Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 5: Quyết đấu (2)

Thú nhân này cư nhiên biết vận dụng linh khí, bất đồng với phương pháp của Nhan Tử Dạ, dị năng của thú nhân chính là dùng tinh thần lực vận động linh khí xung quanh, một khi tinh thần lực cạn kiệt thì không thể sử dụng dị năng được nữa.

Mà phương pháp tu luyện của Nhan Tử Dạ bất đồng, cậu là yêu tu, trực tiếp hấp thu linh khí, sau đó trả qua quá trình tự động luyện hóa tích tụ ở đan điền, khi sử dụng linh khí căn bản không cần vận dụng tới tinh thần lực, cũng không cần thời gian tích tụ.

Sau khi hiểu ra, Nhan Tử Dạ không còn lòng vòng né tránh, kỳ thực trước đó cậu căn bản không nắm chắc phần thắng, nguyên nhân là vì chưa thấy thú nhân cấp B chiến đấu nên không rõ tinh thần lực cùng sức chiến đấu của cấp bậc này mạnh cỡ nào.

Không nắm chắc phần thắng lại tiếp nhận quyết đấu, nguyên nhân là vì Nhan Tử Dạ thích khiêu chiến. Chủ yếu là trong trí nhớ của nguyên chủ, thú nhân Duy Nhĩ Nặc này không ít lần tìm tới gây chuyện, trận này mà thua, cùng lắm chỉ là rời khỏi học viện mà thôi. Nhưng nếu Duy Nhĩ Nặc thắng thì cũng chẳng vẻ vang gì, bởi vì tất cả mọi người đều biết Nhan Tử Dạ là một kẻ vô dụng, thắng một kẻ vô dụng thì có gì đáng quang vinh. Hơn nữa trước đó bị Nhan Tử Dạ bôi đen một phen, giống cái trong học viện căn bản không có ấn tượng tốt với Duy Nhĩ Nặc.

Mà học viên bị khai trừ cùng tự xin nghỉ có ý nghĩa khác nhau, học viện cứ ba năm lại chiêu sinh một lần, năm nay vừa vặn chính là kì chiêu sinh. Nếu Nhan Tử Dạ thua, bị ép nghỉ học thì vẫn có thể báo danh tham gia thí nghiệm, chỉ cần thông qua thì có thể vào Cách Lạp Tư học viện. Cho nên đối với Nhan Tử Dạ, cho dù thua cũng không có gì tổn thất.

Chỉ nháy mắt, Duy Nhĩ Nặc lại phát động công kích. Duy Nhĩ Nặc vận dụng tinh thần lực tích tụ linh khí trong không khí, vung tay, hơn mười lưỡi dao lam sắc mang theo sát khí lao vun vút về phía Nhan Tử Dạ.

U quang trong mắt Nhan Tử Dạ chợt lóe, không chút né tránh ngược lại nghênh đón trực diện.

Nhóm người vây xem kinh hãi không thôi, đều nghĩ Nhan Tử Dạ phát điên rồi, cư nhiên tự lao tới nhận chết.

Duy Nhĩ Nặc cũng ngây ngẩn, vốn cứ nghĩ Nhan Tử Dạ sẽ né tránh, dù sao vừa nãy đã kiến thức năng lực của Nhan Tử Dạ, nào ngờ người này lại làm ra hành động kinh người, cư nhiên trực tiếp đón đầu.


Cậu ta muốn làm gì?

Ngay lúc lưỡi dao chỉ còn cách Nhan Tử Dạ không tới mười cm, đột nhiên, số lưỡi dao hình thành từ linh khí toàn bộ ngừng lại trước người Nhan Tử Dạ, không chút nhúc nhích, giống như thời gian đột nhiên ngưng đọng. Chẳng qua bị đọng lại chỉ có không gian trước mặt Nhan Tử Dạ mà thôi.

Này là sao? Duy Nhĩ Nặc chưa từng phát động công kích dị năng thất bại, có chút không rõ trạng huống cho lắm. Ngay lúc này Nhan Tử Dạ đã tiến tới trước mặt, tung tới một cú đấm. Duy Nhĩ Nặc thoát ra khỏi cơn sững sờ theo phản xạ tránh được, bất quá né được cú đấm trên mặt nhưng không tránh được bên dưới. Một nắm tay của Nhan Tử Dạ đấm thẳng vào bụng Duy Nhĩ Nặc, Duy Nhĩ Nặc ăn đau liền phản kích, bất quá Nhan Tử Dạ sớm đã thối lùi qua một bên, vì thế một kích này thất bại.

Hơn mười lưỡi dao vốn ngưng đọng giữa không trung cũng hóa thành quang điểm rồi biến mất.

Trầm mặt nhìn Nhan Tử Dạ mỉm cười châm chọc đứng cách đó không xa, Duy Nhĩ Nặc nghiến chặt răng nanh, gân xanh nổi lên. Chết tiệt, cư nhiên bị một kẻ phế vật đánh trúng, tuy khí lực một đấm kia không lớn, chỉ hơi đau một chút mà thôi, hoàn toàn không đáng là gì. Nhưng từ đầu đến giờ Duy Nhĩ Nặc không đánh trúng Nhan Tử Dạ phát nào, ngược lại bị đối phương đánh trúng, kia quả thực làm mất mặt cao thủ trên top mười ban B mà.

“Ông trời của tôi ơi, nhìn thấy gì không, Duy Nhĩ Nặc cư nhiên bị đánh.”

“Đúng vậy, thực không thể tin vào mắt mình, cứ tưởng Duy Nhĩ Nặc sẽ ngược Nhan Tử Dạ tới chết đi sống lại, nào ngờ người bị vây vào thế hạ phong lại là Duy Nhĩ Nặc.”

“Này, liệu có phải Duy Nhĩ Nặc cố ý nhường Nhan Tử Dạ không? Chứ cao thủ top mười ban B, năng lực sao lại yếu như vậy?”

“Đúng đúng, thực đáng nghi a, công kích vừa nãy rõ ràng đã sắp đánh trúng Nhan Tử Dạ, vì sao lại đột nhiên dừng lại chứ? Kia không phải cấp cơ hội cho Nhan Tử Dạ sao?”

“Duy Nhĩ Nặc này cũng quá yếu đi? Tôi chỉ cấp D thôi mà cũng cảm thấy mình mạnh hơn anh ta.”

….


Mặc dù lồng phòng hộ có tác dụng ngăn cách nhưng lại không có công năng cách âm, hơn nữa thính lực của thú nhân vốn rất mạnh, cho nên Duy Nhĩ Nặc nghe thực rành mạch.

Cái gì mà nhường chứ, đợt công kích dị năng vừa nãy đột nhiên mất đi hiệu lực bản thân Duy Nhĩ Nặc cũng không rõ nguyên do. Bị mọi người cho là mình nhường nhịn Nhan Tử Dạ, Duy Nhĩ Nặc cảm thấy thực vô tội a.

Chẳng qua nghe thấy lời châm chọc của đám thú nhân xung quanh, Duy Nhĩ Nặc cảm thấy có chút tức giận, quyết định không kéo dài thời gian nữa, phải nhanh chóng giải quyết Nhan Tử Dạ.

Cảm giác biểu tình trên mặt Duy Nhĩ Nặc trở nên nghiêm túc, Nhan Tử Dạ liền biết đối phương bắt đầu đánh thật.

Linh khí trong không khí dao động một chút thôi Nhan Tử Dạ cũng có thể cảm giác được, càng miễn bàn Duy Nhĩ Nặc vận dụng một lượng lớn linh khí như vậy. Dùng tinh thần lực điều động linh khí cần thời gian, cho dù chỉ là ba giây thì cũng đủ để Nhan Tử Dạ chủ động phát động công kích. Vừa nãy chỉ vì muốn kiến thức công kích dị năng của thú nhân mà thôi, hiện giờ nếu đã biết phương pháp thì không cần băn khoăn nữa.

Hôm nay, Nhan Tử Dạ mặc đồng phục hắc sắc của học viện, nhấn một cái nút đỏ bên hông, ngân quang chợt lóe, một lưỡi dao laser đột nhiên xuất hiện trong tay Nhan Tử Dạ.

Cầm dao laser, Nhan Tử Dạ lập tức tấn công Duy Nhĩ Nặc, nếu đã đáp ứng quyết đấu, Nhan Tử Dạ tự nhiên sẽ không chút chuẩn bị mà leo lên đài, mặc dù khi quyết đấu có rất ít người sử dụng dao laser, nhưng cũng đâu có ai quy định không được dùng?

Duy Nhĩ Nặc đang tập trung tinh thần lực chuẩn bị đại chiêu, kết quả bị một dao của Nhan Tử Dạ tập kích đánh gảy. Có chút chật vật tránh né lưỡi dao laser vung tới: “Nhan Tử Dạ, cư nhiên sử dụng dao laser, đê tiện.”

“Cám ơn khích lệ.” Nhan Tử Dạ lật tay chém ngang một phát, một chiếc nút áo màu đen trước ngực Duy Nhĩ Nặc bị chém đứt.

Cảm nhận được linh khí dao động trong không khí, Nhan Tử Dạ lộn ngược ra sau, một quả cầu năng lượng màu lam lướt sát qua người Nhan Tử Dạ, đập vào lồng phòng hộ phía sau xẹt thành một mớ tia lửa màu lam.

Trong lúc né đòn cư nhiên có thể cấp tốc ngưng tụ dị năng, quả nhiên không thể xem thường đám thú nhân.


“Nhan Tử Dạ, là cậu bức tôi.” Vốn không định dùng chiêu này, thế nhưng Nhan Tử Dạ cư nhiên lại sử dụng dao laser, Duy Nhĩ Nặc quả thực không còn tâm tư chơi đùa.

Vuốt thông tấn khí trên cổ tay, một luồng ánh sáng màu lam từ thông tấn khí phát ra, sau đó bao lấy cả người Duy Nhĩ Nặc.

Một màn này phi thường quen mắt, Nhan Tử Dạ cố gắng hồi tưởng, mà các thú nhân xung quanh đã phát ra tiếng kêu kinh hãi.

“Cơ giáp? Duy Nhĩ Nặc cư nhiên sử dụng cơ giáp?”

“Nhan Tử Dạ không phải phế vật à? Sao có thể bức Duy Nhĩ Nặc phải dùng tới cơ giáp?”

“Cơ giáp cũng xuất rồi, xem ra không đùa giỡn nữa.”



Hoắc Đức cũng tới sân thi đấu quan sát, mới đầu nhìn Nhan Tử Dạ nhanh nhẹn tránh né công kích, ông kinh ngạc không thôi. Bởi vì ông không hề biết hóa ra Nhan Tử Dạ có sức chiến đấu mạnh tới vậy, hiện giờ Duy Nhĩ Nặc xuất ra cơ giáp thì kết cục cũng định rồi. Bởi vì Nhan Tử Dạ không có cơ giáp, không thể nào thắng được.

Cơ giáp? Nhìn lam quang tản đi, xuất hiện trước mắt là một người khổng lồ màu lam cao ba mét.

Lớp vỏ kim loại dưới ánh mặt trời lóng lánh lạnh như băng, đường cong lam sắc được tạo hình tỉ mỉ kích thích thị giác người khác, chiều cao ba mét cùng kích cỡ khổng lồ mang tới cảm giác thực áp bách.

Này chính là cơ giáp à? Quả thực làm người ta kinh diễm, khó trách nguyên chủ lại chấp nhất muốn ở lại học viện như vậy, hóa ra giấc mộng của cậu ta chính là nó.


Nhan Tử Dạ nhịn không được nhếch khóe môi, trong mắt lộ ra hứng thú nồng đậm, kia để cậu nếm thử uy lực của cơ giáp đi! Chân vừa định di chuyển thì một cơn đau đớn co rút truyền tới, không chỉ hai chân, ngay cả bàn tay đang cầm dao laser cũng vậy.

Quên mất chuyện thân thể này chưa từng vận động kịch liệt như vậy, trước đó động tác không theo kịp phản xạ não bộ thì cũng thôi đi, hiện giờ cư nhiên còn rút gân, này đúng là hỏng bét.

Ngẩng đầu nhìn lại chiếc cơ giáp màu lam, chỉ thấy một cánh tay máy móc màu lam xé gió đánh úp tới.

Nhan Tử Dạ cắn răng, dưới chân dùng sức đạp mạnh, không để tâm tới cảm giác đau đớn như bị xé rách dưới chân, lộn một vòng trên không, lúc chuẩn bị rơi xuống đất thì một cánh tay cơ giáp lại vung thẳng tới.

‘Ầm…’

Một bóng dáng màu đen bay ra ngoài, đập mạnh vào lồng phòng hộ rồi ngã lăn xuống đất.

“Khụ khụ…” Nhan Tử Dạ từ trên mặt đất bò dậy, tóc tai hỗn độn, khóe miệng chảy ra chút tơ máu đỏ tươi. Có chút kinh ngạc nhìn cơ giáp màu lam cách đó không xa, quá nhanh, so với lúc vật lộn ban nãy ít nhất cũng tăng lên gấp ba. Đây là thực lực chân chính của Duy Nhĩ Nặc à?

Lau vết máu bên khóe miệng, Nhan Tử Dạ muốn đứng lên, bất quá ngực đột nhiên truyền tới một trận đau đớn. Nhan Tử Dạ biến sắc, trước đó vì linh khí không đủ, miệng vết thương tuy đã liền lại nhưng vẫn chưa khép hẳn, dù sao nguyên chủ cũng quá ngoan tâm, một dao cắm thẳng vào tim.

Vốn tính toán từ từ tích góp linh khí chữa lành vết thương, bất quá bởi vì trận quyết đấu hôm nay nên Nhan Tử Dạ không dùng linh khí. Trúng phải một kích mãnh liệt vừa nãy, Nhan Tử Dạ cảm giác được miệng vết thương trên ngực tựa hồ nứt ra, hơn nữa lớp áo trước ngực cũng trở nên ướt át, cái mũi nhạy bén cũng ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt của máu.

Chỉ cử động một chút thôi đã mang tới cơn đau nhức thật lớn, Nhan Tử Dạ nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt có chút tái nhợt.

Nhìn bộ dáng chật vật của Nhan Tử Dạ, Duy Nhĩ Nặc trong cơ giáp mỉm cười, cơ giáp trên người khống chế bằng tinh thần lực, tốc độ cùng sức mạnh tự nhiên phải mạnh hơn nguyên thân vài phần. Nhan Tử Dạ không có cơ giáp lại không thể biến thân, sao có thể tránh được công kích.


Căn bản không để Nhan Tử Dạ có thời gian phản ứng, cơ giáp lam sắc loe lóe hàn quang, một lần nữa đánh úp về phía Nhan Tử Dạ.



Hoàn Chương 5.