Thẩm Á Thiên rất thích mèo, hơn nữa cái loại mèo càng ngạo kiều thì y càng thích, nếu như là 1 con mèo thuần trắng không chút tạp sắc thì lại càng hoàn mĩ hơn a. Bình thường y sẽ chọn 1 vài con mèo có tính tình đặc biệt cổ quái mang về nhà nuôi dưỡng, loại không thích y ôm ấp vuốt ve, chỉ cần y đụng chạm chúng cũng sẽ nhe răng lộ trảo đặc biệt hung dữ. Sau đó, khi những sủng vật này đã bị y thuần phục, meo meo chạy tới cọ sát làm nũng y thì y lại không còn thích chúng nữa, có thể sẽ đem chúng tặng cho người khác hoặc bán chúng ra ngoài.
Người như thế, nói tốt thì đó là người thích khiêu chiến thử thách khó khăn; nói khó nghe thì chính là tiện! Với những người như thế, nếu ngươi muốn thu phục hắn thì ngươi phải ở mặt ngoài thì không thèm để ý chút nào đến hắn, bày ra một bộ dạng vì ngươi muốn ở bên cạnh ta đến chết nên ta mới miễn cưỡng nhìn đến ngươi. Dù quan tâm đến đâu cũng không thể lộ ra biểu tình mình quan tâm đến hắn, rõ ràng là mình đưa cho hắn thứ mà mình đã hao hết tâm tư và sức lực để làm ra nhưng lúc đưa vẫn phải tỏ vẻ ta không cần đến mấy thứ rác rưởi này, vì thấy ngươi sống chết đòi nó nên mới cho ngươi.
Thật sự là quá tiện a? Vấn đề này Ngải tư cách suy nghĩ đau đầu nhức óc những vẫn không thể hiểu nổi, hắn lại càng không thể hiểu nổi tại sao mình còn tiện hơn cả loại tiện nhân này, thấy thế mà vẫn còn cố tình chạy theo quan tâm kẻ kia.
Làm một thủ lĩnh tinh tế hải tặc, kẻ đã đả bại 1 thủ lĩnh cường đại như hồng hồ tử, ngải tư cách đặc biệt được rất nhiều thủ hạ sùng bái tín ngưỡng cũng giống như hồng hồ tử năm đó vậy. Trên thực tế hắn cũng là bị hồng hồ tử nhặt về rồi nuôi lớn, trong suy nghĩ của mọi người, hắn cũng như Hồng Hồ tử là 1 kẻ tâm ngoan thủ lạt.
Phàm là người đều có nhược điểm, nhược điểm của ngải tư cách chính là hắn không muốn thấy Thẩm Á Thiên lộ ra biểu tình khó chịu gì. Vừa thấy Thẩm Á Thiên lộ ra chút khó chịu là hắn chỉ hận không thể móc tâm mình ra đặt trước mặt Thẩm Á Thiên tùy ý người ta dẫm đạp để giải tỏa tâm tình, bị dẫm đạp đến đau đớn huyết lệ ròng ròng còn rụt rè nhẹ nhàng hỏi 1 câu: “Người dẫm đạp có thoải mái không? Tâm tình có tốt hơn chút nào không?”
Đương nhiên, những suy nghĩ trên chỉ đặc biệt sôi sục trong nội tâm ngải tư cách thôi chứ ở mặt ngoài hắn vẫn là một hải tặc lãnh huyết vô tình, nếu không hắn cũng không có khả năng để Thẩm Á Thiên ở bên cạnh hắn hơn mười năm nay, mà mười năm này hắn đã trộm bắt cóc không ít mèo mà Thẩm Á Thiên không còn cần nữa! Sau đó đem thả trong biệt thự trên tinh hệ α của hắn, nơi đó giờ đã thành ngôi nhà của mèo a, trong phạm vi ngàn dặm xung quanh cũng không có tiểu động vật lớn nhỏ nào cả, tất cả đều đã bị đám mèo hoang nuôi thả kia ăn sạch.
Tiện nhân a! Hắn so tiện nhân còn tiện hơn a!
Này không, mấy ngày hôm trước Thẩm Á Thiên lại ném đi 1 con mèo, từ sáng tới tối ngồi nhìn vệ tinh nhân tạo của tinh hệ β trầm ngâm 1 bộ đối nguyệt sầu tư, ý là trời đất bao la, cư nhiên lại tìm không được một con mèo tri kỷ!
Bởi vì việc này, ngải tư cách đã đặc phái người nơi nơi đi tìm cái loại mèo hung ác quái gở nhất, tốt nhất có thể đem lệ hổ (khế ước thú cấp 8) biến đổi gien thành mèo đưa đến trước mặt Thẩm Á Thiên.
Tin này vừa rơi vào tai Hồng Hồ Tử thì hắn đã nghĩ đến Thanh Dương, vừa vặn lúc này Thanh Dương lại chui đầu vô lưới. Vì thế Hồng hồ tử có trình độ văn hóa không cao tỏ vẻ, thì ra chuyện “ thủ gốc cây đãi heo “ cư nhiên là có thật ( tương ứng với há miệng chờ sung), thật sự có loại mèo ngốc giống heo a. Ách… Thủ gốc cây đãi heo đúng không? Là heo hay mèo a? Kệ, dù sao cũng đều là động vật có vú, ý tứ cũng không khác gì nhau.
Cứ như vậy, đám hải tặc lâu la tìm kiếm mèo đến ngày thứ sáu thì mang 1 cái lồng hợp kim siêu rắn chắc chạy về phía Ngải Tư cách.
“Đồ vô dụng!” Ngải tư cách dùng một cước đá bay thủ hạ, “Đây là cái quỷ gì?”
Thủ hạ hộc máu trở về nói: “Đây là mèo a!”
“Mắt ngươi bị chó tha rồi sao? Mẹ nó, cái này mà có thể gọi là mèo! Gấu mèo còn trắng hơn nó!” Lại đá một cước, tiếng xương gãy vang lên âm thanh phá lệ thanh thúy.
Nhóm Lâu la còn sót lại một người có sức lực, vội vàng chạy lại giải thích: “Đây là một con mèo trắng cực kỳ hung dữ, lúc thuộc hạ đuổi bắt, trong lúc chạy trốn nó bị rơi vào 1 vũng bùn còn bộ dạng chân chính của nó thuộc hạ đã chụp lại.”
Nói xong hắn vội vàng chiếu ảnh chụp lập thể lên, một cái tay đang xách tai 1 con mèo trắng xuất hiện trước mặt ngải tư cách, thân mình tròn vo cực kỳ thơ ngây, cho dù là người không yêu thích mèo cũng nhịn không được muốn sờ sờ mấy cái.
Sắc mặt Ngải tư cách tốt hơn 1 chút, liếc mắt nhìn con mèo bị bẩn kia, không đánh đập thủ hạ nữa mà ngồi trên ghế âm trầm nói: “Ta muốn loại mèo hung dữ một chút, bộ dạng này của nó vừa thấy đã biết là rất ngu ngốc.”
Loại mèo này vừa nhìn đã biết là cái loại ngoan ngoãn hiền lành, dù xinh đẹp đến đâu thì Thẩm Á Thiên cũng sẽ không thích.
Tên lâu la vừa bị đánh kia nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: “Thủ lĩnh, người có thấy lồng sắt này không? Đây là do chúng ta mất rất nhiều công sức và tài liệu để làm, là loại chuyên để bắt nhốt các dị năng giả. Con mèo này chính là một lệ hổ a, lực sát thương đặc biệt lớn, ai cũng không chạm vào được!”
Sắc mặt Ngải tư cách càng thêm tốt: “Kia mở lồng ra ta xem.”
sắc mặt Lâu la có chút cứng đờ: “Kia, uhm, thủ lĩnh..bọn ta bắt nó rất vất vả.”
“Ta còn không bắt được 1 con mèo sao? Nực cười, thả ra! Ta muốn xem nó có bao nhiêu hung dữ!”
Tên lâu la đành phải mở lồng sắt, con mèo bẩn thỉu lại tao nhã bước ra, giống như nữ vương đi dạo nhìn một vòng nhưng người chung quanh, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh đầu ngải tư cách làm một bộ như đang quan sát mọi người.
Vậy mà Ngải tư cách lại không nổi giận, hắn dùng một tay xách mèo xuống dưới, lại bị móng vuốt mèo hung hăng cong 1 cái, thoáng chốc trên mu bàn tay đã xuất hiện bốn vết máu.
Sau khi cào xong, mèo trắng nhảy xuống từ trên đầu hắn, nhảy đến trên bàn đối diện, nhìn thẳng hắn bằng 1 bộ dáng ngạo mạn.
Một con mèo thực bình tĩnh thực tao nhã nha, bình thường sẽ không đả thương người khác, nhưng cũng không thân cận, lực công kích thực cao, nếu sau khi tắm mà nó thực sự xinh đẹp như ảnh chụp, như vậy thật sự quá phù hợp với ý của hắn.
Ngải tư cách gật đầu khoát tay nói: “Bắt đi tắm rửa đi.”
Nhóm lâu la giáp ất bính thiếu chút nữa khóc lên, thủ lĩnh ngài không nên như vậy a, ngài đã đem tiểu tổ tông này ra phóng xuất thì chúng ta làm như thế nào để bắt nó trở về tắm rửa đây? Huống hồ có bắt được thì vị này sẽ để cho chúng ta tắm rửa cho nó sao?
Ai biết Ngải tư cách vừa nói ra lời này thì 2 lỗ tai mèo dựng đứng lên, liền mại tiểu toái chạy bộ đến vài cái lâu la trước mặt, đôi mắt nhỏ thần đảo qua, sau đó xoay người dùng mông đối với bọn họ, dài nhỏ cái đuôi tao nhã mà quơ.
“Ngài… Đây là muốn đi tắm rửa?” Lâu la giáp đã hiểu biết chút ít về mèo tuyết này cẩn thận dò hỏi.
Vậy mà còn mèo này cơ hồ đã thành tinh, lại còn gật đầu 1 cái khiến lâu la giáp có cảm giác như mình đang cùng nói chuyện với 1 con người.
Đi theo giáp ất bính vào phòng tắm, con mèo không cho ai chạm vào mình tự duỗi tiểu móng vuốt rảo bước tiến vào trong bồn tắm bắt đầu tắm rửa chậm rì rì. Xong việc rồi còn biết đứng trước quạt hong khô chờ bọn họ mở chốt mở quạt!
Này tuyệt đối không phải là mèo!
Sau đó bọn lâu la mang mèo con đến trước mặt Ngải Tư Cách lần thứ 2, nhãn tình đầu lĩnh hải tặc trẻ tuổi lập tức sáng lên, này… Như thế nào lại đáng yêu như vậy! Cả người trắng muốt, nhỏ xinh đáng yêu, sau khi hong khô xong toàn bộ lông mao đều bồng bềnh tựa như một cục bông nhỏ, khiến người ta hận không thể ôm nó vào trong ngực hung hăng cọ cọ một phen.
Sự thật chứng minh, sau 10 năm trộm nhặt lại mèo Thẩm Á Thiên vứt bỏ thì ngải tư cách cũng trở thành 1 kẻ mèo khống giống hệt Thẩm Á Thiên.
Nếu không thì mình nuôi cũng được! Ngải tư cách đặc biệt nghĩ như vậy.
–
Mèo con này không thể cứ thế ba ba đưa cho tiện nhân Thẩm Á Thiên kia, y nhất định sẽ nghĩ hảo tâm của mình thành lòng lang dạ thú, rồi sẽ dùng vẻ mặt đùa cợt mà nhìn mình, biến sự quan tâm của mình thành đòn roi quất tàn nhẫn lên tâm mình.
Ngải tư cách là 1 kẻ đặc biệt kiên nhẫn, đầu tiên hắn tùy ý thả mèo con ngốc trong phòng ngủ, cũng may mèo con cũng thực bình tĩnh, ngươi không trêu vào nó thì nó cũng rất an phận.
Sau đó hắn gọi phương diêu đến phòng ngủ của hắn. Phương diêu vốn là người ở hành tinh Dorset, mà hành tinh Dorset là nơi người Trung Quốc trên cổ địa cầu tập trung sinh sống, cũng giống như Thẩm Á Thiên đều là tóc đen hắc đồng, họ trước tên sau, bộ dạng nhỏ nhắn, trắng nõn không tái nhợt.
Phương Diêu bị ngải tư cách đặc biệt coi trọng mang về trong 1 lần đi cướp bóc, chủ yếu mang về là để chiếu cố ẩm thực và cuộc sống hàng ngày của Thẩm Á Thiên. Đừng nhìn Thẩm Á Thiên là 1 thiên tài khoa học, sinh hoạt của y thực sự hỏng bét, y không biết cách chiếu cố chính mình, nếu mặc kệ y, y sẽ coi thông tấn khí như bánh bích quy mà ăn luôn.
Bởi vì tai nạn trước đây mà liên minh có rất ít nữ nhân, ước chừng là tỉ lệ nam nữ là 30:1, rất nhiều nam nhân không phản kháng được mà bị bẻ cong, nhưng Thẩm Á Thiên lại là một kẻ thẳng đến không thể thẳng hơn, trừ phi ăn xuân dược, nếu không dù nam nhân dùng miệng khẩu giao cho y thì y cũng chỉ thấy ghê tởm muốn phun, chứ không có phản ứng gì.
Cho nên ngải tư cách chọn phương diêu - kẻ thoạt nhìn rất cẩn thận không phải nữ không thuần nam đến hầu hạ Thẩm Á Thiên, bình thường ở trên tinh tế hải tặc ngải tư cách cũng thực chiếu cố Phương diêu nếu không thì với thân hình nhỏ bé kia không biết phương diêu sẽ phải ăn bao nhiêu đau khổ. Đương nhiên, sau đó còn chiếu cố đến việc trên giường..việc này… Cũng coi như chiếu cố, nếu không phương diêu phải tìm ai để giải quyết nhu cầu sinh lý a!
Ngải tư cách là một nam nhân bình thường, cũng là 1 nam nhân không có tiết tháo, điểm ấy hắn giống hệt hồng hồ tử, tùy tiện coi trọng ai liền trực tiếp thượng. Phương diêu thực ủy khuất, nhưng mà tình thế bức bách, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hôm nay ngải tư cách lại tìm đến y, phương diêu cắn chặt răng, nguyền rủa ngải tư cách không đứng được, tốt nhất là bị bọn người phản loạn bắt lại luân, đến lúc đó y nhất định sẽ nếm thử hắn 1 lần. Dù nói như thế nào y cũng là 1 nam nhân thân cao 8 thước, không phải y chỉ thấp hơn ngải tư cách ba mươi cm sao, vậy mà hắn lúc nào cũng nói y gầy yếu, trời, đây là chiều cao tiêu chuẩn của người da vàng, hắn có biết không!
Mà phương diêu cũng không phải đèn cạn hết dầu, nếu có cơ hội y tuyệt đối sẽ thống khoái đâm ngải tư cách một đao. Về phần thần mã đam mỹ trong tiểu thuyết tạo ra tình cảm, muội ngươi a! Dù y bị Ngải Tư cách thao thành kẻ bán mông, không điểu sống không nổi, y cũng không cần phải lưu luyến con điểu tên kia a?
Phương diêu trong lòng oán thầm cáo biệt với Thẩm Á Thiên đang ngồi đối diện với vệ tinh nhân tạo đau buồn, trực tiếp đến phòng ngủ ngải tư cách. Thẩm Á Thiên không để ý tới hắn, phương diêu cũng không để ý. Thẩm Á Thiên không nghĩ tới chuyện ai cường bách ai, bởi vì trong mắt Thẩm Á Thiên, nam nữ đến tuổi cần phải đúng giờ phát tiết, chỉ là vận động pít-tông tối nguyên thủy mà thôi, cùng ai làm cũng vậy cả, chỉ cần không nhiễm bệnh không lạm giao, ai ai cũng đều không quan hệ.
Mặc dù Phương diêu và ngải tư cách quan hệ với nhau nhưng thực tế cũng không có tình cảm giao lưu gì hết, đến phòng ngủ liền cởi, cởi xong liền sờ, vừa sờ vừa gặm cắn, là gặm cắn, hoàn toàn không có hôn môi triền miên gì hết, đơn thuần chỉ là phát tiết thú / dục. Gặm cắn 1 lúc Ngải Tư Cách nắm đầu phương diêu hướng về chỗ phía dưới của mình: “Hôm nay khẩu giao cho ta.”
“Muốn thượng liền thượng đi, làm nhiều chuyện không đâu như vậy làm gì!” Phương diêu không nguyện ý nên giọng điệu nói chuyện không khỏi có chút cường ngạnh.
Trên mặt Ngải tư cách hiện lên một tia uấn giận, hắn dùng một tay áp chế phương diêu, trực tiếp đưa cái thứ cứng rắn của mình vào trong miệng Phương Diêu, dù sao phương diêu cũng không dám cắn.
Ngay thời điểm phương diêu cảm thấy vô cùng khuất nhục ngậm lại cái thứ đó, một Đoàn Đoàn mao lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vèo vèo bay qua, lợi trảo sáng ngời, lưu lại từng đạo vết máu lên đùi Ngải Tư Cách. Cái khoảng cách kia suýt chút nữa khiến cho ngải tư cách đoạn tử tuyệt tôn, khiến đầu lĩnh hải tặc cả kinh ra một thân mồ hôi lạnh.