Tinh Thần Châu

Chương 909: Thế đơn lực bạc

Mẹ nó! Lão tử chỉ là chưởng môn của một cái Thiên Hạ thương hội nho nhỏ, ngươi có cần phải quát lớn như thế hay không. Dược Thiên Sầu oán thầm không thôi, đứng từ bên ngoài đã thấy được đám người ở bên trong khí thế đều uy vũ bất phàm. Có thế vào trong này tham dự, đều là đại biểu cho các đại môn phái, không cần nghĩ cũng biết bọn hắn đều là cao thủ.
 
Khiến cho toàn thân Dược Thiên Sầu nổi da gà chính là, sau khi thủ vệ gác cửa báo danh, đám cao thủ bên trong cũng quá nể tình, cơ hồ không hẹn mà đồng thời quay đầu lại ngắm nhìn, cả đám ánh mắt sáng như đuốc, dám lên trên người hắn, khiến cho hắn thiếu chút nữa đã phải quay đầu bỏ chạy.
 
Dược Thiên Sầu đứng trước cửa tiến thoái lưỡng nan, cẩn thận toan tính một phen xong, trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười đi vào, đồng thời hướng đám người đang ngắm nhìn mình gật đầu hữu hảo. Bất quá đám người này đều khinh thường quay đầu đi, có vẻ như không ai nguyện ý chào hỏi nghênh đón Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu cũng chẳng thèm tính toán, biết người ta khinh thường chính mình, chuyện này cũng thực bình thường, dù sao Thiên Hạ thương hội vô luận thực lực hay địa vị ở trong Tiên giới đều kém những môn phái khác quá xa, nói trắng ra là không có đủ tư cách nói chuyện với mọi người. Huống chi người ở trong này, ánh mắt đều cao quá đầu!
 
Lúc này trong sân viện có khoảng hai trăm người, đang tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm cùng nhau. Dược Thiên Sầu thoáng liếc nhìn xung quanh, chợt phát hiện ra trong số này không có người nào bản thân mình quen biết, huống chi đám người này đối với chính mình cũng không quá thân mật, cho nên chẳng thèm chào hỏi ai nữa.
 
Vì thế ngoan ngoãn vòng qua đám đông, một mình bước đến một góc vắng trong sân viện ngồi xuống, bình thản ngắm nhìn quang cảnh náo nhiệt trước mắt. Thế nhưng nhân quả báo ứng tuần hoàn, hắn muốn ung dung tự tại cũng đều không thể.
 
Đang thản nhiên ngồi dưỡng thần ở trong sân viện, bỗng nhiên Dược Thiên Sầu ngẩn ra, chỉ thấy có một lão nhân thân mặc lam y, hình dáng cao lớn, từ trong đám đông bước ra. Chúng nhân đang cùng nhau nói chuyện phiếm, diễn cảm trên mặt đều hiện lên chút mờ ám. Dược Thiên Sầu liếc mắt ngắm nhìn trang phục trên thân người này, liền nhận ra đây là người của Tuyệt Tình Cung!
 
Lam y lão nhân chậm rãi tiến vào trong sân viện, lấy ánh mắt cao cao tại thượng ngắm nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi chính là Dược Thiên Sầu, chưởng môn Thiên Hạ thương hội?"
 
Dược Thiên Sầu thần tình tươi cười, đứng lên chắp tay nói: "Vãn bối đúng là Dược Thiên Sầu, chẳng hay tiền bối xưng hô như thế nào?"
 
"Tiểu bối vô tri, bằng vào ngươi mà cũng xứng hỏi thăm tục danh của lão phu hay sao!" Lam y lão nhân hờ hững nói.
 
Nụ cười trên mặt Dược Thiên Sầu dần dần trở nên cứng đờ, lửa giận trong bụng nháy mắt bùng phát, đang muốn phản kích, thì đã nghe thấy một thanh âm cười ha hả truyền đến: "Thương Vân Tín, ngươi thân là tiền bối, thì đâu cần phải gây khó dễ cho tiểu bối người ta."
 
Một gẫ nam nhân béo lùn chắc nịch mỉm cười bước ra khỏi đám đông. Hắn chính là Vạn Lý Hồng, con trai út của Vạn Bác Thánh. Hôm nay hắn đại biểu cho Vạn Bác Thánh tiến đến đây chúc mừng hôn lễ của Ô Hùng.
 
Thương Vân Tín! Dược Thiên Sầu trong lòng kinh nghi, người này hắn đã từng nghe nói qua, chính là gia gia của cái tên mình đã giết bên ngoài quảng trường Thần Khư Cảnh. Chẳng lẽ hắn biết ta giết cháu của hắn rồi sao?
 
Thương Vân Tín nghiêng đầu nhìn, cười lạnh đáp trả: "Vạn Lý Hồng, ngươi ở trước mặt ta chẳng qua cũng chỉ là tiểu bối, khi nào thì đến phiên ngươi nhúng tay vào chuyện của ta?"

 
Vạn Lý Hồng không cho là đúng, thản nhiên bước vào trong sân viện, trước tiên hướng Dược Thiên Sầu gật đầu hữu hảo. Theo sau mới quay sang Thương Vân Tín
 
Cười dài nói: "Ánh mắt của ngươi luôn treo quá đỉnh đầu, ta nào dám nhúng tay vào chuyện của ngươi, ta chỉ hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, nơi này không phải là Tuyệt Tình Cung các ngươi, ngàn vạn lần đừng xung động gây huyên náo, nếu không kẻ không xuống đài được sẽ chính là ngươi mà thôi, đâu có chuyện gì liên quan đến ta. Nếu ngươi có đảm lượng, không ngại thì nhảy nhót ở nơi này xem. Bất quá ta vẫn tin rằng ngươi còn không có lá gán lớn đến mức đó."
 
Dược Thiên Sầu tuy rằng không biết Vạn Lý Hồng là ai, nhưng từ phục sức bên ngoài của người này, hắn đã nhìn ra đối phương chính là người của Vạn cổ Thông, hơn nữa thân phận còn không tầm thường chút nào. Đích thị hắn nghe được thông tin, mình là mật thám của Tiên Đế, nếu không như thế nào sẽ ra mặt thay mình tranh luận cùng Tuyệt Tình Cung.
 
Bị Vạn Lý Hồng vạch trần nội tình, Thương Vân Tín cả người thoáng run rẩy, chính bản thân hắn cũng biết mình đích xác là không có đảm lượng nháo sự ở trong này. Theo sau hừ lạnh một tiếng không thèm quản đến Vạn Lý Hồng, mà trành mắt về phía Dược Thiên Sầu, trầm giọng nói: "Lão phu hỏi ngươi, vì sao ngươi nhiều lần muốn đối lập cùng Tuyệt Tình Cung chúng ta?"
 
Dược Thiên Sầu chậm rãi đứng lên, mặt không đổi sắc, nói: "Ta nhiều lần muốn đối lập cùng Tuyệt Tình Cung các ngươi khi nào? Đến tột cùng thì ai muốn gây khó dễ cho ai, người trong thiên hạ liếc mắt đều nhìn ra. Ỷ thế hiếp người tuy là chuyện tình thường như cơm bữa trong Tiên giới, nhưng ai cũng không thể phủ nhận được sự thật ở trong lòng thiên hạ."
 
"Ưm!" Vạn Lý Hồng khẽ gật đầu tán thành, những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau, nhiều ít trong mắt có chút kinh ngạc, không nghĩ ra lá gan của Dược Thiên Sầu lại lớn như vậy.
 
Thương Vân Tín hai mắt nheo lại, gằn từng chữ nói: "Còn dám ngụy biện, ngươi muốn chết phải không?"
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy không khỏi liên tục cười lạnh. Chuyện tới nước này thì hắn coi như đã nghĩ thông suốt, đã gây thù chuốc oán với Tuyệt Tình Cung, muốn giải thích cũng là không thể, dù nhẫn nhịn mức nào thì người ta vẫn sẽ không buông tha cho ngươi. Một khi đã như thế, vậy không cần nhẫn nhịn thêm nữa, ít nhất ở trong này, người ta vẫn còn không dám hành hung chính mình, có gì phải sợ!
 
"Muốn chết ư?" Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Chuyện tình ỷ thế hiếp người ai cũng biết làm, nhưng ngươi có thể làm gì được ta? Ta đứng đây, ngươi dám động vào không?"
 
Lời vừa nói rạ, mọi người đều giật mình kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này đúng là không biết trời cao đất rộng. Coi như người ta không dám động tới ngươi ở trong này. Nhưng chẳng lẽ ngươi có thể trốn ở trong Cực Lạc Tiên Cảnh này suốt đời hay sao?
 
Vạn Lỷ Hồng nhãn tình rực sáng, trong lòng đang mừng thầm. Hy vọng Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín đem sự tình huyên náo càng lớn, bằng vào thân phận mật thám Tiên Đế của Dược Thiên Sầu, người ăn thiệt thời khẳng định vẫn chính là Tuyệt Tình Cung.
 
Bị tiểu bối khiêu khích ở trước mắt nhiều người như thế, Thương vấn Tín không khỏi phi thường tức giận, cả người tản xuất ra chân khí hung bạo, thần tình dữ tợn, lạnh lùng nói: "Ta xem ngươi có khả năng trốn ở trong Cực Lạc Tiên Cảnh được bao nhiêu lâu."
 
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, nói: "Tốt nhất ngươi câm miệng lại cho ta, nếu chọc giận lão tử, hiện giờ ta liền cùng ngươi liều mạng. Bản thân ta muốn nhìn xem, ngươi có dám cùng ta động thủ trong này hay không? Hắc hắc! Đầu trọc đâu cần phải sợ bị người khác nắm tóc, lão tử mất đi tánh mạng, thì cũng phải đem lão cẩu nhà ngươi làm tấm đệm lưng."

 
Lời vừa nói rạ, xung quanh không khỏi vang lên thanh âm cười khẽ, cũng có người không kiêng nể gì mà cười phá lên ha hả! Hiển nhiên không ít người rất hứng thú khi chóng kiến cảnh tượng Thương Vân Tín bị người khác lăng nhục.
 
"Ngươi dám uy hiếp ta." Đột nhiên trên người Thương Vân Tín bộc phát ra sát khí
 
Nồng đậm. Lúc này hắn quả thật là đã nổi cơn thịnh nộ, hung hăng nói: "Lão phu đang mong ngươi ra tay động thủ trước. Đến khi đó lão phu tự vệ giết người cũng là lẽ đương nhiên."
 
"Tự vệ giết người? Rõ ràng là ngươi gây hấn trước, ta bị dồn tới đường cùng phản kích mới đúng là sự thật." Dược Thiên Sầu châm chọc nói: "Nhiều người đều chứng kiến, không phải một mình ngươi nói như thế nào là tính như thế đó được đâu."
 
"Ưm!" Vạn Lý Hồng đứng một bên dị thường cảm khái gật đầu tán thành, nói: "Công đạo nằm trong lòng người ah!"
 
Hắn phụ họa như thế, ý tứ trong lời nói đã phi thường rõ ràng.
 
Thương Vân Tín sắc mặt khẽ biến, mặc dù hung hăng càn quấy nhưng hắn cũng không phải ngốc tử. Bình thường các môn phái khác không dám phản ứng, đều là bởi vì Tuyệt Tình Cung có thực lực cường hãn, nhưng sau lưng cũng có rất nhiều người muốn tìm cơ hội quần công, tru diệt Tuyệt Tình Cung. Đến lúc đó chỉ sợ muốn lùi cũng không còn đường lùi ah!
 
"Không biết trời cao đất rộng!" Thương Vân Tín thu liễm sát khí trên người, nhàn nhạt cảnh báo: "Xem trên thể diện của ô đại thống lĩnh, tạm thời không thèm tính toán với ngươi. Nhưng bản thân ta rất muốn nhìn xem, ngươi có bản lình gì rời khỏi Cực Lạc Tiên Cảnh."
 
Ném ra một câu ngoan thoại, Thương Vân Tín quay đầu bỏ đi. Bất quá, Dược Thiên Sầu vẫn không cam lòng yếu thể, ở phía sau hắn cười lạnh với theo: "Ta đi như thế nào không cần ngươi quan tâm. Tóm lại chỉ dựa vào ngươi thì còn chưa đủ khả năng để lưu ta lại."
 
Thương Vân Tín thoáng quay đầu lại nhìn Dược Thiên Sầu, nhưng một câu cũng chẳng thèm tranh chặp, không nhanh không chậm rời đi. Lúc này chúng nhân đều quẳng ném ánh mắt thương hại về phía Dược Thiên Sầu, trong lòng âm thầm đánh giá Dược Thiên Sầu hiển nhiên là không thể nhìn thấy cảnh mặt trời mọc sớm mai. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Trong sân viện, chỉ có Vạn Lý Hồng là không hề băn khoăn, thoáng đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu mỉm cười, rồi cũng ly khai.
 
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Dược Thiên Sầu ngồi cô độc trong sân viện, không một ai thèm quan tâm đến hắn. Mà trong lòng hắn cũng phi thường rõ ràng, không có thực lực thì ngươi chăng có tư cách yêu cầu bất luận kẻ nào. Nếu Vạn Lý Hồng không phải tưởng lầm mình là mật thám thân tín của Tiên Để, thì đồng dạng cũng sẽ không bang trợ chính mình. Ai sẽ vì một gã tiểu nhân vật mà nguyện ý đắc tội cùng đại phái giống như Tuyệt Tình Cung.
 
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, lúc này mới có kim bào nhân thủ vệ đến chiêu đãi mọi người, đem tất cả mời vào hậu viện, trong hậu viện bày nhiều dãy bàn, trên bàn có vô số các loại trân quả quý hiếm cùng quỳnh tương ngọc dịch. Chúng nhân vừa tiến vào hậu viện, liền sôi nổi bước tới gian phòng tiếp khách, đem quà mừng đặt lên trên bàn. Sau đó mới đi ra nhấp tọa, phần lớn đều là bốn người ngồi chung một bàn.
 
Lúc này một mình Dược Thiên Sầu đang chiếm một chiếc bàn lớn trong góc khuất, tuy rằng bản thân hắn chẳng cảm thấy sao cả. Nhưng rơi vào trong mắt người khác, như thế nào cũng thấy không hợp quần, có vẻ dị thường thê lương.
 
Màn đêm dần dần buông xuống, bất quá bên trong phủ đại thống lĩnh đèn đuốc cũng sáng chưng như ban ngày. Bỗng dưng có một thanh âm hô vang: "Có tân khách đến!"
 
Chúng nhân đưa mắt nhìn vào đại môn lầu các trong hậu viện, chỉ thấy có hai đội nhân mã kim bào nhân xếp thành hai hàng nối đuôi nhau tiến ra. Theo ngay sau đó, Ô Hùng cùng Mục Thiên Kiều cũng chậm rãi dắt tay nhau bước ra, phía sau hai người là Đại mình Luân và Mục Binh. Chúng nhân đang ngồi trong hậu viện, lúc này đều sôi nổi đóng lên ôm quyền, trong lúc nhất thời thanh âm chúc mừng tân hôn vang vọng khắp bốn phía xung quanh...