Đêm ở Monaco vô cùng tịch mịch. Trong ngôi nhà kính ở giữa sườn núi, có ngọn đèn dầu đang chiếu sáng lấp lánh.
Tô Vũ ngước nhìn bầu trời đêm, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Những lời Fujiwara đã nói, anh không hề quan tâm chút nào!” Tạ Khương Qua khẳng định một lần nữa.
Những giọt rượu trong bụng giờ đây trở nên nóng hừng hực như ngọn lửa thiêu đốt Tô Vũ.
Không quan tâm ư, không lúc nào không nhớ đến cô ư, nghe xem Tạ Khương1Qua đang nói gì kìa? Tiểu Tạ nay đã thành tỷ phú, giờ lại muốn trở thành chúa cứu thế nữa à?
Cô quay đầu lại, đi từng bước về phía Tạ Khương Qua, kiễng chân níu lấy cổ áo anh rồi áp mạnh môi mình lên, hận bấy nhiêu thì cắn mạnh bấy nhiêu. Hành động đột ngột của cô khiến anh hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó đã kịp đáp lại.
Đôi nam nữ trong ngôi nhà kính như đôi tình nhân xa cách lâu ngày gặp8lại, hai người hôn thật mãnh liệt, hận không thể cùng đối phương hòa vào làm một.
Mãi đến khi nếm được vị máu tanh, Tô Vũ mới buông Tạ Khương Qua ra. Cô khẽ mỉm cười: “Tạ Khương Qua, anh đang thương hại tôi sao?”
Tiểu Tạ luôn khéo ăn khéo nói lúc này cũng chỉ biết lắc đầu, mặt xám như tro tàn, lẩm bẩm: “Xin lỗi, anh xin lỗi, Tô Vũ, đáng lẽ anh nên đến tìm em sớm hơn.”
“Không, không, đừng nói vậy, Tạ Khương Qua,2tôi chỉ mong anh đừng bao giờ đến tìm tôi.” Sau khi cô nói xong, nước mắt cô bắt đầu tràn mi: “Như vậy thì ít nhất trong lòng anh, tôi vẫn là một người tốt đẹp.”
“Khương Qua, tôi của bây giờ không còn như ngày xưa nữa.” Tô Vũ khó chịu ôm lấy lồng ngực mình, đồng thời lui về phía sau. Cô đưa tay tháo rơi khuyên tai, lắc tay tinh xảo rồi ném xuống đất, khàn giọng nói: “Cho dù tôi có đeo những thứ4này thì tôi cũng không phải là Tô Vũ của trước đây nữa rồi.”
Tạ Khương Qua lao đến ôm chặt lấy cô: “Đừng nói vậy, Tô Vũ, anh xin em, đừng nói vậy, em vẫn luôn là em, vẫn luôn là như vậy.”
“Khương Qua, anh nói sai rồi, sao tôi vẫn như xưa được cơ chứ? Nếu là tôi của trước kia, nếu có tên đàn ông nào tôi chưa cho phép mà dám sờ ngực tôi, tôi sẽ móc mắt hắn ta xuống, chứ không phải chờ đợi bọn họ rút tiền ra khỏi ví rồi thương lượng mỗi lần bỏ một viên đá vào áo ngực của tôi cho đến khi tan thành nước thì sẽ trả 100 đô đâu. Điều kiện như vậy mà tôi vẫn đồng ý, đồng ý không chút do dự.
Cho nên, Khương Qua, Tạ Khương Qua, anh nói xem, sao tôi vẫn là tôi của trước kia được chứ?”
“Anh không quan tâm những điều đó, anh mặc kệ!” Tạ Khương Qua ôm chặt lấy cô, không ngừng hứa hẹn.
“Không quan tâm ư? Khương Qua, anh thật sự không quan tâm sao? Tôi lại kể cho anh nghe vài chuyện nhé, anh nghe kĩ đây, tôi ấy mà…” Ánh mắt Tô Vũ nhìn về phía ánh đèn long lanh xinh đẹp, ánh đèn ban nãy vẫn còn sáng rõ, giờ phút này lại trở nên thật mờ ảo. Cô nhìn ánh đèn hồi lâu, mãi cho đến khi có làn gió thổi qua mới nhớ mình phải kể chuyện cho anh nghe: “Tôi ấy à… Trước khi Lâm Chí Linh nổi tiếng, tôi là một nhân viên trực điện thoại đêm khuya, là kiểu tính tiền theo giờ ấy. Tôi dùng giọng nói nũng nịu này giúp mấy người đàn ông kia giải quyết nhu cầu sinh lý, khi mấy người đàn ông đó bảo mình đã cứng lên rồi thì phải cười thật lẳng lơ, khi họ nói đã bắn rồi thì phải giả vờ xấu hổ ngây thơ như thỏ trắng vậy.
Tạ Khương Qua, tôi có rất nhiều việc cần dùng đến tiền. Về sau, nghe theo gợi ý của một người phụ nữ Nhật Bản, tôi hóa thân thành Lâm Chí Linh trong tiệc sinh nhật của rất nhiều người.”
Cô gật gù thầm thì: “Công việc này giúp tôi có thu nhập cao, nhưng sau đó tôi mới phát hiện, chỉ làm một thời gian ngắn như vậy là không đủ. Tình trạng sức khỏe của dì út càng lúc càng tệ, còn người quen cũ thì lúc nào cũng thúc giục tôi trả tiền, bất kể tôi làm cỡ nào đi nữa, dù có tiết kiệm bao nhiêu cũng không thể nào đủ.
Thậm chí, tôi còn định đi cướp giật nữa kìa. Có điều tôi vẫn biết tự lượng sức mình, chắc cướp chưa đến ba phút đã bị người ta bắt lại rồi. Sau nữa, người phụ nữ Nhật Bản kia nói cho tôi biết, có một người đàn ông coi trọng tôi, ông ta làm trong giới chính trị, tuổi của ông ta chắc có thể làm ba tôi được. Chưa hết, người đàn ông đó còn có vài sở thích kì quái, người phụ nữ Nhật Bản kia hỏi tôi có muốn không, cô ta cho tôi ba ngày để suy nghĩ. May quá, đến ngày thứ ba thì anh đem một xe tiền xuất hiện, tôi đã tính nhẩm trong lòng, tiền mà anh đưa đến còn nhiều hơn gấp mấy trăm lần so với gã đàn ông kia.
Thật ra sự kiêu ngạo của phụ nữ nhà họ Tô mà anh thường nói chỉ là vỏ bọc bên ngoài tôi dùng để lừa anh, cũng là để tự kiếm cớ cho bản thân mình mà thôi, cho nên…”
“Đừng nói nữa!” Tạ Khương Qua ngắt lời Tô Vũ.
Anh chậm rãi buông cô ra, thân thể hai người tách ra một khoảng chừng nửa bước, bóng dáng anh lung lay như bóng hình trong nước.
Cô vẫn bất chấp nói tiếp: “Cho nên, dù không phải là anh thì cũng sẽ là người khác thôi. Nếu như anh chậm thêm vài ngày nữa, có lẽ người bao nuôi tôi không phải tên là Tạ Khương Qua đâu. Bây giờ anh còn có thể không quan tâm không?” Tô Vũ hít mũi.
Bóng người kia lại đến gần cô, sau đó tay anh nắm lấy tay cô áp vào mặt anh, từ cằm nhích lên trên một chút, sau đó là đôi môi, mũi, mắt…
Ngón tay Tô Vũ ướt đẫm, càng lúc càng nhiều hơn, hóa ra đó là những giọt nước mắt giàn dụa trên gương mặt anh.
“Khi ba qua đời, anh không hề khóc, lúc mẹ ngã bệnh, anh cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Kể từ khi anh hiểu chuyện đến giờ, anh đã không còn khóc nữa, bởi vì ba nói với anh rằng đàn ông có thể đổ máu nhưng không được rơi lệ.”
Cô rất sợ, giọt nước trên tay như khiến cô bị bỏng, Tô Vũ vội vàng muốn rút tay ra, nhưng lại bị anh nắm chặt lấy.
Cô lạnh lùng nói: “Tạ Khương Qua, anh đang thương hại tôi sao?”
Anh nắm lấy bàn tay cô, ghì chặt vào lòng, giọng nói nghẹn ngào: “Không, anh chỉ đau lòng, chỉ hối hận, vì sao mình lại không tìm em sớm hơn. Tô Vũ, những điều em vừa nói, anh đều không quan tâm, không để ý chút nào cả!”
“Thế nhưng, tôi để ý, Khương Qua, tôi quan tâm!” Cô rút mạnh tay khỏi anh: “Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, tôi mãi mãi không thể quên được bàn tay của những người đàn ông kia…” Cô đặt tay lên ngực mình: “… bọn họ chạm vào đây, chúng ghê tởm như sâu bọ vậy. Vừa nghĩ là tôi lại thấy buồn nôn, vừa nhớ đến vẻ mặt của bọn họ, tôi đã muốn chặt tay bọn họ đi, tôi hận bọn họ.”
Cô ngẩng mặt lên nhìn Tạ Khương Qua, nói thật tàn nhẫn: “Người bạn Fujiwara kia của anh cũng đã làm chuyện tương tự với tôi. Khương Qua, không phải anh nói anh không quan tâm sao? Nếu anh chặt đứt tay hắn ta, tôi sẽ tin anh thật sự không quan tâm.”
Nửa giờ sau, Tô Vũ xách theo chiếc túi xách của mình, bị Tạ Khương Qua nắm tay kéo đi, bàn tay còn lại của anh cầm một thanh kiếm võ sĩ.
Trong gian phòng kia là một mớ hỗn độn, Fujiwara đang được sơ cứu kinh hoàng nhìn hai người họ. Phạm Khương mang theo mấy người nữa dễ dàng khống chế toàn bộ người ở đây.
Tạ Khương Qua đặt kiếm võ sĩ lên cổ Fujiwara, bắt hắn ta chọn một trong hai, muốn mất đầu hay là tay.
Tên Nhật Bản luôn sống về đêm giờ phút này trông hệt như xác sống không được tiếp xúc với ánh mặt trời, hắn ta chuyển mắt nhìn về phía Tô Vũ. Cô nhếch miệng cười đáp lại, hắn ta là kí ức mà cô không thể nào quên. Hôm đó, chính hắn ta đề nghị giấu cô trong hộp, ánh mắt hắn ta nhìn cô cứ như đang nhìn một con chó hoang trên đường vậy.
Lúc này, nhìn Fujiwara mặt cắt không còn giọt máu, trong lòng Tô Vũ lại hưng phấn một cách khó tả. Cô chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy khoảnh khắc thanh kiếm kia hạ xuống, chắc hẳn khi ấy trên mặt tên Nhật Bản này sẽ dính đầy máu đỏ lòm, và đây sẽ là cảnh tượng đẹp nhất cô từng thấy.
Không hề bất ngờ, Fujiwara chọn giữ lại đầu mình, hắn ta run rẩy đặt tay mình lên bàn, một người Israel đứng xem nãy giờ hào hứng đưa ra ý tưởng, anh ta đề nghị Tạ Khương Qua để người đẹp trong phòng chia bài cho từng người như một nghi thức đếm ngược, anh ta nói chơi như vậy sẽ càng kích thích hơn. Tạ Khương Qua nhìn Tô Vũ như thể hỏi ý, cô gật đầu, ý tưởng này cũng không tồi.
Người đẹp chia bài bình tĩnh đếm ngược, mười, chín, tám…
Tô Vũ cảm thấy đầu hơi choáng váng, từng con số như gõ mạnh vào lòng. Cô dần cảm thấy chột dạ, gương mặt của từng tên đàn ông trong phòng đều vô cảm, mấy cô gái nhát gan che mắt lại. Ở nơi này, vẻ mặt của tên Israel kia là phong phú nhất, hắn ta đang kích động chờ đợi đến số “Một” được thốt ra. Còn mặt Fujiwara thì xám như tro tàn.
Khi người chia bài đọc lên con số cuối cùng, Tô Vũ bỗng hô lên: “Tạ Khương Qua, đừng!”
Các cô gái buông tay khỏi mặt, Fujiwara như vừa được đại xá, vẻ mặt người Israel đong đầy tiếc nuối, mà vẻ mặt Tạ Khương Qua lại như hiểu rõ, dường như anh đã sớm đoán được cô sẽ mở miệng ngăn mình lại.
Mọi chuyện cứ như một vở kịch do mình cô thủ vai, mọi cảm xúc đau khổ, bi thương, phẫn nộ, khó chịu, bơ vơ đều được trình diễn trong đêm đó.
Tô Vũ co lại trên ghế phụ, lúc này cô đang ngồi trong xe Tạ Khương Qua, chiếc xe dừng trên sườn núi, từ nơi này có thể nhìn thấy bờ biển hình cong cong. Monaco là một đất nước ven biển, có một đường ven biển quanh co như hình mặt trăng lưỡi liềm, cô ngơ ngác nhìn chăm chú vào từng đợt sóng biển vỗ vào bờ cát trắng, dưới ánh mặt trời, từng cơn sóng trắng đến giật mình.
Từ khi Tạ Khương Qua đưa cô từ căn phòng kia ra đến đây, anh vẫn nắm tay cô không nói gì. Bầu trời dần chuyển thành màu trắng, giống hệt như sắc mặt của anh hiện giờ.
Thời gian dường như đã qua rất lâu, từng ánh nắng ban mai soi tỏa khiến cả thế giới như được bao phủ bởi một tầng sáng rực rỡ, cô nhìn ánh sáng ấy, khẽ nói: “Tạ Khương Qua, khi tôi dùng một túi tiền mặt mang anh đi, chúng ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này đúng không? Lẽ nào đây chính là cái gọi là vật đổi sao dời?
Thôi đi, khóc cũng đã khóc rồi, ồn ào cũng đã ồn ào rồi, mất mặt cũng đã mất mặt rồi. Khương Qua, nếu anh thật sự thương hại tôi thì xin hãy để tôi đi.”
Tạ Khương Qua khẽ vuốt mặt Tô Vũ, ôm lấy mặt cô bằng hai tay, dịu dàng nói: “Giày vò cả buổi tối rồi, chắc em cũng đã mệt, chúng ta về thôi. Em hãy tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon.”
“Tạ Khương Qua, buông tha tôi đi.”
Tay anh rời khỏi gương mặt cô, anh không trả lời câu nói ấy mà lại nói một cách tự nhiên: “Không phải em thích nhất mỗi khi tắm được nghe anh hát sao, về nhà khi em tắm, anh sẽ hát bài ‘Ánh trăng trên sông’ cho em nghe.”
Cô kéo lấy bàn tay đang định khởi động xe của anh: “Khương Qua, dì Út của tôi đang bị bệnh, tôi muốn về với dì, chăm sóc dì, nhất định dì cũng đang rất nhớ tôi.”
“Đúng rồi, Tô Vũ, em có đói bụng không, nếu đói thì về nhà anh sẽ nấu mì gói cho em ăn, mì gói thêm đu đủ, trước kia em thích anh làm món đó nhất mà.”
“Tạ Khương Qua!” Cô nắm chặt tay anh, hít sâu: “Giờ đây, tôi không muốn ở bên anh thêm một phút một giây nào nữa, anh hiểu chưa?”
“Anh nói rồi!” Tạ Khương Qua nói to hơn, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Em - vẫn – là - em.”
“Sao tôi vẫn là tôi được chứ? Tạ Khương Qua!” Giọng cô cất cao hơn: “Tôi cũng không thể tin tôi vẫn là chính mình… Tại sao anh lại… ưm…”
Anh áp sát người cô, dùng môi mình che kín môi cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc như gió táp mưa sa, khiến cô không thể thốt nổi tiếng nào.
Tay anh cũng không cho phép cô phản kháng. Dần dần, nụ hôn như vũ bão ấy trở nên dịu dàng lưu luyến, từ khóe môi đến hai má, từ chóp mũi đến hàng mày, cuối cùng dừng lại trên trán cô như thể xoa dịu chú mèo con đi lạc giữa đêm mưa. Tạ Khương Qua dỗ dành: “Bây giờ em hãy ngủ một giấc thật ngon đi đã!”