Tô Vũ cũng không biết mình đến chỗ Tạ Khương Qua như thế nào. Trước tiên cô lén trốn tài xế và quản gia, bỏ đi dưới cơn mưa tầm tã. Tài xế taxi hỏi cô có muốn đi xe không thì cô lắc đầu từ chối. Cô
ôm chặt túi xách trong lòng, bảo vệ chiếc điện thoại di động của mình. Biết đâu Tô Dĩnh gọi đến cho cô, nếu như mẹ gọi, cô sẽ dốc hết can đảm hỏi mẹ một câu mà mình vẫn1luôn canh cánh trong lòng: Mẹ, có phải mẹ trách con, trách con hại chết ba không? Tô Dĩnh góa bụa ở tuổi hai mươi tám! Và chính cô đã một tay thúc đẩy mẹ mình trở thành quả phụ trẻ tuổi nhất Bangkok.
Tô Vũ thầm nghĩ cơn mưa rào này sẽ tiếp thêm dũng khí cho cô để cô cất lên câu hỏi kia.
Thế nhưng mưa vẫn rơi hoài rơi mãi, còn chiếc điện thoại trong túi xách vẫn im ỉm. Cô đã đi một đoạn8đường rất dài, hẳn là lúc này quản gia đã phát hiện ra cô biến mất và sốt sắng gọi điện cho Tô Dĩnh rồi. Thế nhưng điện thoại cô vẫn chẳng có cuộc gọi nào.
Trời tối dần, cô đứng ở khu vực xa lạ, xung quanh là mấy chiếc xe túc tắc đón khách. Một tài xế hỏi cô có muốn đi xe không, Tô Vũ nhìn bảng nơi đến nằm đằng trước xe, đó là khu mà Tạ Khương Qua ở. Không hiểu sao, thời2điểm ấy cô lại hơi nhớ cậu. Có lẽ chàng trai có đôi mắt bình thản kia sẽ yên lặng lắng nghe cô tâm sự.
Khoang sau chiếc xe túc tác chật ních người. Những người đó đều đen nhẻm vì ánh nắng nhiệt đới, họ mắt tròn mắt dẹt nhìn làn da trắng ngần của cô.
Bình thường làn da của người Thái Lan đều hơi ngăm đen, cho nên những người bạn bản địa đều cười nhạo làn da cô trông èo uột yếu ớt, hệt như4mấy con cá chết mắc cạn trên bờ cát. Trước ánh nhìn soi mói của họ, Tô Vũ vẫn quyết định lên xe. Thật ra cô rất muốn ngồi xe taxi nhưng hiện giờ trong túi xách của cô chỉ có thẻ ngân hàng. Mà taxi ở đây chỉ nhận mỗi tiền mặt, tiền đi xe taxi đắt hơn tiền đi xe túc túc rất nhiều, vả lại Tạ Khương Qua nghèo xơ xác như thế nên cô không chắc cậu sẽ trả nổi tiền taxi cho mình đâu.
Tạ Khương Qua đứng dưới màn mưa, trông về nơi cách mình không xa.
Tô Vũ... Đúng vậy, cô gái vừa bước xuống xe túc túc kia đúng là Tô Vũ, Tô trong Tô Châu, Vũ trong quyến rũ.
Bấy giờ cô gái đáng thương ấy đang đi về phía cậu. Không còn mang dáng vẻ ngang ngược kiêu ngạo xưa kia, lúc này mặt cô hơi tái, giọng nói mang chút lấy lòng: “Tạ Khương Qua, chú tài xế bảo đến đây chỉ cần năm baht thôi nên tôi mới tới đây.”
Chỉ cần năm baht nên cô mới tới đây ư? Câu nói chẳng ăn nhằm chút nào. Vài người đàn ông bước xuống xe, ánh mắt bọn họ liên tục bắn về phía này. Tô Vũ ướt sũng nước mưa, gương mặt trắng nhợt, chiếc váy trắng trong suốt, không hề đeo bất cứ trang sức gì, cứ thế đứng trước mặt Tạ Khương Qua. Ánh mắt cậu dừng lại trên dấu bàn tay màu xám nhạt trên phần ngực trái của chiếc váy kia. Tạ Khương Qua gần như có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra trên chiếc xe ấy.
Tô Vũ đang trông chờ hi vọng cậu sẽ trả tiền xe giúp mình thì chợt nhận ra ánh mắt cậu đang đặt ở nơi nào đó. Tô Vũ hơi cau mày, thờ ơ trấn an: “Không sao đâu, chắc ban nãy không cẩn thận va chạm mà thôi. Tạ Khương Qua, tài xế xe đang đợi cậu trả tiền xe đó.”
Hừ! Tạ Khương Qua tự khinh thường mình, người ta hoàn toàn không quan tâm, vậy mà mày còn nghĩ thay cô ấy làm gì chứ! Quả nhiên lời người ta đàm tiếu là sự thật: Đừng đến vẻ ngoài của cô công chúa hạt đậu lừa gạt, từ bé người ta đã được giáo dục theo lối phương Tây nên phóng khoáng mấy chuyện này lắm!
Tô Vũ đi theo sau lưng Tạ Khương Qua dưới màn mưa.
“Cô tìm tôi làm gì?” “Không biết!”
“Cô định làm gì?”
Đúng nhỉ, cô tìm cậu làm gì? Tô Vũ im thin thít.
Mưa vẫn rơi tí tách, cô khoác chiếc áo mưa màu trắng của Tạ Khương Qua trên người. Giọt mưa dày nặng hạt thi nhau đập vào chiếc áo, mỗi khi đến ngày này, Tô Vũ đều cảm thấy sự tồn tại của mình trên cõi đời chính là một sai lầm.
Cô cứ theo đuổi khiến Tạ Khương Qua phiền não vô cùng. Cậu thầm nhủ trong lòng, hãy nhìn cô ấy, cố nhịn cô ấy, ít nhất đó là người đã giúp mẹ mình được ngủ yên trong nhà vào những ngày thời tiết thế này. Cậu dừng bước, quay đầu lại, cúi xuống nhìn người con gái đột nhiên đâm sầm vào trong lồng ngực mình. Mũ áo mưa rơi xuống, cô ngơ ngác ngước mặt lên.
Mắt cô rất to, chiếc mũi nho nhỏ, bên dưới là đôi môi tái nhợt, không tươi tắn như hôm ở dưới tán cây nữa.
Hôm đó đối với Tạ Khương Qua là một nỗi nhục cực lớn. Cậu nhớ sau khi cô tự dưng hôn mình xong, lại còn tỏ vẻ thờ ơ nói: “Đừng để trong lòng, tôi thường đùa với bạn bè kiểu này.” Đã vậy cô còn nói coi đây là tiền lãi nữa chứ.
“Cô định làm gì?” Tạ Khương Qua nhìn gương mặt chỉ cách mình vài chục centimet, cố gắng dời sự chú ý của mình khỏi môi cô.
Đúng vậy, cô đi theo cậu làm gì nhỉ? Đang cố gắng suy nghĩ vấn đề này thì bụng lại đột ngột kêu vang.
“Tôi đói bụng, với lại bây giờ tối lạnh cóng!”
Sau khi đi qua một cây cầu nhỏ dài khoảng một mét, Tô Vũ đứng ở khu vực đặc thù nhất Bangkok. Nhà nhà đều xây nổi trên mặt nước, mấy ngôi nhà được làm từ gỗ thô buộc chặt lại với mọi kiểu dáng, có nóc nhà, có hành lang, có cửa sổ và quan trọng là cửa chính của các ngôi nhà đều đồng loạt hướng về phía Tây.
Cánh cửa gỗ vang kẽo kẹt, Tạ Khương Qua đi vào trong nhà, Tô Vũ đứng ở ngoài, muốn bước vào nhưng mới nhấc chân đã kịp dừng lại. Tình trạng bên trong căn nhà khiến cô hơi sợ, sàn nhà có vẻ không được chắc chắn cho lắm, thậm chí cô còn thấy rõ nước sông qua các khe hở giữa những tấm ván gỗ trên sàn. “Không sao đâu, chắc lắm.” Tạ Khương Qua khẳng định chắc nịch. Cậu còn cố ý giẫm mạnh một chút để chứng minh sàn nhà chắc chắn đến mức nào. Bấy giờ cô mới dám đặt chân lên.
Ngôi nhà rất đơn sơ, thoáng liếc mắt đã thấy hết toàn cảnh. Trong nhà chỉ có một bộ bàn ghế bằng gỗ, trong không gian khoảng năm mươi mét vuông có hai căn phòng nhỏ chia ra hai bên trái phải, ở giữa là một khoảng trống nhỏ như miếng đậu phụ làm phòng khách. Các gian phòng được ngăn cách với nhau bằng tấm ván gỗ mỏng kéo dài đến góc tường, chỉ để lại một khoảng không đủ cho một người đi vào làm cửa. Hai tấm vải hoa phai màu được dùng thay cho cửa phòng. Ánh mắt cô chuyến từ hai tấm vải hoa sang tấm ván gỗ trên tường.
Trên tấm ván gỗ thô sơ dán đầy bằng khen. Nhìn đến đây, trong lòng Tô Vũ rất chua xót, dường như cô được chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của cậu. “Mẹ tôi dán lên đấy. Ngoài những thứ lấp la lấp lánh kia ra thì bà thích nhất là đống này.” Giọng cậu không được tốt lắm.
Tô Vũ ngoảnh sang nhìn người bên cạnh, càng cảm thấy xót lòng hơn. Chính người mẹ thích kim cương đá quý ấy đã khiến quá trình trưởng thành của Tạ Khương Qua càng thêm khó khăn.
“Tạ Khương Qua, cậu giỏi quá.” Tô Vũ chỉ vào những bằng khen kia, “Cậu có được chúng đều dựa vào thực lực bản thân, không giống tôi, phần lớn người ta trao bằng khen cho tôi là vì mẹ tôi.”
Tạ Khương Qua ngẩn người. Tia chớp chợt lóe ngoài cửa sổ, Tô Vũ lập tức duỗi tay, ôm chầm lấy Tạ Khương Qua, rúc đầu vào lòng cậu. Sau khi sấm sét qua đi, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng mưa rơi. Cô ngại ngùng rời khỏi ngực Tạ Khương Qua, thật ra cô không sợ sấm sét cho lắm, chẳng qua giờ khắc ấy cô tưởng chứng tia sét kia kinh khủng đến mức suýt nữa thì thiêu rụi toàn bộ nơi này.
May mắn là tiếng kêu phát ra từ bụng cô đã phá tan bầu không khí lúng túng. “Mẹ cậu đâu?”
“Cô đói bụng à?” Hai người đồng thời lên tiếng.
“Mẹ tôi đang ngủ.” Tạ Khương qua chỉ vào gian phòng bên trái.
Tô Vũ gật đầu. Lúc này bầu trời càng trở nên u ám hơn, Tạ Khương Qua bật đèn, đi vào căn phòng bên trái. Sau khi đi ra, trên tay cậu có thêm một bộ quần áo, cậu đưa bộ quần áo đó cho Tô Vũ: “Đây là đồng phục thể dục của tôi, cô có muốn...”
Cậu chỉ vào bộ quần áo ướt nhẹp trên người cô, sau đó mắt nhanh chóng chuyển đi. Tô Vũ nhận lấy bộ quần áo ấy rồi vào phòng cậu. Phòng của Tạ Khương Qua còn nhỏ hơn cô tưởng, mấy tấm ván gỗ ghép thành một chiếc giường đơn đặt cạnh cửa sổ, khoảng trống còn lại chỉ vừa đủ cho một người đứng, vừa xoay người đã chạm mũi vào vách tường. Trên vách treo một chiếc gương, Tô Vũ soi mình vào đấy, bây giờ mới hiểu tại sao Tạ Khương Qua lại không dám nhìn mình.
Chiếc váy trắng thấm nước mưa gần như dán chặt lên người cô, áo lót màu da bên trong trong suốt đến có thể nhìn thấy nụ hoa nhỏ. Không biết tại sao, cô cảm thấy phản ứng vừa rồi của Tiểu Tạ thật đáng yêu. Thế nhưng... quần áo của cậu thì không đáng yêu chút nào.
Thật là, thế mà Tạ Khương Qua cũng dám cầm quần áo cho cô mượn. Kiểu dáng xấu xí cũng thôi đi, lại còn có mùi kỳ lạ không biết là mùi mồ hôi hay mùi nấm mốc nữa. Tóm lại Tô Vũ luôn cảm thấy gai người khi mặc vào.
Song, điều khiển Tô Vũ khó chịu hơn còn ở phía sau...
“Đây là cái gì?” Tô Vũ chỉ vào thứ màu vàng mà Tạ Khương Qua bỏ trong nồi, trông hơi giống mì sợi, còn lớp vàng vàng ở trên hắn là dầu nhưng không biết là dầu gì.
“Mì gói!”
Mì gói ư? Là món do người Nhật Bản phát minh ra ấy à? Trí nhớ của Tô Vũ về mì gói đã dừng lại khi cô còn bé.
Ngày bé, cô được mẹ dắt đến một cô nhi viện tên là Trao Yêu Thương. Tô Vũ nhìn thấy những đứa bé ăn mì gói một cách ngon lành, chúng nói với cô rằng mì gói rất ngon khiến cô tò mò muốn nếm thử, thế nhưng chưa kịp bỏ sợi mì thật dài vào miệng thì đã bị Tô Dĩnh ngăn lại.
“Tô Vũ, con phải nhớ, con ăn mấy thứ đó thì sẽ trở thành xấu xí, biến thành con bé béo ú đấy.” Sau khi lớn lên, Tô Vũ mới biết thật ra ăn mì gói không khiến người ta trở nên béo ú, mà chỉ là trong mì gói chứa chất bảo quản, và đủ loại phụ gia, bị các chuyên gia dinh dưỡng đưa ra các số liệu mà họ thu thập được phản ánh mì gói có hại với sức khỏe, vì thế trên bàn ăn của nhà họ Tô không bao giờ xuất hiện món này.
Tô Vũ nhìn chằm chằm thứ có màu sắc tươi đẹp kia, chiếc thìa trong tay vẫn không chịu động đậy. Một bàn tay khác nắm lấy tay cô, điều khiển tay cô múc mấy sợi mì kia lên.
“Ăn đi, tôi còn cho thêm mấy miếng đu đủ vào mì nữa đấy, ngon lắm.”
Không biết có phải vì giọng nói quá mê người của cậu hay do cô quá đói bụng. Vậy mà cô lại cúi đầu, cho miếng mì gói đầu tiên trong đời vào miệng.
Vẻ mặt sung sướng của những đứa trẻ kia chợt hiện lên, cô khẽ hút mấy sợi mì. Nước súp đậm đà còn lưu lại trên môi. Tô Vũ đưa lưỡi ra liếm, hương vị đọng lại nơi đầu lưỡi khiến mặt mày cô hớn hở như bắt được vàng.
Còn Tạ Khương Qua nhiều lần phải quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn vào cô.