Chuyện giữa Nhan Tử Dạ cùng Á Đức, trong học viện có không ít người biết, thế nên lúc nhìn thấy Nhan Tử Dạ đối chiến Á Đức, rất nhiều người ôm tâm tình xem náo nhiệt.
Cao thủ quyết đấu khẳng định tốn không ít thời gian, nhưng nếu thực lực không cùng cấp bậc thì thắng bại thì phân định rất nhanh. Trận đầu tiên, nhóm Vưu Lý chống đỡ chỉ được mười phút liền bại trận, ngay cả Tái Nhĩ Đặc lợi hại nhất trong bốn đứa cũng chỉ trụ hơn mười phút mà thôi, bởi vậy có thể nhìn ra chênh lệch giữa hai bên.
Nhan Tử Dạ ở dưới đài quan sát đại khái cũng hiểu được khoáng cách giữa cấp D cùng cấp A. Sau khi quan sát trận chiến của An Nhĩ Tư cùng một thú nhân cấp A, Nhan Tử Dạ trở nên khá thận trọng.
Bởi vì có mười đài quyết đấu nên không chờ bao lâu đã đến phiên Nhan Tử Dạ. Suốt quá trình, Nhan Tử Dạ cũng không nhàn hạ, hiếm có dịp được kiến thức thực lực thú nhân cấp A, đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Rốt cuộc cũng tới phiên Nhan Tử Dạ lên sân khấu, bởi vì trận của Nhan Tử Dạ cùng Á Đức là trận cuối nên lực chú ý cũng cao nhất. Các thú nhân chiến thắng có thể ở lại sân thi đấu, mà thua thì phải rời đi.
Duy Nhĩ Nặc may mắn rút trúng đối thủ cũng là cấp B nên giành được thắng lợi, được ở lại. Nhìn Nhan Tử Dạ đang chuẩn bị bước lên đài, Duy Nhĩ Nặc nhịn không được đi tới vỗ vỗ vai cậu: “Nhan Tử Dạ, dốc hết sức đối phó anh ta, giống như lần trước đấu với tôi vậy.”
“Tôi biết.” Nhan Tử Dạ hiểu ý Duy Nhĩ Nặc, Á Đức hiện giờ chính là kẻ địch của bọn họ, đối với kẻ địch, Nhan Tử Dạ sẽ không nương tay.”
Một trắng một đen trên đài thi đấu phi thường nổi bật, nhìn Nhan Tử Dạ ở đối diện, tuy ngoài mặt Á Đức không có biểu tình nhưng ánh mắt lại lóe sáng chút quang mang phức tạp.
Đối với Á Đức, một thú nhân không có năng lực thì giống như phế vật, cho nên Nhan Tử Dạ trong mắt gã chỉ là rác rưởi có thể tùy ý vứt bỏ. Nếu không phải viên tinh hạch tinh tế thú cấp A kia, gã căn bản sẽ không ủy khuất chính mình tiếp cận Nhan Tử Dạ, giả vờ ân cần quan tâm, thực sự ghê tởm muốn chết.
Bất quá chỉ cần có thể lấy được thứ mình muốn, chuyện ghê tởm cỡ nào, gã cũng ép chính mình đi làm.
Chính là ngay khi gã lấy được khối tinh hạch tinh tế thú cấp A kia, thành công nâng thực lực lên cấp A, không bao lâu sau có tin Nhan Tử Dạ quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc, hơn nữa còn chiến thắng.
Khi ấy phản ứng đầu tiên của Á Đức là không tin, khoảng thời gian ở bên cạnh Nhan Tử Dạ, không ai hiểu rõ Nhan Tử Dạ hơn gã. Nhan Tử Dạ thật sự là phế vật như lời đồn, sức chiến đấu cùng tinh thần lực đều thấp tới đáng thương. Thế nên khi ấy gã mới nghĩ, dù sao Nhan Tử Dạ cũng là phế vật, giữ tinh hạch cấp A cũng lãng phí, không bằng để gã làm nó phát huy hết giá trị của mình.
Thật không ngờ, chỉ mới vài ngày mà Nhan Tử Dạ lại biến hóa lớn như vậy, chẳng những không còn là phế vật, hơn nữa sức chiến đấu tựa hồ cũng không yếu. Chẳng lẽ trước đó Nhan Tử Dạ vẫn luôn diễn trò?
“Nhan Tử Dạ, cậu cũng giỏi thật a, cư nhiên vẫn luôn diễn trò, muốn đùa giỡn tôi đúng không?” Á Đức ghét nhất là bị lừa, đặc biệt đối phương lại là người mình vẫn luôn xem thường.
Nhan Tử Dạ lẳng lặng nhìn Á Đức, không nói gì.
“Nghe nói lần này cậu tham gia thi đấu xếp hạng vì muốn một lần nữa tiếp cận tôi? Nhan Tử Dạ, tôi nói thật cho cậu biết, chiêu này không có tác dụng với tôi.” Lúc biết Nhan Tử Dạ tham gia thi đấu, gã cũng nghĩ là Nhan Tử Dạ muốn nhân cơ hội này tiếp cận mình. Dù sao trước kia cho dù Nhan Tử Dạ giấu diếm nhưng ánh mắt vẫn thực chân thật, bằng không cũng không công khai thổ lộ.
Nếu Nhan Tử Dạ là giống cái thì sẽ không có vấn đề, được một giống cái ái mộ như vậy, Á Đức cũng cảm thấy thực thành tựu. Nhưng Nhan Tử Dạ lại là giống đực thú nhân, hết thảy liền biến thành một trò cười.
Tuy bởi vì giống cái rất ít ỏi, rất nhiều thú nhân không thể tìm được giống cái làm bầu bạn, kết quả chỉ có thể lựa chọn ở cùng một chỗ với giống đực thú nhân. Nhưng nó chỉ giới hạn trong giới thú nhân bình thường. Á Đức Na Đạt gã chính là một trong số người kế thừa trực hệ của gia tộc, về sau bầu bạn của gã phải là giống cái, thế nên Nhan Tử Dạ can đảm thổ lộ cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Đã chiếm được tinh hạch cấp A, Nhan Tử Dạ đã không còn giá trị lợi dụng, thế nên Á Đức mới tàn nhẫn cự tuyệt lời thổ lộ, đồng thời phủ nhận bọn họ từng lui tới. Cũng hoàn toàn mặc kệ Nhan Tử Dạ bị người ta vũ nhục.
Mà hiện giờ, cho dù Nhan Tử Dạ chứng minh bản thân không phải phế vật thì vẫn chỉ là thú nhân bình thường mà thôi, cậu ta đã bị Nhan gia đuổi đi, tương đương đã mất đi giá trị. Cho dù hôm nay Nhan Tử Dạ đứng trước mặt gã, kỳ tích chiến thắng gã thì gã cũng không đồng ý kết giao. Đương nhiên, trên thế gian này kỳ tích sẽ không dễ dàng xuất hiện. Cái gọi là kỳ tích chẳng qua là kết quả của một phút sơ ý mà thôi, mà Á Đức gã tuyệt đối không phải người lơ là.
Những lời Á Đức vừa nói, Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy thực buồn cười, vì thế liền nhịn không được bật cười: “Tham gia thi đấu chỉ vì tiếp cận anh? Này quả thực là chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe được hôm nay, Á Đức Na Đạt, ảo tưởng cũng là bệnh đấy, cần phải trị.”
“Cậu…” Á Đức thật không ngờ Nhan Tử Dạ lại đáp như vậy.
Nhóm thú nhân chờ xem náo nhiệt đều cười ha hả, nhìn Nhan Tử Dạ hăng hái trên đài, ý cười trong mắt An Nhĩ Tư lại càng sâu hơn.
Nhìn Á Đức ở đối diện, Nhan Tử Dạ thực sự không nhìn ra chút ưu điểm nào, bộ dáng không dễ nhìn, khí chất thì miễn bàn, chẳng có chút nổi trội, có vài thú nhân chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra quý khí. Tính cách thì thực tệ, tuy đại đa số thú nhân đều có chút thô lỗ nhưng vẫn còn vài người ôn hòa. Sức chiến đấu cũng chẳng có gì đáng nói, trong số các thú nhân cấp A, cao hơn anh ta vài lần cũng có. Mấy lời vừa nãy nếu để nguyên chủ nghe thấy phòng chừng lại tuyệt vọng tự sát lần nữa đi?
Cho nên tổng kết lại, Nhan Tử Dạ cho ra một kết luận, chắc chắn khi xưa nguyên chủ bị nước vô não mới thích được một thú nhân thế này.
Bất quá vô luận nguyên chủ trước kia thế nào, hiện giờ Nhan Tử Dạ nhất quyết phải vạch rõ, bởi vì thân thể này bây giờ do cậu tiếp quản, phải do cậu làm chủ.
“Nhan Tử Dạ, tôi khuyên cậu nên nhận thua đi, bằng không nếu thực sự đối chiến, tôi sẽ không nương tay.” Á Đức hướng Nhan Tử Dạ hô lớn.
“Đừng dong dài, mau bắt đầu đi.” Nhan Tử Dạ không muốn phí thời gian trên người Á Đức. Nhận thua? Trong từ điển của Nhan Tử Dạ cậu không hề có chữ này, cho dù thua thì cũng phải quang minh lỗi lạc. Huống chi, không tới cuối cùng thì không ai đoán được kết quả.
“Một khi đã vậy thì đừng trách tôi.” Vốn Á Đức nghĩ, nếu Nhan Tử Dạ chủ động nhận thua thì ít ra không cần bị thương, nhưng nếu cậu ta không cảm kích thì Á Đức cũng không cần cố kỵ nữa.
Hai người cùng di chuyển, động tác cực nhanh, vung quyền tung cước, chân chính là vật lộn. Á Đức dáng người cao lớn hơn Nhan Tử Dạ, sức mạnh cũng lớn hơn, thế nhưng Nhan Tử Dạ phản ứng nhanh nhẹn hơn hẳn, mỗi người đều có ưu điểm của riêng mình.
Lúc hai người đang đọ sức, Á Đức đã âm thầm vận dụng dị năng, ngay lúc Nhan Tử Dạ né tránh một cú quét chân, quả cầu lửa đỏ rực cũng lập tức đánh úp tới.
‘Ầm…’
Ngay khoảnh khắc cầu lửa bay tới, Nhan Tử Dạ xoay người đồng dạng phóng tới một quả cầu lửa, hai quả chạm vào nhau, tia lửa văng ra khắp nơi.
Á Đức thật không ngờ Nhan Tử Dạ có thể ngưng dụ dị năng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, hỏa cầu to cỡ nắm tay điên cuồng phóng về phía Nhan Tử Dạ. Lúc này Nhan Tử Dạ không còn chỗ nào để trốn, mọi người dưới đài quan sát mà đổ một thân mồ hôi lạnh.
Đối mặt với hỏa cầu dày đặt, Nhan Tử Dạ đưa tay trới trước mặt ngưng tụ thành một lá chắn phòng hộ đỏ rực, những quả cầu lửa đập vào lá chắn liền biến mất không còn tăm hơi.
Thừa dịp Á Đức không kịp phản ứng, Nhan Tử Dạ dùng tay trái chống đỡ lá chắn, tay phải vung lên, hơn mười lưỡi dao đỏ rực lóe sáng hàn quang bay về phía Á Đức. Á Đức thật không ngờ Nhan Tử Dạ có thể vừa chống đỡ lá chắn vừa khởi xướng công kích, bất quá là cường giả cấp A, tốc độ phản ứng của Á Đức vẫn rất nhanh, dưới chân dùng lực nhảy bật lên, né tránh hơn mười lưỡi dao tạo ra từ linh khí kia, tiếp đó công kích về phía Nhan Tử Dạ.
Nhìn Á Đức đang lao tới chỗ mình, khóe miệng Nhan Tử Dạ nhếch lên một nụ cười lạnh.
‘Soẹt soẹt…’
Á Đức căn bản không kịp phản ứng đã bị mười lưỡi dao vòng ngược trở lại cắt qua bải vai, máu đỏ rực từ miệng vết thương bắt đầu trào ra.
Như thế nào có thể, đồng tử phóng đại nhìn chằm chằm mười lưỡi phi đao cắt mình bị thương rồi bay về tay Nhan Tử Dạ, hợp lại thành một.
Thuấn phát dị năng? Không có khả năng, tinh thần lực của Nhan Tử Dạ chỉ có năm mươi, sao có thể làm được thuấn phát dị năng? Nhưng mặc kệ Á Đức không muốn tin cỡ nào, cảm giác đau đớn trên bả vai đang nhắc nhở gã đây là sự thật.
Nhóm thú nhân đang quan sát cuộc chiến cũng trợn mắt, bộ dáng không thể tin nổi.
Mọi người đều biết, thuấn phát dị năng không phải chuyện không thể, chẳng qua chỉ có thú nhân đạt tới cấp S thì tinh thần lực mới đủ cường đại để khống chế dị năng nháy mắt ngưng tụ. Thế nhưng chỉ số dị năng của Nhan Tử Dạ mọi người đều biết, chỉ có năm mươi, vừa đạt tới cấp E mà thôi. Tinh thần lực thấp như vậy sao có thể sử dụng thuấn phát dị năng, lại còn khống chế được phương hướng? Bọn họ nhất định đang nằm mơ.
Kỳ thực không chỉ nhóm thú nhân học viên đang xem trận đấu, ngay cả Hoắc Đức thân là đạo sư cũng choáng váng, khống chế dị năng tiến hành không kích cần tiêu hao tinh thần lực rất lớn, ngay cả cấp S như Hoắc Đức cũng chỉ miễn cưỡng làm được, Nhan Tử Dạ rốt cuộc đã làm thế nào?
Nhan Tử Dạ không biết người khác nghĩ thế nào, cậu chỉ biết thừa dịp Á Đức không kịp phản ứng mà thừa thắng xông lên.
…
Hoàn Chương 23.