Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Quyển 2 - Chương 8: Hứa Niệm Dương (8)

Căn nhà sau này Hứa gia mua may là chưa phải bán đi, nhưng đã rất lâu rồi ông Hứa không về nơi này, chỉ có Hứa Triều Dương là ngày ngày gọi đám bạn ăn chơi tới đây, có khi là để chơi game đánh mạt chược, có khi lại là để hút thuốc phiện.


Căn nhà vốn được trang hoàng lộng lẫy giờ đây trông chẳng khác gì một bãi rác.


Chỉ cần bước vào nhà là sẽ ngửi thấy một thứ mùi hôi thối nồng nặc, dưới mặt đất chỗ nào cũng thấy ống nhựa hút ma túy tự chế do đám Hứa Triều Dương vứt lại, các loại túi rác và một đống hộp mì ăn liền chưa ăn hết nhét vào với nhau, sofa và tủ gỗ chi chít những vết đục hình tròn.


Một nhà Hứa gia đã nhiều năm như vậy rồi mới có được một lần trùng phùng như thế này.
Tất cả đều nhờ ơn Hứa Niệm Dương.


Một nhà ba người bị trói ngồi trên sofa, trong lòng họ biết rõ là do ai làm, bây giờ còn ai có bản lĩnh lớn như thế, lại còn muốn dằn vặt bọn họ khổ sở như vậy, chỉ có một mình Hứa Niệm Dương.
Bà Hứa không ngừng mở mồm chửi đổng.


Hứa Niệm Dương mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, một chiếc quần âu màu nhạt, lịch sự lại tao nhã, dáng vẻ hắn khi trải bước tới gần chỉ còn thiếu một cuốn sách trên tay nữa thôi thì chính là giáo sư đại học rồi.
Những người theo sau sởn da gà nín thở nhìn bóng lưng hắn.


Hứa Niệm Dương đứng cách ba người không xa, khẽ cười.
Bà Hứa và Hứa Triều Dương đang mắng chửi không ngừng bỗng im bặt.
Nụ cười dịu dàng của Hứa Niệm Dương khiến da đầu họ phát lạnh.


Một người theo sau đưa cho Hứa Niệm Dương một con dao, con dao mới cứng và sắc bén nhưng không lớn lắm, chỉ to hơn dao gọt hoa quả một chút thôi.
Hứa Niệm Dương bước lên phía trước, những người phía sau hắn túm lấy bà Hứa bịt chặt miệng bà ta lại.
Hắn ung dung chậm rãi cắt một miếng thịt từ trên cánh tay bà Hứa.


Rất mỏng, chỉ gần bằng nửa bàn tay mà thôi.
Người cầm đĩa đằng sau run rẩy đi lên hứng lấy miếng thịt đó.


Bà Hứa rất đau, nhưng không đau đến nỗi có thể ngất đi, có người bước lên tiêm thuốc vào người bà ta, phần cánh tay vừa rồi còn chảy máu ròng ròng gần như chỉ mấy giây sau đã ngừng lại.


Bà Hứa rùng mình nhìn tay mình, một sự sợ hãi trào ra từ linh hồn. Bà ta vẫn biết Hứa Niệm Dương chế thuốc rất giỏi, nhưng hiệu quả như vậy là quá khủng bố, nếu như Hứa Niệm Dương cho bà ta uống... Cả người bà Hứa run lên bần bật, bà ta chỉ cúi đầu nhìn cánh tay mình mà hoàn toàn không nhìn thấy ông Hứa bên kia cũng vừa mất đi một miếng thịt.


Cách dùng dao của Hứa Niệm Dương vô cùng điêu luyện, ba miếng thịt từ độ dày đến độ dài đều giống y đúc, hơn nữa dáng vẻ khi cắt thịt người của hắn lại chỉ giống như sinh viên thực tập giải phẫu trong đại học, thanh thoát lanh lẹ.
Cánh tay ba người đều đã ngừng chảy máu.


Đám người bịt miệng họ buông tay ra, nhưng ba người không kêu lên nổi, họ sợ, sợ tới mức không dám phát ra một âm thanh nào, sợ tới mức không dám động đậy.


Chiếc bàn trước đây bẩn tới nỗi không nhìn nổi đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ, Hứa Niệm Dương đặt ba miếng thịt lên thớt gỗ, lúc cắt từng lát thịt còn mang theo nụ cười dịu dàng thân thiện.
Thịt băm nhuyễn trộn với một chút bột mì, rắc thêm vài muỗng gia vị cho dậy mùi.


Bên cạnh đã có người chuẩn bị xong rau tươi, Hứa Niệm Dương lần lượt xắt chúng thành từng đoạn nhỏ.


Hắn tự mình xuống bếp tìm lò vi sóng đã lâu rồi không dùng đến, rửa sạch chảo rồi mang tới đây, hai bàn tay ướt đẫm máu tươi lại trở lại với vẻ trắng trẻo sạch sẽ. Lò vi sóng được đặt trên bàn, dần dần nóng lên, trong không khí vang lên từng tiếng tách tách và thứ mùi dầu mỡ sôi lên khi rán giòn một thứ gì đó.


Đổ rau đã xắt sẵn và gia vị vào chảo trước, cuối cùng là thịt hắn đã băm nhuyễn, chẳng mấy chốc một đĩa thức ăn thơm ngào ngạt đã ra lò.
Cách trang trí trên đĩa vô cùng đẹp mắt, món ăn cũng rất ưa nhìn, hai thứ này hợp lại không còn chỗ nào có thể chê trách.


Ba bát cơm đầy được đặt sang bên cạnh, bên trên còn kèm theo ba cặp đũa.
Hứa Niệm Dương mỉm cười rửa sạch tay, nhận lấy tờ giấy cấp dưới đưa tới lau khô bàn tay mình, không nói một lời lập tức rời khỏi phòng khách.


Ra khỏi nơi đó rồi hắn mới khẽ nói, "Trông nom chúng cho cẩn thận, thần kinh có vấn đề lập tức trị khỏi."
"Vâng." Người bên cạnh càng run rẩy mạnh hơn.


Hứa Niệm Dương cầm chìa khóa xe đi trước, ấn mở khóa cửa xe, hai tiếng "tít tít" hòa lẫn vào với lời dặn dò mơ hồ của hắn, "Khi nào chúng ăn hết đĩa thức ăn đó, khi ấy hãy thả ra."
"Vâng..."


Thực sự Hứa Niệm Dương chưa từng nghĩ tới việc phải báo thù thế nào, đối với hắn mà nói, khổ cũng được, đau cũng thế, tất cả đều không có ý nghĩa gì, bởi vì hắn không thích báo thù, hắn thích hủy diệt.


Nhưng... Hứa Niệm Dương hơi mím môi lại, hắn nhớ tới có một lần hắn đem theo cánh tay bị bó bột tới thành phố K.


Khi ấy Thanh Nhược đã lên lớp 10, thứ bảy chỉ có buổi sáng mới phải đến lớp, gần như mọi lần đều là hắn lái xe từ đế đô tới, đi ngang qua cửa trường học rồi đỗ lại đợi cô, sau khi cô tan học hai người sẽ cùng nhau về nhà cô ăn cơm.


Thanh Nhược nhớ rất rõ xe của hắn, kính chiếu hậu phản chiếu hình ảnh cô nhóc đeo balo đang tạm biệt bạn bè, tay vẫn còn vẫy nhưng chân thì đã vội vàng chạy sang bên này, cô mở cửa ghế lái phụ ra, giọng nói đầy vẻ vui mừng hớn hở, "Niệm Dương!"
"Ừ." Hứa Niệm Dương trả lời.


Thanh Nhược ngồi vào khóa cửa xe lại, hắn vừa khởi động xe, cô quay đầu sang định nói chuyện với hắn, đột nhiên, ánh mắt dừng lại trên cánh tay trái bị bó bột to to.


Toàn bộ những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng, tay phải Hứa Niệm Dương nắm lấy bàn tay cô, hắn quay đầu lại, nước mắt cô đã rơi thành những giọt dài.
Từng giọt từng giọt rơi trên ghế ngồi, cánh tay đã bị thương đến ba ngày của Hứa Niệm Dương, lần đầu tiên cảm thấy đau như vậy.


Thanh Nhược kéo lấy tay hắn, quyết đoán rút chìa khóa xe ra.
Vừa tan học không lâu nên trước cổng trường có rất nhiều xe do người nhà đỗ lại đón con em mình.
Thanh Nhược dứt khoát quay người xuống xe, chẳng bao lâu sau đã gọi bảo vệ trường tới.


Cô kéo hắn rời khỏi ghế lái, đôi mắt hồng hồng đã không còn khóc nữa, chỉ là giọng mũi vẫn rất nặng, "Niệm Dương, anh xuống đi, để anh ta giúp chúng ta lái xe vào bãi đỗ của trường."
Xe của hắn, chỉ có hắn và Thanh Nhược được ngồi.


Ý thức lãnh địa của hắn đã mạnh tới mức đáng sợ.
Hứa Niệm Dương mím môi, ngoan ngoãn xuống xe, Thanh Nhược đứng bên trái hắn, vòng qua đỡ lấy cánh tay hắn.
Bảo vệ giúp họ lái xe vào trong bãi đỗ của trường, hai người đành phải đi bộ về nhà.


Thanh Nhược đi bên trái hắn, cẩn thận không chạm đến tay hắn, nhưng mỗi khi có người đi qua hoặc xung quanh có người, cơ thể cô lại căng lên, đang nói có thể hơi ngừng lại một chút, chỉ là bản thân cô không phát hiện ra.
Mỗi khi Hứa Niệm Dương ở lại thành phố K, hắn đều sẽ ở tại khách sạn.


Buổi tối ngày hôm quay hắn lại ở nhà Thanh Nhược.
Bà Phương đã dọn riêng cho hắn một gian phòng từ lâu, nhưng hắn không muốn người khác dùng những lời lẽ không hay đánh giá Thanh Nhược, bởi vậy từ trước đến nay chưa từng ở lại nhà cô.


Thanh Nhược hỏi hắn cánh tay trái kia có bị thương nặng lắm không, Hứa Niệm Dương chỉ nói sắp khỏi rồi, chỉ là do lúc làm thí nghiệm hắn không cẩn thận nên bị trật khớp mà thôi, không nghiêm trọng.


Phòng khách cách phòng Thanh Nhược khá xa, ở nhà người khác mọi thứ mùi đều là xa lạ, Hứa Niệm Dương không ngủ được, nửa đêm ngồi dậy tới bên bệ cửa sổ hút thuốc.
Trên bệ cửa sổ phòng cô cũng có người, là Thanh Nhược, cô đang gọi điện thoại cho ai đó.


Hắn ẩn mình sau tấm rèm cửa sổ, khoảng cách có hơi xa, hắn không nghe rõ cô đang nói gì, trong tiếng gió vù vù hắn chỉ có thể mơ hồ tìm kiếm giọng nói cô.


Không bao lâu sau trợ lý gọi điện thoại cho hắn, nói Thanh Nhược đã gọi điện cho anh ta, hỏi cánh tay Hứa Niệm Dương tại sao lại bị thương như vậy, có nghiêm trọng hay không.
Trợ lý của hắn không dám nói thật với Thanh Nhược, cái cớ anh ta nói ra không khác mấy so với lời Hứa Niệm Dương nói.


Thanh Nhược dặn dò anh ta một đống thứ, không nằm ngoài những việc như bảo anh ta phải chăm sóc Hứa Niệm Dương cho tốt, quanh đi quẩn lại cũng phải dặn dò đến gần nửa tiếng.
Sau đó Hứa Niệm Dương dần chìm vào giấc ngủ.
Còn ngủ rất ngon nữa là đằng khác.


Lúc tỉnh dậy cũng đã là hơn 10 giờ, hắn chải đầu gọn gàng rồi bước ngoài, trong phòng khác chỉ có cha mẹ Thanh Nhược.
Bà Phương nói bà đã hầm canh xương cho hắn bồi bổ sức khỏe, đang để làm ấm trong bếp. Bà vừa nói vừa đi về phía phòng bếp.


Hứa Niệm Dương khẽ nói, "Dì ạ, dì để con tự lấy là được rồi."
Bà Phương vẫn kiên trì muốn lấy cho hắn, kết quả là hai người lần lượt đi vào.
Bà múc cho hắn một bát canh lớn, Hứa Niệm Dương im lặng ngồi xuống uống canh.


Mùi vị không được ngon cho lắm, nhưng dù sao cũng là do bà Phương nấu, hắn vẫn chậm rãi uống từng chút một.


Cha Thanh Nhược một lúc sau cũng theo vào phòng bếp, ông kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh hắn nói khẽ, ngữ khí có vẻ hơi ghen tị, "Nhóc con nấu đấy, 5 giờ sáng đã dậy gọi chú đưa nó đi mua xương tươi, lúc về nấu xong còn không cho chú và mẹ nó uống."


Mắt mày Hứa Niệm Dương cong cong, hắn uống một ngụm thật lớn, cha Thanh Nhược tiếp tục lẩm bẩm, "Còn nói không được nói cho con biết là nó nấu."
Khóe môi Hứa Niệm Dương cong lên, "Sau này con sẽ không để cô ấy phải lo lắng nữa ạ."


"Hừ." Cha Thanh Nhược hừ một tiếng, "Niệm Dương à, nhìn Thanh Nhược có vẻ vô tâm, nhưng thật ra từ nhỏ nó đã đau lòng cho con, lúc ấy chú và dì không cho phép nó chơi với con, nói ra cũng không sợ con cười, lúc ấy chúng ta đúng là có nghĩ như vậy, con bé cứ tìm mọi cách trốn tránh rồi tìm đường chạy ra ngoài, trong phòng con bé cất đầy những đồ vật muốn đưa cho con, nhận được tiền mừng tuổi nhưng lại chưa từng mua bất cứ thứ gì cho mình..."


Một nửa là kể lể, một nửa là trần thuật, hai người đàn ông cứ ngồi như vậy, một người nói còn một người thì uống canh.
Đợi đến khi Hứa Niệm Dương uống hết hai bát canh no căng cả bụng, cuối cùng cha Thanh Nhược cũng nói xong.
Thứ 7 là ngày trợ lý lái xe đến thành phố K đón hắn.


Thanh Nhược không cho hắn lái xe, tịch thu cả chìa khóa xe của hắn.
Trợ lý gọi điện tới nói anh ta sắp đến rồi, nhưng muốn đi xe vào khu chung cư yêu cầu phải có thẻ, tuy Hứa Niệm Dương có nhưng lại để trên xe của mình, để tránh phiền phức hắn đành đi ra cửa chung cư đợi xe.


Thanh Nhược tiễn hắn, tay vẫn còn xách túi nilon, bên trong đựng một ít thuốc bổ bà Phương tìm cho hắn, nói là trị trật khớp rất tốt, muốn hắn mang về uống dần.


Hai người nắm chặt tay nhau, mười ngón đan xen đi về phía trước, giọng nói Thanh Nhược vang lên mang theo chút ý tứ dặn dò, "Niệm Dương, anh phải cẩn thận một chút, không được để mình bị thương, phải chăm sóc bản thân cho tốt, ít hút thuốc với uống rượu thôi, chú ý nghỉ ngơi, làm thí nghiệm cũng phải nhớ nghỉ ngơi đúng giờ."


"Ừ." Hứa Niệm Dương chăm chú lắng nghe, một cảm giác thời gian lặp lại hiện lên trong lòng hắn, lúc cô còn nhỏ luôn dặn hắn phải cất tiền cho kĩ, buổi sáng phải nhớ ăn sáng, sau đó còn muốn hắn phải chăm sóc bản thân thật tốt, mỗi lần như thế, cô đều quan tâm đến cơ thể hắn còn hơn hắn nữa.


Xe của trợ lý đã đợi sẵn bên ngoài cổng chung cư, Thanh Nhược kéo cửa xe ra đặt túi nilon vào trong, nói vài câu chào hỏi với trợ lý. Cô nhón chân lên thơm một cái vào trán hắn, mỉm cười mà mắt mày cong cong, lung linh sáng rực, "Niệm Dương, anh bị thương rồi em cũng sẽ rất buồn, vậy nên anh phải chăm sóc mình thật tốt, em sẽ đau lòng đấy."


"Ừ, anh nhớ rồi."
Hắn nghĩ rằng không sao cả, nhưng Nhược Nhược lại đau lòng.
Như thế không được, Nhược Nhược của hắn không cần thứ cảm xúc gọi là đau lòng này.


Hứa Niệm Dương không đi tìm Thanh Nhược mà lái xe thẳng về phía đế đô, Thanh Nhược cũng không biết hôm nay hắn đã tới thành phố K, hắn chỉ tới để dọn sạch một nhà ba người Hứa gia này.


Tiếng thơm đã thu đủ rồi, hiệu quả cũng rất rõ ràng, bây giờ cho dù là về thân phận hay là về những mối quan hệ của hắn, cha mẹ Thanh Nhược đều rất yên tâm để hắn và Thanh Nhược ở bên nhau.
Giờ thì, ba người này có thể xuống địa ngục được rồi.
Kẻ tiếp theo: Chương gia
**


Nhược Nhược sẽ đau lòng,
Thế nên,
Đừng bắt nạt tôi.