Đến tột cùng là điệp mộng trang sinh, hay là trang sinh mộng điệp?
Thanh Dương không biết mình đã làm gì mà tình huống lại biến thành như thế này, rõ ràng theo kế hoạch vào ngày thứ hai khi bọn họ vừa khai chiến, y phụ trách bảo vệ phương diêu và bắt sống Thẩm Á Thiên, đây cũng là 1 nhiệm vụ khá quan trọng. Y còn nhớ ngày hôm đó y làm công khóa tĩnh tâm dưỡng khí như mọi ngày, rồi không biết tại sao lại lâm vào ảo cảnh, cũng không biết bây giờ đã là năm nào.
Ở một tinh cầu xa lạ, có hoàn cảnh sống không được tốt lắm, gió lạnh thấu xương thổi mạnh tạt vào khuôn mặt Thanh Dương, y sờ sờ phát hiện mình đã biến thành người, không còn ở trong bộ dáng nãi báo nữa.
Y biến thành người khi nào? Thanh Dương cố gắng nhớ lại nhưng không thể nhớ lại điều gì về bộ dáng yêu tu của mình. Y là đệ tử của đại đạo môn Thiếu Dương Tông, y vẫn luôn cố gắng tiềm tu, cố gắng vì một ngày mai có thể có một khuy đường lớn. Y sao có thể là 1 yêu tu được? Tinh cầu là cái gì? Sao y lại biết được cái từ tinh cầu này?
Trong trí nhớ y giống như đã bị nhiều ra thêm vài thứ, lại giống như đã thiếu đi vài thứ.
Thanh Dương quyết định không đi để ý này đó nữa, nói không chừng này chính là giấc mộng Nam Kha, vừa tỉnh dậy, cái gì đều không nhớ rõ.
Tinh cầu này đại bộ phận đất đai đều rất hoang vu, khí hậu cũng thực ác liệt, có rất ít khu vực thích hợp cho con người sinh tồn. Và sản lượng lương thực hàng năm cũng cực thấp, thức ăn năm nay ít hơn năm trước, dần dần cả động thực vật đều xảy ra biến dị.
Nơi thích hợp cho nhân loại cư trú thì cũng thích hợp cho dã thú hung mãnh sinh trưởng. Dã thú tinh cầu này không ôn hòa như dã thú trên trái đất, cho dù là dã thú kém cỏi nhất thì uy thế cũng phải như lão hổ trên trái đất rồi, nếu chẳng may gặp phải dã thú cường đại thì có khi mấy chục người cũng không phải đối thủ của nó.
Tài nguyên thiếu thốn, con người lại không có thiết bị khai phá tiên tiến, dần dần khoa học không phát triển mạnh lên được, nguồn sinh lực đều tập trung trong tay 1 số người còn đại đa số những người còn lại đều sống như con người thời nguyên thủy.
Hoàn cảnh ác liệt, dã thú hung mãnh, thực vật khó có thể ăn được, quần áo không có khả năng giữ ấm, sinh hoạt của mỗi người có thể nói là đang giành giật sự sống lấy từng ngày.
Mà hoàn cảnh sinh tồn càng ác liệt thì tín ngưỡng lại càng phát triển, nếu không mọi người sẽ không có điểm tựa gì để níu kéo hy vọng sống sót. Chậm rãi, bởi vì địa cầu bị hủy diệt mà các tổ chức tôn giáo từng biến mất nay lại hội tụ cùng một chỗ, hợp thành một tân giáo lí mới, bọn họ dẫn đường cho mọi người, chỉ dẫn mọi người tích cực hướng về phía trước, vì sinh hoạt mà cố gắng. Sau khi tôn giáo được sinh ra, oán hận của con người dần dần giảm xuống,tầng lớp cao tầng cũng vui vẻ khi thấy tình huống này phát sinh, tôn giáo cùng chính trị kết hợp lại 1 cách hoàn mỹ mà mọi người sống trong hoàn cảnh gian khổ cũng cố gắng nỗ lực vì 1 tương lai tốt đẹp hơn.
Có phân tất có hợp, vì lợi ích chung, huyết hải thâm cừu cũng có thể biến thành sinh tử chi giao; nếu lợi ích đối chọi nhau, cốt nhục huyết thống cũng có thể trở mặt thành thù.
Không biết là do vấn đề về tín ngưỡng hay còn lý do nào khác mà những người một lòng kính dâng thần nhân sẽ có được lực lượng đặc biệt, không cường đại nhưng đủ để ngăn cản dã thú, tôn giáo gọi đây là tín ngưỡng lực, cũng lấy điều này để cổ vũ mọi người tín thần. Mà thật sự những người toàn tâm toàn ý thờ phụng thần minh cư nhiên lại có được lực lượng, vì thế dần dần vị thế của thần linh trong xã hội đã vượt qua giai cấp thống trị.
Để chống lại loại lực lượng thần bí này 1 kế hoạch “Cứu vớt nhân loại” âm thầm bắt đầu được tiến hành. Ban đầu chỉ có 1 số ít người trong quân đội mất tích, rồi tới người thường mất tích, sau đó là hài tử mất tích. Càng ngày càng có nhiều người mất tích, mọi người chỉ có thể khẩn cầu thượng thiên cho bọn họ một địa phương an toàn có thể ẩn thân.
Một hồi thực nghiệm hay nói cách khác là một kế hoạch, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, chỉ cần thành công, thì sau đó lịch sử cũng chỉ còn lại những ghi chép huy hoàng về nó, tất cả những đen tốt ẩn dấu sau nó đề sẽ bị che đậy lại, không ai biết đến.
Rồi cuối cùng cũng có một dị năng giả được sinh ra trong phòng thí nghiệm, 1 vài nhà khoa học điên cuồng nắm giữ gen khóa bí mật của nhân loại, lợi dụng 1 vài biện pháp đặc biệt để kích hoạt dị năng trong nội thể con người. Dị năng giả cường đại hơn người thường rất nhiều, họ theo đuổi lực lượng, tâm tình không hướng về thần và lực lượng của bọn họ cũng ẩn ẩn bị tín ngưỡng lực áp chế. Dần dần tổng đàn tôn giáo cũng nhận ra được điều mà tầng lớp cao tầng đang làm, giữa họ sinh ra mâu thuẫn, bọn họ bắt đầu hô hào mọi người theo đuổi bản tâm của chính mình, rời bỏ mọi trói buộc, Cuối cùng chính giáo trong mắt tầng lớp cao tầng đã biến thành tà giáo.
Mà lực lượng tà giáo rất cường đại, lúc đó giai cấp thống trị tạm thời không nắm chắc rằng liệu họ có khả năng hoàn toàn tiêu diệt tà giáo hay không, nên bọn họ càng thêm dóc sức theo đuổi nghiên cứu khoa học.
Bất chấp phí tổn, bất chấp hậu quả làm các thực nghiệm, rốt cục xuất hiện dị năng giả đầu tiên có thể đưa lực lượng dị năng của mình điều khiển cơ giáp, lần đầu tiên khoa học chiến thắng tôn giáo.
Thanh Dương nhìn câu chuyện xảy ra như đang lật giở 1 cuốn sách, mấy trăm năm mà chỉ cần lướt qua trong giây lát.
Dựa vào dị năng, dựa vào lực lượng cơ giáp, sinh hoạt của người dân dần dần trở nên tốt đẹp hơn. Mà con người, tổng thể lại là 1 sinh vật rất dễ quên, bọn họ chỉ biết nhớ tới cứu thế chủ hiện tại, cứ như vậy, dị năng giả được tôn sùng, mà thần thì bị mọi người quên đi.
Bất quá, vẫn có một số người tin tưởng vững chắc với tôn giáo của bọn họ, với thần minh của bọn họ, với thứ mà bọn họ hướng tới. lực lượng của những người này cũng không ngừng biến cường, như việc cho dù nhân số càng ngày càng ít, nhưng cũng có thể tính là một cỗ lực lượng cường đại.
Hai cỗ thế lực trên một cái tinh cầu không ngừng xảy ra xung đột, lại đều chưa từng chân chính xé rách mặt với nhau, mà hoàn cảnh sống trên tinh cầu càng ngày càng kém hơn, bọn họ cần tìm 1 nơi định cư mới. Dưới hoàn cảnh sống ác liệt áp bức như vậy, cho dù giữa 2 thế lực đã sinh ra hiềm khích như thế nào thì bọn họ cũng vẫn cần phải hợp tác như lúc trước.
Dị năng giả điều khiển cơ giáp liều mạng tìm kiếm tinh cầu mới thích hợp với sinh hoạt của con người, mà tín ngưỡng giả cũng cầu xin thần minh chỉ thị mỗi ngày.
Cứ như vậy mấy trăm năm vội vàng trôi qua, có lẽ thật sự họ được lão thiên che trở, rốt cuộc dị năng giả tiên đoán đầu tiên đã xuất hiện.
Hắn là một tín ngưỡng giả, từ nhỏ đã kiên định tin tưởng rằng thời gian hữu thần tồn tại, tin tưởng một ngày nào đó mọi người sẽ nhận được cứu chuộc. Chậm rãi, hắn phát hiện mình thường xuyên mơ 1 vài giấc mộng kỳ quái, trong giấc mộng là một tinh hệ xinh đẹp, mỗi hành tinh trong tinh hệ đều cực kỳ chói mắt, bao phủ mỗi hành tinh là những mảng màu lục sắc cực kỳ xinh đẹp.
Ban đầu khi hắn kể cho mọi người chuyện này, mọi người chỉ cho là hắn vui đùa, mà sau đó hắn cũng càng ngày càng cố chấp, cử chỉ càng ngày càng kỳ quái, mọi người đều nói hắn là kẻ điên.
Không có ai tin tưởng lời hắn nói, dưới tình thế cấp bách, hắn ly khai nơi mình thờ phụng thần để đi tìm kiếm đáp án.
Một người như vậy, giai cấp thống trị cũng không để ý nhiều, hắn chỉ có thể bước từng bước nhỏ nhoi tìm kiếm cõi niết bàn trong mộng của mình, rốt cục dưới sự trợ giúp của bằng hữu,trong bản đồ tinh hệ mờ mịt kia, hắn phát hiện ra 1 hành tinh cực kỳ xinh đẹp.
Hắn cao giọng gọi nơi này chính là nhà của chúng ta, chúng ta có thể yên tâm sinh sống ở nơi này! Nhưng mà không có người tin hắn, 1 kẻ điên cuồng như vậy, ai lại tin chứ.
Thẳng đến lúc hắn sắp sửa xuống mồ, mới có một người anh em kết nghĩa vi phạm mệnh lệnh thượng cấp, một mình điều khiển cơ giáp đi cái tinh hệ kia. Trải qua vô số kiếp nạn, người kia trở lại mang về 1 loài hoa không biết tên đặt trước mộ” kẻ điên”.
Nhân loại, rốt cục tìm được hy vọng mới, mà hy vọng này, là được dị năng giả phát hiện.
Tôn giáo cảm thấy địa vị của bọn họ bị uy hiếp, rõ ràng là những kẻ ti bỉ không tin phụng thần lại lợi dụng nhân loại làm thí nghiệm, làm sao có thể phát hiện ra tân tinh cầu cơ chứ? Đó là do “ kẻ điên” bị bọn họ trục xuất tìm ra
Vì thế trong khi mọi người vui mừng khôn xiết chuẩn bị rời khỏi tinh cầu này để theo đuổi hy vọng mới thì tôn giáo lại kích động nhân loại phải tin tưởng chỉ thị của thần minh, chỉ cần ở tại chỗ chờ đợi, thần nhất định sẽ tới cứu bọn họ.
Hành động như vậy khiến mâu thuẫn giữa 2 thế lực tăng cao, giai cấp thống trị rốt cuộc không thể nào nhẫn nại thêm nữa, họ phái đội ngũ bí mật. Trong vòng vài giờ đã loạt bỏ toàn bộ nhân sĩ thờ phụng tôn giáo đến một tia tiếng gió cũng không tiết lộ ra.
Tín ngưỡng giả không thể tin được, vì sao? Vì sao mà bọn họ lại bị dị năng giả giết chết 1 cách đơn giản như vậy? là bởi vì cơ giáp sao? Là bởi vì cái gọi là khoa học kỹ thuật sao?
Bọn họ hận, bọn họ oán, máu tươi mấy vạn người nhiễm hồng đại địa, oán niệm mấy vạn người hướng về tầng lớp cao tầng của liên minh.
Vì thế, bốn đại gia tộc liền vì liên minh mà hy sinh, bọn họ dùng thân thể của chính mình dùng số mệnh gia tộc mình phong ấn lại oán khí cường địa này, ngàn năm vạn năm bảo hộ liên minh.
Tình huống lúc đó thật sự không thể cứu vãn sao? Nhất định phải tàn nhẫn giết hại từng đó người sao?
Đương nhiên là không. Tầng lớp cao tầng xuống tay bởi vì bọn họ không muốn thấy dưới mí mắt mình còn có 1 thế lực lớn mạnh như vậy, bọn họ phải đem quyền lực nắm thật chặt ở lòng bàn tay.
Thanh Dương bị đưa đến hiện trường vụ thảm sát.
Mặc kệ là vì lý do gì, mặc kệ mục đích là gì, đây đều là một hồi giết chóc vô nhân tính. Dị năng giả chỉ chấp hành mệnh lệnh, nhưng bọn họ cũng là đao phủ, tàn sát đồng bào của mình, lợi dụng kết quả khoa học trong tay để tàn sát mọi người, đến 1 hài tử nhỏ tuổi cũng không tha. ( vụ thảm sát thiên an môn a)
Tận mắt Thanh Dương nhìn thấy một đám hài tử được các trưởng lão trong tôn giáo cố gắng che giấu. Mà trong đám hài tử đó có 1 người, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cơ giáp nhuộm đầy máu tươi, oán niệm mọc lan tràn, không thể tín phụng thần, tâm đã nhập ma đạo.
Sau 1 hồi chết chóc, tất cả mọi người rời khỏi tinh cầu, bắt đầu 1 cuộc sống sinh hoạt mới, 1 cuộc sống hạnh phúc. Còn những đứa trẻ được cứu kia phải lưu lại tinh cầu hoang vu này, cố gắng gian nan sống sót, cuối cùng, chỉ còn lại 1 đứa nhỏ, mà hắn cũng bị vô số loại bệnh tật, sinh mệnh dường như đã đến hồi kết thúc.
Thanh Dương tinh tường cảm nhận được nỗi oán hận của hắn, sát ý của hắn đối với tầng lớp cao tầng của liên minh, hận ý của hắn với thứ gọi là khoa học.
Oán niệm của hắn khiến trước khi chết đã lâm vào 1 giấc ngủ say, 1 giấc ngủ ba ngàn năm.
Mà 100 năm trước, trước khi Thanh Dương đến thế giới này, đứa bé đó tỉnh, trở thành 1 ma tộc.
Không phải người tu ma, mà là Ma tộc.
Người tu ma vẫn là nhân loại, chỉ là phương pháp tu luyện khác với người tu chân, người tu chân lấy “Tâm” là chủ, mà người tu ma chỉ cầu lực lượng, không cầu đạo tâm tình giới, nếu đạo tâm không vững lại bị lực lượng chi phối sẽ nhập ma đạo, khó có thể tìm hiểu Thiên Đạo, phi thăng thành thánh.
Nhưng Ma tộc, sinh ra đã là ma, tương phản với tiên giới, là chủng tộc khát máu thích chết chóc, hoàn toàn không phải nhân loại.
Hài tử kia bị oán niệm ăn mòn, thân thể ngủ 1 giấc 3 ngàn năm cũng không thể giảm bớt cừu hận, nên đã thành ma.
Hận ý trần đầy, tâm không cam. Kỳ thật hiện giờ hắn cũng không rõ mục đích lúc ban đầu của mình là gì, hắn chỉ nhớ rõ hắn hận liên minh, hắn muốn xóa bỏ khoa học kỹ thuật, muốn hủy diệt phồn vinh hiện nay của nhân loại.
Vì thế hắn dựa vào bản năng đi nơi đáng sợ nhất hắc ám nhất tối tăm nhất vũ trụ hiện nay - nại mạn tinh hệ, nơi đó, ma khí hoành hành, giống như là cửa khẩu giữa nhân giới và ma giới, tràn ngập 1 cảm giác dễ chịu.
Hay là…
Một ý tưởng xẹt qua trong óc Thanh Dương, y còn chưa kịp bắt lấy, lại nghe thấy một thanh âm nói: “Ngươi rốt cục nghe được thanh âm của ta.”
Thanh Dương sửng sốt, muốn tìm tới nơi thanh âm phát ra nhưng thủy chung không thể tìm được. Thanh âm giống như đang vang lên trong tâm trí hắn, lại giống như quanh quẩn trên toàn bộ tinh cầu này.
“Không cần tìm nữa, ta đang ở trong mộng của ngươi, trong mộng ta hiện hữu ở khắp mọi nơi.” Thanh âm xa xưa, người có thanh âm như vậy, nhất định là người có đại ý chí, đáng tiếc thanh âm này thủy chung mang theo một tia mê võng, chứng minh người này vẫn còn một chút tiếc nuối ở bên trong.
“Thiếu Dương Tông đại đạo môn, Thanh Dương.” Thanh Dương tự giới thiệu, “Nhữ là người nào?”
“Thiếu Dương Tông? Đại đạo môn?” Thanh âm mang theo nghi hoặc, “Ta cũng không biết cái chỗ này, ta chỉ là biết, ngươi trở về thế giới này, cho chúng ta 1 tia hi vọng cuối cùng.”
“Thiệt nhiều năm trước kia ta đã nhìn thấy mạt lộ của nơi đây, nhưng trong mạt lộ này còn mang theo một tia sinh cơ, thẳng đến khi ngươi tới, ta mới hiểu được sinh cơ này từ đâu mà đến”
Đầu óc Thanh Dương có chút lơ mơ, lại không biết người này là địch hay là bạn, chỉ có thể cảnh giác đặt câu hỏi: “Đạo hữu thỉnh không cần cố làm ra vẻ huyền bí, mặc dù Thanh Dương bất quá chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng ta cũng biết thế nào là trái là phải. Không bằng đạo hữu đem những suy nghĩ trong lòng ra nói cùng tại hạ, nếu không vi phạm chính đạo, không vi phạm thiên ý, Thanh Dương nhất định dốc hết khả năng.”
“Ha hả, ” trong thanh âm dẫn theo một tia chế nhạo, “Ngươi như bây ngược lại không giống bình thường, thật không nghĩ tới chính là chỉ thay đổi một cái thân thể, tính cách lại khác xa như vậy.”
“Như thế nào là thay đổi? Đạo hữu xin đừng cố gắng làm ra vẻ huyền bí thêm nữa, đừng trách Thanh Dương không khách khí!” Nói xong liền muốn phóng pháp bảo của mình, ai biết trong cơ thể rỗng tuếch, pháp bảo trong đan điền cũng không biết chạy đi nơi nào đi.
“Ngươi trước bình tĩnh một chút, hãy nghe ta nói.” Thanh âm thấy Thanh Dương nổi giận, rốt cục không tiếp tục thừa nước đục thả câu, bắt đầu nói đến chính sự.
“Có lẽ hiện tại ngươi không nhớ rõ vì sao mình lại có mặt ở đây, đương nhiên ta cũng không biết vì sao ngươi lại đến từ 1 thế giới khác, nhưng sau này khi ngươi thức tỉnh, ngươi tự nhiên sẽ nhớ tới, ta cũng không muốn nói nhiều.”
“Sau trận chiến ba ngàn năm trước, tín ngưỡng hoàn toàn bị diệt, trên thế giới không còn người nào tiếp tục tín thần, khoa học chiếm cứ địa vị chủ đạo, sinh hoạt của mọi người càng ngày càng tốt. Ta cho rằng đó cũng không phải chuyện xấu, chính là một lần tranh đấu trong lịch sử mà thôi, người thắng làm vua, người thua làm giặc. Mặc kệ việc đó có bao nhiêu tàn nhẫn, đã qua ba ngàn năm, đâu còn gì để so đo.”
“Nhưng ta không ngờ được là hồi thảm sát ba ngàn năm trước lại dẫn tới sự chú ý của ma tộc, bọn họ phát hiện thế giới này, cũng muốn chiếm lĩnh nơi này. Lúc ấy sinh hoạt của nhân loại nơi đây tương đối gian khổ, nhân khẩu cũng rất ít, Ma tộc vẫn chưa để ý đến nên chỉ để lại một quân cờ ở trong này. Ai biết ba ngàn năm sau, nhân loại lại phát triển lớn mạnh một cách bất khả tư nghị như vậy, Ma tộc xác định tài nguyên thế giới này phong phú, liền dâng lên ý muốn cướp đoạt.”
“Bọn họ lợi dụng cừu hận của quân cờ kia, mưu toan lợi dụng oán khí ba ngàn năm trước để mở ra cánh cửa giữa 2 thế giới rồi chiếm cứ thế giới này. Thế giới này nếu bị Ma tộc chiếm lĩnh, đây mới thực sự là nhân gian địa ngục, không ai có thể thoát được trường hạo kiếp này, lịch sử của nhân loại cũng chỉ có thể viết đến nơi đây.”
“thời điểm ta biết đến việc này, thậm chí ta cũng không rõ ràng lắm cái gì được gọi là Ma tộc, cái gì gọi là cánh cửa giữa 2 thế giới, lại càng không rõ hậu quả là gì, ta chỉ ẩn ẩn cảm nhận thấy được chuyện này rất nguy hiểm. Chỉ có thể chờ, chờ đáp án đến.”
“Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục có một ngày gặp được ngươi. Ngươi tới thế giới này, nơi đây vốn là tử cục rốt cuộc lại xuất hiện một con đường sống. Ta nhìn thấy đạo quang mang kia đã muốn kêu gọi ngươi, muốn nói cho ngươi chân tướng, nhưng ngươi lại không nghe được thanh âm của ta.”
Lời hắn nói hơn phân nửa Thanh Dương đều nghe không hiểu, y thậm chí không nhớ rõ tại sao mình lại đến một thế giới lạ lẫm. Rõ ràng y là đệ tử đại đạo môn, tại sao lại có thể bị cuốn vào vận mệnh của 1 thế giới chứ? Cũng may Thanh Dương biết bây giờ mình vẫn ở trong mơ, người này dùng cách đi vào giấc mộng để liên hệ với mình, nếu không y đã tìm mọi cách để bắt lấy người này rồi hỏi cách trở về đại đạo môn.
“Vì sao trước đây ta không nghe được thanh âm của ngươi, hiện tại lại có thể nghe được?”
“Bởi vì ngay từ đầu ngươi không phải người của thế giới này, tồn vong của thế giới này không quan hệ tới ngươi, mắt của ngươi, lòng của ngươi đều đã bị phong bế, vô luận cố gắng như thế nào đều không thể đem ngươi kéo vào giấc mộng này. Chỉ khi nào ngươi chân chính dung nhập vào thế giới này, chân tâm thực lòng vì thế giới này lao tâm lao lực, thanh âm của ta mới có thể truyền đến trong lòng ngươi.”
Ngay từ lúc ban đầu, thân thể Thanh Dương tẫn hủy, chỉ có thể cuộn mình trong lòng 1 khế ước thú đáng thương kéo dài hơi tàn, nên căn bản y không có 1 tia hảo cảm với thế giới này. Khi đó y mê mang sống qua ngày, mỗi ngày dựa theo thói quen sinh hoạt của khế ước thú, bị động tiếp thu chiếu cố của Dịch Trạch, đem mình ngăn cách với thế giới.
Còn sau khi y tu thành hình người, bởi vì sự cố chấp và chiếu cố của Dịch Trạch, Thanh Dương mới muốn kết bạn với người này. Khi đó thế giới cảm quan của Thanh Dương đã thoáng thay đổi một chút, ít nhất có một người đáng giá để y tưởng niệm. Nhưng y vẫn bài xích thế giới như trước, chỉ là trong lòng y có thêm một Dịch Trạch mà thôi.
Nhưng sau đó, y lại vì muốn tiếp cận với Dịch Trạch mà chuyển vào Đại học St.Tres, bắt đầu kiếp sống học sinh, nhận thức Hứa Chí Viễn, đổng toàn, thế giới của y không chỉ còn có riêng 1 mình Dịch Trạch, ràng buộc của y với liên minh cũng dần nhiều lên. Bất quá, Thanh Dương vẫn không nghĩ mình là người của thế giới này, y vẫn muốn đi về, cho nên y đáp ứng Dịch Trạch sẽ bồi hắn hai trăm năm, mà không phải là bồi hắn bạc đầu giai lão.
Rồi đến khi phân phân hợp hợp vì hắc động, y tưởng niệm Dịch Trạch, ái niệm Dịch Trạch, bởi vì hắn mà buông tha cơ hội trở lại đại đạo môn, y bắt đầu chủ động bước vào các sinh hoạt của Dịch Trạch, giúp hắn đạt thành nguyện vọng. Một khắc kia, Thanh Dương chân chân chính chính bắt đầu dung nhập vào thế giới này, một phần đi vào thế giới.
Nhưng mà này cũng không đại biểu rằng y đã hoàn toàn tiếp nhận thế giới, cho nên y vẫn không nghe được thanh âm của người kia.
Rồi đến khi y phát hiện tung tích của Ma tộc, phát hiện bí mật ba ngàn năm trước, rồi vì an nguy Dịch Trạch mà muốn giải quyết chuyện này, Thanh Dương mới tính là hoàn toàn đem chính mình trở thành một phần tử của liên minh.
Mà đêm qua, khi y liên lạc với hồng hồ tử, lần đầu tiên y bắt đầu nhớ tới 1 người, không phải vì người đó có quan hệ với Dịch Trạch, lần đầu tiên y chân tâm muốn trợ giúp người khác. Jack, phương diêu, bất quá họ chỉ là một vài tiểu nhân vật, Dịch Trạch căn bản không nhận thức bọn họ, nhưng bọn họ là bằng hữu của Thanh Dương, cũng là ràng buộc của thế giới này đối với Thanh Dương.
Đến tận lúc đó, Thanh Dương rốt cục trở thành một phần tử của thế giới này, rốt cục nghe được kêu gọi của thế giới này.
Bất quá như vậy, khi đang ở trong mộng Thanh Dương cũng không nhớ rõ. Nhưng cho dù không nhớ rõ, y vẫn mơ hồ có chút cảm giác, trong tiềm thức tin tưởng lời người nọ nói.
“vậy theo ngươi, ta nên làm như thế nào mới có thể giúp thế giới này không rơi vào mạt lộ? Ngăn cản gien khóa mở ra? Ngăn cản Ma tộc lợi dụng oán niệm mở ra cánh cửa ở nại mạn tinh hệ?” Thanh Dương hỏi lại sau khi nghe người nọ giảng xong.
“Không!” Thanh âm kiên định cự tuyệt, “Những cách đó không giải quyết được tận gốc vấn đề, nếu còn cố áp chế oán niệm xuống, chỉ sợ sau này nó sẽ càng thêm đáng sợ, Ma tộc vĩnh viễn sẽ không hết hy vọng. Phải giải phóng chúng nó, hóa giải oán niệm, đem lực lượng đó một lần nữa biến thành tín ngưỡng lực, bổ khuyết khe không gian mới có thể khiến Ma tộc hết hy vọng.”
“Ta…” Thanh Dương muốn nói thực lực của ta mỏng manh, căn bản không có biện pháp hóa giải oán niệm nhiều năm như vậy, lại bị thanh âm kia đánh gãy.
“Ta đã chống đỡ ba ngàn năm, ta đã kiệt sức sắp sửa biến mất. Ngươi bảo quản nó, ta tin ngươi nhất định sẽ có biện pháp!” Thanh âm kia đột nhiên trở nên mỏng manh sau đó 1 đồ vật sáng lên rơi vào trong ngực Thanh Dương.
Thanh Dương tiếp được quang đoàn, lập tức nói: “ta cần làm gì để thoát khỏi ảo ảnh này?”
“Tìm… Về… Bản tâm… Có thể…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, rốt cục tiêu tán ở trong không khí.
Tìm bản tâm? Thanh Dương nhìn ngắm quang đoàn trong tay, quang đoàn hơi hơi tỏa sáng, chậm rãi biến dài, hóa thành một trường kiếm. Kiếm phong dày đặc khiến người ta khiếp sợ; kiếm quang chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng; thân kiếm trong như gương, ánh lên diện mạo chân thật của con người.
Trường kiếm dừng ở trong tay Thanh Dương, trong như gương thân kiếm chiếu ra ảnh ngược của Thanh Dương, cũng không phải bản nhân Thanh Dương, mà là một nam tử anh tuấn lãnh tĩnh, nhìn thấy y lại – lộ ra ôn nhu tươi cười.
yết hầu Thanh Dương giống như bị ngăn chặn, cái tên miêu tả sinh động khắc vào trong lòng —— Dịch Trạch!
Nãi báo mềm nhũn từ trên giường bò lên, nhìn xung quanh mọi nơi một phen, không phát hiện Dịch Trạch, trước ngực lại nhiều một cái hoa tai, hoa tai là một thanh kiếm, mặt trên có khắc hai chữ “Kính thủy”.