Tinh Thần Châu

Chương 720: Ta mất trí nhớ

Cát trắng bay tán loạn như mưa, phía dưới lớp cát bắn ra một con quái vật lớn, trong lúc nhất thời cũng không thấy rõ rốt cục là thứ gì, hơn mười chiếc xúc tua (vòi) thật lớn cùng hướng không trung bắn tới Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu cấp tốc bay ra ngoài, nhưng vừa bay ra một khoảng cách, sắc mặt chợt sầm xuống, cảm giác khi vận công thi triển tu vi, chân nguyên trong cơ thể đang tiêu hao gấp đôi.
 
Hắn kinh hãi, cấp tốc hạ xuống trên một cồn cát ngoài mấy chục thước. Lúc này cũng không kịp truy cứu nguyên nhân chân nguyên trong cơ thể tiêu hao thành gấp đôi, xoay người trành về hướng quái vật vừa từ trong cát bắn ra. Chỉ thấy quái vật triển khai xúc tua trên không, xúc tua đã dài hơn ba mươi thước, lại mở xòe ra trên không trung giống như chiếc dù lớn, nhấc lên cát trắng tung bay lả tả khắp bầu trời...
 
Đại bạch tuộc? Dược Thiên Sầu nhìn đại gia hỏa bắn lên không trung lại rớt xuống đến ngây ngần cả người, quái vật có hơn mười xúc tua thật dài cực kỳ giống bạch tuộc, bất quá bạch tuộc vốn không có nhiều xúc tua như vậy, cũng không lớn như vậy, kỳ quái nhất chính là trên người nó còn mọc đầy hắc lân giập cỡ bàn tay.
 
"Ô ô..." Nó phát sinh hai tiếng bi hào thống khổ, đại gia hỏa liền thẳng tắp từ trên không trung rớt xuống, "ba" nện trên mặt đất vẫn không hề nhúc nhích. Trong đó có một cây xúc tua cực lớn nện ngay trước mặt Dược Thiên Sầu khoảng hai thước. Trên xúc tua còn mọc ra một móng vuốt sắc bén đen bóng.
 
Một trận khói đen từ trên đỉnh đầu đại bạch tuộc toát ra, thân thể thật lớn đang dùng tốc độ có thể nhìn thấy được uể oải xuống tới. Sau đó lan tràn tới hơn mười xúc tua thật lớn, không bao lâu, một con quái vật lớn đã biến thành một bãi tro tàn nằm trên mặt cát. Chính là hậu quả đáng sợ sau khi bị Hắc hỏa đốt cháy...
 
Dược Thiên Sầu không biết nó có phải là đại bạch tuộc hay không, dù sao hắn cũng không hiểu rõ đó là quái vật gì. Ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn về đại đao đã tắt Hắc hỏa trong tay mình, vận chuyển Hỏa bí quyết duy trì thanh đao, vốn tiêu hao không được bao nhiêu chân nguyên, nhưng lúc này lại tỉ mỉ điều tra, mới phát hiện tiêu hao chân nguyên so với binh thường thật nhiều hơn gấp đôi. Ban đầu còn chưa nhận thấy được điều gì dị thường, thế nhưng khi phi hành điều động chân nguyên, liền phát hiện không thích hợp.
 
Trước đó còn tưởng rằng quái vật giở trò quỷ, bây giờ quái vật đã chết. Phát hiện vận chuyển Hỏa quyết duy trì thanh đao phải tiêu hao chân nguyên gấp đôi, hiến nhiên không quan hệ gì tới con quái vật.
 
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn quanh bốn phíạ, vẫn không phát hiện có gì không bình thường, vì vậy lại thu đại đao. Kết quả vừa thu xong đại đao, Dược Thiên Sầu lại giật mình, bỗng nhiên bắn nhanh lên cao, ở không trung chợt nhanh chợt chậm nhiễu quanh khoảng không phi hành hai vòng, nhất thời đều minh bạch tất cả, hắn lại cấp tốc đáp xuống trên mặt đất.
 
Nguyên lai chỉ cần vận công thi triền công pháp, sẽ bị một cỗ lực lượng bất mình trong thiên địa lặng lẽ lấy mẫu chân nguyên trong cơ thể, thi triển pháp quyết sẽ tiêu hao chân nguyên càng nhiều, như vậy chân nguyên trong cơ thể sẽ bị rút đi càng nhiều, nói chung quan hệ trực tiếp đến việc hao tổn và bị lấy mẫu chân nguyên, đều là một so một.
 
Nói cách khác, ở đây thi triển pháp quyết phải tiêu hao chân nguyên gấp đôi bên ngoài. Dược Thiên Sầu nghĩ có chút thật khó lý giải, cùng tồn tại trong một mảnh thiên địa, thế nào lại có quái sự như vậy? Chẳng lẽ là nguyên nhân do Thiên Địa Càn Khôn đại trận phong tỏa Đông Cực Thánh Thổ?
 
Hắn còn đang suy nghĩ khó hiểu, đã thấy xa xa bụi mù cuồn cuộn, có mười mấy người cưỡi khoái mã chạy chồm trên cát, đang hướng bên này rất nhanh rong ruổi đến. Dược Thiên Sầu đầy mờ mịt gãi gãi đầu, trong Đông Cực Thánh Thổ không phải chỉ phong ấn cao thủ Tiên mình hai giới thôi hay sao? Thế nào còn phải dùng ngựa thay chân?
 

Không bao lâu có hơn mười kỵ đi tới trước mặt, vây quanh hắn đảo quanh. Dược Thiên Sầu vô cùng kinh ngạc đánh giá bọn họ, ra vẻ thần tình bọn họ đều không quá hữu hảo. Bọn họ đang dùng ánh mắt căm thù nhìn mình, nhưng làm cho hắn kỳ quái chính là, những người này hiến nhiên đều là người phàm. Hoàn toàn không giống như hắn tưởng tưởng trong Đông Cực Thánh Thổ chỉ toàn là cao thủ.
 
Mười mấy người trên lưng ngựa, thân thể mỗi người cường tráng rắn chắc, có làn da màu đồng cổ. Cơ thể họ vô cùng no đủ, mái tóc dài trên đầu thắt thành bím nho nhỏ rất nhiều, còn đeo linh vũ. Trên cổ và trên cổ tay đều đeo răng thú làm đồ trang sức, da thịt thân thể đại bộ phận đều lộ ra ngoài, chỉ có một ít bộ vị then chốt có vải bố che giấu. Trên lưng đều có dụng cụ như đao thật thồ ráp, còn có người sau lưng đeo trường mâu làm từ răng thú. Trang phục những người này làm Dược Thiên Sầu liên tưởng tới thổ dân da đỏ ở nước Mỹ, phong cách thật giống nhau vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Trong đó có một người làm ánh mắt Dược Thiên Sầu hơi sáng lên, không ngờ là một nữ nhân xinh đẹp, vóc người cường tráng no đủ, đôi chân thon dài mang theo vùng bụng kiện mỹ săn chắc, bộ ngực đầy ắp được che bằng da thú, lại thêm làn da màu đồng cổ, tràn ngập vẻ cuồng dã mỹ cảm, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền có dục vọng muốn đi chinh phục.
 
Bất quá nhìn thấy linh vũ năm màu trên đầu nàng, dụng cụ trên lưng cũng hoàn mỹ hơn những người khác không ít. Nhìn qua liền biết là người được những người khác ủng hộ, ra vẻ nàng là thủ lĩnh của những người này. Nếu như nhìn kỹ liền có thể phát hiện, trên cánh tay để trần của những người này đều xăm một đồ án giống nhau, thật giống con quái vật vừa bị Dược Thiên Sầu giết chết như đúc.
 
Bên người mỹ nữ dã tính có một nam nhân bỗng nhiên phất tay chỉ ra ngoài xa trăm thước kinh hô: "Gia Lan ngươi xem." Ánh mắt mọi người đều nhìn theo, Dược Thiên Sầu cũng nhịn không được quay đầu nhìn lại, phát hiện chính là đống tro tàn sau khi hắn giết con quái vật lưu lại.
 
Hai nam nhân cưỡi ngựa rất nhanh chạy tới, nhiễu qua đống tro tàn thả chậm tốc độ đi quanh một lần. Sau đó lại rất nhanh chạy trở về, trong đó một người gật đầu nói: "Gia Lan, hẳn là hài cốt của Thực Nhân bạch tuộc, bất quá hình như bị người dùng lửa thiêu thành tro. Động tĩnh vừa rồi hẳn là từ đây truyền đến."
 
Tích tắc, ánh mắt mọi người đều chăm chú lên trên người Dược Thiên Sầu. Mỹ nữ cuồng dã mà khêu gợi chợt hỏi: "Là ngươi giết Thực Nhân bạch tuộc?" Trong thanh âm ôn nhu trộn lẫn vẻ thô cuồng không cách nào che giấu, làm cho người ta có một loại cảm giác thật thuần vẻ thiên nhiên, rất là êm tai.
 
Dược Thiên Sầu không chút do dự lắc đầu nói: "Không phải ta giết. Người giết nó đã bay đi rồi." Hắn mở cánh tay làm ra động tác như con chim đang vẫy cánh bay đi, thật có bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu.
 
Sở dĩ hắn không thừa nhận, chính là vì cho rằng khi đi ra ngoài trước khi hiểu rõ ràng được tình huống, đừng đem bất cứ chuyện gì kéo lên người, không an toàn nha! Hơn nữa hắn từ đồ án trên cánh tay những người này phán đoán, làm không chuẩn con quái vật kia là đồ đằng gì đó của những người này, thừa nhận nói không chừng sẽ đắc tội với người ta!
 
Một đám người nhìn nhau kinh hô: "Tiên nhân!" Dược Thiên Sầu nghe vậy vùng lông mày hơi run lên.
 
Sau thoáng khiếp sợ, mỹ nữ tên gia Lan có chút nghi hoặc nói: "Ngươi là người nơi nào? Vì sao lại sấm vào lãnh địa của bộ tộc chúng ta?"
 

"Ách...Dược Thiên Sầu thật hết chỗ nói, trong lòng thật quấn quýt, mẹ nó! Đây là Đông Cực Thánh Thổ sao? Thế nào giống như vừa đi tới xã hội nguyên thủy. Hắn vò đầu suy nghĩ một chút, chỉ vào đầU Minh nói: "Ta mất trí nhớ, cái gì cũng nhớ không nổi, sau khi tỉnh lại, đã phát hiện mình đang ở chỗ này rồi."
 
Lời nói dối này của hắn chỉ là thuận miệng, nhưng lời nói dối này ở trong sông dài lịch sử nói dối của hắn là lời khó thể tin nhất. Không có biện pháp! Hắn hoàn toàn không biết tình huống nơi này, tuy rằng trước mắt đều là người phàm, nhưng quý biết sau lưng bọn họ lại có bối cảnh thế nào.
 
"Mất trí nhớ?" gia Lan ngây ra nói. Một đám người trên lưng ngựa trợn tròn mắt nhìn nhau. Có người nói với người bên cạnh: "Mạnh trưởng lão trong tộc bởi vì tuổi tác quá lớn hình như cũng mất trí nhớ, không còn nhớ gì cả."
 
Đại ca! Gọi là lão niên si ngốc có được hay không! Dược Thiên Sầu không nói gì, lại nghe tên còn lại nói: "Nghe nói trong tộc trước đây có người bị té ngựa, đầu đụng vào tảng đá, kết quả cũng bị đụng tới mức không còn nhớ gì cả."
 
Gia Lan phất phất tay ngăn trở lời nghị luận của mọi người. Sau đó nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu nói: "Nhìn quần áo ngươi hoa lệ, trang phục cũng không bình thường, hẳn là người đến từ thành thị viễn phương nào đó. Nếu như là người của bộ tộc phụ cận, chúng ta khẳng định nhận thức." Nói xong nhìn chung quanh một chút, tiếp tục nói: "Ở đây bình thường có dã thú hung mãnh thường lui tới, ngươi ở lại một mình nơi này rất không an toàn, không bằng trước tiên theo chúng ta trở lại. Chờ khi nào ngươi nhớ được thì hãy tính!"
 
Người thiện lương cỡ nào a! Lời nói mất trí nhớ mà cũng tin tưởng! Dược Thiên Sầu liên tục gật đầu, biểu thị đồng ý.
 
Hắn còn đang lo lắng không biết tình huống nơi này, theo chân bọn họ trở về hỏi thăm chút tin tức thực sự không thể nào tốt hơn.
 
Ai biết một nam nhân bên người gia Lan lại nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu ngăn cản nói: "Gia Lan, ánh mắt người này lóe ra vẻ bất định, vừa nhìn đã biết không phải người tốt...Chúng ta mang hắn về, vạn nhất là gian tế do bộ tộc nào phái tới thì làm sao bây giờ? Vi Lan đại hội sắp bắt đầu, phải phòng ngừa có người bán đứng tin tức về dũng sĩ chúng ta. Huống chi ngươi đột nhiên mang theo một người xa lạ trở lại, làm sao ăn nói với các tộc lão?"
 
Ngươi mới vừa nhìn thì biết không phải người tốt! Dược Thiên Sầu oán thầm, nhưng vẫn biểu hiện giả vờ như nghe không hiểu.
 
Nhìn những người khác cũng gật đầu với lời nói của nam nhân, gia Lan có vẻ có chút do dự. Nhưng khi nàng nhìn thấy hình dạng thương cảm của Dược Thiên Sầu, lập tức quả đoán nói: "Trước tiên mang hắn về, phái người trông coi. Chỗ tộc lão ta sẽ có lời giải thích, nếu các tộc lão không đồng ý, thì đuổi hắn cũng không muộn. Bác Đa, tặng ngựa của ngươi cho hắn."
 
Người gọi là Bác Đa, chính là nam nhân cường tráng vừa ngăn cản không cho mang theo Dược Thiên Sầu. Hắn bất đắc dĩ gật đầu nói: "Được rồi!" Sau đó nhảy xuống ngựạ, đưa dây cương nhét vào trong tay Dược Thiên Sầu, gia Lan hỏi: "Biết cưỡi ngựa không?" Dược Thiên Sầu gật đầu ý bảo biết, gia Lan suy nghĩ chợt nói: "Đuổi theo chúng ta." Bác Đa leo lên lưng ngựa đồng bạn, hai người cưỡi chung con ngựa chạy nhanh đi.
 
Dược Thiên Sầu quay đầu lại nhìn Huyền Huyền Đảo ẩn hiện ngoài biền rộng xa xa, xoay người nhảy lên lưng ngựa không yên cương, kéo dây cương, hai gót chân vỗ bụng ngựa, móng ngựa phóng trên cát vàng, cấp tốc đuổi theo đám người phía trước.
 
Ước chừng chạy khoảng một khắc, mới chạy ra khỏi phiến cát vàng kia, quanh thân bắt đầu hiện ra bãi cỏ lục sắc. Không bao lâu, quẹo qua một sơn cốc, phía trước xuất hiện rừng rậm. Một đám người trực tiếp cưỡi ngựa xông vào rừng rậm, dọc theo đường rừng chật hẹp quanh co, trước mắt chợt rộng mở trong sáng, một hồ nước trong trẻo như gương đang an tĩnh nằm tận sâu trong rừng rậm, làm cho người ta có cảm giác phảng phất như đang ở trong truyền đồng thoại cổ tích...
 
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■