Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 19: Khế ước chủ tớ

******

Nhan Tử Dạ nhanh tay đỡ lấy thân mình An Nhĩ Tư vừa ngã xuống, An Nhĩ Tư cao hơn cậu nửa cái đầu, dáng người thon dài, bất quá sức nặng cũng không nhẹ chút nào, hơn nữa hai người lại đang đứng trên tảng đá lớn không bằng phẳng, Nhan Tử Dạ hơi lảo đảo một chút.

“An Nhĩ Tư… An Nhĩ Tư…” Cả người An Nhĩ Tư đè lên người Nhan Tử Dạ, mặt dán mặt, Nhan Tử Dạ gọi vài lần cũng không phản ứng, hẳn là vì hít phải mê hương của dây leo mê huyễn nên ngất đi.

Nhan Tử Dạ nhịn không được đỡ trán, sao lại quên mất chuyện này chứ, trừ bỏ cậu, những người khác cơ hồ đều bị mùi hương của dây leo mê huyễn ảnh hưởng. Huống chi khắp cả vùng núi đồng loạt phóng hương, An Nhĩ Tư có thể chống đỡ một khoảng thời gian đã là giỏi lắm rồi. Thú nhân cấp A quả nhiên không đơn giản, bất quá giờ anh ta ngất rồi, nhiệm vụ phải làm sao?

Liếc nhìn chiếc khăn tay màu trắng trong tay An Nhĩ Tư, nhớ tới chuyện đối phương muốn giúp mình che mũi ban nãy, rõ ràng có thể dùng cho riêng mình, Nhan Tử Dạ thực không hiểu vì sao An Nhĩ Tư lại tốt với mình như vậy.

Khẽ gật đầu, đặt An Nhĩ Tư nằm lên tảng đá, Nhan Tử Dạ quan sát một chút, xác định đối phương thực sự đã ngất xỉu mới vận dụng linh dực, một tầng sáng đỏ chợt lóe sáng rồi bao trùm quanh người An Nhĩ Tư. Có tầng phòng hộ này, cậu có thể an tâm tìm kiếm dây leo biến dị.

Lại tạo một tầng phòng hộ cho chính mình, Nhan Tử Dạ trực tiếp nhảy xuống đống dây leo, liếc mắt nhìn một vòng, khắp nơi đều là dây leo đỏ đỏ xanh xanh. Lúc Nhan Tử Dạ đi ngang qua, có vài căn dây leo có ý đồ công kích, bất quá đều bị lớp phòng hộ ngăn chặn. Tốc độ tìm kiếm của Nhan Tử Dạ rất nhanh, bất quá quá phải chống đỡ tới hai tầng phòng hộ nên linh lực tiêu hao khá nhiều, phải cấp tốc tìm kiếm ra dây leo biến dị trước khi linh lực cạn kiệt.


Thời gian còn lại không nhiều, Nhan Tử Dạ ngày càng lãnh tĩnh, cậu đã tra xét phạm vi hơn một trăm mét nhưng vẫn không phát hiện chút tung tích nào của dây leo biến dị.

“Chi chi…”

Không biết có phải ảo giác hay không, Nhan Tử Dạ đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc, bất quá ngẩng đầu nhìn lên, ngoại trừ chính mình cùng An Nhĩ Tư nằm gần đó thì chỉ còn một biển dây leo. Nghi hoặc nhìn nhìn xung quanh một chút, sau đó tiếp tục cúi đầu tìm kiếm.

“Nha nha nha…”

Lần này, Nhan Tử Dạ khẳng định không phải ảo giác, bởi vì cậu quả thực nghe thấy âm thanh kia.

Tiếng sàn sạt vang lên, Nhan Tử Dạ còn chưa kịp phản ứng thì một đóa hoa màu tím đã từ trong đất chui ra, nhìn thấy Nhan Tử Dạ thì ‘chi’ một tiếng, trực tiếp xuyên qua tầng phòng hộ phóng lên ôm đùi Nhan Tử Dạ.

“Tiểu Hoa? Sao mi lại ở đây?” Không phải đã chạy đi rồi à? Nhan Tử Dạ nhớ rõ lúc thả nó đi, đóa hoa này thực vui sướng, sao chớp mắt đã lại chạy tới đây?

“Chi chi nha nha nha…” Tiểu Hoa chỉ chỉ Nhan Tử Dạ lại chỉ chỉ mình, sau đó cọ cọ đùi cậu. Bộ rễ cũng quấn chặt lấy chân Nhan Tử Dạ.

“Mi muốn đi theo ta?” Bởi vì ngôn ngữ không thông, Nhan Tử Dạ chỉ có thể suy đoán ý tứ của nó.


“Nha nha…” Tiểu Hoa liều mạng gật gật cái bông hoa thật lớn của mình.

Nhan Tử Dạ nhướng mi, trước đó không cho đi thì nó liều mạng chạy trốn, giờ thả đi rồi lại quay về, hơn nữa còn liều chết quấn quít. Này rốt cuộc là sao? Nhan Tử Dạ đột nhiên nhớ tới, khi nãy Tiểu Hoa tựa hồ trực tiếp xuyên qua tầng phòng hộ? Nó cư nhiên không bị ngăn cản? Sao có thể?

Nghiêm túc quan sát đóa hoa ăn thịt dưới chân, phát hiện màu sắc của nó so với trước đó hơi đậm hơn một chút, lại nhớ tới một đạo linh lực đã truyền đi. Xách cây hoa lên, cầm lấy chiếc lá của nó vận dụng linh lực tra xét. Sau đó Nhan Tử Dạ chấn kinh, cây hoa ăn thịt này cư nhiên hấp thu số linh lực cậu truyền qua khi nãy, khó trách có thể trực tiếp xuyên qua vòng phòng ngự. Bởi vì hấp thu linh lực của Nhan Tử Dạ nên trên người nó có khí tức của cậu, cũng vì thế vòng phòng ngự không có tác dụng với nó.

Nhan Tử Dạ thực kinh ngạc, cây hoa ăn thịt này cư nhiên có thể hấp thu linh lực, điều này chính tỏ nó có thể tu luyện, nói cách khác, chỉ cần có đủ linh lực thì có thể tu luyện thành hoa yêu.

Điều này làm Nhan Tử Dạ hứng thú, nhìn chằm chằm cây hoa trong tay nói: “Muốn theo ta cũng được, thế nhưng phải ký khế ước chủ tớ, thế nào?”

Khó lắm mới phát hiện một cây hoa có tiềm chất tu yêu ở thế giới xa lạ này, kỳ thực trong lòng Nhan Tử Dạ khá vui sướng, bất quá cũng không mù quáng tự đặt mình vào vòng nguy hiểm. Nếu cây hoa ăn thịt này không ký khế ước chủ tớ, cậu sẽ không mang nó theo bên cạnh, dù sao, hiện giờ tu vi của cậu vẫn chưa khôi phục, không muốn ngủ một giấc tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong bụng nó. Cậu vẫn không quên, lần đầu gặp mặt, đóa hoa này đang định ăn thịt mình.

Hoa ăn thịt nghe nói có thể ở bên cạnh quái vật thì không quản bản thân có hiểu khế ước chủ tớ là gì hay không, dứt khoác gật gù đáp ứng. Tia năng lượng kia của quái vật thực sự quá cường đại, cư nhiên có thể làm nó thoáng chốc trưởng thành không ít, hơn nữa không hề thống khổ như trước kia mà thực thoải mái. Chỉ cần đi theo quái vật, về sau nhất định lại có năng lượng.

Cho nên trong tình huống lờ mờ không hiểu rõ như vậy, đóa hoa đã tự mang mình đi bán, sau này nghĩ lại, quả thực hối hận không thôi.

Thấy hoa ăn thịt đám ứng, Nhan Tử Dạ cắt một đường trên ngón tay, sau đó nhỏ một giọt máu lên người thực nhân hoa: “Lấy máu vi khế, lấy sinh mệnh vi ước, Nhan Tử Dạ ta cùng mi ký kết khế ước chủ tớ, ta là chủ mi là tớ, đời đời kiếp kiếp, thiên địa chứng giám.”

Một đạo hồng quang từ trán Nhan Tử Dạ bắn vào trong cơ thể hoa ăn thịt, toàn thân Tiểu Hoa đột nhiên đỏ rực, đóa hoa vốn có màu tím dần dần chuyển hoán thành màu đỏ tươi như máu, thẳng đến khi hồng quang biến mất, trên thân thực nhân hoa có thêm dấu xà ấn nho nhỏ.


Khế ước chủ tớ hoàn thành.

“Chủ nhân…. a… ta nói chuyện được rồi…” Sau khi ký khế ước, Tiểu Hoa phát hiện mình cư nhiên có thể nói tiếng thú nhân, liền cao hứng tới khoa tay múa chân.

“Được rồi, vui vẻ để sau đi, bây giờ mi giúp ta tìm kiếm xem nơi này có gốc dây leo biến dị nào không, tìm được thì báo một tiếng, ta mệt, nghỉ ngơi một lúc đã.” Với tu vi của Nhan Tử Dạ hiện giờ, vận dụng tinh huyết hình thành khế ước, linh lực tiêu hao gần như cạn kiệt. Bất quá nếu vì thế mà có được một người hầu tùy tiện sai bảo thì thực đáng giá, hơn nữa hiện giờ đang gặp phải nhiệm vụ phiền toái.

“Vâng…” Sau khi ký khế ước, Tiểu Hoa liền xem lời nói của Nhan Tử Dạ là thánh chỉ, lúc đang định rời đi thì bị Nhan Tử Dạ gọi lại.

“Chờ chút, trước tiên đưa ta về tảng đá bên kia đã.” Khoảng cách từ đây qua đó chỉ tầm trăm mét, chỉ là Nhan Tử Dạ lại bắt đầu lười.

“Vâng, chủ nhân.” Tiểu Hoa nhận lện, một trận hồng quang hiện lên, hoa ăn thịt vốn không cao tới một mét lập tức biến thành khổng lồ, ít nhất cũng cao tới năm mét. Chỉ thấy Tiểu Hoa chắp hai chiếc lá lại cùng một chỗ, chờ Nhan Tử Dạ ngồi lên thì cắm rễ xuống đất, bắt đầu di chuyển.

Khoảng cách một trăm mét chỉ tốn chưa tới mười giây, nhẹ nhàng đặt Nhan Tử Dạ xuống, Tiểu Hoa bắt đầu bò khắp nơi tìm kiếm dây leo biến dị.

U minh thực nhân hoa cùng dây leo mê huyễn, dây leo hút máu đều là thực vật, chúng nó chẳng những không công kích Tiểu Hoa, thậm chí còn vì Tiểu Hoa là thực vật có cấp bậc cùng năng lực cao hơn mà có chút e ngại, cố ý tránh né.

Nhìn Tiểu Hoa nhanh nhẹn lục lọi mớ dây leo, Nhan Tử Dạ hài lòng gật gật đầu. Ừm, với tốc độ của Tiểu Hoa, hẳn rất nhanh sẽ tìm ra dây leo biến dị. Kỳ thực đây mới chính là nguyên nhân Nhan Tử Dạ muốn ký khế ước với Tiểu Hoa, một khi ký khế ước chủ tớ rồi, tinh huyết của cậu sẽ cải tạo Tiểu Hoa, làm nó có thể nhanh chóng tiến vào cánh cửa tu yêu. Quan trọng nhất, về sau có đi đâu cũng không cần dùng phi hành khí, trực tiếp gọi Tiểu Hoa là được.


Hiện giờ có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, Nhan Tử Dạ ngồi xuống bên cạnh An Nhĩ Tư, tia nắng mặt trời chiếu lên người thực ấm áp. Cả người dần thả lỏng, thực muốn ngủ một giấc, bất quá bởi vì linh lực cạn kiệt, lớp phòng ngự trên người Nhan Tử Dạ cũng An Nhĩ Tư đều biến mất. Thế nên Nhan Tử Dạ không dám lơ là, may mắn khi nãy vì Tiểu Hoa ôm cậu về đây nên trên người nhiễm chút hương vị, đám dây leo kia liền không dám công kích Nhan Tử Dạ, ngay cả An Nhĩ Tư cũng được hưởng lây. Hơn nữa những đóa hoa trên dây leo mê huyễn bắt đầu thu lại, hương vị mê người cũng càng lúc càng nhạt đi.

Nhìn vòng tay chỉ còn không tới mười lăm phút, Nhan Tử Dạ nhíu mày, không còn nhiều thời gian lắm.

“Tìm được rồi, chủ nhân, ta tìm được rồi.” Từ xa xa truyền tới âm thanh hưng phấn của Tiểu Hoa, chỉ thấy rễ nó quấn lấy một căn dây leo kim sắc còn dính chút bùn đất chạy băng băng tới chỗ Nhan Tử Dạ.

Căn dây leo kim sắc bị rễ Tiểu Hoa quấn chặt không ngừng vặn vẹo, ánh mắt Nhan Tử Dạ sáng ngời, đúng vậy, hẳn chính là nó.

Nhưng vào lúc này, An Nhĩ Tư nằm bên cạnh đột nhiên khẽ giật giật mí mắt, Nhan Tử Dạ vội vàng hô nhỏ với Tiểu Hoa: “Phụ thân.”

Tiểu Hoa lập tức biến thành một đạo hồng quang biến mất tại chỗ, mà trên mu bàn tay Nhan Tử Dạ thí xuất hiện một ấn ký hình đóa hoa màu đỏ rực. Sau khi ký khế ước, trong đầu Tiểu Hoa lập tức có một bộ công pháp tu yêu, là Nhan Tử Dạ truyền cho nó.

An Nhĩ Tư tỉnh lại, có chút lo lắng ngồi dậy cao thấp đánh giá Nhan Tử Dạ một phen, phát hiện không có chút thương tích nào mới thở phào một hơi, bất quá vẫn lo lắng hỏi: “Tiểu Dạ, em không sao chứ?”

Nhan Tử Dạ lắc đầu: “Không có việc gì, tôi tìm được dây leo biến dị rồi, mau chóng quay về giao nhiệm vụ, bằng không sẽ không kịp mất.”

“Tốt.” Liếc mắt nhìn căn dây leo biến dị trong tay Nhan Tử Dạ, cũng không hỏi nhiều, lập tức biến về hình thú, lại dùng chi trước ôm lấy Nhan Tử Dạ, sải cánh bay về phía lối vào rừng rậm ma huyễn.




Hoàn Chương 19.