Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Chương 65: Kết cục của cô ta (1)

Ăn sáng xong, Mạc Vũ mang đồ ăn về phòng cho Thiên Nhất còn Lăng Diệp và Tề Ngôn đi tới phòng tra tấn.

Tới cửa chính của phòng tra tấn, đột nhiên điện thoại của Lăng Diệp vang lên. Anh dùng mắt ý bảo Tề Ngôn vào trước, còn mình móc điện thoại trong túi quần ra, nhìn thấy số hiện thị trên màn hình khóe miệng anh nhếch lên thành đường cong, đưa tay nhấn nút trả lời.

"Tổng giám đốc Lăng, xin hỏi anh có thấy Tiểu Nhã không?"

Lăng Diệp nghe giọng đối phương hơi lo lắng, thành thật đáp:

"Không thấy."

Đúng là anh không thấy thật. Tối hôm qua sau khi Bạch Triết Nhã bị mang về, liền bị tống thẳng vào phòng tra tấn, mà hiện tại anh vẫn còn đang đứng ở trước cửa phòng tra tấn nha.

"Có người nói đã nhìn thấy vệ sĩ của Hàn Yên dẫn con bé đi."

Sắc mặt Lăng Diệp hơi lạnh đi, đôi môi mỏng khẽ mở:

"Hình như người phụ nữ của tôi không quen biết gì anh, tổng giám đốc Bạch."

Anh dừng một chút, nói tiếp:

"Tôi có thể nói cho anh biết, em gái anh hiện giờ đang ở trong tay tôi. Nếu như anh không muốn cô ta xảy ra chuyện gì đó thì hãy chú ý cách dùng từ của mình."

Người đầu bên kia im lặng mấy giây, sau mới lên tiếng chậm rãi hỏi:

"Xin hỏi, Tiểu Nhã đã làm sai chuyện gì?"

Lăng Diệp "Hừ" nhẹ một tiếng, nói:

"Có lẽ anh nên hỏi cô ta sẽ tốt hơn."

Lăng Diệp nói xong đi vào phòng tra tấn, đưa tay ngăn cản hành động chào hỏi của những người khác, đi tới trước mặt Bạch Triết Nhã đang bị trói trên một cây thánh giá giống như chúa Jesus, bật loa ngoài nói:

"Bạch Triết Nhã, anh cô đang tò mò muốn biết cô đã làm chuyện gì đó."

"Tiểu Nhã, em đã làm gì Úc tiểu thư hả?"

Hình như Bạch Triết Nhã đã sợ hãi đến cực độ, cô ta vừa nghe thấy giọng nói của Bạch Triết Hiên nước mắt lập tức ‘tuôn trào’ rơi xuống đất:

"Anh, cứu em! Em không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này."

Khóe môi Lăng Diệp nâng lên đẹp mắt, cô ta đã nhìn thấy những tên tội phạm bị tra tấn nên sợ rồi.

"Tiểu Nhã, em đừng sợ, em nói cho anh biết, rút cuộc em đã làm gì Úc tiểu thư?"

Khuôn mặt Bạch Triết Nhã đột nhiên dữ tợn, rống lên:

"Úc tiểu thư, Úc tiểu thư! Anh có biết chính cái tên Úc tiểu thư anh vừa nói ra đã hại em bị người ta cưỡng dâm khônh! Hừ, đúng là em muốn làm ngược lại với cô ta, nhưng mà em cũng chưa làm được gì cả!"

"Tiểu Nhã, chuyện không có chứng cứ, em không được nói lung tung."

Tâm trạng của Bạch Triết Nhã đã sớm ở bên rìa của sự bùng nổ, bây giờ càng trở nên mất đi lí trí:

"Trước đó đúng là em đã tìm người ghép ảnh cô ta lên giường cùng với người đàn ông khác, em có làm gì nữa đâu! Tại sao em lại phải chịu cái loại đày đọa, ngược đãi đó!"

Giọng Tề Ngôn chen vào:

"Cho nên cô muốn bản thân cô ấy phải cảm nhận chuyện cô đã gặp phải?"

Lời nói của Bạch Triết Nhã chưa qua khỏi não bộ đã chạy ra ngoài:

"Đúng! Đúng là tôi muốn cho bọn họ nếm thử một chút tư vị của địa ngục! Bình ngọc nữ đó tôi đã phải bỏ ra một món tiền khổng lồ mới mua được, không ngờ con ả Úc Hàn Yên đê tiện đó lại không uống!"

Ánh mắt Lăng Diệp run lên, anh cúp điện thoại, vả cho cô ta một cái không chút lưu tình, khiến miệng cô ta chảy đầy máu.

Tề Ngôn đứng ở trước mặt Bạch Triết Nhã, sâu kín hỏi:


"Vậy tại sao cô lại xuống tay với Dany?"

"Bởi vì cô ta là bạn của con đê tiện đó." Bạch Triết Nhã nhổ một bãi máu xuống đất, cắn răng nghiến lợi nói.

Lăng Diệp tát cho cô ta thêm một cái nữa, lần này anh tát thẳng vào giữa hai hàm răng của cô ta.

Đột nhiên giọng nói của Tề Ngôn trở nên rất nhẹ, ánh mắt cũng trở nên rất quỷ dị:

"Nhìn vào mắt tôi, nhìn vào mắt tôi. . . . . ."

Lăng Diệp nhíu mày, không ngờ Tề Ngôn lại dùng phương thức này để trừng phạt Bạch Triết Nhã. Nhưng mà, anh cũng không thể không thừa nhận, đây chính là phương pháp hành hạ tốt. Anh đứng im lặng sau lưng Tề Ngôn, hai tay cắm nghiêng trong túi quần.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Bạch Triết Nhã liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tề Ngôn, tiếp đó con mắt của cô ta không di chuyển nữa, dần dần trở nên trống rỗng.

"Cô sợ chuyện gì nhất?" Tề Ngôn dùng giọng rất nhẹ hỏi.

"Bị hiếp dâm ở trước công chúng nhưng không có một người nào cứu tôi. Bọn họ chế nhạo tôi, nhìn tôi bị hiếp dâm như xem một loại kịch vui."

Tề Ngôn lại lên tiếng một lần nữa:

"Bây giờ cô đang ở giữa trung tâm của quảng trường Thất Nguyệt tấp nập, đột nhiên có mấy tên du côn cười dâm đãng đi về phía cô. Bọn họ vây quanh cô, giở trò với cô. Người xung quanh thấy vậy đều đứng lại, nhao nhao nhìn bọn cô. Nhóm du côn không để ý đến sự giãy giụa của cô, trước mặt hơn một nghìn người lột hết quần áo trên người cô ra, đè cô ở dưới. Cô khóc lóc, thét lên, cầu cứu, nhưng không có một ai chìa tay ra giúp cô. Đám đàn ông thì lộ ra vẻ mặt dâm đãng, còn phụ nữ khinh thường cô, cười nhạo cô, ghê tởm cô. . . . . ."

"A a a. . . . . ."

Bạch Triết Nhã phát ra tiếng thét chói tai thống khổ, chìm đắm trong hoàn cảnh Tề Ngôn đặt ra cho mình mà không thể tự thoát ra được.

Tề Ngôn thu hồi tầm mắt của mình lại, sắc mặt đã hơi tái nhợt. Hắn đưa tay day day huyệt thái dương có chút căng đau của mình.

Lăng Diệp đặt tay lên vai hắn, chờ đối phương ngẩng đầu nhìn về phía mình mới sử dụng ánh mắt ý bảo hắn đi ra ngoài.

Tề Ngôn gật đầu một cái, bước nhẹ nhàng đi theo sau Lăng Diệp rời khỏi nơi này, để lại Bạch Triết Nhã đang lạc trong suy nghĩ của chính mình.

Ra khỏi phòng tra tấn, Lăng Diệp nhàn nhạt lên tiếng sắp xếp một cách hợp lý không cho Tề Ngôn cự tuyệt:

"Cậu đi nghỉ ngơi đi."

Tề Ngôn "Ừ" nhẹ một tiếng, đúng là hắn cần nghỉ ngơi thật. Tối qua hắn đã tập trung cao độ, sau khi chế thuốc gần ba tiếng đồng hồ người đã cạn kiệt sức, vừa rồi lại thôi miên càng khiến cho sinh lực của hắn tiêu hao.

Sau khi Lăng Diệp trở về phòng, Úc Hàn Yên mới từ từ tỉnh lại. Hình như so với các thời điểm khác trong ngày, sáng sớm là lúc người cô dính dính nhất. Cô mở mắt ra đã nhìn thấy Lăng Diệp đang ngồi trước bàn máy tính cách đó không xa, liền dùng giọng mũi, nũng nịu gọi:

"Diệp ~"

Lăng Diệp nghe thấy giọng nói của cô, lòng cũng yếu mềm. Ánh mắt anh tối đi, miệng nhếch lên cười, đứng dậy đi tới bên giường, cúi người nâng người trên giường lên, ôm vào trong lòng.

Úc Hàn Yên đưa tay ôm lấy cổ Lăng Diệp, dùng hai chân thon dài, cân đối kẹp chặt vòng eo nhỏ đanh thép của anh, khởi động hình thức của gấu túi Koala.

Ngay sau đó, cô đưa đôi môi đặt lên trên má của Lăng Diệp, thưởng cho anh một nụ hôn thật kêu.

Lăng Diệp cười cười, đưa ngón tay chỉ chỉ vào môi của mình, ý bảo cô hôn vào nơi đó.

Úc Hàn Yên lắc đầu giống như trống lắc, dùng giọng hơi khàn khàn nói:

"Em chưa đánh răng."

"Anh không ngại." Lăng Diệp rất phóng khoáng nói.

Úc Hàn Yên khua khua gương mặt nói:

"Em ngại."

Lăng Diệp nói cực nhanh câu "Cũng đâu phải là chưa từng hôn qua", liền chủ động hôn lên đôi môi đối phương.

Núi không đến dựa vào ta, thì ta tới dựa vào núi.

Hai phút trôi qua, Lăng Diệp kết thúc nụ hôn ướt át kiểu Pháp của mình, ôm cô đi tới phòng rửa mặt.


Úc Hàn Yên nặn kem đánh răng vào bàn chải của mình xong, đưa vào miệng chà được hai cái, nhìn qua gương thấy Lăng Diệp đang đứng sau lưng với ánh mắt như lang sói, liền không nói lên lời. Cô cắn chặt răng chà bàn chải, sau đó cầm bàn chải của Lăng Diệp lên nặn kem đánh răng vào, rồi xoay người đưa tới trước môi anh, nói giọng mơ hồ không rõ:

"Đánh răng."

Lăng Diệp nhíu mày, không đưa tay nhận bàn chải đánh răng, đôi môi mỏng khẽ mở đáp:

"Anh đánh rồi."

Úc Hàn Yên không đạt được mục đích quyết không bỏ qua:

"Anh vừa mới hôn em, vi khuẩn trong cổ họng em đã truyền hết vào trong miệng anh rồi."

Lăng Diệp vẫn không đưa tay ra nhận bàn chải đánh răng đối phương đưa tới. Anh nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, từ từ lên tiếng:

"Nếu như em nói cho anh biết suy nghĩ thật của em, anh sẽ suy xét nghe theo lời của em."

Mặt Úc Hàn Yên hơi đỏ lên. Cô nhét bàn chải đánh răng vào tay anh, xoay người lẩm bẩm:

"Kem đánh răng này có vị bạc hà đậm đặc."

Trong mắt Lăng Diệp thoáng qua tia nghi ngờ, dò hỏi:

"Cho nên?"

"Lạnh a!" Úc Hàn Yên vừa đánh răng, vừa lên tiếng.

Lăng Diệp nhíu nhíu mày, tiếp tục hỏi:

"Lạnh thì thế nào?"

"Làm giảm máu thú tính đang dâng trào trong người anh xuống!" Động tác trong tay Úc Hàn Yên không ngừng, cô ngẩng đầu, qua tấm gương đối mặt với ánh mắt đầy nghi ngờ của người nào đó, liếc mắt, tức giận nói.

Khóe miệng Lăng Diệp không tự chủ được kéo ra, buồn bực chà răng.

…………………

Sau khi Dany tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ở một nơi xa lạ không khỏi có chút kinh ngạc.

Cô ngồi dậy, cúi đầu lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, suy nghĩ lại chuyện ngày hôm qua. Cô nhớ lang máng, hình như mình rất nóng, sau đó hình như mình đã hôn Hàn Yên?!

Tiếp theo thì sao? Hình như cô mơ mơ màng màng đã thấy Tề Ngôn, không lẽ anh ta đã đè mình ở phía dưới rồi?! Tối qua hình ảnh sau cùng mình nhìn thấy trước khi mất đi ý thức, đúng là anh ta không sai. . . . . .

Cô chợt vén chăn lên nhìn xuống thân thể mình, không phải trần truồng, vẫn mặc chiếc váy ngày hôm qua, chỉ có điều, hình như nó đã hơi nhăn nhúm?

"Cô đã tỉnh?" Úc Hàn Yên quấn một cái khăn tơ tằm thật to, che kín mít chiếc cổ lại. Cô đẩy cửa phòng bệnh, thấy Dany đang ngồi trên giường vẫn còn mặc nguyên chiếc váy ngày hôm qua thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu tối qua Tề Ngôn ăn Dany thì cô sẽ không biết phải đối mặt với Dany như thế nào nữa.

Mặc dù cô rất vui nếu Dany và Tề Ngôn ở cùng một chỗ với nhau, nhưng hiện tại bây giờ Dany vẫn còn đang thích Bạch Triết Hiên.

"Ừ… chuyện đó… Hàn Yên… hôm qua. . . . . ." Dany nhìn về phía Úc Hàn Yên, nói ấp úng.

Úc Hàn Yên trợn tròn mắt, sao cô ấy lại ngượng nghịu như vậy?

"Trong ly Cappuccino của Bạch Triết Nhã có thuốc kích dục, sau đó tôi đã đưa cô về đây để Tề Ngôn giải thuốc giúp cô."

Bạch Triết Nhã? Thuốc kích dục? Dany nghe xong ánh mắt lộ ra tia rét lạnh. Chẳng lẽ người kia cũng muốn cho những người khác đều phải nếm trải cái tư vị bị cưỡng dâm giống mình. Vấn đề là, cô đã chọc tới cô ta lúc nào hả?

Dany lại nhìn xuống thân thể mình, xác định mình chưa bị ooxx, không khỏi tò mò hỏi:

"Anh ta giải như thế nào?"

Úc Hàn Yên ngồi ở trên ghế cạnh mép giường, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, đáp:

"Chế thuốc a, anh ta là kỳ tài trong y học đó."

Dany "Oh" một tiếng, nhìn vào ánh mắt có phần kỳ quái của Úc Hàn Yên, đỏ mặt một lúc mới đem lời đã kìm nén lâu nói ra khỏi miệng:

"Hôm qua tôi không làm gì cô đó chứ?"

Úc Hàn Yên lại trợn tròn mắt lên lần nữa, hỏi ngược lại:

"Cô có thể làm gì tôi đây?"

Mặt Dany đỏ hồng lên, đột nhiên cô tiến tới trước người Úc Hàn Yên, bất ngờ đưa tay cởi khăn quàng cổ của cô, thấy trên cổ cô đầy dấu hôn bầm tím thì không khỏi trợn to hai mắt, bộ mặt không thể tin nổi lẩm bẩm:

"Tôi hôn?!"

Nếu là cô hôn, tôi xuống được giường mới lạ đó. Úc Hàn Yên lấy lại sự tự nhiên, quàng lại khăn, lạnh nhạt đáp:

"Không phải cô."

Dany nghe thấy đáp án đó thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay vỗ ngực nhè nhẹ, cảm thán:

"Cũng may không phải là của tôi, nếu không bình dấm chua trong người đàn ông của cô sẽ lật úp mất."

". . . . . ." Đã lật rồi.