Trên độ cao mười nghìn mét giữa trời không, thế giới bị chiếc bịt mắt che đi chỉ còn một màu đen kịt. Khi máy bay hạ cánh xuống đường băng, Tô Vũ mới tháo bịt mắt ra.
Tô Vũ cảm tưởng cứ như đã trải qua mấy đời!
Nhìn qua cửa sổ cabin hình bầu dục, sân bay rộng lớn chan hòa ánh nắng. Tia nắng mặt trời ban trưa lóa mắt ấy1khiến Tô Vũ khó mà thích ứng, buộc phải nghiêng mặt đi. Vào khoảnh khắc quay đầu ấy, Tô Vũ nhìn thấy bóng lưng của Tạ Khương Qua ngồi trước, hơi nghiêng đầu, tỉ tê trò chuyện với bạn gái.
Tạ Khương Qua tóc tai chải chuốt chỉ ngồi cách cô bốn chỗ, nhưng cô biết mình không thể đi tới trước mặt anh, làm nũng với anh như chưa từng có chuyện8gì xảy ra, và đòi anh nấu bát mì tôm bỏ đu đủ như khi xưa nữa.
Họ đã không thể quay về như ngày xưa nữa rồi!
Tấm kính màu lam mỏng phân cách chỗ ngồi của họ, nhắc nhở sự khác biệt giữa ghế nâu và ghế xám. Người ngồi ở ghế nâu có thể tự do đi lại trên máy bay theo ý thích, còn người ngồi ở ghế xám chỉ2được phép rời khỏi vị trí khi nhận được chỉ thị.
Ánh nắng gay gắt không ngừng nhắc nhở Tô Vũ, cô và Tạ Khương Qua chỉ ràng buộc nhau bởi bản hợp đồng hoang đường kia mà thôi.
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, tự nhủ với lòng: Không sao cả, đừng lo, chỉ một năm thôi, một năm trôi qua nhanh lắm.
Tạ Khương Qua ôm bạn gái, cô gái phương Đông4xinh xắn kia như mê muội trong vòng tay ấy. Hồi lâu anh mới buông ra, Tô Mạt Lệ nhìn anh thật sâu, cuối cùng chuyển rời ánh mắt lưu luyến, như có như không hướng về phía Tô Vũ. Sau đó, cô ta rời khỏi cabin dưới sự hướng dẫn của nhân viên máy bay.
Cô ta đã khuất bóng mà Tạ Khương Qua vẫn không hề có ý rời đi. Anh trở lại chỗ ngồi, không có mệnh lệnh nên Tô Vũ đành ngồi yên tại vị trí.
Mấy phút sau, qua cửa sổ, cô trông thấy cô gái kia lên xe an toàn trong sân bay, nhanh chóng chạy về phía tòa kiến trúc pha giữa hai màu lam và màu nâu nhạt cách đó không xa. Nếu Tô Vũ đoán không sai, hiện giờ họ đang ở sân bay Milan Malpensa của Ý.
Chiếc chuyên cơ nán lại sân bay khoảng nửa tiếng rồi lại tiếp tục cất cánh.
Sau sáu giờ, máy bay lại hạ cánh lần nữa, đáp xuống đường bay tư nhân. Tô Vũ theo sau Tạ Khương Qua xuống máy bay. Từ khi anh đẩy cô ngã xuống sàn, anh vẫn chưa nói với cô bất cứ lời nào, nhờ tiếp viên hàng không lén tiết lộ thì cô mới biết họ đang Napoli. Và hiện tại máy bay đỗ ở trang viên nông trường thuộc sở hữu của Tạ Khương Qua ở thành phố này. Đây là đích đến cuối cùng của họ.
Xuống máy bay, đôi mắt Tô Vũ choáng ngợp bởi mảnh sân mênh mông. Lan can màu trắng bao quanh mảnh đất to lớn, bao gồm đường băng sân bay, sân bay, trường đua, sân tennis. Ngay chính giữa chính là ngôi nhà đáng yêu giản dị.
Tạ Khương Qua lên con ngựa đã chờ mình sẵn ngay dưới máy bay. Đó là con tuấn mã cao nguyên có bờm đen nhánh. Ngựa đẹp, Tạ Khương Qua ngồi trên ngựa cũng rất đẹp. Anh quay mặt nhìn cô chốc lát rồi cúi xuống vươn tay đến trước mặt cô.
Nếu là trước kia, Tô Vũ nhất định không mảy may do dự đặt tay lên tay Tạ Khương Qua, hơn nữa còn nhắc anh phải làm động tác cool ngầu và lãng tử vào.
Có điều trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, cô không có lá gan đó nữa. Xe tải tiền của Tiểu Tạ mang tính uy hiếp rất cao.
Tô Vũ rũ tay xuống, tự động đặt chân xuống nền đất. Vì trời mới mưa nên trên mặt đất gồ ghề tích đầy nước, cái giẫm chân này khiến vũng nước màu vàng nhanh chóng thấm ướt giày cô.
Tạ Khương Qua ngồi trên lưng ngựa cười nhạt, vuốt đầu cô như vỗ vễ cún con, giọng điệu có vẻ rất hài lòng: “Công chúa hạt đậu hiểu chuyện rồi, tôi cho cô hai mươi phút để xuất hiện trước mặt tôi. Tô Vũ, tôi nghĩ mình bỏ ra cả đống tiền ấy nên việc yêu cầu cô có ý thức chuẩn xác về mặt thời gian hẳn là không quá đáng lắm nhỉ. Hơn nữa, điều làm tôi khó chịu nhất chính là chờ đợi người khác!”
Bờm ngựa bóng mượt lướt qua Tô Vũ. Thế rồi, bóng dáng Tạ Khương Qua cưỡi ngựa nhanh chóng xa dần.
Hai mươi phút sau, Tô Vũ thở hổn hển đứng trước mặt anh. Năm phút cuối cùng, cô gần như chạy nước rút trên mặt sình lầy lội. Khoảng cách từ sân bay tới ngôi nhà xa hơn cô tưởng rất nhiều. Thế nhưng cô vẫn tới kịp giờ.
Nhìn thấy đôi giày của cô, anh nhíu mày: “Bẩn kinh!”
Tô Vũ biết anh nói đúng. Bây giờ giày cô, mặt cô, quần áo và tóc tai cô đều dính bùn đen dơ dáy.
Tạ Khương Qua đã thay chiếc áo sơ mi màu trắng. Những vết bẩn lốm đốm trên áo sơ mi của cô không hề ảnh hưởng tới khuôn mặt trắng trẻo của anh. Anh chỉ đứng nơi đó thôi đã khiến cô có cảm giác xấu hổ cùng cực.
Chính là xấu hổ cùng cực đấy, đặc biệt là đôi giày dính đầy bùn đặt trên mặt thảm trắng tinh. Chiếc gương cổ đối diện đang hiển hiện rõ dáng vẻ chật vật của Tô Vũ.
Giờ này khắc này, cô lại tìm ra từ ngữ để miêu tả về quan hệ của cô và Tạ Khương Qua một cách chính xác, đó chính là bao nuôi, y hệt như bản hợp đồng giữa họ.
Trước kia, kẻ ngạo nghễ trên cao là cô, còn bây giờ người được quyền lên mặt lại là anh.
Hơn nữa, Tiểu Tạ được ca tụng là tỉ phú trẻ nhất đúng kiểu hơn hẳn lớp người đi trước, anh chỉ có phô trương hơn chứ có không kém. Tô Vũ cười khổ trong lòng. Cô biết Tạ Khương Qua cố ý làm vậy, anh biết cách làm thế nào khiến cô xấu hổ muốn độn thổ hơn bất kỳ ai khác.
Tô Vũ cúi đầu toan lùi ra để thay giày, gội đầu tắm rửa thay quần áo cho sạch sẽ, hòng để bản thân mình thoải mái hơn chút.
Tạ Khương Qua không hề ngăn cản cô. Anh chỉ hở hững lên tiếng: “Tô Vũ, tôi nghĩ cô vẫn nên cảm kích vận mệnh thì hơn. Ít nhất nó giúp cô hiểu chuyện. Trên đời này, không ai có thể may mắn sống mãi trong vương quốc của truyện cổ tích.”
Cảm kích vận mệnh ư? Cảm kích vận mệnh đã để cô chạm phải khuôn mặt lạnh băng của mẹ vào buổi sáng đó sao? Tô Vũ rất muốn quay đầu lại, túm vạt áo Tạ Khương Qua, lớn tiếng quát lên: “Đồ khốn, tưởng có tiền là giỏi lắm à!”
Không, không, nói vậy chỉ đổi lại tiếng cười nhạo của anh mà thôi. Rồi anh sẽ hỏi ngược lại: “Tô Vũ, cô không cảm thấy câu cô vừa nói quen tai lắm sao?”
Đúng là trước kia cô từng nghe rất nhiều lần. Khi cô và bạn bè bắt nạt những đứa trẻ nghèo, chúng sẽ len lén mắng sau lưng bọn cô những lời như thế.
Tô Vũ không quay đầu lại, cuối cùng cũng đã rời khỏi phòng Tạ Khương Qua. Người phụ nữ trung niên vừa dẫn cô đến phòng cậu lại tiếp tục đưa cô về phòng của mình.
Phòng cô cách phòng anh một bức tường. Người phụ nữ kia tự giới thiệu bản thân bằng tiếng Trung thành thạo. Bà là Martha, sinh ra và lớn lên ở Napoli. Chủ nhân cũ của nông trường này là một người Trung Quốc, bà vẫn luôn phục vụ cho gia đình họ. Một năm trước, Tạ Khương Qua mới mua lại chỗ này...
“À không!” Martha hé miệng, sau cười khanh khách: “Mua lại mảnh đất này mới đúng. Lúc cậu Tạ mới mua lại ngôi nhà này, người xung quanh đều hân hoan khi biết chàng trai nước hoa mà ai ai cũng thích sắp trở thành hàng xóm của mình. Các cô gái lân cận đều chạy tới len lén ngắm cậu Tạ. Cậu Tạ bị nhìn đến phát phiền, dứt khoát mua hết cả nông trường. Tuy nhiên vẫn có vài cô nàng không dằn được lại đến xem trộm lần nữa, cuối cùng, cậu ấy phải xây tường rào điện cao thế.”
Martha chỉ rào ngăn màu trắng bên ngoài: “Là thứ kia kìa. Về sau mấy cô gái đụng thử, biết là điện cao thế thật nên không dám tới nữa. Có điều họ vẫn chất đầy thư tình trong hòm thư của cậu Tạ, song cậu Tạ chưa từng kiểm tra hòm thư lấy một lần. Về sau trẻ con quanh đây đều biết có thể kiếm được giấy đẹp gấp máy bay từ thùng thư bên ngoài trang viên nông trường.”
Rất nhiều người đều nói, đàn ông Ý điển trai, phụ nữ Ý xởi lởi, quả đúng là vậy. Tô Vũ hơi nhíu mày. Cô vẫn chưa hết cúm, cách nói chuyện thi thoảng pha chút tiếng Ý của Martha làm cô nhức đầu. Cô hoàn toàn không muốn nghe bà ta kể về tình sử của Tạ Khương Qua.
Hình như cũng nhận ra mình nói hơi nhiều, Martha ngượng ngập sờ cái miệng lải nhải liên miên của mình, giải thích: “Có khách tới nhà nên tôi vui quá. Cậu Tạ hiếm khi tới đây, có tới cũng chẳng nói chuyện với tôi.”
Chữ “nhà” phát ra từ miệng Martha khiến Tô Vũ nghe lấy làm lạ. Phần lớn tin tức từ báo chí đều nói trước nay Tạ Khương Qua luôn sống trong khách sạn cao cấp. Vì thế họ đặt cho Tiểu Tạ biệt danh “Hilton phiên bản Nam“. Xem ra, đó chỉ là những lời khoa trương của giới truyền thông mà thôi. Vừa nghĩ tới những lời ngợi khen có cánh đủ kiểu dành cho anh, Tô Vũ lại buồn cười. Cô lại nhớ tới cảnh Tạ Khương Qua đã từng sửa tường trúc cho mình trên sông Mekong.
Tô Vũ găm chặt móng tay vào lòng bàn tay mình, mượn cảm giác đau đớn ấy cảnh cáo bản thân đừng nghĩ tới Tạ Khương Qua khi cô còn là công chúa hạt đậu nữa.
Đừng, đừng nghĩ nữa! Nếu nghĩ mãi, cô sẽ thất bại thảm hại cho xem.
Trước khi đi, người phụ nữ Ý kia rất hưng phấn bảo mình sẽ chuẩn bị bữa tối thật ngon. Martha bảo đảm hết lần này đến lần khác là tối nay Tô Vũ có thể thưởng thức bữa cơm Trung Quốc đúng vị nhất, ngoài ra không quên khen cô xinh đẹp.
Tô Vũ vuốt mặt mình, đứng trước chiếc gương toàn thân.
Bây giờ tại căn phòng xa hoa này, cô không khác gì chú hề trong đoàn xiếc vô tình xông vào sân khấu kịch cung điện, hết thảy đều không tương xứng chút nào.
Căn phòng đẹp đến độ khiến người ta mất tự nhiên. Tô Vũ cũng kinh ngạc với tâm thái mình lúc này.
Tạ Khương Qua nói đúng, nghèo khó có sức phá hoại khủng khiếp. Cô vừa soi gương vừa cười chua chát, đưa tay lau nước bùn trên mặt. Có giọt nước bùn bắn lên khóe mắt cô, nhìn thế nào cũng giống nốt ruồi lệ.
Gội đầu thay quần áo xong, Tô Vũ đứng ngẩn người trước cửa sổ. Hẳn là hiện giờ cô đang ở vùng lòng chảo miền Đông Nam Napoli, bởi vì từ đây có thể trông thấy phần lớn triền núi lửa Vesuvius. Mới hơn bốn giờ, khi ánh nắng tắt dần phía trời Tây, khí hậu Địa Trung Hải được thể hiện một cách rõ nét qua bầu không khí ẩm ướt đặc trưng.
Thật ra Tô Vũ rất muốn leo lên chiếc giường mềm như mây kia. Dọc quãng đường từ Tokyo đến Ý, cô vẫn sốt không ngừng. Vì phải làm việc suốt ngày suốt đêm mấy năm nay nên sức khỏe cô giảm sút hẳn. Hễ vào mùa xuân, hệ miễn dịch của cô rất kém, chỉ một trận cảm thôi cũng kéo dài hơn nửa tháng.
Tô Vũ rất muốn leo lên giường ngủ không biết trời trăng mây gió, để khi tỉnh giấc, cô lại phát hiện mình vẫn ở trong căn phòng bé như miếng đậu phụ ở Tokyo.
Trước kia, cô cũng bị cảm, nhưng chưa lần nào khó chịu thế này. Chính Tạ Khương Qua là nguyên nhân khiến cô khó ở.
Tô Vũ bước tới chiếc giường, dè dặt chạm lên nệm và chăn bông. Mềm mại quá, mềm mại hệt như giấc chiêm bao.
Ở Tokyo, cô vẫn ngủ trên sàn nhà, lâu lắm rồi cô không được nằm giường rồi. Cô cẩn thận nằm lên giường, cọ mặt trên gối. Chắc hẳn chiếc gối này nhét lông vũ cao cấp nên mềm mại như từng đụn mây trong tưởng tượng của cô.
Tô Vũ nghĩ, cô có thể nghỉ ngơi ở đây một chút, cô thật sự mệt lử, quãng chạy nhớn nhác khi nãy đã làm hao mòn phần lớn thể lực của cô.
Tô Vũ cỡi giày, khẽ khàng cuộn mình trên giường. Vừa rúc mình vào chăn, cô đã bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp. Hơi ấm ấy khiến cô hơi híp mắt lại hưởng thụ, nhưng khi chưa kịp thoát khỏi nỗi quyến luyến mà sự mềm mại ấy mang lại, cô đã thấy Tạ Khương Qua.