"Ngươi cùng tiểu tề có cừu oán?" Hoa Thiên Vũ nói như vậy với Dịch Trạch.
Thanh Dương nằm trong ngực Dịch Trạch vốn dĩ tinh thần sa sút nay lỗ tai giật một chút nhẹ nhàng xẹt qua ngực Dịch Trạch, bởi vì hắn bị Dịch Trạch trực tiếp nhét vào trong quần áo, thân thể dán vào da thịt Dịch Trạch nên động tác rất nhỏ này của hắn bị Dịch Trạch phát hiện ngay lập tức.
Sau khi Hoa Thiên Vũ rời đi, toàn bộ tinh lực Dịch Trạch đều đặt trên người Thanh Dương, hắn cảm thấy nãi báo hình như có chút thay đổi? Quả nhiên chỉ chốc lát sau nãi báo liền vươn đầu ra từ trong quần áo hắn, có gắng vặn vẹo cơ thể để nhìn bóng dáng Hoa Thiên Vũ.
Trong nháy mắt như vậy, Thanh Dương giống như đã trở về đại đạo môn, trở về lúc đại sư huynh Thanh Dật bắt đầu giáo huấn các sư đệ.
"Các ngươi có cừu oán?" Những lời này có thể nói là những lời thiền ngoài miệng của Đại sư huynh, không chỉ áp dụng giữa người với người, còn bao quát cả người cùng yêu, người cùng vật, người cùng tu luyện, người cùng tâm pháp...
Rất nhiều sư đệ mắc phải tâm ma vừa nghe Đại sư huynh lạnh lùng nói ra câu này liền thực sảng khoái có thể thoát khỏi khốn cảnh. Dù sao, không cừu không oán, sao phải làm khó chính mình.
Thanh Dương ghé vào ngực Dịch Trạch, nghĩ nếu Đại sư huynh biết chuyện của hắn sẽ giáo huấn hắn thế nào. Nhất định sẽ hỏi, ngươi cùng hành tinh này có cừu oán sao? Hành tinh này đã hại gì ngươi sao? Thế giới này vô tội, kẻ đánh vỡ quy tắc không phải là hành tinh này, mà là ngươi - Thanh Dương. Hành tinh này không nên bị chán ghét, là do trong lòng ngươi đang mê mang mà thôi.
Đang lúc suy tư, một bàn tay lớn ấm áp nhu nhu lông mao trên đầu hắn, Thanh Dương ngẩng đầu, là ánh mắt thân thiết của Dịch Trạch.
Mấy ngày nay hắn là đang làm cái gì đây? Hắn ghé vào bên cửa sổ giả chết, tùy tiện để cảm xúc suy sụp bao phủ chính mình. Mà Dịch Trạch lại làm cái gì đây? Từ khi hắn vừa tới thế giới này, Dịch Trạch liền chiếu cố hắn, giúp hắn, dưỡng dục hắn, không có Dịch Trạch, hắn đã sớm bị đè chết dưới thi thể liệt báo. Mà nhiều ngày nay vì cảm xúc của chính mình, Dịch Trạch cơ hồ không hề xuất môn, hắn ghé vào phía trước cửa sổ ngẩn người, Dịch Trạch an vị bên cạnh bồi hắn, dẫn hắn xuất môn, chiếu cố hắn.
Hắn cùng Dịch Trạch có cừu oán sao? Không có thù hận, ngược lại Dịch Trạch có ân với hắn. Mà hắn bởi vì tâm tình tùy ý của mình đã khiến người tốt với hắn duy nhất tại thế giới này lo lắng cho hắn, thậm chí còn giận chó đánh mèo vì hắn.
Người này vẫn tốt với hắn như cũ.
Mỗi người khi còn sống đều sẽ gặp sinh ly tử biệt, hắn cùng với đại đạo môn chính là sinh ly, cũng không phải tử biệt. Cho dù hắn biết tương lai hắn không thể trở lại nơi thanh sơn lục thủy đã nuôi dưỡng chính mình thì sẽ như thế nào? Đại đạo môn sẽ bởi vậy mà biến mất sao? Sẽ không. Các sư huynh đệ sẽ bởi vậy mà không tu luyện sao? Sẽ không. Hắn sẽ bởi vì vậy mà quên đi bọn họ sao? Sẽ không.
Cái gì cũng sẽ không.
Ngược lại là tại hắn, tại hắn suy nghĩ mông lung thiếu chút nữa giận chó đánh mèo đối với thế giới vô tội này, đây mới là sai lầm lớn nhất.
Ánh mắt Thanh Dương dần dần khôi phục sinh khí, không thể gặp mặt không có nghĩa là không thể tưởng niệm, hắn tin tưởng các sư huynh đệ cùng các trưởng bối đại đạo môn nhất định nhớ về hắn như hắn nhớ về bọn họ. Cho dù không thể gặp lại, cũng không thể phai nhòa đi mấy trăm năm tình cảm vốn có đúng không?..
Thanh Dương nhìn Dịch Trạch trong chốc lát, quay đầu đi, dùng đầu cọ cọ ngực Dịch Trạch một chút, cái mũi nhỏ xẹt qua ngực Dịch Trạch, lưu lại một phần tình cảm chân tình.
Dịch Trạch đã nhiều ngày lo lắng rút cuộc thở phào nhẹ nhõm, hắn vỗ vỗ đầu Thanh Dương, mang theo chút oán niệm mà nhéo nhéo lỗ tai hắn, bàn tay tiến trong quần áo đánh mông hắn vài cái, Thanh Dương biết đây là do chính mình sai, cúi đầu chịu đựng, trong ánh mắt tràn ngập áy náy.
Dịch Trạch lập tức mềm lòng, ôn nhu nói: "Còn có ta."
Không có mẫu thân, ngươi còn có ta.
Đầu Thanh Dương cọ cọ trong ngực Dịch Trạch, mặt dán vào lồng ngực ấm áp, cảm thấy trong lòng vô cùng yên ổn.
–
Cuộc thi của Hoa Thiên Tề bắt đầu, phong hồ bởi vì không phải chịu áp lực từ ai kia lập tức trở nên vô cùng mạnh mẽ, đứng bên người Hoa Thiên Tề coi rẻ ban giám khảo.
Đúng vậy, giám khảo.
Trong kỳ thi chính, điểm lý thuyết của Hoa Thiên Tề chỉ đạt ba mươi mấy điểm, căn bản không thể đỗ kỳ thi, nếu hắn muốn thi lên đại học, thì điểm thực hành lần này của hắn phải cực cao, mà vấn đề này hiện nay hắn cùng tiểu phong vẫn là có lòng tin mình có thể đạt được.
Mấy ngày hôm nay hắn luôn luôn luyện tập cùng Tiểu Phong, còn có Hoa Thiên Vũ- người đạt danh hiệu chiến sĩ cao cấp xuất sắc của hành tinh đã lập cho hắn 1 lộ trình luyện tập phù hợp nhất với cơ thể hắn. Tuy quá trình luyện tập gian nan nhưng Hoa Thiên Vũ vẫn không lộ ra 1 tia biểu tình bất mãn. Hoặc có thể nói là 1 điểm biểu hiện vừa lòng cũng không có, hắn vẫn luôn lạnh lùng nhìn Hoa Thiên Tề lần lượt hợp thể thất bại,sau đó hắn bình tĩnh mà đem Hoa Thiên Tề hợp thể thất bại cùng phong hồ tách về nguyên trạng.
Cũng chính nhờ khóa huấn luyện nghiêm khắc này mà hôm nay Hoa Thiên Tề mới dám hoành hành tại đại học St.Tres, độ phù hợp của hắn cùng phong hồ đã đạt tới 70%, đối với một người còn chưa tiến hành khóa huấn hệ thống cơ giáp cùng với khế ước thú hợp thể mà nói cũng đã là hết sức ưu tú rồi. Trên thực tế đại đa số học sinh đều thi vào đại học rồi mới nhờ học
trưởng hoặc là đạo sư hướng dẫn đi tìm kiếm khế ước thú.
Nhưng Hoa Thiên Tề về cơ bản không thông qua được vòng thi chính thức, chỉ có thể thông qua biện pháp này để vào đại học.
cuộc thi bổ xung được mở ra dành cho những người do gặp trục trặc về thời gian mà ko tham gia cuộc thi chính thức được, cũng có thể là do yếu tố về cảm xúc, cơ thể khiến cuộc thi đầu tiên không phát huy được năng lực, đương nhiên đại đa cũng giống như Hoa Thiên Tề, lần thi chính thức có kết quả không tốt nên đặt hy vọng vào lần thi bổ xung.
Hoa Thiên Tề lại thi vào khoa cơ giáp dị năng, đầu tiên cần kiểm tra giá trị năng lượng, thứ 2 mới xét đến khả năng chiến đấu.
Cách kiểm tra giá trị năng lượng cũng rất đơn giản, các giám khảo sẽ sử dụng dụng cụ kiểm tra mà Hoa Thiên Tề chỉ cần sử dụng lực công kích vào dụng cụ đó khi họ ở dạng hợp thể với phong hồ,nếu giá trị năng lượng vượt qua 100 là có thể qua. Hiện nay lực công kích mạnh nhất của 1 chiến sĩ cơ giáp ( không chứa cơ giáp) giá trị năng lượng ký lục là 5600, nên đối với 1 người sắp trở thành chiến sĩ cơ giáp thì giá trị 100 thật sự không hề cao chút nào. Nhưng nếu Hoa Thiên Tề chỉ có giá trị năng lượng 100 vậy thì hắn thật sự sẽ trượt vì điểm thi lý thuyết của hắn thật sự quá thấp!
"Tiểu phong!" Đến phiên Hoa Thiên Tề thi, hắn bắt đầu cùng phong hồ hợp thể, thanh quang hiện lên, phong hồ biến mất, 2 cái lỗ tai hồ ly cùng đồ án lỳ quái xuất hiện trên người Hoa Thiên Tề.
Vị giám khảo kiểm tra nhẹ kinh hô 1 tiếng: "độ phù hợp 90%!"
Hoa Thiên Tề sau khi hợp thể chỉ xuất hiện 2 tai, so với mọi người độ phù hợp sẽ lại càng cao, nghe nói nếu khế ước giả có độ phù hợp 100% thì sau khi hợp thể hình dạng không có chút thay đổi, thậm chí đến đồ án cũng không hề xuất hiện.
Mà trên thực tế độ phù hợp 90% đã được đánh giá là khế ước giả cao cấp, bởi vì các nhân tố như tinh thần, thân thể, tâm lý của khế ước thú cùng nhân loại đều khác nhau, cho dù là chiến sĩ cao cấp cũng không thể cam đoan mỗi lần bản thân hợp thể thì độ phù hợp đều có thể đạt tới 90%. khế ước thú cấp 7 hơn nữa phù hợp 90%, Hoa Thiên Tề có thể nói đã là người có trình độ cao nhất trong cuộc thi này nên cả khán giả cùng giám khảo đều phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.
Lúc này chính Hoa Thiên Tề cũng thực kinh ngạc, hắn nhớ rõ khi huấn luyện hợp thể thì lần có hiệu quả tốt nhất, tóc hắn biến thành màu xanh giống phong hồ, lỗ tai vẫn là dạng hồ ly, mông còn ngoe nguẩy 1 cái đuôi nữa. Như vậy Hoa Thiên Tề cũng rất vừa lòng rồi,
Phải biết lần đầu tiên hợp thể của hắn, 1 bộ phận con người cũng không có, toàn thân là lông hồ ly, còn có tứ chi, thậm chí tinh thần còn suy yếu suýt nữa bị phong hồ cướp quyền khống chế thân thê. Nếu không phải Hoa Thiên Vũ đột nhiên tiến lên hung hăng đánh hắn thì chả mấy chốc hắn sẽ tiến vào trạng thái thú hóa.
Nhưng lúc này đây rõ ràng phong hồ đã hoàn toàn thần phục hắn, loại thú hóa này không chỉ đại biểu rằng phong hồ đã chân chính nhận hắn là chủ, còn đại biểu rằng tinh thần bọn họ đã thống nhất, độ phù hợp khi hợp thể sẽ luôn cao như vậy?
Hoa Thiên Tề không rõ, tiêu cách không rõ, tiêu vinh dẫn dắt đội cổ động viên Hoa gia cũng không rõ ( đương nhiên việc này không ảnh hưởng đến việc bọn họ liều mạng khoe khoang Hoa Thiên Tề giỏi thế nào), chỉ có Hoa Thiên Vũ suy nghĩ sâu xa mà nhìn Dịch Trạch 1 chút.
Độ phù hợp cao đến như vậy, chỉ có một khả năng đó là Hoa Thiên Tề cùng phong hồ dưới áp lực của Dịch Trạch mà sinh ra cộng minh.
Chẳng lẽ là Dịch Trạch vì Hoa Thiên Tề nên mới bày ra bộ dạng đằng đằng sát khí như vậy? Hoa Thiên Vũ lắc đầu, sát khí tỏa ra lúc đó tuyệt đối không phải là giả vờ.
Hoa Thiên Vũ chuyên tâm tự hỏi hồi lâu đột nhiên thấy trên ngực Dịch Trạch xuất hiện 1 đoàn gì đó trắng trắng đột nhiên động một cái. Đó là cái gì?
Hiển nhiên đó là Thanh Dương, sau khi hắn khôi phục được cảm xúc liền đem cái đầu nhỏ của mình vươn ra khỏi vạt áo Dịch Trạch, móng vuốt hắn gắt gao bám vào quần áo Dịch Trạch, chỉ lộ ra cái đầu để quan sát khung cảnh đại học trong truyền thuyết.
Từ trước đến nay Thanh Dương vẫn luôn khát khao 1 lần được đến đại học, bởi vì hắn gần đây mới học hết trương trình năm nhất tiểu học, từ tiểu học đến đại học còn cần tận mười hai năm học! Hiện giờ kiến thức tiểu học cũng là do hắn thật vất vả để tự học, nếu không phải nhờ có báo tử huynh luôn luôn giúp hắn thì hiện tại đến nhà trẻ hắn cũng không thể tốt nghiệp, mà đại học với hắn thì chính là xa vời vợi, là giấc mơ không thể với tới.
Hắn nhờ Vạn độ huynh tìm hiểu đại học St.Tres, biết đây là đại học đứng đầu hành tinh này, vừa nghĩ tới việc Dịch Trạch cư nhiên lại là học sinh ưu tú ở đây, Thanh Dương nhịn không được đắc ý. Kỳ thật thì Dịch Trạch học đại học cùng hắn là một tiểu nãi báo cũng không có chút quan hệ nào. Nhưng mà trời mới biết tại sao Dịch Trạch học đại học St.Tres danh tiếng đứng đầu hành tinh lại khiến hắn mừng rỡ mà lăn lộn trên giường như vậy. Vậy cũng biết cảm giác của người thân khi bạn đỗ đại học danh giá là như thế nào rồi đấy.
Dịch Trạch hiểu hắn rất muốn đến thăm đại học nên mới để hắn lộ ra cái đầu nhỏ phá hư hình tượng băng sơn của mình, cũng tự nhiên không thèm để ý mấy nữ sinh xung quanh nhao nhao chỉ trỏ trước ngực hắn khe khẽ nói "Hảo manh a".
Thanh Dương híp mắt xem vui vẻ, Hoa Thiên Tề đã bắt đầu cuộc thi, lúc Hoa Thiên Tề hợp thể bắt đầu phát ra công kích thì trong cơ thể Thanh Dương năng lượng đột nhiên mất khống chế giống con ngựa hoang vọt lao ra!