Khi Tạ Khương Qua đẩy cửa bước vào nhà, Thẩm Họa đang lau mặt cho mẹ cậu. Cậu không nhận lấy khăn từ cô như mọi khi để lau tiếp mà chỉ đứng bên cạnh, một lúc sau thì đi vào phòng mình.
Lúc này, dường như mẹ Tạ điềm đạm bình tĩnh hơn mọi khi. Thẩm Họa lau xong mặt cho bà thì dẫn vào phòng, chờ bà ngủ rồi cô mới ra ngoài, sau đó sang phòng của Tạ Khương Qua.
Vừa vén tấm rèm vải1lên, Thẩm Họa liền trông thấy Tạ Khương Qua đang ngẩn ngơ nhìn chiếc giường gỗ. Cô đi đến huých vào vai cậu, trêu đùa: “Sao vậy, lẽ nào tối qua nàng tiên cá dưới sông MeKong đến tá túc ở nhà Tiểu Tạ à?”
“Đúng là từng có nàng tiên cá đến đây…” Ánh mắt Tạ Khương Qua đờ đẫn vô hồn, miệng lẩm bẩm: “Chỉ là cô ấy đã bơi về cung điện của mình rồi, đi mất rồi…”
Khoan đã! Từ khi nào mà Tiểu8Tạ lại chịu nói đùa với cô vậy hả? Thẩm Họa bối rối xoay người cậu về phía mình để cậu đừng nhìn chiếc giường gỗ kia nữa.
Cô nắm vai Tạ Khương Qua, nhìn chăm chăm mặt cậu: “Khương Qua, Tạ Khương Qua, tối nay anh hơi lạ đấy. À, phải nói là cực kỳ lạ mới đúng.”
Tạ Khương Qua nhếch môi, gỡ tay Thẩm Họa ra rồi gõ trán cô rõ mạnh như đang tức giận: “Thẩm Họa, anh chẳng có gì lạ cả, chỉ2là không thoải mái, giờ anh muốn nghỉ ngơi!”
Ý của Tạ Khương Qua rất rõ ràng, Thẩm Họa đành phải chậm chạp dời bước. Đi đến cửa phòng, cô quay đầu lại, cậu vẫn vô cảm nhìn cô.
Thật là khiến người ta tổn thương mà, Tạ Khương Qua đúng là tên xấu xa, cả chiều hôm nay cô đã giúp cậu chăm sóc mẹ Tạ đấy.
Ra khỏi cửa nhà Tạ Khương Qua, Thẩm Họa rề rà lê bước về nhà mình.
Tối nay Tạ Khương Qua bị4sao vậy nhỉ? Có liên quan đến cô gái bị ngã ra đất kia ư? Ừm, cô gái đó quả thật rất đẹp, nhưng Tạ Khương Qua đâu thích mấy cô gái xinh xắn, chắc cô gái điệu đà kia là con nhà giàu rồi.
Có điều, Thẩm Họa rất đắc ý vì xưa nay Khương Qua không hề hứng thú với những cô gái con nhà giàu có, bởi vì chỉ một mình mẹ Tạ cũng đủ khiến cậu bận tâm rồi, cậu không có thời gian chuốc thêm một người như vậy.
Hằng năm luôn có vài cô đi xe ô tô thể thao đắt tiền đến trường tìm Tạ Khương Qua, thế nhưng Tiểu Tạ luôn có cách để khiến mấy cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp kia xị mặt bỏ đi.
Tạ Khương Qua không thích mấy cô tiểu thư ỏng ẹo đó mà chỉ thích chơi với cô. Cậu chỉ đợi mình cô tan học, đôi khi đợi suốt nửa tiếng đồng hồ cũng không than thở tiếng nào. Đã vậy cậu còn đánh nhau vì cô, cậu đánh cho bọn côn đồ bất lịch sự với cô ngã lăn ra đất.
Dòng suy nghĩ cứ thế trôi qua, chờ đến khi đi hết hai trăm bước chân, trong lòng Thẩm Họa bỗng cảm thấy hụt hẫng.
Nửa đêm, Thẩm Họa bị tiếng nước dưới sông làm tỉnh giấc. Trong đêm tối, cô phát hiện Tạ Khương Qua đang bơi lội giữa sông, ánh trăng soi bóng cậu rẽ nước như cá lội. Ánh mắt cô trở nên say mê.
Ngày mẹ dẫn cậu con trai anh tuấn này đến trước mặt cô, cô đã muốn gả cho cậu rồi. Hồi ấy cô chỉ nghĩ rằng, ừm, nếu có thể kết hôn với người này thì chắc con của mình cũng đẹp như vậy nhỉ? Dần dà, khi trưởng thành, ý nghĩ ấy cũng lớn dần, mỗi một tình cảm trong lòng đều trở nên chua chua ngọt ngọt theo thời gian.
…
Tại thượng du sông Chao Phraya, trong ngôi nhà màu trắng đèn đuốc sáng trưng đang diễn ra một buổi tiệc rượu, gần như một nửa danh nhân giàu có ở Bangkok đều được chủ nhà mời tới.
Đêm đến, các vị khách quý đều nhìn thấy con gái chủ nhà đang đứng lặng thinh bên ngoài ngôi nhà màu trắng, họ phải để ý thật kỹ mới nhận ra được, hóa ra người đứng ở ngoài cổng ấy chính là công chúa hạt đậu của nhà họ Tô.
Nam nữ mặc quần áo sang trọng lướt qua trước mặt Tô Vũ, ai nấy đều nhìn về phía cô khiến Tô Vũ xấu hổ và phẫn nộ. Cả ngày nay của cô trôi qua vô cùng tồi tệ, nhưng điều khiến cô dở khóc dở cười chính là hành động của bà Tô Dĩnh.
Bà áp dụng hình thức phạt như khi cô còn nhỏ đó là bắt cô đứng im suy nghĩ! Khi còn bé, mỗi khi Tô Vũ làm gì quá đáng khiến Tô Dĩnh tức giận, bà thường phạt cô đứng ở trước cổng tới mười hai giờ đêm mới tha.
Chờ mãi cũng đến mười hai giờ, bấy giờ quản gia mới mở cửa.
Trong phòng khách rộng lớn như thế nhưng chỉ có một mình Tô Dĩnh. Quần áo và trang sức trên người bà đều là của nhãn hiệu Chanel, tay bà cầm điếu thuốc, ngồi trên sofa nhả khói. Tô Vũ hờ hững lướt qua bà, muốn đi thẳng lên cầu thang về phòng mình, song vừa đặt tay lên tay vịn cầu thang thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng ly chén vỡ vụn.
“Nói đi, mấy hôm nay nguồn nước dơ bẩn nhất Bangkok đã giúp công chúa hạt đậu của chúng ta nhận thức được gì rồi? Mẹ tính cho con hẳn nửa tháng, thế nhưng không ngờ con chỉ cầm cự được mười ngày.”
“Thì sao nào?”
“Không sao cả, may mà con còn biết đường về nhà đấy.”
Nhàm chán!
Tô Vũ nhấc chân bỏ đi.
“Thằng nhóc kia thế nào? Thằng nhóc tên Tạ Khương Qua đó cho con ấn tượng thế nào hả? Mẹ đoán nó phải có sức hút gì đó mới khiến con tốn nhiều công sức để chạy từ Toronto về đây, Tô Vũ, con đừng bảo là con đi tìm Tạ Khương Qua vì giận mẹ nhé, mẹ không nghĩ mình có tầm ảnh hưởng lớn vậy đâu.” Giọng điệu Tô Dĩnh cứ như một gã lưu manh: “Chẳng lẽ con gái yêu của mẹ lại bị tên nhóc kia mê hoặc rồi à?”
Tô Vũ đột ngột dừng bước.
“Tô Vũ, mẹ nghĩ mình nên dành một ngày để đến thăm thằng nhóc đó, để xem cậu ta đã mê hoặc con gái của mẹ như thế nào.”
“Đừng đụng đến cậu ấy.” Tô Vũ bấu chặt tay vào tay vịn cầu thang: “Mẹ không cần thiết phải làm điều đó.”
“Mẹ, con nhớ khi con còn nhỏ, mẹ dẫn con đến viện phúc lợi, mấy đứa con nít trong viện phúc lợi không cho con chơi cùng, con toàn phải đứng nhìn từ xa. Lý do bọn chúng không cho con chơi cùng rất đơn giản, bởi vì con đến từ thành phố, con ăn mặc quá đẹp, những thước quần áo lụa là này không thích hợp để tham gia trò chơi của chúng, cho dù con có thay quần áo giống hệt bọn chúng thì bọn chúng cũng không chịu, vì chúng nhớ rõ lời dặn, nếu để cô gái đến từ thành phố kia bị thương lúc chơi trò chơi, bọn chúng sẽ gặp tai họa, vì vậy, con mãi mãi chỉ có thể là một người đứng xem.”
Tô Vũ nhìn tấm thảm được thêu bằng chỉ màu đỏ rượu, tất cả chỗ thảm này đều được sản xuất thủ công bởi một tiệm may ở Thổ Nhĩ Kỳ. Phải mất một năm người ta mới hoàn thành nó, còn tấm rèm vải dùng làm cửa phòng của Tạ Khương Qua kia chỉ là mảnh vải vụn sau khi làm sofa của một cửa hàng nội thất.
Tô Vũ ngây người nhìn tấm thảm: “Tạ Khương Qua cũng như mấy đứa trẻ chơi trò chơi ở viện phúc lợi mà con đã gặp khi còn nhỏ, khiến con cảm thấy tò mò, vì tò mò mới tiếp cận cậu ấy.”
“Sau đó, con phát hiện ra rằng, hóa ra trò chơi này không vui như con tưởng, tới khi chán, con liền biết phải trở về nhà.”
Tiếng giày cao gót giẫm trên thảm lông khiến người ta ngột ngạt, Tô Dĩnh đi đến đằng sau Tô Vũ, hơi kiễng chân tháo dây chun buộc tóc trên tóc cô xuống, hừ lạnh: “Vậy sao? Con chắc chứ?”
Tô Vũ gật đầu một cách khó khăn: “Sau này con sẽ không gặp Tạ Khương Qua nữa, mẹ cũng không phải tìm cậu ấy. Suy cho cùng thì cậu ấy cũng đã cứu con một mạng, nếu chỉ vì mấy việc con đã làm mà mẹ gây phiền phức cho cậu ấy, chúng ta sẽ bị trời phạt đấy.”
Sau hôm đó, Tô Vũ không còn đi tìm Tạ Khương Qua, và cũng không còn lén lút bảo lái xe đưa mình đến con đê kia nữa, Tô Vũ đã trở lại như trước đây, chỉ chuyên tâm để ý việc làm tóc, các xu hướng đang thịnh hành, ở nhà xem tạp chí thời trang, cuối tuần tham dự tiệc tùng, luôn ngồi ghế VIP trong các buổi trình diễn thời trang, trở lại là công chúa hạt đậu thường xuyên bị chụp ảnh cùng một anh chàng giàu có nào đó.
Chẳng mấy chốc, học kỳ mới lại đến. Vào mùa thu, cô đã trở thành sinh viên năm thứ tư. Vào các ngày cuối tuần, ở trường học luôn xuất hiện hình ảnh những chiếc xe thể thao xa hoa, mấy chiếc xe đó đều là bạn Tô Vũ đến đón cô. Đám người ấy lại nghĩ ra đủ loại trò chơi mới mẻ, hầu hết bọn họ đều là những đứa trẻ được cha mẹ chiều hư. Dĩ nhiên, Tô Vũ vẫn luôn là một trong số đó.
Đêm khuya giữa tháng chín, Tô Vũ trở về từ một bữa tiệc sinh nhật. Người tháp tùng cô về chính là chủ nhân của bữa tiệc ấy - người thừa kế nhãn hàng thức uống nổi tiếng thế giới, đồng thời là người yêu tin đồn của cô trong miệng giới truyền thông. Chiếc xe Ferrari đời mới nhất mà anh ta lái cũng là một trong những món quà sinh nhật tối nay. Nó như thể ngọn lửa lướt trên đường phố Bangkok, khiến không ít người phải trầm trồ ngoái đầu nhìn theo.
Xe đi đến trước cửa nhà Tô Vũ, rẽ cua một đường tuyệt đẹp rồi dừng lại. Suốt đoạn đường về nhà, anh chàng nọ còn luôn miệng khoe khoang kỹ năng lái xe của mình, đã vậy còn xổ một tràng tiếng Anh với Tô Vũ.
Hiển nhiên anh ta cũng khoa chân múa tay miêu tả cho đúng với bản chất người Mỹ. Dọc đường đi, Tô Vũ phải kiềm nén lắm mới không bật cười và thốt ra câu “Tôi bảo này, lớp trang điểm tông khói giống ca sĩ nhạc rock của anh có thể dọa bọn trẻ khóc thét đấy.”
Gương mặt tô trát xám ngoét kia kề đến, Tô Vũ nhắm mắt lại để môi anh ta chạm vào trán mình.
Cô vờ vịt đứng đó chờ chiếc Ferrari kia khuất khỏi tầm nhìn, khi quay đầu lại thì bất chợt trông thấy Tạ Khương Qua đang đứng trong góc.
Đám dây leo rủ trên bức tường lác đác vài đóa hoa màu trắng nho nhỏ, Tạ Khương Qua đứng giữa đám dây leo um tùm ấy, một nửa người lộ ra dưới ánh đèn, một nửa còn lại ẩn trong bóng tối.
Khi nhận rõ đó là Tạ Khương Qua, đôi chân đang mang giày cao gót tám phân của Tô Vũ lại lê bước chầm chậm về phía cậu.
Hai người đứng cách nhau nửa mét, vẻ mặt cậu vô cùng lạnh lùng.
“Tạ Khương Qua.” Giọng Tô Vũ hờ hững, chớp hàng mi giả. Đây là sản phẩm mới của Maybeline, có thể khiến đôi mắt người ta trở nên quyến rũ trong đêm tối, “Sao cậu lại đến đây?”
Tạ Khương Qua không trả lời ngay mà nhìn về phía bờ vai cô.
Tô Vũ gắt giọng: “Tạ Khương Qua, nếu không có gì thì tôi vào đây!”
Cô xoay người toan bước đi, song lại bị Tạ Khương Qua kéo tay lại, sau đó trong tay cô có thêm một vật, đó là chiếc kẹp tóc của cô.
“Cô để quên nó ở nhà tôi.” Tạ Khương Qua cất giọng lành lạnh.
Tô Vũ gật đầu, bỏ kẹp tóc vào túi xách, nhìn Tạ Khương Qua khách sáo nói: “Cảm ơn, cậu về cẩn thận.”
Thế nhưng Tạ Khương Qua vẫn không buông tay Tô Vũ ra. Cậu nắm chặt hơn lúc nào hết, nói bằng giọng cố chấp: “Vì sao gần đây cô không đến tìm tôi?”
Tại sao ư? Tô Vũ ngước đầu, không để nước mắt mình rơi xuống.