“Bảo cô ấy qua đây!” Giọng nói êm tại của người đàn ông phá tan sự yên tĩnh đã kéo dài suốt
năm phút đồng hồ vừa qua. Tạ Khương Qua lướt ngón tay qua một hàng gần mười cô gái duyên dáng mặc đồng phục trước mặt, cuối cùng dừng lại ở người phụ nữ đứng ngoài cùng bên trái. Tô Mạt Lệ nhìn nữ nhân viên vừa được anh chọn. Theo đánh giá của cô, ấn tượng đầu tiên về cô gái1kia chính là mái tóc ngang vai được chải chuốt gọn gàng, dù cô chỉ mặc một bộ đồng phục vô cùng đơn giản, nhưng vẫn khiến ánh mắt cánh đàn ông nấn ná thật lâu trên người cô ấy. Có lẽ thứ gọi là sự hấp dẫn của đồng phục chính là thế đấy. “Cô, qua đây!” Tạ Khương Qua hờ hững cất lời. Tuy đang đi đôi giày cao gót tam phân nhưng mỗi bước đi của cô gái tóc ngắn8vẫn rất thướt tha. Cô ấy đứng trước mặt Tạ Khương Qua, hơi cúi người, nở nụ cười chuyên nghiệp. Tạ Khương Qua nhìn chằm chằm vào vòng ngực của cô, rồi lia mắt đăm đăm từ trên xuống dưới như thể một chuyên gia thẩm định.
“Tại sao cô lại bị xếp cuối cùng? Không có tài ăn nói hay thành tích kém? Không biết lấy lòng khách hàng, hoặc là dạng... ngực to não phẳng?” Tạ Khương Qua nhíu mày tò mò2hỏi. Với gương mặt như được tạc khắc từ pha lê cộng thêm giọng nói dễ nghe, anh luôn khiến người ta nhầm tưởng mình hiền lành đến vô hại. Đây chính là Tạ Khương Qua - người có thể thốt ra những lời cay nghiệt mà vẫn nhẹ nhàng, êm tai như đang hát.
Cô gái chắp hai tay vốn đang buông thõng bên hông lại, hơi gật đầu: “Không phải! Thưa anh Tạ, tôi bị xếp cuối hàng bởi vì người quản4lý gian hàng không muốn anh chú ý đến tôi. Mỗi khi đàn ông đưa bạn gái đến đây chọn trang sức, họ toàn mải mê ngắm tôi mà bỏ mặc bạn gái mình, khiến mấy cô nàng ấy khó chịu ra mặt, cuối cùng không còn tâm trạng để chọn trang sức nữa.”
Cô gái vừa nói xong, Tô Mạt Lệ thầm cá rằng chưa đầy ba mươi giây nữa, cô ấy sẽ bị người quản lý đuổi việc cho xem.
Phải biết rằng, đây là cửa hàng Cartier chuyên về trang sức nổi tiếng thế giới, và họ đang đứng ở căn phòng dành riêng cho hội viên kim cương. Chắc chắn những người có thể đứng giới thiệu sản phẩm cho nhóm khách hàng này tại đây đều đã được tuyển chọn rất kỹ càng. Và hiển nhiên, lời đáp trả của cô gái kia chính là hành động cực kỳ thiếu chuyên nghiệp.
Có điều Tô Mạt Lệ phải công nhận cô ấy rất ngầu, So với vẻ mặt trăm người như một của nhân viên phục vụ ở các cửa hàng flagship, thì cô ấy lại mang đến cho người ta một cảm giác thật mới mẻ. Vì thế mà Tô Mạt Lệ vô thức chú ý đến cô gái này nhiều hơn.
Đó là một cô gái xinh đẹp, tuy nhiên chưa đến mức đẹp từng centimet. Gương mặt của cô ấy không quá xuất sắc, đôi mắt khá to nhưng ánh nhìn lại lạnh nhạt. Chiếc mũi nhỏ nhắn kết hợp với đôi mắt to tròn ấy khiến gương mặt không mấy hài hòa. Hơn nữa đôi môi lúc nào cũng mím chặt mang đến cảm giác hờ hững xa cách. Chính điều này làm gương mặt vốn dịu dàng của cô thiếu đi vẻ đằm thắm của phái nữ, song nó lại rất hợp với mái tóc ngắn trẻ trung, chưa kể đến thân hình đường cong chữ S toát lên vẻ gợi cảm khó mà cưỡng lại được kia. Quả nhiên câu nói của cô gái khiến người quản lý cửa hàng thấp thỏm không yên. Quản lý lập tức đi đến bên cạnh Tạ Khương Qua, đồng thời che khuất bóng dáng cô gái, cầm quyền thiết kế mới nhất của Cartier định giới thiệu nhằm di dời sự chú ý của anh. Tiếc là Tạ Khương Qua không có ý định chọn hàng trong quyển thiết kế, anh ra hiệu cho quản lý đừng cản trở tầm mắt mình, nhìn thẳng vào cô gái có vẻ mặt lạnh nhạt kia.
Từ phía của Tô Mạt Lệ có thể thấy rõ cổ của người quản lý đã lấm tấm mồ hôi. Khó trách cô ta căng thẳng như vậy, người trước mắt chính là Tạ Khương Qua kia mà.
Tạ Khương Qua, Tiểu Tạ!
Tiểu Tạ, Tiểu Tạ! Các cô gái đều gọi anh bằng biệt danh này. Hễ nơi nào có mặt Tiểu Tạ thì các cô gái ăn mặc lộng lẫy ở nơi ấy đều bị anh thu hút, chỉ chăm chăm đến gần bắt chuyện với anh. Trong số họ có từ người mẫu, minh tinh, tiểu thư đài các đến cả những người nổi tiếng, ai ai cũng vinh quang rực rỡ và có phong cách ăn mặc đều vô cùng hợp mốt.
Ở trước mặt Tiểu Tạ, họ đều giả bộ là mấy cô thỏ nhỏ ngây thơ đáng yêu, lúc nào cũng nói với anh mấy câu đại loại như:
“Tiểu Tạ, sao anh không gọi điện cho em. Từ lúc em cho anh số điện thoại riêng đến giờ, ngày nào em cũng đợi anh gọi đến đấy.” “Tiểu Tạ, em có thể mời anh đến dự tiệc sinh nhật của em được không?” “Tiểu Tạ, em có vé vào cửa buổi công chiếu phim điện ảnh XX, em muốn mời anh đi cùng!” “Tiểu Tạ,...” Họ đều coi việc được Tiểu Ta thích là vinh dự, bởi trong mắt mọi người, Tiểu Tạ chính là chàng trai mệnh danh nước hoa “Vĩnh Hằng“.
Thông thường, mỗi khi Tiểu Tạ chế loại nhãn hiệu nào không tốt thì các cô gái đều khăng khăng chê bai loại nhãn hiệu đó là hàng thấp kém, tiếp theo họ sẽ cùng nhau hô hào tẩy chay sản phẩm đó trên khắp các trang
mạng xã hội. Còn nếu như anh khen ngợi nhãn hiệu nào đó, nhãn hiệu ấy nhất định sẽ dẫn đầu sản lượng tiêu thụ của quý tiếp theo.
Chính vì vậy, người quản lý kia căng thẳng là điều hiển nhiên. Chờ người quản lý đứng qua một bên, Tạ Khương Qua lại nói với cô gái: “Cô, qua đây!”
Tuy nhiên cô vẫn đứng im.
Tạ Khương Qua khẽ hất tay, mấy chiếc ly đế cao bằng thủy tinh đựng rượu đỏ bên tay trái anh lập tức rơi xuống sàn nhà trải thảm, gây ra tiếng động khiến người ta thót tim. Người quản lý và những nhân viên giới thiệu sản phẩm còn lại không dám thở mạnh dù chỉ một tiếng.
Cô gái cau mày, thoáng liếc sang người quản lý rồi bước đến trước mặt anh. Tạ Khương Qua thản nhiên nhìn cô, lạnh lùng thốt: “Ai cho cô đứng gần tôi như vậy?”
Thể là cô lại lùi về sau, cách anh khoảng mười bước.
Anh hài lòng với khoảng cách này. Anh quay qua nói với người quản lý: “Mọi người ra ngoài chờ, còn cô ở lại.” Thoáng chốc, cả gian phòng chỉ còn lại Tô Mạt Lệ, Tạ Khương Qua và người quản lý đang đau đầu nhức óc kifa.
Điều khiển Tô Mạt Lệ không ngờ chính là cô cũng nằm trong số những người phải rời khỏi đây. Tạ Khương Qua nói hết sức nhẹ nhàng: “Mạt Lệ, em cũng ra ngoài đi.” Vậy là Tô Mạt Lệ cứ thế bối rối bước đi. Bên ngoài là một phòng nghỉ không lớn lắm, mấy cô nhân viên giới thiệu sản phẩm kia vẫn đứng thành hàng như ban nãy. Cô gái tóc ngắn vẫn đứng ở cuối hàng. Tô Mạt Lệ thờ ơ bước thẳng qua họ mà chẳng buồn đếm xỉa.
Tô Mạt Lệ ngồi vào vị trí gần cô gái ấy nhất, sau đó tiếp tục đưa mắt quan sát đối phương. Phía sau cô gái là khung cửa sổ hướng ra con phố phồn hoa. Tuy cô ấy không phải người đẹp nhất so với các đồng nghiệp của mình, nhưng trong khoảng mười cô gái trẻ tuổi ở đây thì cô lại là người đặc biệt nhất khi mặc bộ đồng phục đen xám kia. Sự đặc biệt này đến từ khí chất của chính bản thân cô khiến Tô Mạt Lệ không khỏi nghĩ: Dù cô gái này có mang một đôi giày thể thao giá rẻ song vẫn có thể ung dung đứng tại cửa hàng flagship nổi tiếng nhất của dãy phố Tokyo Ginza này. Mạt Lệ mặc kệ vẻ mặt mất kiên nhẫn của nhân viên phục vụ, thong thả nâng ngón tay, tỉ mỉ ngắm chiếc nhẫn kim cương cực lớn mình đang đeo thử.
Cô gái kia cũng chú ý đến việc Tô Mạt Lệ đang quan sát mình, nhưng không hề mất tự nhiên mà chỉ hơi cau mày.
Bỗng Tô Mạt Lệ có một cảm giác rất khó tả, giống như đã từng gặp người này ở đâu rồi vậy. Cửa gian phòng được mở ra lần nữa, quản lý đi ra rồi cẩn thận đóng cửa lại, tiến thẳng đến cuối hàng rồi dừng trước mặt cô gái: “Tô Vũ, anh Tạ gọi cô vào!”
Vì bị người quản lý kia cản trở tầm mắt, Tô Mạt Lệ không tài nào thấy được vẻ mặt của cô gái kia, chỉ thấy cô ấy nghiêng người đi ngang qua cô, đẩy cửa gian phòng ra.
Tô Mạt Lệ biết ắt hẳn mấy cô nhân viên còn lại đều đang nhìn mình với ánh mắt thương hại hoặc hả hê, chỉ vì mình muốn đi mua sắm mà bạn trai lại nổi hứng với một cô gái vớ vẩn bên ngoài. Nghe có vẻ gay go rồi đấy.
Nhưng việc duy nhất mà cô có thể làm và cần làm nhất hiện nay chính là yên lặng ngồi ở đây. Bởi vì quản lý chỉ bảo cô gái tên Tô Vũ đi vào chứ không hề nhắc đến Tô Mạt Lệ nào cả. Tô Vũ, Tô Mạt Lệ... Lúc này Tô Mạt Lệ mới nhận ra mình và cô tóc ngắn ấy cùng họ với nhau. Nhìn vào cánh cửa khắc hoa văn vàng, căn phòng này có cái tên rất hay: Lưu Kim Tuế Nguyệt. Không biết liệu chuyện gì đang xảy ra trong gian phòng gọi là “Lưu Kim Tuế Nguyệt” kia nhỉ? Có lẽ, ngay từ lúc Tạ Khương Qua xuất hiện, cô gái tên Tô Vũ đã đoán trước được thời khắc này sẽ đến. Hiển nhiên một cô nàng xinh xắn với cá tính kiêu ngạo luôn khơi dậy ham muốn chinh phục của cánh đàn ông, đặc biệt là người đàn ông tên Tạ Khương Qua này.
Tạ Khương Qua, Tạ Khương Qua!
Đúng vậy, để trở thành bạn gái của anh và được xuất hiện tại Tokyo Ginza - một trong ba trung tâm phồn hoa nhất thế giới, Tô Mạt Lệ cũng đã tốn không ít tâm tư.
Tuy đứng thứ năm trong cuộc thi tuyển chọn người mẫu của New Silky Road hồi năm ngoái nhưng cuộc sống của Tô Mạt Lệ luôn bình bình. Có điều lăn lộn lâu trong giới nên cô cũng hiểu được vài chiêu trò. Tại cuộc họp báo xa xỉ bậc nhất vào tháng trước, với danh nghĩa là ngôi sao tương lai của công ty, Tô Mạt Lệ mặc bộ váy trắng, tự tạo cơ hội cho mình bằng cách giả bộ ngã vào người Tạ Khương Qua đang được mọi người vây quanh. Lúc ngã cô còn rất khéo đế dây áo trên vai tuột xuống, và thẻ tên còn cực kỳ tình cờ rơi ngay bên chân anh.
Tạ Khương Qua nhặt chiếc thẻ ấy rồi đặt vào tay cô. Một tuần sau, cô có được số điện thoại của trợ lý Tạ Khương Qua. Cũng trong tuần ấy, cô thành công đứng trên sân khấu của tuần lễ thời trang Milan. Sau đó, cô trở thành người mẫu trang bìa đặc biệt cho rất nhiều tạp chí thời trang, khiến những người đã nổi tiếng trước cô và nổi tiếng hơn cô đều phải nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ. Ba tuần sau, trên máy bay tư nhân của Tạ Khương Qua, cô theo anh bay từ Milan đến Tokyo.
Tokyo vào cuối tháng Ba là mùa hoa anh đào nở rộ, họ đi men theo con đường rợp bóng cây hoa anh đào đến con phố phồn hoa nơi đây.
Tô Mạt Lệ nhìn xoáy vào cánh cửa phòng “Lưu Kim Tuế Nguyệt” như thể muốn thấy được tình hình bên kia cánh cửa. Trong gian phòng yên tĩnh như tờ, giọng nói của Tạ Khương Qua như đóa anh đào khoe sắc trên đường phố Tokyo bất chợt vang lên: “Công chúa hạt đậu, sao đã cắt tóc rồi?”