"Thanh Nhược, khoảng cách thời không xảy ra lỗi."
Thanh Nhược nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, "Ừm, khi nào thì giải quyết xong?"
"Chúng tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa, cô tạm nghỉ một chút nhé."
"Được."
Tả Thịnh Diễn cảm giác mình nằm mơ một giấc mơ dài thật dài.
Trong mơ, có một người con gái dịu dàng như nước; trong mơ, Tiểu Hữu trưởng thành; trong mơ, chiến tranh kháng Nhật thắng lợi.
Cuối cùng, hắn chết ở thị trấn nhỏ Giang Nam, đôi tay được cô nắm chặt.
Ngày đầu tiên khai giảng tiểu học của Tả Hữu, nó rời giường, mặc quần áo, rửa mặt chải đầu rồi sửa soạn lại cặp sách, ăn xong bữa sáng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tả Thịnh Diễn xuống lầu, Trình Cẩn cũng ngồi trên sô pha chờ.
Tả Hữu rốt cuộc tuổi còn nhỏ, tuy cố gắng tỏ ra không vội, nhưng khuôn mặt nhỏ lại nhịn đến mức đỏ bừng, Trình Cẩn xem mà buồn cười, chẳng qua Tả Thịnh Diễn từ trước đến nay không phải loại người hay đến trễ.
"Tiểu Hữu, đi lên gọi tướng quân một chút đi."
Tả Hữu từ trên ghế đứng dậy, "Vâng." Lộc cộc đi lên cầu thang.
"Cốc cốc cốc." Tả Hữu gõ cửa ba cái.
Bên trong truyền ra thanh âm của Tả Thịnh Diễn, giọng nam khàn khàn cách ván cửa có vẻ trầm thấp, "Làm gì?"
Hình như còn buồn ngủ.
Tả Hữu nhấn giọng phát âm rõ ràng từng chữ, "Cha, chú Trình ở dưới."
"Ừ." Tả Thịnh Diễn ách một tiếng, giơ tay dùng sức ấn ấn trán, "Cha sẽ xuống dưới ngay."
"Vâng." Cậu nhóc lại lộc cộc đi xuống lầu.
Toàn bộ tâm trí của Tả Thịnh Diễn đều là nụ cười mềm nhẹ của cô, đầu óc kêu ong ong, có chút đầu nặng chân nhẹ đi rửa mặt, thay đồ, ác khoác cũng chưa mang, mặc xong áo sơmi đã xuống lầu.
Trình Cẩn ngồi trên sô pha, nghe tiếng bước chân thì xoay người định chào hỏi, vừa thấy hắn liền cảm giác cực kỳ quái dị, "Chào buổi sáng tướng quân." Tốt hơn hết vẫn nên chào trước.
Đúng là dáng vẻ vô cùng rõ ràng trong trí nhớ hắn, Tả Thịnh Diễn tựa có tựa không gật gật đầu, quay sang nhìn nhìn lịch trình trên tường, ký ức trong đầu không có chút mơ hồ nào, sáng nay là ngày đầu tiên khai giảng tiểu học của Tả Hữu, mỗi một góc mỗi một món đồ trong nhà hắn đều không xa lạ.
Mơ ư?
Tả Thịnh Diễn nhấc chân muốn đi ra ngoài, dì Phương bưng bữa sáng của hắn từ trong bếp ra, "Thịnh Diễn, ăn sáng."
"A? Vâng." Tả Thịnh Diễn phản ứng chậm nửa nhịp, xoay người đi về phía bàn ăn.
Dì Phương đặt chén lên bàn, ngẩng đầu nhìn hắn cười hiền lành, "Tối hôm qua Thịnh Diễn ngủ muộn lắm phải không? Chưa đủ giấc." Bà vươn tay đến chỉnh lại áo sơmi cho hắn.
Tả Thịnh Diễn phản xạ có điều kiện muốn đẩy tay ra ngăn lại, ý thức được người trước mặt là dì Phương lại áp động tác xuống.
Dì Phương mở hai cúc áo cuối cùng của hắn, Tả Thịnh Diễn cúi đầu nhìn mới phát hiện mình cài sai rồi.
"Dì Phương, để cháu tự làm."
"Được." Tả Thịnh Diễn trước nay đều là tính tình lạnh nhạt, dì Phương không nói hai lời, buông tay để hắn tự làm.
Tả Thịnh Diễn đứng ở mép bàn cài cúc áo, Tả Hữu nhìn hồi lâu, khẽ nhếch khóe miệng, nghiêng nghiêng đầu mở miệng hỏi nhỏ, "Cha, hôm nay không mặc áo khoác ạ?"
Động tác trên tay Tả Thịnh Diễn khựng lại, hắn nhắm mắt sai Trình Cẩn đang ngồi trên sô pha, "Đi lên phòng lấy áo khoác giúp tôi."
"Vâng."
Tất cả mọi người đã nhìn ra, trạng thái sáng nay của Tả Thịnh Diễn vô cùng không tốt. Lên xe còn thiếu chút nữa đụng đầu.
Không khí trong xe rất áp lực, hắn ngồi phía sau cứ cau mày, Tả Hữu không dám nói gì, Trình Cẩn cũng im re.
Đến cổng trường, Tả Hữu mở cửa xuống xe, Tả Thịnh Diễn đi theo.
Do Tả Thịnh Diễn dậy muộn, bọn họ đi qua quân bộ ngay bây giờ mới kịp lúc.
Trình Cẩn quay đầu nhìn nhìn, cuối cùng vẫn dừng xe đi xuống.
Bước chân của Tả Thịnh Diễn, vội vàng, rồi lại sợ hãi cố kỵ điều gì đó.
Rất không giống hắn.
Hai ngày trước Lưu Thừa đã báo danh, hôm nay Tả Hữu chỉ cần đi thẳng đến lớp. Bởi vì là ngày đầu tiên khai giảng, phụ huynh trong trường không ít, thấy Tả Thịnh Diễn và Trình Cẩn đều gật đầu chào hỏi.
Tả Hữu tới cửa lớp, tạm biệt hai người xong lập tức đeo cặp bước vào, Tả Thịnh Diễn không đi theo, thân thể thẳng tắp tựa như một ngọn núi hùng vĩ đứng ở bên ngoài, ngay cả Trình Cẩn phía sau hắn cũng rất áp lực.
Đợi mười mấy phút, tiếng chuông vào học vang lên, phụ huynh đưa con đến đã về gần hết, sân trường yên tĩnh lại.
Thầy giáo mắt đeo kính tay ôm sách thong thả vào lớp Một 1.
Tả Thịnh Diễn nhấc chân đến gần cửa lớp.
"Chào các em, thầy là giáo viên chủ nhiệm của các em, thầy họ Hứa......"
Những lời sau đó đã không cần nghe nữa, Tả Thịnh Diễn trực tiếp xoay người rời đi, bước chân gấp gáp như là chạy trốn.
Trình Cẩn theo sau hắn vẫn luôn nhanh nhẹn đuổi theo, Tả Thịnh Diễn kéo cửa xe ra ngồi vào, tiếng đóng cửa vừa trầm vừa nặng.
Xe đến bãi đỗ xe quân bộ, Trình Cẩn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, Tả Thịnh Diễn đang dựa vào ghế, đầu ngửa ra, hai mắt nhắm chặt.
Trình Cẩn nhỏ giọng thử gọi, "Tướng quân?"
Tả Thịnh Diễn xua xua tay, "Cậu đi lên trước đi, tôi ở đây một lát."
Tả Thịnh Diễn cái dạng này, Trình Cẩn thật sự trước giờ chưa từng thấy qua, đè xuống cảm giác bất ổn trong lòng, gật đầu đáp, "Vâng."
Trình Cẩn nhẹ nhàng mở cửa xuống xe, vừa định đóng cửa lại nghe được thanh âm của Tả Thịnh Diễn, "Đi tra, Từ Thanh Nhược, trong vòng một tiếng tôi muốn nhìn thấy tư liệu hoàn chỉnh."
Chỉ có một cái tên như vậy, muốn tra thì nói dễ hơn làm, hơn nữa lại còn mỗi một tiếng.
Trình Cẩn thầm than khổ trong lòng, chẳng qua lúc này đúng là không dám chọc đến vảy ngược của Tả Thịnh Diễn, "Vâng."
Có lẽ là vận khí Trình Cẩn tốt, nghĩ sáng nay Tả Thịnh Diễn quái dị, trực tiếp đi tra xét giáo viên chủ nhiệm lớp Một 1, lập tức phát hiện, tên của giáo viên chủ nhiệm được định ra ban đầu chính là Từ Thanh Nhược mà Tả Thịnh Diễn nói, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, hai ngày trước mới đổi thành thầy giáo sáng nay kia.
Có mục tiêu liền dễ làm, mạng lưới tình báo của quân bộ rất nhanh nhạy, huống chi là tại một khu vực này.
58 phút, bóng dáng Tả Thịnh Diễn xuất hiện trên tòa nhà văn phòng của quân bộ, Trình Cẩn đặt tư liệu lên bàn làm việc của Tả Thịnh Diễn.
Trên tư liệu không phải là ảnh chụp, mà là bức tranh một họa sĩ vẽ ra, người trong tranh tóc buộc lỏng lẻo sau đầu, mặc sườn xám màu nhạt, cổ áo có thêu hoa lan thanh tú.
Ngũ quan tinh xảo, hiền dịu cười tươi.
Hết thảy, đều là dáng vẻ mơ hồ lại vô cùng chân thật trong giấc mơ của hắn.
Ngón tay Tả Thịnh Diễn nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, khóe mắt cay cay, đầu ngón tay run rẩy dính màu mực. Trên gương mặt tinh xảo của cô vì thế mà lem luốc vài dấu vết sâu cạn.
Trình Cẩn đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ giống như điên cuồng của Tả Thịnh Diễn, khắp lưng đầy mồ hôi lạnh, Tả Thịnh Diễn lạnh băng hệt một con dã thú hung mãnh, mà Tả Thịnh Diễn lúc sáng mới tỉnh dậy, cho dù vẫn luôn thất thần, nhìn có vẻ mờ mịt, nhưng sâu trong đáy mắt, tràn đầy cảm giác máu tanh giết chóc của mãnh thú thời viễn cổ, chỉ cần hắn thả một chút khí thế ra, Trình Cẩn không nhìn vào đôi mắt hắn cũng cảm thấy sợ đến sởn tóc gáy.
Tả Thịnh Diễn thật cẩn thận đặt bức tranh xuống, rồi sau đó mở ra tư liệu phía dưới.
Từ khi sinh ra đến hiện tại, huyết thống thân thích ba đời.
Những thứ này hắn đều đã xem qua một lần, ở trong mơ, giáo viên chủ nhiệm mà Tiểu Hữu vô cùng thích, ngày hôm sau tư liệu cũng xuất hiện trên bàn làm việc của hắn như thế này.
Tả Thịnh Diễn cúi đầu chớp chớp mắt, nhịn xuống cảm giác chua xót trong đôi mắt, đặt tư liệu và bức tranh vẽ cô chung với nhau, bỏ xuống nơi trong tầm tay trên bàn. Hắn rút một phần tư liệu khác, mở bản đồ ra, "Mở họp. Mười phút sau tôi muốn nhìn thấy tất cả đều có mặt."
Cả người Trình Cẩn căng thẳng, thực hiện chào theo nghi thức quân đội, "Vâng."
Tả Thịnh Diễn giờ phút này, thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Tả Thịnh Diễn cầm bút đỏ đánh dấu lên bản đồ, bức tranh vẽ cô đặt ngay kế bên, đánh dấu một cái lại nghiêng đầu nhìn một cái, sâu trong đáy mắt là sát ý lạnh băng, khóe miệng lại gợn lên độ cong dịu dàng.
Mười phút, tất cả nhân viên chắc là đã chờ trong phòng họp.
Tả Thịnh Diễn cầm bản đồ, quân trang nghiêm nghị, dẫm giày đen bước vào phòng họp, thuận tay đóng cửa.
Ánh mắt hắn, máu tanh lại tàn bạo, hơi thở quanh thân càng lạnh lẽo không hề có chút ấm áp nào, khiến tim người ta bỗng vô cớ đập nhanh.
Phòng hội nghị rất yên lặng, Trình Cẩn đứng một bên đợi lệnh, Lưu Thừa ngồi ở vị trí cạnh hắn chuẩn bị ghi chép.
Tả Thịnh Diễn mở bản đồ ra áp lên bảng đen, dùng châm cố định bốn góc.
Hắn cong ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, tấm bản đồ đã bị bút đỏ đánh dấu rất nhiều nơi nháy mắt trở thành tiêu điểm của tầm mắt mọi người.
"Bắt đầu từ bây giờ, tất cả lực lượng vũ trang mà chúng ta có thể khống chế, chuyển đến nơi này 40%, nơi này 10%......"
"Vị trí này, bên trong núi là một kho súng ống đạn dược của quân Nhật Bản, giữa tháng sau......"
Tả Thịnh Diễn không để bất kì ai có thời gian lên tiếng, trực tiếp chỉ huy an bài, cuối cùng, lúc mọi người mặt đầy mờ mịt, hắn đi mép bàn hội nghị, chống tay lên, thân thể nghiêng về phía trước nhìn họ, "Nghe hiểu chưa? Có ý kiến gì không?"
Mọi người không tự giác mà rụt rụt ra sau, dính sát vào lưng ghế dựa, đè thấp giọng gật đầu, "Nghe hiểu rồi, không có ý kiến."
Tả Thịnh Diễn lập tức xoay người rời phòng họp.
"Hà ~" Bên trong liên tiếp vang lên tiếng thở ra thật mạnh hết đợt này tới đợt khác, mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Tả Thịnh Diễn mới dám nhìn sang người bên cạnh há hốc mồm nhỏ giọng, "Tướng quân làm sao vậy? Thật là khủng khϊế͙p͙!"
Trình Cẩn bị hỏi nhiều nhất, bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Tôi cũng không biết." Có lẽ, có thể đi hỏi cô gái tên Từ Thanh Nhược kia, nhưng mà, lời này bây giờ Trình Cẩn làm sao dám nói ra.
Nếu không phải ái ngại các giáo viên khác, Tả Thịnh Diễn sẽ lái xe đi thẳng đến nơi Thanh Nhược ở.
Hắn ôm một lòng chờ mong, cả người đều căng thẳng, sợ hãi lại khẩn trương, đợi đến khi lòng bàn tay đầy mồ hôi mới dám nhẹ nhàng gõ gõ cửa sắt, kết quả, người mở cửa nhìn huân chương nơi đầu vai hắn qua lớp mắt kính, "Chào ngài quân gia? Ngài muốn tìm ai ạ? Từ Thanh Nhược á? Dọn đi rồi."
"Dọn đi đâu thì tôi thật sự không biết, căn phòng này của cô ấy vội vã bán đi, toàn bộ dụng cụ gia đình đều để lại cho chúng tôi."
"......"
"Tướng quân, tạm thời vẫn chưa tra được hành tung của Từ tiểu thư, bên kia đã phái người theo dõi sát sao nhà chị họ của cô ấy, một khi có tin tức sẽ lập tức thông báo ngay."
Lúc Trình Cẩn báo cáo tin này thì đứng cách bàn làm việc rất xa, sợ Tả Thịnh Diễn đột nhiên nổi điên lên bóp chết anh ta.
Ngay cả Lưu Thừa ngồi ở bên kia sửa sang lại tình báo chiến tranh cũng cố gắng làm thật nhẹ nhàng, không dám để trang giấy phát ra tiếng động.
Tả Thịnh Diễn cúi đầu dừng bút, "Cạch." Tiếng bút máy chạm vào bàn được phóng đại vô hạn trong văn phòng yên tĩnh, Trình Cẩn đã chuẩn bị tùy thời né tránh công kích bất ngờ của Tả Thịnh Diễn.
Tả Thịnh Diễn không ngẩng đầu, trầm mặc thật lâu, giọng rất nghẹn, "Tôi biết rồi, cứ tiếp tục, hai cậu đều ra ngoài đi."
Trình Cẩn gần như không tin tưởng, hình như anh ta cảm giác được sự ủy khuất và áp lực mệt mỏi trong lời hắn.
"Vâng." Trình Cẩn và Lưu Thừa liếc nhau, hai người yên lặng rời khỏi văn phòng.
Khắp quân bộ đều trời đất vui vẻ vì trận thắng lớn mới đây, chỉ có văn phòng của Tả Thịnh Diễn ở tầng trệt là im ắng khiến mọi người cảm giác có chút quỷ dị khủng bố, cuối cùng ai cũng không dám làm gì kẻo chọc đến Tả Thịnh Diễn.
Tả Thịnh Diễn đi rất sớm, cũng không muốn Trình Cẩn đưa, tự mình lái xe.
Tất cả mọi người đều đã quen, hắn đi đón Tả Hữu, nhưng còn một hồi lâu nữa Tả Hữu mới tan học.
Có lần hiệu trưởng trường Tả Hữu kinh sợ nhờ người đến tìm Lưu Thừa hỏi, Tả tướng quân có phải bất mãn điều gì về trường học hay không, gần đây xe của Tả tướng quân tại sao lại thường xuyên đỗ ở khu dừng chân giáo viên trong trường khoảng chừng nửa giờ hoặc một giờ.
Lưu Thừa cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể ha hả cười cười nói không phải, đang chờ Tả Hữu đấy.
Câu trả lời này, ngay cả Tả Hữu cũng không tin, khu dừng chân của giáo viên nằm ở rất sâu trong trường, khu dạy học của Tả Hữu chỉ cách cổng trường không xa.
Lúc ấy hiệu trưởng méo mặt đi về, Lưu Thừa méo mặt nói chuyện này với Trình Cẩn, Trình Cẩn cũng méo mặt trầm mặc, có điều hai người cũng chẳng có lá gan đi hỏi Tả Thịnh Diễn.
Tả Thịnh Diễn bây giờ có một cái tên gọi khác, "Tả Diêm Vương".
Không phải người quân bộ đặt cho hắn, mà là quân Nhật Bản lấy.
Quân Nhật Bản hiện tại đang nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột da bóc xương Tả Thịnh Diễn hầm thành canh mà uống, ám sát đã trở thành chuyện thường ngày.
Mà trong lòng dân chúng, Tả Thịnh Diễn hiển nhiên chính là một vị Thần Tiên Sống, dường như mỗi lần nhắc đến tên hắn, thì đó là cách gọi khác của chiến tranh thắng lợi.
"Tướng quân, chị họ của Từ tiểu thư sinh con, hình như Từ tiểu thư đã trở lại."
"Bộp." Ly nước trong tay Tả Thịnh Diễn rơi tự do xuống, nước ấm đổ ra làm ướt một bên ống quần và giày, hắn đứng ngơ ngác cạnh mép bàn dường như không có bất kì cảm giác gì.
Đôi mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm Trình Cẩn, "Lặp lại lần nữa."
Da đầu Trình Cẩn tê dại, "Từ tiểu thư đã trở lại ạ."
Trình Cẩn tránh cửa, chờ Tả Thịnh Diễn lao thẳng ra ngoài, rốt cuộc mấy năm nay, anh ta đã chứng kiến Tả Thịnh Diễn điên cuồng như thế nào mỗi lần dính líu đến ba chữ Từ Thanh Nhược này, quả thật hệt như một kẻ bệnh tâm thần không thể dùng tư duy của người bình thường để suy đoán.
Thế nhưng, hắn không có.
Hắn chắp tay sau lưng, gương mặt lạnh nhạt, đôi mắt cũng bình đạm thanh lãnh, "À. Đi ra ngoài đi."
Khóe miệng Trình Cẩn giật giật, quả nhiên không thể dùng tư duy của người bình thường để suy đoán mà, gật gật đầu rời khỏi văn phòng.
"Chuẩn bị lễ vật." Giọng của Tả Thịnh Diễn, cách ván cửa vẫn chưa đóng hoàn toàn, áp lực, kích động, lạnh nhạt.
"Vâng." Trình Cẩn khe khẽ thở dài, không cần hắn dặn dò, Trình Cẩn cũng biết, những lễ vật này phải xuất ra mười hai vạn phần nghiêm túc đi chuẩn bị.
**
Nếu không có em.
Thắng thì sao, thua lại thế nào.
Thế giới đều là một mảnh hoang vu.
--- 🍀 ---
Bất ngờ chưa bất ngờ chưa?! =)))))
Thế này gọi là trọng sinh hay trùng sinh nhỉ, hay hai cái đó nó giống nhau?
Các tình yêu có đoán được phần sau ra sao không nè, nói trước là Nhược tỷ lạ lắm đó nhe:3