Một đường đi tới có không ít thực vật kì lạ, đương nhiên, thực vật có tính công kích cũng không ít, chẳng qua Nhan Tử Dạ dư sức đối phó. Bất quá càng đi sâu vào trong thì Nhan Tử Dạ cảm giác lực công kích của chúng càng mạnh hơn.
Đã đi hơn mười phút, Nhan Tử Dạ bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, liền túm dây kéo đóa hoa đang bò phía trước tới trước mặt.
“Đi nãy giờ rồi sao vẫn chưa tới, có phải mi đang gạt ta không hả?” Nhan Tử Dạ nguy hiểm nheo nheo đôi mắt hoa đào.
“Chi chi chi…” Đóa hoa liều mạng lắc lắc, sau đó vươn chiếc lá xanh mướt của mình chỉa chỉa phía trước.
“Rồi, tạm tin tưởng, nếu tìm không thấy, ta sẽ lặt sạch lá cùng rễ, cho mi thành một cây hoa trụi lủi.
Đóa hoa nhịn không được run run, hiện giờ nó thực sự sợ quái vật này, sớm biết thì nó đã không thèm ăn quái vật. Kỳ thực đóa hoa cảm thấy nó thực vô tội, thẻ bài kia nó thực sự đã thấy qua a, hôm qua vì tò mò nó còn góp nhặt vài cái, lộ trình hơi xa một chút nhưng thực sự chính là thứ quái vật muốn tìm a.
Nhan Tử Dạ cảm thấy có thể tin tưởng đóa hoa ăn thịt này một lần, nếu đổi lại là bình thường cậu rất kiên nhẫn, chẳng qua hôm qua tu luyện suốt đêm, sáng phải dậy sớm, khi nãy chỉ mới bổ giấc chưa tới nửa tiếng đã bị đóa hoa ăn thịt này quấy rối, cho nên tâm tình lúc này có chút nóng nảy.
Ước chừng mười lăm phút sau, Nhan Tử Dạ đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng thú nhân kêu to. Vội vàng kéo hoa ăn thịt lại, một cây hoa biết đi đường rất bắt mắt. Nhan Tử Dạ túm lấy phần đài hoa phòng ngừa nó tác quái, đồng thời cẩn thận nương theo cành lá rậm rạp tiến tới trước.
Chỉ thấy một thú nhân đồ trắng cùng ba thú nhân đồ đen đang đánh nhau, xung quanh có không ít thực vật bị bọn họ phá hủy, kỳ quái chính là bọn họ vừa đánh vừa tranh giành một miếng gỗ, đúng vậy, là một miếng gỗ bình thường.
“Ha ha, thẻ bài là của tao.” Một thú nhân áo đen vừa cướp được miếng gỗ đã bị thú nhân áo trắng đá bay.
“Cút ngay, thẻ bài là của tao.”
“Là của tao.”
Thấy thú nhân áo trắng cướp được miếng gỗ, ba thú nhân áo đen lập tức không hẹn mà cùng xông tới công kích, Nhan Tử Dạ đứng đó không xa, ù ù cạc cạc quan sát.
Có chút không xác định mở thông tấn khí xem lại hình dáng thẻ bài, lại nhìn miếng gỗ mà bọn họ đang sống chết tranh giành, nhất thời có chút hết chỗ nói.
Hình dáng khác biệt rõ rệt như vậy, sao có thể nhìn lầm được a? Chẳng lẽ bị ảo giác à?
Từ từ, ảo giác? Nghĩ tới đây, sắc mặt Nhan Tử Dạ trở nên nghiêm túc.
Cẩn thận quan sát xung quanh bốn người một chút, quả nhiên có một khóm dây leo xanh biếc đang nhúc nhích, phía trên dây leo có những đóa hoa nhỏ màu trắng, mà từ đóa hoa đang phả ra từng đợt sương khói màu trắng.
Cái mũi Nhan Tử Dạ giật giật, tựa hồ nghe thấy một mùi hương thực dễ ngửi. Đúng vậy, chính là mùi này, tuy so với trước đó đã nồng đậm hơn nhiều. Trên đường đi theo hoa ăn thịt, Nhan Tử Dạ đã từng ngửi thấy mùi này, chẳng qua chỉ nghĩ là hoa bình thường, thật không ngờ nó cư nhiên làm người ta sinh ra ảo giác, ngay cả thú nhân cấp A cũng không chống cự được.
Nhưng kì quái là cậu không bị gì, để nghiệm chứng, Nhan Tử Dạ từ lùm cây bước ra, bốn thú nhân kia giống như không nhìn thấy Nhan Tử Dạ, vẫn tiếp tục tranh đoạt miếng gỗ kia. Ngay cả Nhan Tử Dạ vô tình giẫm phải cành khô phát ra tiếng vang, bọn họ cũng không nghe thấy. Càng đi tới gần, mùi hương ngửi được lại càng nồng, nhưng cậu vẫn hoàn toàn tỉnh táo, không có biểu hiện gì dị thường.
Ha ha, thực không ngờ mùi hương của đóa hoa này không có tác dụng với mình, một khi đã vậy, Nhan Tử Dạ đương nhiên không cần cẩn thận nữa.
Để hoa ăn thịt xuống đất, nó lập tức chạy tới một gốc đại thụ cách đó không xa, tìm tìm kiếm kiếm một hồi, phát hiện thứ kia vẫn còn thì hưng phấn kêu chi chi nha nha với Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ vội chạy qua, vừa đi ra phía sau gốc cây thì bị mấy tấm thẻ bài màu sắc bất đồng chọt mù cả mắt. Nhiều thẻ như vậy, vừa thấy đã biết có người cố ý thu thập, mà ‘người’ có khả năng nhất cũng chính là hoa ăn thịt dẫn cậu tới đây.
Nhan Tử Dạ nhặt hết số thẻ bài lên, kiểm tra thật giả, phát hiện trừ bỏ màu sắc thì hình dáng hoa văn đều giống hệt như trong hình mẫu, mỉm cười.
Nhìn nhìn thẻ bài trong tay, lại nhìn bốn thú nhân vẫn còn đánh nhau cách đó không xa, Nhan Tử Dạ không khỏi cảm thán, có đôi khi may mắn thành phần quan trọng để chiến thắng a!
Chẳng qua tìm được thẻ bài thôi thì chưa đủ, phải tìm ra người sở hữu tấm thẻ bài cùng màu để tổ đội. Đáng tiếc, số thẻ trong tay có màu sắc khác nhau, nhìn nhìn một chút, Nhan Tử Dạ định giữ lại thẻ màu đỏ, dù sao cậu vốn yêu thích màu này, bất quá lại bị tấm thẻ màu bạc hấp dẫn. Màu trắng bạc chói mắt này làm Nhan Tử Dạ nhớ tới một người, thú nhân có mái tóc màu bạc xinh đẹp.
Quên đi, nghĩ nhiều chi cho mệt, trong tay có nhiều thẻ bài như vậy, đi tìm mấy thú nhân cùng lớp thôi, có lẽ bọn họ cũng tìm được thẻ có màu sắc trùng với cậu không chừng.
Kéo hoa ăn thịt, chuẩn bị tiếp tục xuất phát, kết quả kéo kéo vài cái mà đối phương không chút nhúc nhích. Nhìn lại, đóa hoa ăn thịt kia cư nhiên cắm rễ xuống đất.
“Đi a…” Nhan Tử Dạ kéo kéo sợi tơ đỏ trong tay.
“Chi nha nha…” Cây ăn thịt vươn lá chỉ chỉ mấy tấm thẻ trong tay Nhan Tử Dạ, sau đó chỉ chỉ mình.
Hiểu được ý tứ của hoa ăn thịt, Nhan Tử Dạ mỉm cười: “Đúng vậy, ta nói sau khi tìm được thẻ bài sẽ thả mi đi, bất quá đâu có nói là khi nào, bây giờ mi tự nguyện đi hay muốn ta cường ngạnh hử?” Nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, mang theo vài phần cảnh cáo.
Hoa ăn thịt đã cắm rễ xuống đất nghe vậy thì lập tức phẫn nộ.
“Chi chi nha nha chi chi…” Hoa ăn thịt vừa chỉ Nhan Tử Dạ vừa chỉ sợi tơ trên cổ mình, phẫn nộ kêu to.
Tuy ngôn ngữ không thông nhưng không biết vì sao, Nhan Tử Dạ lại biết đóa hoa này đang mắng mình, hơn nữa tựa hồ còn đang mắng mình không giữ chữ tín. Chẳng qua Nhan Tử Dạ ngay cả cái nhìn của người khác còn không để ý, nói chi chú ý tới một đóa hoa.
“Mi yên tâm, ta nói được thì làm được, chỉ là ta không quen đường nơi này, chút nữa ra ngoài cần mi dẫn đường mà thôi, xong việc, lập tức thả mi, được chưa?” Nếu không phải lúc đầu đánh bậy đánh bạ túm trúng nhược điểm thì Nhan Tử Dạ cũng không tính toán khống chế đóa hoa ăn thịt này. Dù sao hoa ăn thịt thiên tính là ăn thịt người, tính nguy hiểm quá lớn, đương nhiên cũng không có khả năng đưa ra ngoài.
“Chi chi?” Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, nó nghiêng cái miệng hoa sáu mươi cm nhìn về phía Nhan Tử Dạ, tựa hồ đang đắn đo.
“Hừ, lại còn đắn đo, chẳng lẽ ta rảnh tới mức đi lừa một cây hoa à?” Nhan Tử Dạ lười phí nước miếng, trực tiếp xoay người bỏ đi, hoa ăn thịt thấy Nhan Tử Dạ đi rồi thì không dám nghĩ ngợi nữa, lập tức rút bộ rễ ra khỏi mặt đất, tung tăng chạy theo.
Đã có thẻ bài rồi, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm người thích hợp để tổ đội, đáng tiếc hiện giờ không thể dùng thần thức, bằng không nhất định có thể nhanh chóng tìm ra đám Kiệt Khắc.
‘Ầm…’
Phía trước đột nhiên truyền tới tiếng nổ mạnh, lỗ tai Nhan Tử Dạ giật giật, tựa hồ nghe thấy âm thanh quen thuộc. Soạt một tiếng, đẩy nhanh tốc độ dưới chân, hoa ăn thịt ở phía sau còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị Nhan Tử Dạ xách cổ lôi đi.
“Kiệt Khắc, cố gắng lên, nếu cậu ngã xuống thì chúng ta chết chắc.” Vưu Lý nói với Kiệt Khắc đang tận sức chống đỡ lồng bảo hộ, sau đó quay qua hô to: “Ban Đặc, không phải cậu luôn nói dị năng tinh thần của mình là cực mạnh à? Vì sao không có chút tác dụng nào với nó?”
“Tôi cũng muốn a, nhưng dị năng tinh thần chỉ có tác dụng với người thôi, với thực vật, công kích không có hiệu quả.” Ban Đặc cũng thực bất đắc dĩ, Vưu Lý vội với choáng đầu rồi a, cư nhiên bảo cậu dùng tinh thần lực công kích dây leo hút máu? Kia cũng phải có tinh thần lực ngang ngửa mới được a!
“Tới địa ngục đi, giờ phải làm sao đây, Kiệt Khắc không chống đỡ được bao lâu nữa, tinh thần lực của Tái Nhĩ Đặc cũng kiệt quệ rồi, cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ trở thành con mồi của nó mất.” Vưu Lý thực hối hận, nếu biết tấm thẻ bài nho nhỏ lại có thể để bọn họ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, cậu sẽ không đề nghị làm vậy. Hiện giờ không thể cứ ngồi chờ chết, nếu liều mạng biến thân mang theo bọn họ chạy trốn có lẽ có đường sống.
Ngay lúc Kiệt Khắc sắp chống đỡ không nổi, Vưu Lý chuẩn bị biến thân thì một lưỡi dao lóe hồng quang ‘soẹt soẹt’ cắt đứt những căn dây leo đang không ngừng đánh lên vách lồng phòng hộ xanh biếc, tiếp đó lại thêm mười lưỡi dao chém đứt những căn dây leo đang định vươn tới.
“Nhan Tử Dạ?”
Bốn người bên trong lồng phòng hộ nhìn thấy người tới thì kinh ngạc không thôi.
Dây leo màu đỏ bắt đầu phát cuồng, không công kích nhóm Vưu Lý nữa, bắt đầu dốc toàn lực công kích Nhan Tử Kỳ vừa xuất hiện, càng ngày càng có nhiều dây leo điên cuồng vươn tới.
Nhan Tử Dạ căn bản không muốn dây dưa với loại dây leo hút máu này, trực tiếp ngưng tụ linh lực, thi triển hỏa cầu thuật, một quả cầu lửa lớn cỡ quả bóng rổ bay về phía đám dây leo, kết quả dây leo vừa chạm vào nó thì bùng cháy. Ngọn lửa lan theo dây leo cháy tới tận gốc, chỉ trong vòng mười giây, dây leo hút máu dây dưa với nhóm Tái Nhĩ Đặc hơn một giờ bị ngọn lửa thiêu rụi thành tro bụi.
Sau khi đốt dây leo hút máu thành tro, ngọn lửa không hề cháy lan mà chậm rãi lụi tàn, không hề lan sang nhóm hoa cỏ bên cạnh. Tuy linh lực trong cơ thể giảm đi không ít, bất quá Nhan Tử Dạ vẫn thực hài lòng gật gật đầu, linh hỏa không phải thứ phàm vật có thể chống cự, đối phó với dây leo hút máu nho nhỏ là dư sức.
Mà gốc hoa ăn thịt ở phía sau thấy Nhan Tử Dạ chỉ dùng một quả cầu lửa đốt rụi bụi dây leo hút máu, nó nhịn không được run lẩy bẩy. Đột nhiên cảm thấy thực may mắn khi nghe hiểu lời quái vật này, bằng không thứ bị biến thành tro bụi rất có thể là nó.
…
Hoàn Chương 16.