"Diệp, cô ấy có phải là người của Nhan gia không? Cậu khẳng định cô ấy không cam tâm tình nguyện đi theo Nhan Hạo chứ? Không cẩn thận Nhan Hạo đã bố trí thiên la địa võng chờ đón chúng ta đấy." Tề Ngôn nói ra nghi ngờ trong lòng, dù sao bọn họ cũng chưa hiểu rõ lai lịch người con gái kia.
Mạc Vũ nghe xong, gật đầu tán đồng. Chỉ có Nhan gia mới đủ khả năng làm cho cô ấy thoát khỏi sự truy tìm của bang Liệt Diễm.
"Cô ấy là Ảnh." Chỉ một câu nói của Lăng Diệp, đã lập tức xóa đi hơn nửa sự nghi ngờ trong lòng hai người kia.
Không một ai biết diện mạo thật sự của Ảnh, cho nên cô ấy muốn thoát khỏi sự truy tìm của người khác quả thật quá dễ. Hơn nữa, cô dùng cách giả chết để ở ẩn, đã chứng tỏ cô không có ý định quay về với con đường cũ nữa, từ đó suy ra, cô sẽ không thể bán mạng vì Nhan gia.
"Sao cậu nhận ra được cô ấy?" Tề Ngôn lại hỏi. Dựa theo tính cách của Ảnh, lúc Diệp nhìn thấy cô ấy, nhất định đó chỉ là diện mạo khác của cô.
"Ánh mắt." Lăng Diệp nhớ tới đôi mắt sáng rực như vì sao của cô, trong lòng lan ra một tia ấm áp.
Tề Ngôn và Mạc Vũ nhíu mày nhìn nhau cười. Cả hai đều nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt người kia. Thật khó Diệp mới để ý đến một người con gái, bất luận như thế nào bọn họ cũng sẽ giúp anh đoạt lại cô gái kia mang trở về.
………….
"Chủ nhân, chúng ta đã bị bao vây."
Trong máy bay tư nhân của Nhan Hạo vang lên một giọng nói lo lắng.
Đầu lông mày Nhan Hạo giật giật, ngay tức khắt phát ra sát khí như từ địa ngục. Hắn đi đến buồng lái, hai mắt dán chặt vào hình ảnh hiển thị trên màn hình điện tử. Không phải gia tộc Lăng Thị đã từng tuyên bố máy bay chiến đấu đang ở giai đoạn nghiên cứu, chưa sản xuất ra sao?
"Chủ nhân, đối phương yêu cầu nói chuyện." Tên phó lái ngẩng đầu, vội vàng nói.
Nhan Hạo nhếch miệng gợi lên một nụ cười âm u, gật đầu một cái.
"Nhan Hạo, mau thả người, tôi sẽ bảo toàn mạng sống cho anh." Giọng nói Lăng Diệp lạnh như nước truyền đến.
Nhan Hạo không hề bất ngờ khi nhìn thấy xuất hiện trên màn ảnh là khuôn mặt bang chủ bang Liệt Diễm. Lòng hắn không sợ hãi, bình tĩnh như thường, hàn huyên:
"Liệt Diễm, đã lâu không gặp, thế nào hả? Lăng Diệp kêu anh đi cứu người, còn hắn lại núp ở đằng sau sao?" Trên người Úc Hàn Yên chắc chắn có hệ thống định vị GPS, nếu không đối phương không thể tìm ra bọn họ nhanh như thế. Hắn chỉ không ngờ Lăng Diệp lại coi trọng Úc Hàn Yên đến mức này. Hai người bọn họ không phải hôm nay vừa mới gặp nhau sao.
"Nói nhảm ít thôi. Tôi cho anh một phút để suy nghĩ." Đôi môi mỏng của Lăng Diệp mím chặt, lạnh lùng nói.
Dễ dàng nhìn ra khuôn mặt Nhan Hạo không hề có một chút bối rối nào. Hắn nói chậm rãi:
"Tôi nghe nhưng chẳng hiểu anh đang nói gì cả. Anh muốn cho nổ tung chiếc máy bay này, thì cứ tự nhiên."
Hắn vừa dứt lời, chiếc máy bay liền đung đưa một hồi, không có cách nào duy trì được sự thăng bằng.
"Chủ nhân, đuôi cánh máy bay bên trái đã bị phá hủy."
Mặc dù máy bay tư nhân của Nhan Hạo đã được cải tạo thành máy bay quân sự, nhưng so với loại máy bay chiến đấu kiểu mới linh hoạt như chim ưng thì cũng phải bất lực. Người điều khiển máy bay bên Nhan Hạo đã phóng liên tiếp gần mười tên lửa, nhưng vẫn không đánh trúng được đội máy bay của Lăng Diệp.
Nhan Hạo không nói gì, xoay người đi thẳng đến cabin kéo Úc Hàn Yên qua buồng lái. Hắn vuốt vuốt mặt cô, âm trầm nói với Lăng Diệp:
"Anh nói là cô ấy sao?"
Lúc hai người vừa đứng trước vị trí camera, Lăng Diệp là người đầu tiên nhìn thấy Úc Hàn Yên. Trông cô rất không tốt, cổ cô giống như đã bị cạo đi một lớp da, đứng cũng không được vững. Ngay tức khắc, anh như bị ma quỷ nhập vào người, con ngươi trong mắt liền chuyển màu - thành màu đỏ tươi như máu, giọng nói giống như được truyền đến từ tầng thứ mười tám của địa ngục:
"Anh đã làm gì cô ấy?"
Tề Ngôn và Mạc Vũ vừa nhìn thấy Úc Hàn Yên, trong mắt liền lóe lên tia kinh ngạc, nhưng vào lúc này, đây không phải là vấn đề bọn họ quan tâm, tình hình của cô có vẻ như không được tốt lắm.
Nhan Hạo cười lơ đễnh nói:
"Không phải lo lắng như vậy. Tôi chỉ làm cho cơ bắp của cô ấy nghỉ ngơi một khoảng thời gian mà thôi. Nhưng tôi lại phát hiện ra một chuyện rất thú vị, anh rất lo lắng cho cô ấy. Thế nào hả? Anh cũng muốn tranh dành cô ấy cùng với người anh em tốt Lăng Diệp của mình sao? Hắn ta biết được, chắc sẽ phải hối hận lắm vì đã kêu anh đi cứu cô ấy."
Nhan Hạo giữ chặt Úc Hàn Yên, ngón tay hắn vuốt ve qua lại trên khuôn mặt cô. Úc Hàn Yên chỉ cảm thấy có một con rắn đang leo lên bả vai mình, đầu lưỡi ghê tởm của nó đang liếm láp mặt cô. Cô đem lực chú ý của mình chuyển đến màn hình video. Cô thật sự rất bất ngờ khi thấy Lăng Diệp đến cứu mình, hơn nữa lại còn nhanh chóng như thế, huy động lực lượng đến mức như thế này.
Úc Hàn Yên nở nụ cười chân thành với Lăng Diệp, nói không có tiếng:
"Ép hắn ra khỏi máy bay."
Cô không muốn ở cùng với tên Nhan Hạo biến thái này thêm một phút giây nào nữa. Chỉ cần ra khỏi máy bay, cô có niềm tin sẽ thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Úc Hàn Yên đưa lưng về phía Nhan Hạo, cho nên hắn không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt cô.
Lăng Diệp cắt đứt liên lạc, giọng nói nghiêm túc của Mạc Vũ truyền đến tai anh:
"Chậm nhất là năm phút nữa, quân cứu viện của Nhan Hạo sẽ chạy đến đây."
"Hắn không cứu được em đâu, dập tắt hy vọng."
Nhan Hạo thấy đối phương cắt đứt liên lạc, nhếch miệng cười cuồng vọng. Hắn vỗ vỗ vào gò má Úc Hàn Yên, nói quả quyết. Lúc hắn biết Úc Hàn Yên ở cùng với Lăng Diệp, đã liền ra tay chuẩn bị. Dù sao giữa Lăng Diệp và bang Liệt Diễm cũng có quan hệ rất không bình thường, mà Newyork lại là nơi đặt đại bản doanh của bang Liệt Diễm. Mặc dù hắn đã tính sai việc trên người Úc Hàn Yên có hệ thống định vị GPS, cũng như mức độ xem trọng của Liệt Diễm với cô, nhưng chuyện này cũng chẳng làm thay đổi được gì, Úc Hàn Yên chính là lợi thế lớn nhất của hắn.
Lăng Diệp bình tĩnh ngầm ra lệnh liên tiếp, đồng thời cho máy bay từ từ di chuyển trên không trung.
Trong màn đêm chỉ thấy, hai chiếc máy bay chiến đấu lượn lờ trên không trung, giống như đang tuần tra. Một chiếc máy bay quân dụng theo sát máy bay tư nhân của Nhan Hạo, đột nhiên một quả đạn pháo được bắn ra, trúng cánh máy bay Nhan Hạo, khiến cho thân máy bay của hắn bất thình lình rủ xuống. Đúng lúc này, chiếc máy bay chiến đấu ở phía dưới máy bay Nhan Hạo liền ra đòn làm cho chiếc cửa buồng lái tung ra.
Để buộc bọn họ ra khỏi máy bay, Liệt Diễm cũng không cần để ý đến sự an toàn của Úc Hàn Yên sao? Máy bay của hắn không chịu nổi những đòn công kích lớn nhỏ liên tiếp, mất kiểm soát rơi dần xuống biển. Nhan Hạo chau mày, cầm lấy chiếc dù, ôm Úc Hàn Yên cùng nhảy ra khỏi máy bay. Hai người nhảy ra chưa được bao lâu, máy bay đột nhiên nổ tung, không còn lại mảnh nào.
Chiếc dù chịu sức nặng của hai người, tốc độ hạ xuống nhanh hơn rất nhiều so với bình thường, nhưng từ đầu đến cuối Nhan Hạo vẫn không chịu buông Úc Hàn Yên ra, bởi vì cô chính là bùa hộ mệnh của hắn. Có cô ở đây, Liệt Diễm sẽ không dám phá hủy dù.
Đột nhiên tay Úc Hàn Yên nắm lấy cổ tay Nhan Hạo, chờ đến khi hắn tưởng rằng cô làm thế vì sợ hãi, cô đem toàn bộ sức lực của bản thân tập trung hết vào tay, hai tay tạo ra một góc kỳ dị, nhanh chóng đánh úp vào huyệt vị trên cánh tay Nhan Hạo. Cô hơi dùng sức, thừa dịp hai cánh tay hắn trở nên tê dại vô lực, thoát khỏi vòm ngực hắn, nhảy thẳng xuống vùng biển mênh mông.
Nhan Hạo ngẩn ra, nhìn Úc Hàn Yên có chút khó tin. Ở độ cao gần 50m, cô không muốn sống sao mà nhảy xuống như thế??! Trong lúc hắn đang ngây người, Úc Hàn Yên đã dần dần biến mất.