Rạng sáng Lan Đình Phương thức dậy, nằm ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết thế nào lại nhớ tới những lời Liên Hảo đã nói, nhà này không gian quá lớn quá yên tĩnh, hiệu quả cách âm quá tốt. Trong phòng có một loại yên tĩnh không nói nổi thành lời, nó đại loại giống như một nơi dành cho người chết, một loại cảm xúc ở trong lòng anh bắt đầu kêu gào, cô đơn vây bủa.
Anh tựa vào trên giường, châm một điếu thuốc, nheo lại mắt.
Gần đây anh hút thuốc vô cùng nhiều.
Trong mơ hồ, anh nhớ tới lời nói của Kawashima. Kawashima là một người đàn ông Nhật Bản năm mươi tuổi, ở tổng bộ BBSS làm công việc thu thập tin tức và triển khai dự án. Có một lần trong lúc dùng bửa, ông ta nói đến đời sống hôn nhân của mình, ông nói rằng, trải qua năm tháng cọ xát, vợ ông dĩ nhiên trở một phần không thể thiếu trong cuộc đời ông, bao dung lẫn nhau, động viên lẫn nhau. Ông không thể không cảm kích nói rằng, thành công hiện tại của ông có một phần công lao của vợ.
Mà phía sau thành công của Lan Đình Phương cũng có một phần công lao của Cố Liên Hảo.
Sáng hôm nay, Lan Đình Phương đột nhiên nhớ tới kỳ thực bản thân chưa từng hướng Liên Hảo biểu đạt lòng biết ơn của mình, thậm chí còn liên tục năm năm quên mất ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ.
Bước xuống giường đi tới phòng khách, bên trong bể cá lớn, những con cá không ngừng bơi qua bơi lại.
Anh nhìn quanh bốn phía, không gian rộng lớn là thế nhưng nơi này mọi thứ đều được sắp xếp rất gọn gàng và sạch sẽ, ngay cả dụng cụ phòng bếp cũng ở dưới ánh đèn phát sáng.
Mở ra tủ lạnh, rau dưa, hoa quả được đặt rất có trật tự.
Từ khi kết hôn tới nay, mặc kệ là căn phòng mấy chục mét hay mấy trăm mét, tất cả đều được cô chu đáo dọn dẹp ngăn nắp, Cố Liên Hảo đã thực hiện đúng như lời tuyên thệ kết hôn khi đó, cô nói cô sẽ làm một người vợ tốt.
Lan Đình Phương, mày còn có gì chưa thỏa mãn? Lan Đình Phương tựa vào trên tường tự hỏi bản thân.
Lúc này đây, Lan Đình Phương thừa nhận anh có chút nhớ đến hình ảnh cô mặc quần áo ở nhà, ngồi trên chiếc sô pha lớn lộ ra đầu ngón chân đáng yêu, vừa nghe nhạc vừa làm việc, tuy rằng cô lúc nào cũng im lặng.
Từ phòng bếp đi ra, Lan Đình Phương bước đi lảo đảo, anh nghĩ anh hẳn là bị cảm rồi.
Khi Liên Hảo về nhà đã thì hơn tám giờ tối, cô cảm giác trong nhà có gì đó không thích hợp, phòng bếp bị làm cho vô cùng bừa bộn.
Cô đẩy ra cửa phòng ngủ, ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc.
Lan Đình Phương đang ngủ ở trên giường, trên tủ đầu giường đặt vài vỉ thuốc cảm mạo, tất cả đều bị mở ra, hiển nhiên người này cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Cô đặt tay lên trán của anh, vẫn còn nóng.
Nghĩ đến cuộc gọi giữa trưa bị cô cắt đứt, Liên Hảo không thể không tự trách mình.
Khi Lan Đình Phương vừa ngủ dậy, nghe được tiếng vang trong phòng bếp, không hiểu sao trong lòng thở phào buông lỏng.
Tựa vào cột cửa hình vòm của phòng bếp, anh lẳng lặng ngắm nhìn người phụ nữ đang bận rộn kia, Ca Ca đang đùa giỡn với đầu ngón chân của cô.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm của cháo, chân anh không nghe theo sự điều khiển đi đến bên cô.
Liên Hảo cả người đều bởi vì sự bất thình lình này làm cho ngây dại.
Anh từ sau lưng ôm lấy cô, đầu gác ở trên vai, giống con chó nhỏ cọ trên cổ cô.
"Liên Hảo, ngày hôm qua anh có chút nhớ em." Anh nói.
Liên Hảo không thể nào tin nổi, nâng tay lên đè chặt trái tim bắt đầu loạn nhịp của mình.
"Liên Hảo, chúng ta sinh một đứa trẻ đi! Anh sẽ để con đem nhà chúng ta biến thành loạn thất bát tao, anh sẽ để cho con suốt ngày đem nhà chúng ta biến thành chó gà không tha."
"Anh....." Liên Hảo thanh âm có chút phát run: "Đình Phương, anh lặp lại lần nữa!"
"Liên Hảo, kể từ bây giờ anh sẽ bỏ thuốc lá, sau đó chúng ta sinh một đứa trẻ!"
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào trên mặt cô, bên tai cô là lời nói lặp đi lặp lại hàng vạn lần của anh.
Liên Hảo, ngày hôm qua anh có chút nhớ em, Liên Hảo, chúng ta sinh một đứa trẻ đi, đây là giai điệu êm tai nhất mà hai mươi bảy năm qua cô nghe được.
Giai điệu này đến từ chính Lan Đình Phương, người đàn ông mà Cố Liên Hảo yêu sâu sắc.
Điều mà cô luôn luôn hy vọng đột nhiên tới không hề có sự báo trước, khiến cho Liên Hảo sợ hãi, cảm thấy không chân thực một chút nào.
Cố Liên Hảo, Lan Đình Phương hiện tại đang bị bệnh, một khi con người ta bị bệnh thì tâm hồn luôn rất dễ dàng yếu đuối.
Muốn đem lời này tưởng thật sao? Muốn sao?
"Đình Phương.." Liên Hảo hít một hơi thật sâu: "Em sẽ đem lời anh nói tưởng thật."
Anh cười khẽ bên tai cô, ngượng ngùng nói: "Liên Hảo, cám ơn em, cám ơn em những năm này làm vợ Lan Đình Phương, sau này anh nhất định sẽ không bỏ lỡ ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, anh thề!"
Liên Hảo mỉm cười, xoay người, tựa đầu lên vai, ôm lấy anh.
Trong trí nhớ của Liên Hảo, bà ngoại luôn ngọt ngào khi nói về hôn nhân của bà với ông ngoại. Cuộc hôn nhân của bọn họ là do cha mẹ định đoạt, mới đầu từ hai người xa lạ trải qua năm tháng dần biến thành quen thuộc, từ một chút thích đến một chút yêu, đến cuối cùng giúp nhau lúc hoạn nạn.
Bà ngoại nói hôn nhân của bà và ông ngoại giống như là quá trình từ hạt đậu nảy mầm thành giá, từ khổ đến ngọt, vị ngọt kia ở năm tháng lắng đọng lại hóa thành rượu nguyên chất làm bạn cùng bà cho đến ngày bà rời khỏi nhân thế.
Cố Liên Hảo rốt cục nếm được vị ngọt kia, cảm giác này quả thật tuyệt vời, nó làm lưu mờ tất cả vị đắng mà cô đã từng nếm qua.
Ngày kế, Liên Hảo đi sân bay đưa tiễn mẹ cô cùng Đại Thiến.
Hà Mỹ Âm nghiêm túc nhìn Liên Hảo, Liên Hảo dưới ánh mắt như đàn pha của bà mất tự nhiên quay mặt đi.
Hà Mỹ Âm cười vô cùng mãn nguyện.
"Liên Hảo, lần này đến đây khiến mẹ thật sự yên tâm hơn, bởi vì mẹ thấy được con sống rất tốt!" Thời khắc này, Hà Mỹ Âm cảm thấy Liên Hảo rất xinh đẹp, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt hạnh phúc, điều này khiến cả người cô thoạt nhìn như tỏa sáng, nói không chừng, cái loại ánh sáng này có liên quan đến tình yêu.
"Liên Hảo! Con hôm nay thật xinh đẹp." Đại Thiến lưu luyến ôm Liên Hảo, thập phần tiếc hận: "Nếu con không có kết hôn thì tốt rồi, dì liền đem con cùng Nguyên Anh Hùng ghép thành một đôi, dì cảm thấy con cùng con trai dì nhất định sẽ phát sinh một cái gì đó."
Liên Hảo dở khóc dở cười, còn nhớ rõ lúc Đại Thiến nghe xong câu chuyện của cô còn ồn ào cho rằng cuộc gặp gỡ kia giống như đoạn mở đầu trong một bộ phim tình yêu lãng mạn, tuy rằng không phải Anh Hùng cứu mỹ nhân, nhưng lại là mỹ nhân cứu Anh Hùng.
Lúc này, Lan Đình Phương vội vàng chạy tới sân bay, Đại Thiến suy sụp hạ ánh mắt, lắc đầu: "Xem ra, bộ phim Mỹ nhân cứu Anh Hùng kết thúc mờ nhạt tại đây, Nguyên Anh Hùng còn không được tính là một kẻ qua đường."
Lan Đình Phương mang mắt kính mà lần trước Liên Hảo mua cho anh, đứng ở sân bay người đến người đi tấp nập, lần đầu tiên đầy thành ý ôm lấy mẹ của vợ mình: "Mẹ, con gái của mẹ rất tốt."
Trong cuối tuần tháng năm, Lan Đình Phương về tới sân bay thủ đô đã là lúc tối muộn. Lần này anh ở Nhật Bản ngây người gần nửa tháng, đây là khoảng thời gian dài nhất anh ở Nhật Bản, chủ yếu là đem một số việc trọng yếu xử lý tốt, sau đó anh có thể dành nhiều thời gian hơn ở lại Bắc Kinh. Anh thậm chí phân vân xem có nên đem tổng bộ chuyển đến Bắc Kinh hay không, lúc trước sở dĩ đặt tổng bộ tại Tokyo chủ yếu là bởi vì Nhật Bản là nước có nền kinh tế đứng thứ hai toàn cầu, giao thông thuận tiện, hiện tại với xu thế tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc, Lan Đình Phương cảm thấy cần phải một lần nữa đánh giá lại thị trường trong nước.
Không giống như mọi khi, Lan Đình Phương lúc trước mỗi lần về đến Bắc Kinh đều cho Tiểu Đao đưa anh đến công ty, mà lần này anh lại phân phó anh ta trực tiếp đưa anh về nhà.
Tiểu Đao thông qua kính xe quan sát biểu cảm của người đàn ông ngồi phía sau. Trong mơ hồ, anh ta cảm thấy Lan tiên sinh có điểm là lạ, trước kia mỗi lần đến sân bay đón Lan Đình Phương, anh luôn mang gương mặt mệt mỏi do trải qua một chuyến bay dài, hiện tại anh cũng là vẻ mặt mỏi mệt, nhưng trong ánh mắt lại là vẻ sáng ngời.
Lan tiên sinh của lúc này thật sự hấp dẫn, Tiểu Đao không thể không thừa nhận rằng có đôi khi một số người đàn ông bị mê hoặc bởi đàn ông.
Tất nhiên, anh ta chỉ là đang đánh giá một cách rất thuần túy, chỉ là đánh giá thuần túy mà thôi.
Do chạng vạng là giờ cao điểm tan tầm, một đường kẹt xe, Lan Đình Phương về đến nhà là đã hơn tám giờ, ánh đèn ấm áp trong nhà khiến cho Lan Đình Phương rất dễ chịu.
Ánh đèn này vô cùng tốt, ngay cả người phụ nữ tựa trên sô pha cũng vì ánh sáng của ngọn đèn này chiếu rọi mà hóa thành một luồng ấm áp, dào dạt tràn ngập trong lòng anh.
Lúc này cô đang ngủ, có lẽ là bởi vì làm việc mệt mỏi, cũng có lẽ là vì khó chịu, công việc không thuận lợi. Lan Đình Phương khẽ bước chân, đem laptop trước mặt cô khép lại, xếp gọn lại bản thảo phân tán trên bàn.
Sau khi thu dọn mọi thứ, anh cúi đầu xuống, nhìn thấy đầu ngón chân xinh xắn đáng yêu của cô, ánh mắt anh di chuyển từ ngón chân lên mặt, Liên Hảo có làn da đẹp bẩm sinh, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, Lan Đình Phương đã liên tưởng đến những quả táo đỏ bừng.
Hiện tại tuy thiếu đi một ít hồng nhuận, nhưng bên dưới ánh đèn trong suốt, cô giống như một búp bê sứ. Mái tóc xoăn ngắn rơi xuống trán cô, anh nhẹ nhàng vén chút tóc đó lên, toàn bộ ngũ quan không hề che đậy xuất hiện trước mặt anh.
Lông mày đen, đôi mắt không to nhưng rất sáng, lông mi không dài nhưng lại rất rậm, cái mũi khi cười mới có thể có vẻ kiều, cười rộ lên lại tựa như một hồ ly.
Cố Liên Hảo rất đẹp, vừa tựa như dòng suối nhỏ trong suốt điềm đạm lại tựa như thân tùng cao ngạo cùng quật cường, Lan Đình Phương cảm thấy vẻ đẹp của Cố Liên Hảo không giống với ai cả, anh cảm thấy trên đời này không có người nào có được vẻ đẹp giống như cô.
Cuối cùng, Lan Đình Phương đem ánh mắt dừng ở trên môi Liên Hảo, môi Liên Hảo là hình thoi, không mỏng cũng không dày, theo khảo sát điều tra, đàn ông Châu Á rất thích hôn phụ nữ có môi hình thoi.
Lan Đình Phương nhớ lại, hình như bản thân chưa bao giờ chân chính cùng cô hôn môi.
Không biết gió từ nơi nào thổi đến làm lay động tiếng lòng anh.
Anh chậm rãi cúi đầu xuống, môi dán tại trên môi cô, cảm xúc thật mềm mại, giống như mật hoa ngọt lịm, thẩm thấu đến tận đầu lưỡi, nó khiến anh không tự chủ được vươn ra đầu lưỡi muốn được nhiều hơn, cái loại ngọt ngào không nói thành lời này bắt đầu từ hệ thống thần kinh giác quan từng chút tác động đến vị giác.
Trằn trọc, đầu lưỡi đẩy ra răng của cô.
Có bươm bướm phảng phất giương cánh trước mặt anh, mang theo tiếng vỗ cánh nhè nhẹ, cực say lòng người.
Bàn tay anh di chuyển từ lưng đến mặt che đi ánh mắt bởi vì kinh ngạc mà liều mạng nháy liên tục của cô.
Đồ ngốc này, còn ngây ngốc tới khi nào nữa, hôn môi thì phải nhắm mắt lại.
Đầu lưỡi anh cạy mở hàm răng cô ra, quấn lấy đầu lưỡi cô, hiển nhiên, cô là vì kích động nên có hơi trúc trắc, thậm chí còn không biết nên đặt tay ở chổ nào.
Nghĩ một lúc, rốt cục, cô nâng tay đặt ở trên vai anh, từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng, ôm lấy cổ anh, đầu lưỡi cùng anh giao triền.
Điều này vượt ra ngoài dự kiện của Lan Đình Phương, anh cảm thấy bản thân hiện tại tựa như một đứa trẻ tò mò, trong lúc vô ý xâm nhập vào một khu vườn bí mật, hương thơm trong khu vườn mê hoặc tâm trí anh, nhưng chính anh cũng không biết mình sẽ vì hương thơm này ở lại bao lâu.
Cho tới bây giờ Liên Hảo không biết hôn môi thì ra còn có thể chảy cả nước mắt, những giọt nước mắt nho nhỏ cứ như vậy theo khóe mắt cô rơi xuống.
Nụ hôn này.
Đến chậm cũng thật nhiều năm.
Tác giả: Lời chia tay đã được viết trong nước mắt đêm qua, cầu ôm ấp ~~~~~