Ngày thứ ba sau khi Thu tỉnh lại, Hiên Viên Kính cáu kỉnh đi qua đi lại trong ngự thư phòng rộng lớn, sau một trận phát tiết kịch liệt, minh hoàng long bào nhàu nát phủ lên thân thể khôi ngô của hắn. Hơn trăm quyển sách cổ trên giá sách, mấy xấp tấu chương xếp chồng chất trên ngự án, nay đều bị chủ nhân cuồng nộ ném tán loạn xuống đất. Ngoài phòng, một loạt đại thần đang chờ tấu sự, vài thái giám cung nữ bưng trà rót nước, đều cẩn thận nín thở, náu mình dưới mái hiên lẳng lặng chờ đợi, lúc này ai dám đưa đầu cho hoàng thượng chém chứ.
Quyết định của bọn họ là sáng suốt, giờ phút này tâm tình của Hiên Viên Kính mất bình tĩnh như mặt biển mới bị bão táp quét qua. Ngọn lửa ghen tị khiến hắn nhất thời nổi giận, tàn nhẫn tổn thương Thu. Sau khi trải qua một lần tra tấn suýt nữa đánh mất y, tuy đã sớm dự đoán và chuẩn bị trước cho cơn phẫn nộ của Thu, nhưng chờ hắn chỉ có Thu đã hoàn toàn lạnh lùng. Đối mặt với hắn, Thu hoàn toàn coi thường sự tồn tại của hắn; các loại thuốc bổ trân quý mà hắn mang đến, bệnh nhân không khách khí cho chó ăn; các loại kì trân dị bảo hắn dâng lên, bị Thu tiện tay ném vào hồ nước sau ốc, bảo vật trân quý nhất trong quốc khố lấp đầy một hồ nước nho nhỏ.
Thu sẽ không nhìn hắn nữa sao?
Thu sẽ không nói chuyện với hắn nữa sao?
Thu sẽ không tha thứ cho hắn nữa sao?
Suy nghĩ thất vọng không ngừng ám ảnh hắn, cảm giác đau thấu tim dữ dội gần như xé rách lí trí hắn, tim hắn như bất ngờ rơi vào một hầm băng hắc ám.
“Hoàng thượng, ngài đã phát hoả hơn nửa ngày rồi, cũng nên ngồi xuống uống ngụm trà tiêu giận, xin chú ý long thể a.” Tổng quản thái giám Lí Phúc nâng một chén trà Bích Loa Xuân, cẩn thận đứng sát cửa, vừa nói vừa nhìn trộm sắc mặt hoàng thượng, hai chân không tự chủ lùi lại hai bước. Cho đến khi Hiên Viên Kính bất đắc dĩ thở dài một hơi, nặng nề ngồi xuống long ỷ, y mới thầm nhẹ nhõm.
Hiên Viên Kính nâng chén trà, thất thần, cuối cùng lại cáu kỉnh đặt chén trà xuống mặt bàn. Nhìn thấy lão thái giám đang lặng lẽ nhặt tấu chương trên mặt đất, hắn đột nhiên hỏi: “Lí Phúc, ngươi tiến cung bao nhiêu năm rồi?”
Lí Phúc ngẩn người một lát, trả lời: “Bẩm hoàng thượng, đã sắp ba mươi năm rồi. Lúc đó, nô tài mới vừa mười sáu tuổi.”
Hiên Viên Kính bấm ngón tay, nói: “Ba mươi năm, vậy là không lâu sau khi hoàng đế Trần Xí Long tiền triều đăng cơ phải không. Lúc đó ngươi có nhận thức Thu không?”
Ngẩng đầu nhìn nhìn khuôn mặt si tình của vị đế vương trẻ tuổi, Lí Phúc cân nhắc từng từ: “Hoàng thượng là nói Trần Vương gia sao? Lúc đó mọi người đều xưng hô ngài là tứ vương gia. Nói đến tứ vương gia, đã là người trong cung, thì cả kinh thành không ai không biết đến đại danh của vương gia. Bất quá, nô tài chỉ là một thái giám thấp kém, vương gia lại là thiên chi kiều tử [1], tuy nói đại danh của vương gia như sấm bên tai, nhưng dựa vào thân phận của nô tài sao xứng được nhận thức vương gia a? ”
Nhưng Hiên Viên Kính lại như hoàn toàn không nghe thấy câu trả lời của Lí Phúc, vẫn tự hỏi: “Ngươi nói xem, trẫm phải làm gì y mới tốt đây? Trẫm đối tốt với y, y không quan tâm, thường thường luôn muốn chọc giận chọc trẫm. Trẫm đối xử không tốt với y, y càng lạnh nhạt với trẫm. Mười năm, từ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên đến nay, đã sắp mười năm rồi. Nhưng tâm tư của y, trẫm vẫn không nắm được. Mười năm a, trẫm còn phải chờ hắn mấy lần mười năm? Trẫm còn có bao nhiêu lần mười năm có thể chờ đợi?”
Vị hoàng đế hăng hái trên chiến trường, giờ khắc này lại sa sút tinh thần như dã thú chiến bại. Nhìn thấy hoàng thượng như vậy, lòng Lí Phúc không khỏi chua sót, hắn vốn nên thuộc về thảo nguyên ngập nắng, hắn vốn nên rong ruổi cười ngạo nghễ trong gió, vì sao thượng thiên lại cố tình ban cho hắn một đoạn khổ luyến dằng dặc như vậy? Một lát sau, y cuối cùng thành khẩn trả lời: “Tâm tư của vương gia nô tài không dám đoán bừa, bất quá Tống Ấu Tích hầu hạ vương gia lâu năm, sao hoàng thượng không hỏi nàng vương gia thích thứ gì? Muốn thứ gì?”
“Đúng đúng, sao trẫm lại không nghĩ ra chứ!” Hiên Viên Kính nhảy dựng lên như một hài tử mới phát hiện ra trò chơi mới, bước từng bước lớn, đi ra ngoài phòng, gần như đụng phải vị quan viên trẻ tuổi đang đi đến trước mặt hắn.
“Hoàng thượng, ngài đi đâu vậy? Giờ vẫn còn là thời gian nghị chính, các đại thần còn có chuyện trọng yếu chờ hồi bẩm.” Nhìn thấy đống bừa bộn trong ốc, Trần Danh Hạ nhăn mày, trách mắng, “Lí Phúc, thế này là thế nào? Sao còn không nhanh phái người đến dọn dẹp!”
“Trẫm có việc gấp, chiết tử giao cho ngươi phê, các đại thần bên ngoài có chuyện gì thì ngươi nghe trước đi, viết thành tấu chương vắn tắt lại, buổi tối đưa đến rồi bàn tiếp.” Hiên Viên Kính cười ngây ngô một tiếng, còn chưa dứt lời, người đã vội vàng ra khỏi cửa, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Việc gấp? Nghe thấy câu cuối cùng của đế vương, đôi mày của Trần Danh Thu kéo sát vào nhau. Còn có chuyện gì gấp hơn quốc sự? Có thể có sự tình gì gấp hơn quốc sự sao! Trong phút chốc, tên của Trần Danh Thu lại như một cái gai nhọn đâm vào tim hắn.
—
“Ấu Tích, Ấu Tích!” Trần Danh Thu, nằm trên giường bệnh, gọi hai tiếng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nhỏ gầy quen thuộc. Nàng đi nghỉ ngơi sao? Cũng đúng, nàng đã cực nhọc hầu hạ bên giường y nhiều ngày. Từ ngày y hôn mê bất tỉnh, nàng cũng chưa hề ngủ ngon được. Khi y tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt sưng húp, hãy còn ngấn lệ kia.
Một mùa mưa rơi lá rụng, một lần gặp gỡ giữa trưa thu, hạt giống ẩn tàng trong thân thể bé nhỏ đó, dần dần bén rễ qua năm tháng, kết đầy quả yêu, những điều này, làm sao Thu chưa từng biết?
Chỉ là, y đã không còn biết phải yêu như thế nào nữa.
Chỉ là, y đã quá mỏi mệt để yêu.
Quả ái tình trong tim y đã sớm bỏ lỡ mùa khai hoa kết quả, mưa gió vùi dập, chỉ còn lại tàn hoa bại liễu hấp hối, cho đến khi rễ cây cũng dần dần khô héo.
Đối với nữ hài kia, thứ y có thể bảo vệ, chỉ có lời hứa cuối cùng với vị lão phụ hy sinh vì nước, cũng là lời hứa duy nhất.
“Vương gia, ngài gọi ta?” Một thanh âm e thẹn vang lên, Thu quay đầu nhìn, phấn y lục quần, cùng là trang phục cung nữ, nhưng người đến không phải là Ấu Tích.
“Rót nước cho ta”, quần xanh màn tím lay động, một chén trà xanh thanh mát được bưng đến bên môi Thu. Khẽ nhấp một ngụm, Thu liền lắc lắc đầu, ý bảo đối phương buông xuống. Hương vị thật nồng, không bằng nước trà Ấu Tích pha, thanh mát hợp ý.
“Ấu Tích đâu?” Thu thuận miệng hỏi, lại chỉ thấy tiểu cung nữ cúi đầu, vò vò cạp váy trong tay, ngôn từ quanh co tránh né.
“Ấu Tích đâu?” Dự cảm bất an dâng lên trong lòng, Thu dữ dội hỏi.
“Ấu Tích tỷ tỷ…Bị hoàng thượng gọi đi rồi” tiểu cung nữ bị sự hung dữ của Thu doạ, ánh mắt hồng hồng, sắp bật khóc, sợ hãi mấp máy đôi môi khẽ nói.
Hiên Viên Kính? Hiên Viên Kính sao? Chẳng lẽ sau khi trừng phạt y hắn vẫn không chịu buông tha Ấu Tích sao?
Làm sao lại như vậy? Y biết Hiên Viên Kính dễ bị kích thích, nhưng nổi giận nhanh mà tiêu giận cũng nhanh, cho nên y không ngừng chọc giận hắn mà vẫn có thể sống đến hôm nay. Nhưng vì sao hắn lại gọi Ấu Tích đi? Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ y và tiểu nữ hài Ấu Tích có gian tình?
Cố gắng chống đỡ thân thể sốt cao, đẩy ra tiểu cung nữ đang khóc lóc ngăn cản y, Thu nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài. Vì sao hai chân lại nặng nề như thế? Vì sao mỗi bước lại gian nan như thế? Mỗi lần bước đi đều động đến vết thương nơi riêng tư, một dòng dịch thể ấm nóng chảy ra từ vết thương đã nứt, men theo bắp chân chậm rãi chảy xuống, y phục tuyết bạch liền nhiễm nhiều điểm đỏ tươi.
“Vương gia, ngài còn chưa thể đi lại a. Cầu ngài về lại giường đi. Nếu hoàng thượng biết, nô tì sẽ mất mạng.”
Mất mạng? Vậy có liên quan gì đến y? Thứ y muốn bảo vệ, chỉ có lời hứa cuối cùng kia mà thôi.
—
Thu được tiểu cung nữ dìu đến hậu hoa viên, vừa tiến vào hoa viên, liền xa xa nhìn thấy thân ảnh Hiên Viên Kính và Ấu Tích trong lương đình. Thu không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm, may mắn, y còn chưa tới chậm.
“Hiên Viên Kính, ngươi đang làm cái gì? Buông Ấu Tích ra!” Thu quát lớn, xông vào lương đình, kéo thân thể gầy yếu của Ấu Tích giấu sau thân thể y, “Hiên Viên Kính, ngươi còn không để yên? Ta cảnh cáo ngươi, không được gây phiền toái cho Ấu Tích!”
Nhìn vẻ mặt Thu đỏ hồng vì tức giận và phát sốt, ánh mắt Hiên Viên Kính loé ra vẻ tổn thương mờ mịt. Y để ý nàng như thế, y yêu thương nàng như thế! Ôn nhu của y chỉ tồn tại vì nàng, dành cho đế vương, chỉ có ánh mắt lãnh đạm và lạnh lùng oán hận.
“Gia, không phải, ngài hiểu lầm rồi, hoàng thượng ngài ấy chỉ.. A!” Ấu Tích liều mạng muốn giải thích, nhưng lời còn chưa dứt đã kêu hoảng sợ.
Tay phải của Hiên Viên Kính đã tàn nhẫn đánh vào mặt Thu, lực đạo thình lình đánh tới khiến thân thể Thu loạng choạng bay ra ngoài, đụng vào cột lương đình, nặng nề ngã xuống đất.
Hiên Viên Kính ngạc nhiên nhìn tay phải của mình, lại nhìn Thu đã hôn mê, hắn đột nhiên giận dữ hét lớn: “Ra ngoài, ra ngoài hết cho ta!”
“Hoàng thượng… ” Ấu Tích muốn nói lại ngừng, nàng còn có thể nói gì? Nàng lại có gì để nói? Lửa giận của đế vương, không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nó như sự tức giận của thiên đình, không ai có thể bình ổn. Đôi mắt nàng dán chặt vào chủ nhân đang nằm trên mặt đất, ngay cả bị tiểu cung nữ kéo nàng rời đi cũng không biết.
Hiên Viên Kính ôm lấy Thu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mảng sưng đỏ trên má y, men theo đường cong của khuôn mặt, ngón tay hắn trượt xuống môi Thu, lau đi vết máu trên môi y.
Lòng rất đau, vì Thu đau đớn mà đau, còn đau vì sự đau đớn trong tim hắn?
Từ ngày hắn cướp lấy Thu dưới thành Hứa Châu, chính hắn đã rơi vào cạm bẫy không đáy. Sự lãnh đạm và khinh bỉ của người yêu không ngừng gặm nhấm tim hắn, một thanh âm dưới đáy lòng an ủi hắn: Lại đánh một trận, khi ngươi lấy được thiên hạ, trở thành đế vương độc nhất vô nhị, thì có thể chân chính có được người của Thu, sẽ có một ngày, cũng có thể đoạt được tim y. Vì thế hắn cầm lấy quân đao, tránh né đôi mắt kia, trở lại chiến trường.
Nói dối! Tất cả đều là nói dối! Vì có được người y, hắn không tiếc toàn thân máu tươi đoạt thiên hạ, nhưng đồng thời cũng vĩnh viễn mất đi tư cách yêu y, trước mặt Thu, hắn cẩn thận không tự xưng “Trẫm”, chỉ vì không muốn khơi dậy nỗi hận của y với hắn. Nhưng mà, địa vị tôn quý, vương quyền vô thượng, trong mắt Thu chỉ như mây bay. Hiên Viên Kính nước phụ thuộc, Hiên Viên Kính mã phó, Hiên Viên Kính tạo phản, cho đến Hiên Viên Kính đăng cơ, mỗi thân phận đều không thể ghi dấu trong tim y. Trái tim hoang vu này, tột cùng là ai có thể đến canh tác? Trái tim hoang vu ấy, rốt cục đến lúc nào mới có thể nở rộ hoa xuân?
Trải qua bao nhiêu trắc trở mới đến được hôm nay, cuối cùng đã kết thúc sao?
Nếu đã như thế, sự đau đớn trong tim ta, sẽ dùng sự đau đớn của ngươi để hoàn trả!
Hiên Viên Kính ôm lấy Thu, để lưng y dựa vào cột đình, kéo mạnh trường khố của Thu, đập vào mắt là mấy tơ máu giữa hai chân, đầy vết máu.
Động tác đột ngột khiến Thu dần dần tỉnh lại, không kịp la lên, Hiên Viên Kính đã ép chặt y vào cột đình, dùng động tác nhanh như chớp hôn lên môi y.
Nụ hôn sâu cướp đoạt, nụ hôn sâu cuồng loạn, nụ hôn sâu mang theo hơi thở của dã thú.
“Buông ta ra” Lời của Thu bật ra giữa lúc lưỡi hai người dây dưa biến thành một chuỗi nỉ non mơ hồ.
Thu bị hôn đến gần như không thể hô hấp, ngực phập phồng kịch liệt, đột nhiên, y hung hăng cắn xuống môi Hiên Viên Kính.
“Đáng chết, ngươi là của Hiên Viên Kính ta, ta sẽ không buông tha ngươi.” Hiên Viên Kính mắng một tiếng, ngừng sự tàn phá trên môi Thu, hai dòng chỉ bạc diễm lệ giữa môi hai người dựng lên một cây cầu xinh đẹp ái muội. Tiếp theo hắn lại hôn xuống thật sâu.
Nước bọt hoà máu tươi trào ra giữa môi hai người. Hô hấp thác loạn và hương vị dâm mĩ như cây thuốc phiện tràn lan trong không khí.
Đó là tình yêu cuồng nhiệt, đó là tình yêu không thể dứt bỏ, đó là tình yêu khiến người ta cuồng loạn. Loạn là chính là tâm, điên cuồng là chính là người, trầm luân là chính là tình.
Không biết qua bao lâu, Hiên Viên Kính mới buông tha đôi môi bị hắn chà đạp sưng hồng. Hắn gác một chân của Thu lên đầu vai hắn, hung khí cực đại khẩy khẩy cửa mật khẩu vừa hồng vừa thũng huyết nhục mơ hồ.
“Dừng tay, ngươi là cầm thú!” Thu tập hợp khí lực toàn thân, giơ tay phải đánh lên mặt Hiên Viên Kính. Nhưng cánh tay không còn võ công vô cùng vô lực, tay đã bị đối phương dễ dàng bắt được.
“Đúng vậy, từ ngày ta nhìn thấy ngươi, lí trí của Hiên Viên Kính cũng đã hao hết. Ta muốn hảo hảo yêu ngươi, nhưng ngươi không chịu, là ngươi không cần, là ngươi dẫm đạp lên chân tâm của ta, là ngươi bức ta hoá thành cầm thú!” Thét tê tâm liệt phế, Hiên Viên Kính động thân, hung khí thô to ngang nhiên đâm xuyên qua mật huyệt nhỏ hẹp, nhờ máu bôi trơn thô bạo đẩy vào.
Khuếch trương bạo lực đột ngột xảy ra khiến da thịt xung quanh mật huyệt lại nứt ra, đau nhức khiến Thu muốn đẩy ra thân thể đối phương, thoát khỏi tra tấn không dành cho con người này. Phản kháng vô lực chỉ có thể làm tăng thêm lửa giận của Hiên Viên Kính, hắn đem hai tay phản kháng áp ở trên đầu, thắt lưng đẩy về phía trước, hung khí đã đâm vào nơi sâu nhất trong mật huyệt.
Thân thể trống rỗng của Thu vô lực dán vào cột gỗ ở sau lưng, chỉ có chỗ kết hợp đang chống đỡ y. Đau đớn, nóng rực, hổ thẹn, tự tôn bị xé thành từng mảnh, dưới đủ loại tình cảm đan xen, bất đắc dĩ rên rĩ, y từng lần hôn mê, lại từng lần bị sự thô bạo của Hiên Viên Kính đánh thức.
Rõ ràng là hai thân thể giao hoà thân mật như thế, lại không ai có thể chạm đến tim của đối phương.
Bạo lực giao cấu một lần lại một lần tiến hành, đó là nghi thức của chiếm hữu, khắc lên ấn kí chỉ thuộc về đế vương, tuyên bố câu chuyện ái tình không thể thực hiện…
——————————————————————————————
1) Thiên chi kiêu tử
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hán Thư -Truyện Hung Nô”. Hai chữ “Kiêu tử” ở đây là chỉ đứa con cưng. Nguyên ý là chỉ người Hung Nô là con cưng của trời, về sau mới chỉ rộng ra các dân tộc thiểu số cường thịnh sinh sống ở khu vực biên cương.
Hung Nô là chỉ dân du mục cổ xưa ở miền bắc TQ. Người Hung Nô rất dũng mãnh và thiện chiến, đã lần lượt trinh phục được nhiều dân tộc thiểu số ở miền tây, miền bắc, miền đông bắc TQ, và từng nhiều lần xâm phạn lãnh thổ khu vực biên giới của triều nhà Hán.
Nhà vua dựng nước triều nhà Hán là Lưu Bang từng thân hành dẫn 300 nghìn quân giao chiến với Hung Nô, nhưng đã bị quân Hung Nô bao vây suốt bảy ngày đêm, sau mới may mắn thoát khỏi vòng vây. Do đó, các đời vua triều nhà Hán đều rất kiêng nể người Hung Nô. Sau khi Hán Võ Đế lên ngôi bèn quyết tâm diệt trừ mối họa lớn này. Nhà vua đã trước sau cử các đại tướng Hàn An quốc, Vê Thanh, Hoắc Khứ Bệnh dẫn quân tiến đánh Hung Nô, và dành được nhiều thắng lợi to lớn.
Năm 90 trước công nguyên, Hán Võ Đế cử Lý Quảng Lợi, Thương Khưu Thành và Hầu Mãng Thông dẫn quân chia làm ba đường tiến đánh Hung Nô. Sau khi giao chiến, ba đạo quân này đều bị thất bại thảm hại. Vua Hung Nô mới cử sứ giả đưa thư sang nói với Hán Võ Đế rằng: ” Há chẳng biết miền nam có đại Hán, miền bắc có cường Hồ, người Hồ là con cưng của nhà trời sao?”.
Trải qua nhiều lần đọ sức, Hán Võ Đế mới ý thức được không thể một lúc tiêu diệt xong Hung Nô, nên đã có ý giảng hòa. Từ đó về sau, giữa Tây Hán và Hung Nô luôn xảy ra lúc đánh lúc hòa, tình trạng này cứ dai dẳng mãi trong nhiều năm.