"Ông chủ, Thanh Phong không làm tròn trách nhiệm, đã không trông nom cô ấy cẩn thận."
Ngoài dự đoán, Lăng Diệp không hề trách cứ hắn. Anh vừa đi ra khỏi bệnh viện, vừa nói:
“Nếu cô ấy đã muốn bỏ trốn, các cậu đều không cản được đâu."
Thanh Phong vội vàng chạy đuổi theo, muốn đỡ lấy anh, nhưng bởi vì không có mệnh lệnh nên không dám. Nhìn bước chân anh hơi chao đảo, hắn đau lòng nắm chặt quả đấm. Nếu có người phụ nữ kia ở đây, ông chủ sẽ không phải khổ sở như thế. Mặc dù hắn cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao ông chủ bình thường đều không cho phụ nữ đụng vào, lại phá lệ.
Đúng rồi, sợi dây chuyền!
Hắn vội vàng lấy sợi dây chuyền từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Lăng Diệp, cung kính nói:
"Đây là vật người phụ nữ kia để lại trước khi đi."
Chắc là cô ấy muốn để sợi dây chuyền này lại cho ông chủ . . . . . .
Lăng Diệp nhìn viên đá màu đỏ treo lủng lẳng trên sợi dây chuyền, phát ra ánh sáng rực rỡ, trong đầu tự nhiên hiện ra đôi mắt hạnh sáng ngời của người phụ nữ kia. Anh nhếch nhếch khóe môi, đưa tay nhận sợi dây chuyền rồi nắm chặt nó trong tay, nói:
"Quay về trụ sợ chính của Liệt Diễm."
………………..
"Oh, my¬ God! Diệp, cậu bị thương sao?! Người nào mà lợi hại như vậy hả? Thật ngưỡng mộ a ~"
Lăng Diệp vừa bước vào cửa, đã nghe thấy giọng nói chói tai của bạn thân. Anh đưa tay phải lên tháo chiếc mặt nạ xuống, ném bừa qua một bên, để lộ khuôn mặt yêu nghiệt không ai bằng. Từng trận gió lạnh thổi mạnh vào mặt người đang cười hả hê, ngồi trên chiếc ghế sofa màu đen.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Một người đàn ông có đôi lông mày xếch trong phòng khách đi qua, vừa dìu Lăng Diệp đến ghế sofa, vừa thấp giọng hỏi.
"Bị con mèo Diệp bắt."
Lăng Diệp không chút khách khí, đem sức nặng toàn thân dựa vào bạn tốt, ánh mắt ngập tràn niềm vui nói.
"!"
Tay người đang đỡ anh liền run lên, thiếu chút nữa đã không giữ nổi, để anh ngã lăn xuống đất rồi.
Người đang ngồi trên ghế sofa sợ đến nỗi ngây người, đôi mắt trừng lớn như cái chuông đồng, miệng há to đến nỗi có thể nhét được cả một quả trứng gà vào.
Ai có thể nói cho bọn họ biết, là chuyện gì đã xảy ra không? Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn mấy tiếng đồng hồ không gặp, sao Liệt của bọn họ lại có thể biết nói giỡn được? Còn nói chuyện mập mờ, buồn cười đến như vậy. . . . . . Hơn nữa, mới vừa rồi, trong ánh mắt của cậu ta, thậm chí còn phát ra cả một tia có tên là dịu dàng nữa.
Lăng Diệp thu hết vẻ mặt của bọn họ vào trong mắt, cũng chẳng giải thích gì. Anh ngồi dựa vào ghế sofa, nhìn cái người vừa thét chói tai kia nói:
"Vũ, cậu đi lấy năm trái bom nhỏ, tiên tiến nhất qua đây."
Mạc Vũ nhíu mày, hơi khó tin hỏi :
"Không phải là cậu bị kích thích, định nổ tung nơi này đó chứ?"
Người kia không tán thành, nói với Lăng Diệp:
"Việc cậu cần làm bây giờ, chính là nghỉ ngơi."
"Tôi muốn thử làm thí nghiệm, kiểm chứng suy đoán của mình."
Nếu anh không nhầm, có lẽ sợi dây chuyền này, chính là một thứ đặc biệt cô ấy để lại trước khi đi. Nếu đúng là như vậy, thì sợi dây chuyền này là cô ấy cố tình để lại cho anh.
Trong lòng Mạc Vũ thấy quái lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài.
"Vết thương bị đạn bắn, thiếu chút nữa đã trúng tim cậu rồi đấy."
"Ngôn, nếu như tôi nói, đây là của một người phụ nữ để lại, lúc hai chúng tôi giao đấu, thì cậu có tin không?" Lăng Diệp dùng giọng nói hơi suy yếu, chậm rãi hỏi.
Động tác trong tay Tề Ngôn hơi dừng lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Diệp hỏi:
"Cậu không có hạ thủ lưu tình?"
Vừa hỏi xong câu này, hắn liền hận không thể cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình rồi. Lăng Diệp là ai nào? Sao có thể hạ thủ lưu tình với người khác được? Huống hồ, cậu ta vẫn luôn luôn chán ghét phụ nữ.
Quả nhiên, Lăng Diệp lắc đầu một cái.
"Cô ấy đã chết rồi sao?"
Bản lĩnh của Liệt hắn biết, đối phương có thể để lại trên người anh một vết thương, thì cũng đã rất lợi hại rồi.
Lăng Diệp một lần nữa lại lắc đầu, mờ mịt nói:
"Cô ấy còn sống rất tốt."
"Cho nên, sau khi cô ấy làm cho cậu bị thương, liền thừa cơ bỏ chạy?" Một lúc lâu sau, Tề Ngôn mới tìm được giọng nói của chính mình, hỏi.
"Chính xác mà nói, là cô ấy thừa lúc tôi vào phòng phẫu thuật, đã bỏ chạy." Lăng Diệp đính chính lại lời của bạn.
Tề Ngôn nghe xong, nhìn người đối diện giống như nhìn thấy quỷ, nói:
"Sau khi cậu bắt được cô ta, cũng không giết cô ta? Lại còn để cho cô ta sinh khí dồi dào, rồi tẩu thoát?!"
Hắn thật muốn kiểm tra lại nồng độ máu của Lăng Diệp, để xem có phải là anh đã bị hạ thuốc rồi hay không…
"Tôi rất thích móng vuốt nhuần nhuyễn của cô ấy."
Động tác đẹp không thể tả được, vừa nhanh vừa chuẩn, xuống tay không chút lưu tình, tàn nhẫn quyết đoán, vừa nhìn đã biết là sát thủ hàng đầu rồi.
". . . . . ."
Tề Ngôn không nói một lời, đứng dậy lên lầu lấy hộp thuốc. Tối nay hắn nhất định phải kiểm tra lại toàn bộ cơ thể cho Lăng Diệp mới được.
Lăng Diệp giống như nhìn thấu tâm tư của bạn tốt, nhấn mạnh:
"Tôi rất bình thường."
". . . . . ."
Bình thường cái rắm. Vài năm qua, đã có người nào chạm vào người anh ta, mà có thể được bình yên vô sự chưa? Không phải là gẫy tay, gẫy chân, thì cũng là xuống địa ngục rồi. Lại còn có người phụ nữ nào, làm cho anh ta có một chút hứng thú chứ?
Tề Ngôn lên lầu không được bao lâu, thì Mạc Vũ quay lại. Hắn đặt nhẹ 5 trái bom nhỏ trong tay lên bàn, nói:
"Thứ cậu muốn đó."
Ngay khi Mạc Vũ vừa đi tới cửa, Lăng Diệp thậm chí đã cảm nhận được sự chấn động trong tay mình. Anh mở bàn tay đang nắm ra, nhìn thấy viên ngọc đỏ xinh đẹp đang nằm trong lòng bàn tay mình, như một người ăn mặc phong phanh đứng trong gió rét, không ngừng run rẩy, càng đến gần bom, càng run rẩy kịch liệt.
Quả nhiên đây chính là thứ đặc biệt mà cô ấy nói. . . . . .
Cho nên, em là muốn dùng cái này để phân rõ ranh rới giữa chúng ta sao? Em cho là như vậy thì đã thanh toán xong? Em quá ngây thơ rồi!
Mạc Vũ vừa thấy sợi dây chuyền trong tay Lăng Diệp, hai mắt đã dính chặt. Đây chắc chắn là dây chuyền của phụ nữ! Còn có viên ngọc treo lủng lẳng kia nữa, hắn đã xem qua vô số đá quý, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy viên đá nào sặc sỡ, lóa mắt đến như thế. Nó giống như có ma lực vậy, khiến người ta nhìn vào liền bị đắm chìm trong đó, thật lâu không thể tự thoát ra được. Nhưng mà, tại sao nó lại đang động đậy vậy?!
"Phựt" một cái, Mặc Vũ đưa tay đoạt lấy sợi dây chuyền trong tay Lăng Diệp. Điều làm hắn ngạc nhiên là, đối phương thế những cũng không thèm né tránh, mà để mặc cho hắn đoạt lấy.
"Lấy mặt dây chuyển treo lủng lẳng đó ra đi, đưa trả lại sợi dây cho tôi." Lăng Diệp tay vẫn để ở tư thế cũ, thấp giọng nói với hắn.
Mạc Vũ nghe xong thật vui mừng, vội vàng tháo mặt dây chuyền đang treo lủng lẳng ra, đưa sợi dây thả lại vào trong tay Lăng Diệp, phấn khởi nói:
"Diệp, cậu đúng là bạn tâm giao của tôi nha! Biết tôi thích nó, liền cho tôi."
Khóe miệng Lăng Diệp giật giật không kiểm soát được, nói:
"Cậu nghĩ hơi nhiều rồi. Không phải là tôi cho cậu."
Lúc này, Tề Ngôn cũng vừa xách hộp thuốc đi tới, tầm mắt của hắn cũng ngay lập tức bị viên đá đang treo lủng lẳng kia hấp dẫn, chỉ nghe thấy giọng hắn hơi kinh ngạc hỏi:
"Tại sao nó lại động đậy?"
"Nó phát hiện ra sự tồn tại của bom, sẽ rung rung. Tối nay biệt thự của Chu Tần Thiên đã bị người ta đặt một loại bom mới, trước đó chúng tôi đã dùng thiết bị thăm dò, nhưng lại không hề phát hiện ra có bom, vậy mà, cái này lại có thể." Lăng Diệp chậm rãi kể.
Hai người kia nghiêm túc nghe xong, lại nhìn chằm chằm chiếc mặt dây chuyền đang treo lủng lẳng, nhưng rất lâu vẫn không tìm ra được nguyên do tại sao.
Lăng Diệp nhìn hành vi ngốc nghếch của bọn họ, không biết phải dùng lời gì, nhắc nhở:
"Dùng máy móc tiên tiến nhất để phân tích tỉ mỉ thành phần của nó, có lẽ sẽ có được thu hoạch."
Mạc Vũ thử qua, hắn mang năm trái bom tới gần, không ngoại lệ, viên đá kia liền cảm ứng được. Vì vậy, hắn thở dài nói:
"Cậu lấy bảo bối này từ đâu vậy?"
"Người phụ nữ kia sao?" Tề Ngôn vừa dùng băng mới quấn quanh vết thương cho Lăng Diệp, vừa nói.
Thấy Lăng Diệp gật đầu, Mạc Vũ nháy nháy hai mắt, tràn đầy nghi ngờ lặp lại:
"Người phụ nữ kia?"
Tề Ngôn nhún vai, tiếp tục động tác trong tay, mình là người ngoài cuộc.
Lăng Diệp không giải thích, cúi người lấy chiếc laptop siêu mỏng đặt lên trên bàn trước mặt, mắt dán chặt vào màn hình, mười ngón tay thon dài nhảy múa nhanh nhẹn, linh hoạt trên bàn phím.
Mạc Vũ thấy vậy khẽ nhíu mày, lẳng lặng đi tới bên cạnh Lăng Diệp, nhìn khuôn mặt được phác họa, dần dần xuất hiện trên màn hình, hắn nhẹ nhàng cau mày, chẳng lẽ người phụ nữ bình thường này là chủ nhân của sợi dây chuyền đó sao? Tại sao Lăng Diệp lại có thể nhớ rõ ràng khuôn mặt một người phụ nữ như vậy?
Phải biết là, phụ nữ là một loại sinh vật, mà Lăng Diệp không bao giờ để ý đến, ngoài coi thường thì cũng chỉ có coi thường . . . . .
Hắn cúi đầu nhìn mặt dây chuyền vẫn còn đang run rẩy trong tay mình. Tại sao Lăng Diệp không quăng sợi dây chuyền của người phụ nữ này đi? Có thực sự chỉ là vì tính năng đặc biệt của chiếc mặt dây chuyền này không?
"Toàn lực tìm kiếm người này." Lăng Diệp đưa hình ảnh 3D cuối cùng đã được phác họa xong, tựa vào trên ghế sa lon, lạnh nhạt nói.
Mạc Vũ nhíu mày, cười nhạo:
"Cậu cũng biết là người của chúng ta ra tay không thương tình. Nếu như không cẩn thận, làm đả thương đôi tay, đôi chân nhỏ bé của cô ấy, thì làm sao đây hả?"
Lăng Diệp nghe vậy khóe miệng nhếch lên, cười khinh thường, lạnh lùng nói:
"Miễn là bọn họ có được khả năng đó."
Mạc Vũ sững sờ, Lăng Diệp thật sự không có lòng tin đối với người của bang Liệt Diễm, hay là đã quá đề cao người phụ nữ kia đây?
Tề Ngôn sau khi giúp Lăng Diệp cột chặt dây băng, đột nhiên nhìn Mạc Vũ nghiêm túc nói:
"Nếu không muốn người được cậu đào tạo bị thiệt hại quá nhiều, thì tốt nhất, nếu có tin tức của cô ấy, trước tiên hãy báo cho Diệp." Người có thể làm Lăng Diệp bị thương, cũng không dễ mà bắt được.
Mạc Vũ thấy Lăng Diệp cũng không phủ nhận, đối với chủ nhân của sợi dây chuyền không khỏi càng thêm tò mò. Sao hắn lại không biết, trên thế giới này lại còn một nhân vật đặc biệt lợi hại đến như vậy chứ? Hắn cố lục lọi lại trong đại não mình về khuôn mặt kia, nhưng quả thực không hề có ấn tượng gì.
……………
Đại lộ Champs Elysees, Paris, Pháp.
Úc Hàn Yên đi bộ thong dong trên vỉa hè, mái tóc dài hơi xoăn màu hạt dẻ thả bồng bềnh sau lưng. Trên mặt đeo một cặp kính râm thật to, che đi đôi mắt sáng trong như ngọc. Bên trên mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng bó sát, dưới là chiếc quần short jean sexy, để lộ ra một vóc dáng hoàn mỹ.
Mái tóc dài quyến rũ hiện đại; làn da mịn màng, nõn nà không tì vết; đôi môi đỏ gợi cảm; bộ ngực căng tròn, đầy đặn; vòng eo con kiến; đôi chân dài thẳng tắp. . . . . . Cô như vậy, quay đầu lại nhìn hoàn hảo 100%.
Úc Hàn Yên thản nhiên đón nhận những cái nhìn chăm chăm của mọi người, chiếc miệng hoàn mỹ khẽ nhếch lên một đường cong đẹp mắt. Gương mặt này, đã 7 năm rồi, chưa được tự do hít thở ánh nắng mặt trời.
Cô đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn ông mặt trời xuyên qua khe hở của cành lá xum xuê, đang mỉm cười lơ lửng giữa không trung. Cô hít một hơi thật sâu. Cái cảm giác này thật tốt. Còn sống, thật tốt. Sống tự do thật tốt. Thật sự là rất tốt.
Đêm hôm qua sau khi tẩu thoát thành công, cô liền rũ bỏ tất cả những gì liên quan đến ‘Ảnh’, bay đến Paris. Cô thích Paris, thích sự phồn hoa của Paris, thích sự lãng mạn của Paris, thích sự thanh lịch của Paris. . . . . . Cho nên, cô chọn nơi này là điểm dừng chân đầu tiên trên chuyến du lịch vòng quanh thế giới của mình.