Tinh Tế Tu Yêu

Chương 42: Nguy Cơ (Chung)

Lồng năng lượng không ngừng hấp thu năng lượng từ đường đạn đạo phản vật chất, vốn dĩ bán kính hình cầu của lồng năng lượng chỉ có 10 thước thì nay bán kính đó đã kéo dài ra gần 30 thước, vốn dĩ lồng năng lượng ổn đinh bao phủ bảo vệ mọi người thì nay lồng năng lượng thật lớn này không ngừng phát ra âm thanh, quang mang bắn ra 4 phía dường như sắp nổ mạnh.

Dịch Trạch mím môi, một bên khống chế hệ thống phòng ngự của cơ giáp, tránh cho năng lượng nguyên tử quấy nhiễu hắn, 1 bên thì cố gắng chống đỡ, toàn bộ tinh thần lực của hắn đều được dùng để duy trì lồng năng lượng.

Lúc này Trình Khải Á không thể giúp đỡ gì, đây không phải vẫn đề mà chỉ cần nhiều người là có thể giải quyết được, ngay từ lúc bắt đầu, năng lực của Dịch Trạch đã quyết định rằng lúc này không ai có thể giúp đỡ hắn. Hiện tại nếu muốn giúp đỡ thì trừ phi có ai đó có thể hóa giải một phần năng lượng trong lồng năng lượng để chia sẻ bớt gánh nặng với Dịch Trạch, còn hầu hết mọi người thì chỉ biết công kích để tạo ra thêm năng lượng thôi, lực lượng kia sẽ lại hấp thu và nhanh tiến đến trạng thái bão hòa hơn thì đúng là họa vô đơn chí.

Còn năm phút đồng hồ! Mạnh Hoài nện một quyền lên bàn điều khiển, rốt cuộc cái cơ giáp màu đen kia là cái gì? Vậy mà dưới tình huống như vậy vẫn còn có thể bảo vệ mấy người kia!

Mạnh Hoài bình tĩnh nhìn Hoa Thiên Vũ đang lao xuống chỗ hắn, từ lúc hắn bắt đầu sử dụng đạn đạo phản vật chất song xoắn ốc thì lúc nào hắn cũng không ngừng lo lắng, Hoa Thiên Vũ nhất định đã nhận ra hắn. Còn hắn, không chỉ trộm chiến hạm còn sử dụng 1 cách lãng phí loại vũ khí trân quý này, nhất định cũng sẽ bị người nơi đó phát hiện.

Nhớ tới thủ đoạn người nơi đó dùng cho kẻ phản bội, Mạnh Hoài không khỏi rùng mình một cái. Nếu như đằng nào cũng bị xử phạt vậy không bằng cứ đồng quy vu tận đi!

Mạnh Hoài nhấp môi dưới, thao tác chiến hạm liều mạng đánh vào lồng năng lượng kia!

Lồng năng lượng vốn đã rung lắc muốn nổ nay lại phải chịu thêm lực chấn động càng thêm nguy hiểm.

Dịch Trạch nhìn thấy trên chiến hạm có khắc hai chữ H. D khuôn mặt lập tức biến sắc, nếu không phải do Thanh Dương còn đang ở trong cơ giáp thì hắn nhất định sẽ ngay lập tức bỏ lại mọi người để lao ra khỏi lồng năng lượng, bắt người đang ngồi trong chiến hạm kia, xem đó là ai.

Hoa Thiên Vũ nhíu mày thật sâu, dấu hiệu kia…

Tất cả những người đứng trong lồng năng lượng đều muốn lao ra bắt tên đầu sỏ này, nhưng khi lực hấp dẫn của lỗ đen còn hoạt động thì họ không thể dời khỏi lồng năng lượng, đúng là không khác gì cá trong chậu cả. Dịch Trạch áp chế xúc động trong nội tâm, âm thầm tính toán thời gian. Theo hắn biết bằng vào kỹ thuật của trung tâm khoa học kỹ thuật H. D thì bọn chúng chỉ có thể khống chế không gian vặn vẹo trong tối đa nửa giờ, lúc này bọn họ đã chống đỡ được hơn hai mươi phút, chỉ cần cố thêm 1 chút nữa thôi.

Còn ba phút, lồng năng lượng dao động càng thêm mãnh liệt, Mạnh Hoài điều khiển chiến hạm tấn công lồng năng lượng, thúc dục toàn bộ năng lượng nguyên chống lại lực hấp dẫn của lỗ đen bay lên bầu trời sau đó lao nhanh xuống, lợi dụng lực kéo của lỗ đen để tăng sát thương với lồng năng lượng!

Với va đập lớn như vậy cho dù đối tượng là siêu hợp kim cường độ lớn nhất hiện nay cũng sẽ xuất hiện vết rách lớn huống chi đây chỉ là 1 lồng năng lượng không ổn định sắp nổ tung? Rốt cuộc Dịch Trạch không thể khống chế lồng năng lượng nữa chỉ có thể đồng thời bắn ra ba vòng năng lượng nhỏ kéo lấy cơ giáp của Hoa Thiên Vũ Trình Khải Á Hà Thành Hâm chuẩn bị sử dụng chức năng thuấn di của cơ giáp phệ thiên.

Bất quá hiện tại cơ giáp phệ thiên này chỉ là 1 bán thành phẩm thí nghiệm nên hắn cũng không biết hắn có thuấn di được khi kéo thêm mấy cơ giáp kia không, hơn nữa Hoa Thiên Tề còn chưa vào được cơ giáp nếu sử dụng thuấn di, có lẽ 2 người họ sẽ vĩnh viến biến mất trong vết rách không gian vặn vẹo này, cho nên từ đầu đến giờ Dịch Trạch không muốn sử dụng biện pháp nguy hiểm này. Nhưng mà hiện tại hắn không còn lựa chọn nào khác.

Đột nhiên có 1 bóng dáng màu trắng rớt khỏi cơ giáp, vững vàng đứng trên bề mặt lồng năng lượng, móng vuốt tứ chi dính sát vào lồng năng lượng, trên người nổi lên huyết quang. Phần năng lượng dư thừa của lồng năng lượng nhanh chóng chảy về phía bóng dáng màu trắng đó, tốc độ hấp thu còn nhanh hơn Dịch Trạch cả trăm lần.

Hơn 10s sau mọi người mới nhìn rõ hóa ra bóng dáng màu trắng kia chính là tiểu nãi báo -sủng vật của Dịch Trạch, năng lượng dần ôn hòa trở lại nhưng cơ thể tiểu nãi báo đã máu tươi đầm đìa.

Có 1 luồng năng lượng cực kỳ đáng sợ đang dần dần ăn mòn cơ thể Thanh Dương, loại năng lượng này cư nhiên lại có ý đồ muốn cắn nuốt yêu đan thôn tính cơ thể hắn, hai loại lực lượng va chạm trong cơ thể, tranh đoạt khối thân thể này. Ngắn ngủi vài giây mà Thanh Dương có cảm giác như cơ thể mình đã bị tiêu hủy rồi lại trùng sinh hàng ngàn, hàng vạn lần. Bất quá chỉ có một phút đồng hồ vậy mà hắn giống như đã luân hồi ngàn thế muôn đời, lặp lại tử vong thống khổ vô số lần.

“Thanh Dương!” Bên trong cơ giáp Dịch Trạch la lên đến tâm tê liệt phế


Thanh Dương của hắn, dưới sự bảo hộ của hắn, cư nhiên phải chịu đựng tình huống cực kỳ tàn ác này.

Dịch Trạch bỏ lại Hoa Thiên Tề và Phạm Tiên Thành, vọt xuống phía dưới đi cứu tiểu nãi báo của hắn. Nhưng lúc này, Mạnh Hoài lại thành công đưa lồng năng lượng va chạm vào không gian lỗ đen, mà nơi Thanh Dương nằm lại chính là nơi tiếp xúc.

Còn 5 giây! Mạnh Hoài tính toán thời gian với tốc độ di chuyển này, chỉ cần 5s nữa tất cả mọi người đều sẽ bị hút vào!

Đúng thời khắc này, tiểu nãi báo miễn cưỡng xoay người nâng tiểu chân trước, phóng ra một phần năng lượng vừa mới hấp thu tạo ra 1 màng chắn ngăn cản Dịch Trạch điều khiển cơ giáp lao xuống đấy.

Đôi mắt đen bóng tràn ngập thân thiết cùng dặn dò hiện hiện trên cơ thể máu tươi đầm đìa của tiểu nãi báo, trừ bỏ cặp kia ánh mắt, Dịch Trạch đâu còn nhìn ra bộ dáng ban đầu tiểu nãi báo của hắn đâu.

Hắn từng nhìn thấy nãi báo phát run vì yếu ớt, nhìn nãi báo thẹn thùng khi hắn thân mật, nhìn nãi báo cố chấp dán dính trên người hắn vì sợ nước, nhìn nãi báo vui vẻ chạy lên chạy xuống trên người hắn vì nghịch ngợm, nhìn nãi báo bày vẻ mặt hy sinh đồng ý cho hắn loạn cọ giữa 2 chân, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt cô đơn kia, giống như đôi mắt kia trong giây tiếp sẽ nhắm mắt lại vĩnh viễn rời khỏi.

“Thanh Dương ——”cánh tay cơ giáp điên cuồng đánh vào màng chắn, màng chắn vỡ vụn, hắn lao vội xuống lại phải trơ mắt trừng trừng nhìn thấy tiểu nãi báo bị cuốn vào lỗ đen – không gian đáng sợ nhất vũ trụ.

Dịch Trạch không chút do dự nhảy vào vậy mà nơi hắn chạm xuống lại chỉ là mặt đất rắn chắc của hành tinh này..lỗ đen đã biến mất..

Một giây, chỉ kém một giây là hắn có thể mãi mãi ở bên nãi báo của hắn.

Nãi báo, nãi báo của hắn, toàn bộ, toàn bộ tình cảm của hắn; Thanh Dương, Thanh Dương của hắn, Thanh Dương nói muốn bồi hắn thêm 2 trăm năm nữa.

Hắn lại một lần nữa, mất đi người trọng yếu nhất của mình.

“A ——” tinh cầu 1 lần nữa vang lên tiếng gào thét thống khổ.

Dịch Trạch quay đầu lại nhìn rồi bay thẳng về phía chiến hạm. Làn đen chợt lóe, chiến hạm vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, Mạnh Hoài bị công kích cả người toàn máu bắn ra ngoài.

Dịch Trạch nhảy ra khỏi cơ giáp dùng một tay xách hắn lên không chút lưu tình bóp nát xương cánh tay hắn!

Vốn dĩ Mạnh Hoài đã hôn mê nay phải chịu đau đớn thống khổ mà kêu một tiếng rồi tỉnh lại, hắn không kêu cứu, chỉ dùng một đôi mắt âm độc cùng ngoan lệ nhìn Dịch Trạch.

Dịch Trạch bất vi sở động, lạnh lùng nở 1 nụ cười, nụ cười kia khiến người cảm thấy giống như lưới hái của tử thần kề ngay cổ họng, lạnh như băng đâm vào da thịt.

Hắn ghé vào trước người Mạnh Hoài gằn từng tiếng: “Ngươi nếu có thể có được chiến hạm kia hẳn ngươi cũng biết thủ đoạn nơi đó dùng để tra tấn người chứ?”

Thần sắc Mạnh Hoài cương cứng một chút, Dịch Trạch lại tiếp tục nói: “Tuy từ trước tới giờ ta luôn khinh thường loại thủ đoạn đó, nhưng so với bất luận kẻ nào ta lại càng thấu hiểu cách để tăng hiệu quả của chúng, cách làm cho người ta cảm thấy thống khổ nhất.”


Lúc này những người khác vừa hạ cơ giáp nghe được những lời âm trầm mà Dịch Trạch nói toàn thân cứng ngắc, lại không có một người nào nói giúp Mạnh Hoài.

Chỉ có Trình Khải Á hồi tưởng lại 1 chút nói rằng: “Cái kia… báo tử, có lẽ sẽ không chết.”

Dịch Trạch mãnh liệt quay đầu lại nhìn chằm chằm Trình Khải Á, khiến Trình Khải Á không khỏi lui ra phía sau hai bước mới nói: “Ta… Ta cũng là đoán vậy, vừa rồi lúc hấp thu năng lượng tuy thân thể của hắn càng ngày càng kém, nhưng ta cảm giác, trên người hắn có 1 cỗ lực lượng kỳ quái mà lực lượng ấy lại càng ngày càng mạnh, nó giống với lực lượng khi mảnh sương trắng xuất hiện kia.”

Thanh Dương là yêu, tuy rằng hy vọng này thực xa vời, nhưng em ấy đã sống sót trên hành tinh B-17, có lẽ lần này em ấy cũng sẽ sống sót. Thậm chí em ấy còn không phải người của thế giới này người, em ấy đã từng nói em ấy từng có 1 lần thân thể tẫn hủy, sau đó mới mượn xác hoàn hồn lên thân thể nãi báo.

Chỉ cần linh hồn bất diệt, em ấy vẫn có thể sống sót Thanh Dương từng nói như.

Dịch Trạch chợt nhớ ra, hắn kéo mảnh điếu trụy trên cổ mình, cẩn thận xem xét.

Điếu trụy là do hắn tự tay điêu khắc trong lần đầu tiên hắn phải chia lìa với Thanh Dương, lúc Thanh Dương trở lại hắn định bỏ đi thì bị Thanh Dương ngăn cản. Thanh Dương nói đây là bảo ngọc tốt khó gặp được, mặt trên có thể phụ một tia thần niệm, hắn đem thần niệm bám vào trên bề mặt khối ngọc, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì khối ngọc sẽ có phản ứng, đây gọi là hồn ngọc.

Đây là phương pháp độc môn của đại đạo môn, chỉ cần đệ tử có tu vi thì đều có thể chế tác hồn ngọc cho chính mình, như vậy mới tính là đệ tử chánh thức của đại đạo môn. Hồn ngọc đặt ở nơi ở của chưởng môn, một khi xuất hiện nguy cơ thì chưởng môn có thể lập tức sai đệ tử đi cứu viện. Năm đó Thanh Đới xuyên qua tới dị thế, cũng là dựa vào hồn ngọc mới xác định được hắn an toàn. Nhưng lần này hắn bị ma khí quấn lấy nên hồn ngọc liền dâng lên một tia hắc khí, đến nay vẫn không thể tiêu trừ.

Trên điếu trụy của nãi báo xuất hiện những vết nứt khiến tâm Dịch Trạch đau xót không thôi, chỉ ước giá như chính mình có thể thay nãi báo thừa nhận những thống khổ này.

Cùng lúc đó hồn ngọc trong lòng bàn tay Dịch Trạch chợt nóng lên, các vết nứt chậm rãi khôi phục chỉ trong chốc lát đã quay trở lại hình dáng ban đầu, mặt trên lại càng thêm sáng bóng càng, toàn bộ khối ngọc tràn ngập linh khí.

Tâm tình Dịch Trạch nhấp nhô lên xuống, suýt nữa thì thần kinh. Hắn nhìn chằm chằm điếu trụy hồi lâu, lâu đến mức Mạnh Hoài còn trộm dùng máy trị liệu khôi phục lại cánh tay đã gãy thậm chí còn đang tính toán lẩn đi.

Lúc này không ai muốn kéo Dịch Trạch ra khỏi những suy tưởng cùng điếu trụy, cho dù không kiên nhẫn đến đâu cũng muốn chờ đợi.

Mạnh Hoài càng đi càng xa, lúc sắp tới được không gian điểm truyền tống thì bị 1 cánh tay rắn chắc kéo hắn giật trở lại.

“Đi y ni cách mạn tinh hệ.” Dịch Trạch bình tĩnh nói với mọi người, trong lời nói của hắn không có giọng điệu mệnh lệnh, cũng không có ý thương lượng, chỉ có khẳng định cùng chắc chắn. Hắn không cần mệnh lệnh cưỡng chế mọi người, cũng không cần cùng ai thương lượng, hắn nói, chính là quyết định.

“Dịch Trạch…” Trình Khải Á có chút lo lắng hỏi.

“Không muốn đi, liền cút.” Dịch Trạch thản nhiên trả lời.

“Về phần ngươi, ” Mạnh Hoài nghe được thanh âm của Dịch Trạch liền run lên, “Hết chuyến đi này, ngươi đưa ta đến lỗ đen truyền tống kia.”

Chỉ là 1 câu tường thuật chứ không phải mệnh lệnh lại làm cho người ta dâng lên cảm giác vô lực không thể phản kháng. Hắn không ép buộc bất luận kẻ nào, nhưng mọi người lại quyết định đi theo lộ tuyến của hắn, không ai tính toán rời đi.

Giác quan thứ sáu của họ lúc này mãnh liệt kêu gào, chuyến đi này nhất định bọn họ sẽ có thu hoạch lớn.

Hoa Thiên Vũ liếc mắt nhìn Mạnh Hoài, toàn bộ phẫn nộ cùng mất thể diện nảy sinh trong lòng hắn giờ đã tiêu thất, hắn từng cảm thấy Mạnh Hoài ghê tởm, nhưng giờ không còn gì nữa.

Chân chân chính chính, không mang bất luận một tia tình cảm nào.

Dịch Trạch nắm chặt điếu trụy trước ngực âm thầm quyết định.

Hắn còn quá yếu, hắn từng nghĩ rằng hủy thiên diệt địa vốn chỉ là mơ ước xa vời khi còn nhỏ. Nhưng giờ, hắn muốn mạnh hơn nữa, mạnh đến mức có thể từ trong vận mệnh của mình đoạt lại hạnh phúc.

Thanh Dương, chờ ta.