeo cái tai phone, mở nhạc đùng đùng ngồi phía sau xe và ăn.

“À… ừm, tôi cũng vậy, cảm ơn cậu thời gian qua đã không giận tôi.”

Nó ấp úng nói được chút chút, mặt đỏ lên trông thấy.

“Không được ở bên em, tôi cảm giác mất mát rất nhiều thứ, tôi cũng rất buồn, rất nhớ em.”

Riko nhẹ cầm bàn tay của nó, thoáng giật mình rồi nhìn sang Riko vẫn nhìn ra ngoài đường lái xe, nó nhẹ quay mặt đi, tay cũng không rút lại, tay kia nó giữ ngực mình vì… tim đập rất nhanh.

Về tới dinh thự là nó được Riko mở cửa xe cúi đầu, đúng là cảm giác ngày xưa, thích thật đấy, nó suy nghĩ lẩm bẩm trong miệng.

“Vậy… lát nữa cậu nấu vài món ăn, tôi lên tắm rồi xuống.”

Ngay lúc nó quay mặt đi, gần tới cửa lớn, đôi chân nó không tự chủ mà chạy ngược lại hắn, mục đích của nó là “ôm hắn”, thế nhưng…

Rumi vừa chạy được ba bước, đột nhiên nó cảm giác như dẫm phải cái gì đó mềm mềm dưới đất, nhìn xuống thì không kịp, vì chất dịch mềm và có màu đen đấy đã bao trùm xung quanh nó.


“RUMI TIỂU THƯ.”

Riko lớn tiếng gọi nó, nhưng hắn đã chậm chân, giữa hai người đã bị chất dịch đó ngăn cản.

“Đây… là đâu?”

Nó chỉ thấy một màn đêm u tối đang bao trùm lấy mọi thứ, cố gắng bước về phía trước, nhưng vẫn không thấy được chút ánh sáng nào, chợt nó cảm thấy nhột nhột sau gáy, vội vã quay lại nhìn, vẻ mặt hoảng loạn.

Tia sáng nhỏ bé cuối cùng, cũng đang dần khép lại, giống như một màn chắn tạo ra để ngăn cách hai thế giới, nó không biết là ai đã làm chuyện này.

Bàn tay nó khẽ chạm vào thứ đó, xem có tác dụng gì không, mới đầu còn cảm thấy trơn trơn, nhưng sau khi thấy rõ hơn một chút, miệng nó hốt hoảng.

“Một bức tường ư.”

Ánh mắt dần quen với bóng tối, nó nhìn rõ hơn, trước mặt chính là một bức tường, màu xanh rêu, màu bức tường tựa như bị mốc meo và rêu mọc đầy lên.

“Rumi tiểu thư. Rumi tiểu thư… Rumi tiểu thư.”

Riko đứng nhìn bức tường chắn bên ngoài, lòng hắn cảm thấy đau vô cùng, không biết bên trong đó nó có bị thương hay không, nước mắt hắn chảy xuống, gọi tên nó trong vô thức, một tay đặt lên bức tường, đúng vị trí mà nó bên trong từng làm.

“RUMI TIỂU THƯ, RUMI TIỂU THƯ… EM CÓ SAO KHÔNG?”

Sau đó hắn cảm giác hơi thở của nó ở gần mình, hai tay hắn lập tức tìm tòi trên bức tường, gọi lớn mong sao nó nghe thấy được.


Ngay sau đó Hikaru ở bên ngoài đi vào, thì thấy một bức tường lớn, và hắn đang làm gì đó nên hỏi.

“Cái gì đây?”

Cả hai lần đầu tiên thấy hiện tượng này, cũng không nghĩ ra ai là người giở trò, Riko giọng nhẹ hơn lúc vừa xong.

“Ta nghĩ, Rumi tiểu thư đang ở sau bức tường này, Hikaru, phiền ngươi biến thành giấy bay vào trong xem hộ được không? Trên đỉnh có một lỗ hổng, ngươi có thể vào bằng lối đó, ta sẽ ở ngoài này… làm một cái gì đó.”

Ngay tức khắc, đôi mắt Riko sáng rực lên, bộ dạng bình thường cũng đã biến thành một con Cửu Vĩ Hồ, lúc biến hình, một làn gió lớn bao trùm, khiến Hikaru cũng bị gió cuốn bay vào trong.

Hikaru gọi lớn.

“Này, Rumi tiểu thư? Cô có sao không?”

Hikaru bị gió cuốn bay vào trong, rớt từ trên xuống, còn than vãn là cao quá chừng, nếu ở dạng người chắc là bị dập mông rồi.

“Ta không sao! Đây chỉ là Nurikabe thôi, khi xuất hiện sẽ cản đường con người, thường xuất hiện về đêm, và tạo thành một bức tường, đợi tới sáng là biến mất.”

Rumi được đọc rất nhiều sách về các loài động vật, cũng đọc qua những loài thần bí khó hiểu, nên cũng biết chút chút, nó thật không ngờ loài Nurikabe còn tồn tại, chắc là vì cáo và sói thần còn tồn tại đây mà.

“Chỉ vậy thôi sao?”


Hikaru cứ nghĩ cái gì đó đáng sợ lắm, chỉ là một bức tường cản đường, sau đó cậu nhanh chóng nói với nó là hắn đang ở ngoài lo lắng cho nó và còn chuẩn bị phá bức tường, khiến nó như nhớ ra.

Những hình ảnh trước đây của hắn hiện về trong trí óc, nó nhắm mắt nhớ lại, cảm giác ấy lại ùa về, khiến nó không thể đứng yên.

“Chào buổi sáng, Rumi tiểu thư.”

“Đối với tôi, một phút xa tiểu thư, dài tựa như vô tận… Điều đó như một giấc mơ đối với tôi rồi.”

“Như cô đã biết đấy, cơ thể của tôi có sức chịu đựng hơn con người, vết thương này có đáng là gì đâu, nếu người bị thương là tiểu thư, trái tim tôi đau biết chừng nào…”

Nó chạy ngay tới phía cửa lớn, ấn cái nút để lấy vũ khí của dinh thự, nó lựa thanh gươm dài sắc nhọn, miệng nói.

“Chỉ cần… Chỉ cần… PHÁ BỨC TƯỜNG NÀY LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ?”

Một cơn gió, gần như lốc xoáy xoay tròn dưới chân nó, Hikaru cũng bị bay ra khỏi lỗ hổng đó, mái tóc nó cột cũng bị bung ra và bay trong gió, một bộ kimono ngắn, với chiếc áo màu trắng và chân váy màu đỏ, bên hông phải đeo một chiếc mặt nạ hình rồng, được thay đổi cho bộ đồ nó mặc, trên tay phải nó cầm thanh gươm xoay tròn một vòng.

Rumi có chút thắc mắc khi tự dưng mình bị thay đổi như vậy, nhưng giờ phút này không còn thời gian suy nghĩ nhiều, nó đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc “chém gọn” bức tường kia, giọng nói nó trở nên lạnh hơn bao giờ hết.

“Có thể ngươi sẽ không chết đâu, nhưng hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

Nó chạy thật mạnh về phía trước, tay cầm đao phong chuẩn bị chém, miệng không ngừng nói lớn.

Riko bên ngoài, hai cái tai và cái đuôi cũng đang ngoe nguẩy, đứng cách đó một đoạn lấy đà, và thời cơ đã tới, hắn lao nhanh về phía trước để cứu Rumi.

“Xin lỗi nhé. Nhưng ta chém đây, một chú Cửu Vĩ Hồ cô đơn… đang đợi ta ở ngoài?”


Dứt câu nói của Rumi, cả hai đều bật nhảy lên không trung và giơ cao thanh kiếm của chính mình, dùng sức lực chém mạnh xuống bức tường, hai người chém ngược nhau tạo thành hình chữ X lớn.

Bức tường được phá vỡ, trong không trung, những cánh hoa anh đào bay nhẹ trong gió, cả hai khuôn mặt ngỡ ngàng, đôi mắt mở to nhìn người trước mặt.

“Oa… biến mất kìa”

Hikaru vẫn ở dạng tờ giấy trắng, nhưng vẫn nói chuyện giống như bình thường, cậu nhìn bức tường dần biến mất rồi cuốn theo chiều gió.

“Ngươi…”

Rumi chưa hoàn thành xong câu nói, Riko đã bước tới ôm nó vào lòng mình, cảm giác vừa rồi, hắn cứ ngỡ xa hàng thế kỉ.

“RUMI TIỂU THƯ… CÔ VẪN AN TOÀN. RUMI TIỂU THƯ.”

Riko không kìm được lòng mình, gọi lớn, nói thật lớn và ôm thật chặt như sợ nó đi mất, đôi mắt hắn nhắm lại, những giọt nước mắt long lanh chảy dài trên khuôn mặt hắn.

Rumi định nói hắn không cần lớn tiếng như vậy, nhưng nó lại thấy giây phút này, mình không nên nói gì thì hơn, ánh mắt nó cũng bắt đầu ngấn lệ, khẽ ừm nhẹ trong miệng, “Lo xa quá rồi đấy.”

Sau khi buông nó ra, Riko nhìn ngắm nó một lúc lâu, khiến nó cảm giác ngượng.

“Bộ quần áo này… rất hợp với em đấy.”

Riko cũng không biết là từ đâu mà nó có bộ này, nhưng lại thấy nó mặc trông rất dễ thương và đáng yêu.

“Cũng không biết ở đâu, khi nãy tôi lấy vũ khí tự dưng thay đổi thế này.”

Nó cười nhạt, hắn khen, trái tim nó nở hoa dồn dập, lát sau cái bụng nó reo lên, thế là cả hai mới dừng lại rồi vào trong nhà.