"Liên Hảo, vì sao chúng ta không yêu nhau?" Sau khi nói xong câu đó, anh ngay tại trên người cô nặng nề ngủ.
Liên Hảo vươn tay ra ôm ấp người đàn ông trên người mình, khẽ hôn thái dương anh một cái. Trước đây có một lão trung y nói cho cô biết đây là một huyệt vị quan trọng đối với con người. Người Châu Âu thích nhất hôn lên thái dương của người thương, thậm chí nó đã trở thành truyền thống của họ, nó ngụ ý là yêu thương.
Liên Hảo nhắm mắt lại nỉ non.
"Lan Đình Phương, anh đó, là người thông minh nhưng anh cũng là một cái người có mắt như mù, anh dùng cái đầu thông minh nghĩ ra biện pháp ngốc ngếch này, tin tưởng Cố Liên Hảo mỗi một câu nói, tin tưởng cô ấy không yêu anh. Đồ ngốc, Cố Liên Hảo còn không có điên khùng đi kết hôn cùng người mà bản thân không yêu, là do anh lựa chọn không nhìn tới rõ ràng mà thôi. Đình Phương, kỳ thực, Cố Liên Hảo là một phụ nữ kỳ quái rất để tâm vào những chuyện vụn vặt, cô ấy đem chuyện yêu anh trở thành một bí mật chờ đợi anh phát hiện ra, cô ấy cảm thấy chuyện cô ấy yêu anh cần phải do anh tự phát hiện, cô ấy còn cố chấp cảm thấy chỉ cần anh phát hiện thì anh cũng sẽ đi yêu cô ấy, rất kỳ quái đúng không? Đình Phương, em cuối cùng thấy chuyện em yêu anh một khi chính miệng em nói cho anh anh liền sẽ vĩnh viễn không yêu em. Đình Phương, sao anh không để bản thân đi tìm hiểu đi? Đến cùng, còn phải chờ bao lâu anh mới chịu phát hiện đây?"
"Gần đây, em càng ngày càng không có lòng tin, không, có lẽ phải nói là không có nhẫn nại, cho nên, Đình Phương, đừng để em phải chờ đợi mệt mỏi."
Đêm hôm đó, Lan Đình Phương có một giấc mộng, anh mơ thấy bản thân nằm ở trên bờ cát mềm mại, nước biển ấm áp như đang vỗ về vây quanh anh.
Thứ hai, Liên Hảo mang theo laptop đến Starbucks. Cô vừa đem bưu kiện gửi cho tòa soạn xong thì Kha Oánh đã tới rồi, đập vào mắt cô là quả đầu buồn cười cùng với làn da như bị nướng đen của cô ấy, Liên Hảo che lại miệng không dám cười bật ra.
"Đi một chuyến Trung Đông liền thay đổi phong cách." Liên Hảo trêu cô ấy: "Có đem anh người yêu quân nhân của cậu doạ cho hoảng sợ không?"
Bạn trai của Kha Oánh là quân nhân, hai người đang cố gắng làm việc để có thể mua nhà kết hôn ở Bắc Kinh. Kha Oánh là phóng viên hậu kỳ chuyên mục tin nhanh Châu Á khu vực Bắc Kinh của Á Thái truyền thông, năm trước vì lương bổng cùng phúc lợi nóng đầu lên liền chuyển qua làm phóng viên tiền tuyến.
Tin nhanh Châu Á tin tức lấy rất nhanh, nổi tiếng chính xác, nửa tháng trước bởi vì bỏ lỡ tin tức đường sắt Ấn Độ mà làm cho BOSS nổi trận lôi đình, một cuộc điện thoại gọi đến, Kha Oánh lúc này là phóng viên tiền tuyến đương nhiên trở thành bia đỡ đạn, vì thế, cấp trên liền đem vài người bọn họ phái đi Afganistan lấy tin.
Kha Oánh càng nói càng phẫn nộ, ở bên dưới bàn dùng chân công kích cô: "Còn không phải bởi vì nhờ phúc của ông chồng cậu, một cuộc điện thoại đã khiến chủ biên của bọn mình nơm nớp lo sợ, làm thế nào cũng phải đem bọn mình đẩy tới Afganistan.
Cô ấy càng nói càng kích động, ấn lấy đầu mình: "Afganistan, phần tử khủng bố tràn lan, lần đầu tới đó cả nhóm đề nghị mình đi đổi kiểu tóc, không ngờ lại bị biến thành bộ dáng quỷ này, thợ cắt tóc cùng mình giải thích một đống từ nào là kiểu tóc như vậy sẽ không khiến cho người khác chú ý, không bị chú ý thì tính mạng sẽ được bảo đảm, hại mình mỗi ngày nằm ở trên giường đều trong lòng run sợ, lo lắng đạn lạc cùng hỏa tiễn sẽ xuyên tường đến trúng mình."
Cô ấy đem mặt ủy khuất nhìn Liên Hảo: "Mình không ngủ được, kết quả của không ngủ được là mắt thâm quầng một tuần còn không có khôi phục lại."
"Đừng như vậy." Liên Hảo trấn an vỗ vỗ trán của cô ấy: "Cậu là một người tốt, Thượng Đế sẽ đem may mắn đến bên cậu thôi, này không phải sao, cậu dũng cảm dấn thân vào nơi nguy hiểm để lấy được tin tức, tin tức mà cậu cực khổ có được sau đó được nhiều kênh truyền thông đăng lại phổ cặp rộng khắp cả nước, tên Kha Oánh của cậu cũng được đánh vào phía sau của bản tin, hiện tại, có thể cho phép cậu hãnh diện rồi."
Nhắc tới đến tin tức trực tiếp, Kha Oánh giận mấy cũng bắt đầu nguôi, mặt mày hớn hở lên, ánh mắt dừng ở Liên Hảo trên người quay tròn chuyển động, cuối cùng, dừng ở trên cổ cô, ngón tay đẩy ra cổ áo Liên Hảo, cực kỳ ái muội híp nửa con mắt: "Trách không được dạo này nhìn cậu mình cảm thấy cậu đột nhiên trở nên bỗng chốc mê người, thì ra là được ai kia làm cho thỏa mãn."
Liên Hảo Lan sửng sốt, mất tự nhiên nhìn nhìn bốn phía đồng thời hất ngón tay Kha Oánh ra, đem nút áo sơmi trên cùng gài lại.
"Cậu nói hươu nói vượn cái gì.." Cô ấy đem ánh mắt như có như không hướng cô nhìn chầm chầm, Liên Hảo có chút tức giận.
"Có phải cậu cùng Lan Đình Phương tình cảm tăng bậc rồi không?" Kha Oánh thấp giọng hỏi, nếu là như vậy cô ấy sẽ mừng thay cho cô.
Kha Oánh là người Quảng Châu, cùng Liên Hảo là bạn ngồi cùng bàn thời trung học, hai người ngồi cùng bàn ba năm, chứng kiến quá trình cô yêu thầm Lan Đình Phương. Sau này, cùng cô thi đỗ đại học truyền thông Bắc Kinh, lại tiếp tục chứng kiến Liên Hảo cùng Lan Đình Phương kết hôn, trùng hợp là, lòng vòng một hồi cuối cùng cô ấy thế nhưng trở thành nhân viên của công ty Lan Đình Phương.
Liên Hảo yêu có bao nhiêu khổ cô ấy cũng là sau này mới hiểu được, bởi vì minh bạch cho nên đối với Liên Hảo sinh ra kính trọng, dù sao, ở thời đại này, không có người nào có thể vì một người đàn ông mà không oán không hận.
Vì tâm của người đàn ông này không đặt ở trên người cô.
Phía sau thành công của đàn ông là sự hy sinh thầm lặng của một người phụ nữ, lời này nghe có vẻ tầm thường, đơn giản, song ai có thể biết phía sau những lời này lại ẩn chứa xót xa.
Cho nên, Kha Oánh cảm thấy Cố Liên Hảo là nữ siêu nhân trong thế giới tình cảm.
Người đàn ông kia không muốn gặp phải phiền phức, cô mỗi lần ra ngoài đều mang tiền mặt chỉ vì sợ dùng thẻ tín dụng ký tên sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết cho anh ta, trong lòng anh ta vẫn luôn vương vấn mối tình đầu, cô giả vờ không biết đến, anh ta không có ý định có con, cô liền lấy cớ bây giờ còn trẻ tuổi chờ cuộc sống ổn định qua loa tránh né truy vấn của mẹ mình.
Luôn chú ý đến dự báo thời tiết ở quốc gia, thành phố mà anh ta đến, vừa nghe đến tai nạn trên không sắc mặt liền trắng bệt.
Đợi chờ mòn mỏi.....
Cô luôn ở sau lưng anh ta yên lặng làm rất nhiều rất nhiều việc, nhiều đến nỗi khiến Kha Oánh cảm thấy đau lòng, nhiều đến mức Kha Oánh cảm thấy Lan Đình Phương có ưu tứu tới đâu đi chăng nữa cũng không xứng với Cố Liên Hảo.
"Không có!" Liên Hảo ảm đạm, ở trước mặt người bạn thân duy nhất này, cô cũng không giấu diếm: "Kha Oánh, ngày đó cậu hỏi mình năm qua năm ngày qua ngày không mệt sao? Vài ngày nay mình lúc nào cũng nghĩ đến vấn đề này, nói thực ra, kia sao có thể không mệt chứ, mình cảm thấy bản thân giống như đang chạy maraton vậy, chạy một đường dù không biết có điểm cuối hay không."
"Nhưng mà Kha Oánh, mình không nghĩ sẽ giống mẹ mình. Sau khi ba mẹ mình ly hôn, mình nhìn thấy cả hai người đều khóc, tuy rằng sự tình đã qua đi lâu như vậy, tuy rằng mẹ mình cái gì cũng không có nói, nhưng mình biết bà hối hận, có lẽ là hối hận không có đem hết toàn lực đi cứu lại tình yêu cùng ba. Chỉ cần mình còn yêu anh ấy, mình nghĩ vì tình yêu của mình nỗ lực một phen."
Kha Oánh cảm thấy bản thân lại đau lòng, người phụ nữ này bề ngoài nhìn đạm mạc tràn ngập góc cạnh kỳ thực nội tâm lại vô cùng ôn nhu mềm yếu. Chỉ mong, Lan Đình Phương cũng có đủ vận khí để có thể biết bản thân là một người may mắn cỡ nào mới có thể có một người yêu anh ta như vậy.
"Cố Liên Hảo, cậu đó..." Kha Oánh làm bộ dáng bất đắc dĩ: "Thật đúng là một nữ siêu nhân."
Kéo tay cô: "Đi thôi, nữ siêu nhân, cùng đi xóa cặp mắt Trung Đông này với mình, sau đó cùng nhau hưởng thụ một bàn mỹ thực dưới ánh mặt trời."
Vừa về đến nhà Liên Hảo liền nhận được điện thoại của mẹ mình, bà nói bà có ba ngày phép, bà muốn dùng ba ngày phép mang bạn đến Bắc Kinh du lịch, thuận tiện thăm cô.
Lúc nhỏ, bởi vì nghề nghiệp của ba mẹ, Liên Hảo luôn sống cùng bà ngoại ở Đại Úc. Đại Úc là khu vực thuộc khu hành chính Hồng Kông, xung quanh Đại Úc là cảng cá, còn có cái tên Venice Hồng Kông. Ở nơi đó Liên Hảo vượt qua một thời thơ ấu tuy rằng cô đơn nhưng lại vô cùng khoái trá.
Ba mẹ đối với cô cũng như là những người xa lạ, chỉ khi hàng năm đến tết âm lịch bọn họ mới có thể đến nơi này mừng năm mới. Trong ấn tượng của cô, bọn họ vừa tới nhà bà ngoại, điện thoại bàn liền vang mãi không ngừng, sau này có di động, di động của bọn họ liền vang mãi không ngừng.
Thời điểm Liên Hảo mười lăm tuổi, ba cô chán ghét công việc phiên dịch cho chính phủ nên từ chức, sau đó ở Quảng Châu cùng một người bạn mở một công ty hậu cần nhỏ. Mà mẹ cô thì một đường thăng chức, từ một nhân viên ngoại giao ở một quốc gia nhỏ xa xôi bỗng chốc trở thành lãnh đạo của lãnh sự quán nước Mỹ, liên tiếp xuất hiện ở đủ loại chính trường ngoại giao. Cũng từ khoảnh khắc đó, tình cảm của ba mẹ cô bắt đầu thay đổi.
Sau này, Liên Hảo mới biết được ba cô là bởi vì một người phụ nữ nên mới đánh mất công việc.
Thời điểm đó, một số người có chức quyền đều đem việc này ra bàn cãi, có mấy lần Liên Hảo thông qua báo chí nhìn đến có phóng viên có tên tuổi đem chuyện ly hôn của mẹ cô ra viết, mà mẹ cô lần nào cũng đều đáp trả một cách tao nhã đúng khuôn phép. Bà oán trách bản thân bởi vì quá bận việc công tác, không làm tròn bổn phận của một người vợ, trách nhiệm của một người mẹ.
Từ đó trở đi, ở trong lòng Liên Hảo, mẹ không còn là người đàn bà lúc nào cũng gọn gàng chỉnh chu ở trên tivi kia, mỗi thời mỗi khắc mang theo tươi cười quan cách xa lạ. Cô đau lòng cho mẹ, cũng bắt đầu tôn kính mẹ.
Liên Hảo luôn luôn biết, mẹ thật yêu thật yêu mình, cô ở trong mộng tạo ra một bộ sách, nội dung đại khái chính là mẹ và con gái làm cách nào ở chung? Theo Liên Hảo lớn lên bộ sách này cũng dần thay đổi.
Mười ba tuổi, mẹ đem một cái khăn quàn cổ có hình dạng rất kỳ quái đưa cho cô, sau này Liên Hảo mới biết được khăn quàng cổ kia là mẹ tự tay dệt.
Rất nhiều lần, Liên Hảo rất muốn nói cho mẹ biết, kỳ thực cô rất hãnh diện vì có mẹ là Hà Mỹ Âm, nói cho mẹ biết, kỳ thực ở trong lòng Cố Liên Hảo, Hà Mỹ Âm đã làm hết phận sự của một người mẹ.
Nhưng mà, chung quy không có, một người một khi càng trưởng thành, trong lòng cất giấu lại càng nhiều.
Suy nghĩ một lúc, Liên Hảo cầm lấy điện thoại di động.
Ở tổng bộ Tokyo BBSS tầng hai mươi tám, trợ lý Phương đứng trước cửa văn phòng của Lan Đình Phương, anh ta dè dặt cẩn trọng đẩy cửa ra, lại dè dặt cẩn trọng nói một câu: "Lan tiên sinh, Cố tiểu thư gọi đến."
Lan Đình Phương day day mày, trên mặt là vẻ mệt mỏi sau một chuyến bay dài: "Truyền tiếp vào."
Phương Hữu Vi dè dặt cẩn trọng đến cửa, ba năm làm trợ lý hành chính của Lan Đình Phương, cái người này so với anh ta còn nhỏ hơn mười tuổi vậy mà đã trở thành mục tiêu của những người trẻ tuổi khát vọng thành công hướng tới. Phương Hữu Vi còn đoán rằng Lan Đình Phương ở ba mươi lăm tuổi, nhất định có rất nhiều nhà văn xung phong vì anh mà nhận việc viết tự truyện, còn chưa kể đến các nhà xuất bản mỗi ngày trơ mặt ra muốn được gặp mặt anh.
Phương Hữu Vi sống ba mươi bốn năm cũng biết trên đời này tồn tại một loại người, loại người này vô cùng quý hiếm, bọn họ bình thường mang theo ngàn vạn sủng ái của thượng đế đi đến thế giới này, Lan Đình Phương chính là loại người này, duy nhất không được hoàn mỹ hẳn là vị Cố tiểu thư kia đi.
Đi theo anh nửa năm, Phương Hữu Vi mới biết được thì ra vị Lan tiên sinh này thật sự là đã kết hôn, mà vị Cố tiểu thư gọi tới số điện thoại hành chính hai lần kia chính là vợ của anh.
Đã là vợ của Lan tiên sinh thì anh ta cũng liền thuận theo tự nhiên gọi cô là Lan phu nhân, ai có thể dự đoán được Lan Đình Phương nghe xong liền lộ ra thần sắc không vui, một lát sau anh mới nói một câu, vẫn là gọi cô ấy là Cố tiểu thư đi!
Một câu nói đã lộ manh mối.
Thì ra, Lan Đình Phương là không muốn gặp vợ mình. Khi đó anh ta cảm thấy kẻ có tiền thật khó hiểu, không thích thì đem người ta lấy về nhà làm gì.
Phương Hữu Vi gặp qua Cố Liên Hảo một lần, lần đó là vì Lan Đình Phương đem hộ chiếu bỏ quên ở nhà nên gọi cho cô mang đến. Cố Liên Hảo mi thanh mắt tú, đối với mọi người lễ phép, vừa gặp là đã sinh ra hảo cảm.
Sau này, một lần trong lúc vô ý, Phương Hữu Vi biết được số điện thoại của Cố Liên Hảo ở trong di động Lan Đình Phương được xếp ở vị trí thứ ba. Vị trí đầu để trống, vị trí thứ hai là số của cơ trưởng điều khiển máy bay riêng, vị trí thứ ba mới là số của vợ mình.
Thở dài một hơi, Phương Hữu Vi lúc này có chút vì Cố Liên Hảo mà bất bình, khi đó trời nóng bức kinh khủng, cô cứ như vậy vội vã cầm hộ chiếu chạy đến, rõ ràng là đã phải từ địa phương rất xa quay ngược trở lại nhà lấy hộ chiếu.
Lại thở dài một hơi nữa, Phương Hữu Vi quyết định không tự tìm thêm phiền não nữa.