Trước ngày đi hưởng tuần trăng mật là đêm độc thân cuối cùng, mọi người đều tới chúc mừng Thanh Nhược, phải biết rằng người cô lấy là Phong Kỳ, người đàn ông này là ông chồng hoàn hảo trong lòng rất nhiều cô gái.
Còn về phần Phong Kỳ, đây là tiệc chúc mừng lần thứ hai hắn nhảy vào nấm mồ hôn nhân.
Sau khi ly hôn với An Kỳ, hắn đã từng tuyên bố sẽ không bao giờ kết hôn nữa, lần này đúng là tự tát vào mặt mình, Phong Kỳ vừa bước vào phòng đã bị một đám người xông lên phạt rượu. Cũng may chuyến bay ngày mai 2 giờ chiều mới khởi hành, vậy nên ai đến mời rượu Phong Kỳ cũng không từ chối, hắn ăn tối xong mới tới đây nên có thể uống thoải mái.
An Kỳ phải ở nhà chăm con nên không tới tham dự được, Cảnh Thịnh thay cô ấy mời rượu, Phong Kỳ nhận lấy uống, "Nhưng đây không thể xem là rượu An Kỳ mời được, đợi khi nào đầy tháng con tôi hai người cùng tới mời đi."
Nghĩ gì mà xa thế, Cảnh Thịnh mỉm cười gật đầu.
Qua ba tuần rượu, không khí trong phòng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, Thanh Nhược cũng đang tổ chức tiệc độc thân với mấy cô bạn trong club này, chỉ khác là mấy người họ ở tầng dưới. Phong Kỳ sợ cô uống say, trong vòng một giờ đồng hồ liên tục gọi 6 cú điện thoại nhắc cô nhớ uống ít thôi, lát nữa hắn sẽ xuống đón cô về nhà.
Cúp máy xong, người bên cạnh bỗng nhiên đưa một ly rượu tới, Phong Kỳ nghiêng đầu nhìn Cảnh Thịnh, lát sau mỉm cười nhận lấy.
Hắn và Cảnh Thịnh quen nhau từ hồi còn nhỏ, có đôi khi gần nửa năm không hề liên lạc, nhưng chỉ cần có chuyện là bất cứ ai trong hai người sẽ lập tức lao vào giúp đỡ. Trước đây vì chuyện của An Kỳ mà mối quan hệ giữa hai người khá gượng gạo, những lần tụ tập trước đám bạn rất ít khi hẹn gặp hai người cùng một chỗ.
Cảnh Thịnh nâng ly với hắn, "Tân hôn vui vẻ."
Phong Kỳ gật đầu cười, cụng ly với anh ta, "Nhất định rồi."
Nhà Cảnh Thịnh theo nghiệp chính trị, nhà Phong Kỳ lại theo nghề thương nhân, có lẽ bắt nguồn từ sự giáo dục của hai gia đình, tính cách của Cảnh Thịnh trầm ổn hơn Phong Kỳ, cũng hiểu rõ nội tâm con người hơn. Tuy rằng Phong Kỳ rất giỏi thể hiện, nhưng quen nhau nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên Cảnh Thịnh nhìn thấy hắn thật sự lo lắng cho người khác như vậy.
Hai người đứng một lúc, Phong Kỳ lên tiếng trước, "Cảnh Thịnh, khoảng thời gian An Kỳ ở bên tôi, tôi đã không đối xử tốt với cô ấy, bây giờ nghĩ lại thật sự cảm thấy rất có lỗi, những năm tháng đẹp như vậy."
Cảnh Thịnh gật đầu, cũng không tức giận, chỉ đợi hắn tiếp tục nói.
"Có lẽ giờ nói những lời này cũng không còn tác dụng gì, chỉ là tôi thật sự nghĩ như vậy, cho dù là việc gì, mong cậu hãy nhường cô ấy một chút, để cô ấy sống một cách hạnh phúc vui vẻ, tôi cũng cảm thấy an lòng."
Cảnh Thịnh bật cười, Phong Kỳ có thể nói những lời này với anh ta, vậy thì điều ấy chứng tỏ cậu ta đã buông bỏ những níu kéo lúc trước rồi, anh ta bỗng nhiên muốn đùa một chút, "Ồ ~ Vậy nếu An Kỳ và vợ cậu cùng rơi xuống nước, cậu cứu ai?"
Phong Kỳ ngẩn ra một giây, sau đó không hề do dự trả lời, nụ cười bên khóe môi nhẹ nhàng và thoải mái, "Đương nhiên là cứu An Kỳ trước, dẫu sao cũng phải cho người anh em câu trả lời. Còn người phụ nữ của tôi có xảy ra việc gì, tôi sẽ chết cùng cô ấy."
Hai người nhìn nhau cười.
________
Hôm nay Thanh Nhược uống hơi nhiều, lúc Phong Kỳ xuống đón cô đã chỉ còn biết cười ngốc nghếch rồi, Phong Kỳ nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô mà vừa tức vừa buồn cười, tức những người đã chuốc say cô, tuy rằng trong lòng hắn biết mọi người cũng chỉ muốn chúc phúc mà thôi, nhưng hắn vẫn cảm thấy không nỡ.
Phong Kỳ vừa ôm vừa dìu cô tới bãi đậu xe, Thanh Nhược nằm trong lòng hắn mơ mơ màng màng như sắp ngủ, hai tay cô kéo hai bên áo vest hắn, một ngón tay còn đặt lên chỗ cúc áo.
Không dễ dàng gì mới ôm được cô lên xe, Phong Kỳ cúi người đặt cô xuống ghế sau, còn chưa kịp buông tay cô đã nhíu mày lại, giọng nói mềm mại pha lẫn chút cồn ngòn ngọt, "Phong Kỳ ~"
Phong Kỳ thở dài, hắn dịu dàng trả lời cô, cũng không buông tay ra nữa, cúi người khó khăn trèo vào ghế sau, cuối cùng lại ôm cô vào lòng.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn cáu kỉnh ấy mới giãn ra, cô vùi đầu vào ngực hắn, hôm nay cô có trang điểm nhẹ, lớp phấn phủ trắng mờ cọ lên chiếc áo sơ mi đen của hắn, tạo thành những vệt phấn không lấy gì là đẹp. Phong Kỳ cúi đầu nhìn Thanh Nhược, hắn điều chỉnh cho cô tư thế thật thoải mái, sau cùng lại hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Chú mèo dính người ngoan lắm, một tay Phong Kỳ đặt sau lưng cô vỗ nhẹ, lên tiếng nói tài xế có thể đi rồi, lái chậm một chút.
Lái xe Tiểu Triệu nhìn thấy mà hết hồn, dáng vẻ này của chủ tịch Phong, còn dịu dàng chu đáo hơn cả lúc anh ta theo đuổi bạn gái ấy chứ.
Ngày đó, Phong Kỳ và An Kỳ kết hôn chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân giao dịch, nói là tuần trăng mật, nhưng thực tế là Phong Kỳ và An Kỳ cùng nhau ngồi máy bay, sau khi xuống sân bây, An Kỳ đã không còn tìm thấy bóng dáng Phong Kỳ đâu nữa.
Thế nên đây mới chính là lần đầu tiên hưởng tuần trăng mật trên ý nghĩa.
Hồi học cấp hai Phong Kỳ cũng từng cùng mấy người bạn hẹn nhau đi du lịch, bốn năm người gì đó, cũng không phải mỗi người đều có điều kiện gia đình như hắn, khi đó vừa trẻ trâu lại kiêu ngạo, cũng lười tìm trợ cấp, thế là vác theo vali người giúp việc trong nhà đã chuẩn bị sẵn bước lên xe lửa với đám bạn.
Ngày thứ ba sau hôm khởi hành Phong Kỳ đã trực tiếp nhờ tài xế đón về nhà, từ đó về sau hắn không còn hẹn với người nào đi du lịch nữa.
Đám bạn của hắn book lịch đúng vào mùa du lịch cao điểm, trên xe lửa có thể dùng hai từ "biển người" để hình dung, mua xong vé giường nằm rồi, nhưng lúc Phong Kỳ muốn đi WC lại phải xếp hàng cả nửa tiếng, muốn ăn cái gì cũng mua phải một đống thứ không hợp khẩu vị.
Lúc đến địa điểm mấy người trong nhóm lại bắt đầu cãi nhau về nơi ăn chốn ở, rồi nên đi đâu chơi, khu du lịch vốn đã đông người lắm rồi, mấy người họ cứ thế cãi nhau tơi bời khói lửa, khi ấy Phong Kỳ đã thấu hiểu sâu sắc đi du lịch chính là biện pháp tốt nhất để thử thách tình bạn.
Phong Kỳ đã chuẩn bị 200% tinh thần ứng phó với mọi loại phiền toái. Vì đây là đi hưởng tuần trăng mật, nên sẽ không có thư kí hay trợ lý gì cả, chỉ có hai người họ mà thôi, trước đó bên Sở Dương đã liên hệ với khách sạn và tài xế xong xuôi, những chuyện còn lại họ phải tự mình sắp xếp.
Thanh Nhược khoác ba lô lên vai, ngoài ba lô ra cô chỉ kéo theo một chiếc vali nhỏ, ăn mặc cũng rất thoải mái không cầu kỳ. Điều này khiến Phong Kỳ nhẹ nhõm thở phào, trước đây khi đi hưởng tuần trăng mật với An Kỳ, nguyên nhân chính khiến hắn phải bỏ chạy ngay lập tức sau khi xuống sân bay là vì An Kỳ mang theo tới bốn chiếc vali, chưa kể đến các loại túi xách, lúc đó bọn họ còn dẫn theo vài trợ lý sinh hoạt nữa.
Bởi vì khi ấy có quá nhiều đồ, bọn họ chỉ đành đợi hướng dẫn viên du lịch gọi một chiếc xe khác tới, Phong Kỳ vốn còn muốn cùng An Kỳ trải nghiệm xem tuần trăng mật rốt cuộc là như thế nào, ai ngờ lúc máy bay sắp hạ cánh An Kỳ bắt đầu makeup lia lịa, makeup xong lại rút gương lược ra tỉa tót, còn lôi một đống đồ lặt vặt như kính râm v.v...ra đeo.
Có thể nói, Phong Kỳ chính là bị người ta dọa chạy mất dép.
Hai người ngủ trên máy bay gần mười mấy tiếng, lúc này tinh thần khá tốt, cả hai đan tay vào nhau, máy bay chậm rãi hạ cánh, Thanh Nhược kéo tay hắn chống vào cằm mình, ngáp một cái nho nhỏ rồi hỏi hắn: "Chúng ta tới khách sạn ăn trước hay là nghỉ ngơi một lúc trước?"
Mặc dù còn ngái ngủ nhưng sắc mặt cô vẫn khá tốt, Phong Kỳ cũng không cảm thấy mệt, "Cứ ăn chút gì trước đã, buổi tối chúng ta hãy nghỉ ngơi, thuận tiện thích ứng dần với thời gian nơi đây."
Thanh Nhược vui vẻ gật đầu.
Phong Kỳ không mang theo balo mà chỉ xách theo một chiếc vali nhỏ, lúc đứng dậy hắn vừa muốn thuận tay cầm lấy balo của Thanh Nhược thì cô đã nhấc lên khoác vào trước. Thanh Nhược loay hoay cúi đầu kéo chiếc mũ liền với áo khoác sau đầu, nhưng chiếc mũ bị balo nặng trịch đè lên nên kéo thế nào vẫn không ra.
Phong Kỳ bật cười, vươn tay nhấc giùm cô balo lên, kéo chiếc mũ ra, còn rất kiên nhẫn vuốt phẳng nếp gấp.
Thanh Nhược ôm lấy cánh tay hắn cọ nhẹ, "Cám ơn anh."
Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, ai nấy đều mang rất nhiều hành lý, hai người họ cuối cùng lại là những người mang ít hành lý nhất.
Hai chiếc vali nhỏ kéo song song nhau, hai bàn tay đan chặt cùng tiến về phía trước.
Phong Kỳ quay đầu lại nhìn lướt qua đám đông trong sảnh chính sân bay, có những người mang theo vẻ vội vàng phấn chấn, lại có những người lộ chút ưu tư buồn phiền, tầng mái của phòng chờ tại sân bay được xây bằng kính trong suốt màu xanh, ánh mặt trời 12 giờ trưa xuyên qua lớp kính chiếu vào nơi ấy, làm sáng bừng cả một không gian rộng lớn.
Sáng bừng như trái tim hắn.
Thì ra cảm giác hưởng tuần trăng mật với người mình thích là như vậy, rõ ràng đã bước xuống máy bay, nhưng trái tim vẫn như đang lơ lửng trên không.
Khi tới đón hai người, nhân viên của khách sạn đã chuẩn bị một chiếc xe có cốp sau rất lớn, nhưng lúc anh ta nhìn thấy hành lý của hai người lại có phần bất ngờ, anh ta cố gắng dùng vốn tiếng Trung bập bõm của mình khen rằng hai người rất đẹp đôi, Phong Kỳ rất đẹp trai, Thanh Nhược thì vô cùng xinh đẹp.
Hai người ngồi tại ghế sau, Phong Kỳ vươn tay ôm lấy thắt lưng Thanh Nhược, nhấc balo của cô ra đặt sang một bên, ghế ngồi rất rộng, hai người họ ngồi cùng nhau mà mới chỉ hết có ½ không gian.
Phong Kỳ hơi phụng phịu nói: "Tại sao anh chỉ là "rất" đẹp trai còn em thì là "vô cùng" xinh đẹp?"
Thanh Nhược đang dùng tiếng Anh trò chuyện rất vui vẻ với tài xế, Phong Kỳ hoàn toàn nghe hiểu, nhưng hắn đang giận dỗi vì hai cặp phó từ "không tương xứng" tài xế vừa dùng lúc nãy nên cứ giả vờ không hiểu, lát sau tài xế trò chuyện với hắn mấy câu hắn cũng không thèm để ý.
Thanh Nhược nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, Phong Kỳ nâng nhẹ cằm, để mặc cho cô quan sát mà không có lấy một chút ngượng ngùng nào, lát sau hắn mới nhướng mày: "Anh cũng vô cùng đẹp trai, đúng không?"
Thanh Nhược bật cười, gật đầu thật mạnh: "Đúng!"
Phong Kỳ thơm nhẹ lên má cô một cái, nét mặt vui sướng thấy rõ.
Toàn bộ những phiền phức mà Phong Kỳ chuẩn bị đối phó hoàn toàn không hề xảy ra, hắn và Thanh Nhược thật sự rất giống với lời người tài xế đã nói, vô cùng đẹp đôi.
Hai người đều không hề có ý nói hùa đối phương, giữa họ tồn tại một cảm giác ăn ý không nói lên lời. Nếu người đi cùng hắn là Thanh Nhược, máy bay cũng được, xe lửa hay thuyền bè cũng thế, hoặc thậm chí phải tự mình lái xe cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, hắn rất mong chờ chuyến du lịch vòng quanh thế giới này.
Đương nhiên, trên thế giới này làm gì có chuyện nào hoàn hảo như thế.
Phong Kỳ ăn xong bữa sáng tại nhà ăn buffet của khách sạn, sau đó lại tới khu lấy đồ ăn chọn cho Thanh Nhược một vài món, rồi tự mình bê khay thức ăn quay về phòng.
Thanh Nhược vẫn đang ngủ.
Kế hoạch sáng nay là họ sẽ thức dậy vào lúc 8 giờ, 9 giờ xuất phát khỏi khách sạn, bởi lẽ hai người họ muốn tới một thành phố khác, tối qua lúc hai người đi dạo quanh phố phường đã mua sẵn vé xe lửa lúc 10 giờ 20 phút.
Bây giờ là 10 giờ 17 phút.
Phong Kỳ thở dài, hắn đặt chiếc khay lên bàn phòng khách, bước vào phòng nằm dài lên giường nhìn người đang ngủ say.
Tối qua đưa cô đi dạo phố, Thanh Nhược rất thích một chiếc váy, kiểu dáng cách tân pha chút cổ điển, rất đẹp mắt, đương nhiên cô mặc chiếc váy ấy lên còn đẹp hơn nữa.
Buổi tối về tới khách sạn Thanh Nhược liền thay váy mới, còn rất vui vẻ tự mình tạo kiểu tóc và trang điểm cho hợp với chiếc váy ấy.
Sau đó...
Sau đó bản chất cầm thú của Phong Kỳ bị cô châm ngòi cháy khét lèn lẹt, lớp trang điểm của Thanh Nhược coi như đi tong, còn chiếc váy...bị hắn xé rồi, khụ khụ, Phong Kỳ thật sự không biết cái váy đó lại dễ rách như vậy, vừa kéo cái đã rách toạc, cứ như thế, Thanh Nhược nổi cáu.
Phong Kỳ hơi chột dạ, sáng nay chiếc váy đã bị xé làm ba mảnh được hắn xếp ngay ngắn rồi chụp ảnh gửi cho Sở Dương, để cậu ta tìm người may một chiếc theo yêu cầu.
Nhưng việc may theo yêu cầu này cũng cần có thời gian, thế là, hiện tại hắn vẫn phải cúi đầu nhận sai.
Phong Kỳ kéo tay cô huơ huơ, lại sáp tới cắn nhẹ hai cái, ngón tay cô rất nhỏ, hắn cắn nhè nhẹ, răng nanh cọ vào làn da rất thoải mái, nếu hắn là vampire nhất định sẽ rất thích xúc cảm như vậy.
Thanh Nhược hừ khẽ hai tiếng, Phong Kỳ ngẩng đầu lên nhìn cô, tiếp tục cắn.
Thanh Nhược rút tay ra, Phong Kỳ lại đổi thành đè lên người cô nhấm nháp xương quai xanh.
"Phong Kỳ!"
Giọng cô có vẻ giận dữ, nhưng do vẫn ngái ngủ nên còn mang theo chút quyến rũ của buổi tối phóng túng hôm qua.
"Bảo bối, anh sai rồi." Phong Kỳ nằm bò lên người cô, rất tự giác ngoan ngoãn nhận sai, hắn không đợi cô lên tiếng đã hỏi, "Ngày mai anh đi mua vé xe lửa nhé?"
Thanh Nhược mặt nhăn mày nhíu, cơ bản cũng tỉnh được một chút rồi, cô kéo tay hắn bảo hắn nằm sang bên cạnh, còn mình thì cuốn chăn ôm lấy thắt lưng Phong Kỳ, dựa vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đập rộn ràng, "Buổi chiều chúng ta đi cùng nhau."
"Được." Phong Kỳ vuốt tóc cô, "Còn mệt không em? Ngủ thêm một lát nữa nhé."
Phong Kỳ thở dài khe khẽ, hắn nắm chặt lấy bàn tay cô, mười ngón đan xen, "Bảo bối, sau này anh sẽ chú ý hơn."