Cô đã có một buổi chiều tuyệt vời, Charley nhìn vào trong gương khi cô ngồi trong một quán café nhỏ, uống ly cappuccino của mình. Một cái liếc nhìn vào dãy người đang xếp hàng chờ vào thăm những khu du lịch nổi tiếng của Florence đã bảo với cô rằng chỉ với một buổi chiều lãng phí thời gian của cô phải được đặt vào nơi đó mới là tốt nhất nếu cô chỉ đơn giản muốn đi lang thang và cảm nhận về thành phố - cái mà giờ đây cô đang làm. Cô đã đi bộ xuống từ Via de Tornabuoni đến song Arno, và sau đó đi dọc theo con đê của nó đến khi cô tới được Ponte Vecchio, lang thang theo một dãy dài những người xếp hàng vào Uffizi để được tận mắt thấy mọi thứ rực rỡ của Piazza della Signoria. Nhặt lấy một tấm bản đồ miễn phí từ văn phòng công ty du lịch, cô đi tản bộ trong thư thái, ngừng lại lien tục để ngắm mọi thứ xung quanh và uống lấy không khí trong lành của thành phố. Trong đầu cô đã lấy đi những đám đông hiện đại chen chúc chật chội và lấp đầy vào những người đàn ông và phụ nữ trên con đường Renaissance, hình dung họ đang đi làm việc thường ngày của mình.
Dù vậy, giờ đây, đã gần đến 4 giờ chiều, và cổ vẫn còn 1 giờ dư ra trước khi cô phải về lại căn hộ. Một cô gái đi bộ ngang qua, tóc màu tối đong đưa trên vai như một tấm lụa mềm, đã đập vào chú ý của cô. Phụ nữ ý luôn có một mái tóc đáng yêu như thế... cô vươn người và vuốt tóc mình. Cô đã cột nó ra sau trong suốt buổi chiều, nhưng Charlotte mới người đang thoát xác khỏi Charley cũ thì không hề hài lòng chút nào với cái kiểu buột tóc đơn giản ra sau theo cách đó nữa. Cô muốn một kiểu tóc phù hợp với phong cách mới của mình. Cô đã đi qua bao nhiêu cửa hàng salon tóc trên đường - nhưng làm sao để tìm ra cái đúng nhất cho mình đây? Cô có thể thấy cửa hàng nơi Raphael đã đưa cô xuống ở bên trái góc đường của cô. Quả quyết, trước khi lòng can đảm bỏ rơi cô, Charley uống hết ly cappuccino và trả tiền, rồi xăm xắm tiến tới cửa hàng.
Nếu người bàn hàng lúc sáng phục vụ họ bị ngạc nhiên vì đề nghị của cô thì bà ta vẫn không để lộ ra điều đó, thay vì thế bà lắng nghe một cách bình tĩnh, và ngay lập tức thông báo rằng bà biết một nơi rất tốt và nếu Charley vui lòng chờ trong giây lát bà sẽ đi gọi điện cho họ, tùy vào cô.
Điều đó là lí do tại sao gần 2 tiếng sau, Charley thấy mình đang bước ra khỏi tiệm làm tóc với một kiểu tóc mới duyên dáng, thanh lịch và không dài quá vai, điều mà cô rất thích đến nỗi cô không thể không liếc nhìn vào mình trong cửa kính của cửa hàng, không thể ngăn được nghiêng đầu chỉ để tận hưởng cảm giác tóc mình đong đưa trên cổ một cách hoàn hảo.
Nhưng cô sẽ không còn nhiều thời gian để thay đồ cho bữa ăn tối. Mái tóc mới đã mất nhiều thời gian của cô hơn cô nghĩ...
Raphael nhìn đồng hồ. Charlotte nên quay lại cách đây hơn 1h rồi mới phải, và cô đã không quay lại - bực tức và tức tối - giờ đang lớn dần lên trong một nỗi lo đang hiển nhiên hiện hữu trong anh cũng như cơn giận mà anh đang chiến đấu để chống lại.
Giận dữ. Chỉ nghĩ đến những nguy hiểm vì đã cho phép mình cảm giác đến một tình cảm sâu sắc là thứ mà anh đang cố gắng để không phải cảm thấy. Có phải đó là một sự điên khùng rõ ràng đang chạy trong máu của anh hay không? Một cảm giác bực tức đang dần trở thành một chiến tích, có nhiều đầu óc hình dạng kì lạ trong anh mà anh không thể kiểm soát? Điều đó có thể làm cho anh bị tạt gáo nước, trước hết là bằng lời, sau đó đến thân thể, làm đau đớn rồi sau đó hủy diệt những người đã gây ra cơn giận đang chiếm lấy anh? Cơn giận đó đã ngay lập tức chiếm được anh, và anh đã thề không bao giờ cho phép nó làm lại điều đó lần nữa.
Tiếng chuông báo cửa của căn hộ theo đó là tiếng của Charley, cắt ngang những suy nghĩ của anh, thay chúng bằng hành động là anh tiến thật nhanh đến cái cửa văn phòng của mình.
Đứng bên ngoài bậc thềm của cái cửa đôi trên một con đường đông đúc, không nghe thấy bất kì tiếng đáp lại nào cho cô, Charlotte đang định nhấn chuông lần nữa thì cánh cửa bật mở đột ngột và Raphael đang đứng trong đó.
“Cô đã được yêu cầu quay về lúc 5h30. Giờ thì đã gần 7h.”
Anh đang tức giận, Charley nhận ra điều đó. “Tôi biết - tôi xin lỗi,” cô lên tiếng xin lỗi. “Tôi bị kẹt trong tiệm làm đầu. Tôi không nhận ra là đã quá lâu, và tôi không thể báo cho anh biết vì tôi không có số điện thoại di động của anh.”
Cô đã ở tiệm làm tóc? Raphael ngắm nhìn thấy mái tóc đong đưa yêu kiều và bóng mượt của cô khi cô bước ra khỏi bong tối của cánh cửa, và lòng tràn ngập bởi một cơn phẫn nộ mới khi anh nhận ra cô đã tự tin và thoải mái như thế nào nhờ mái tóc mới mang lại, và việc anh lo lắng cho sự an nguy của cô là hoàn toàn không cần thiết.
“Trong tương lai cô phải nhớ là tôi không trả tiền để cô và tiệm làm tóc,” anh cộc cằn nói thêm với cô. “Chúng ta có một cuộc gặp công việc quan trọng trong khoảng thời gian chưa tới một giờ, trước hết tôi định làm vài thứ chuyện với cô đã.”
Charley hoàn toàn bị làm nhục, tất cả những niềm vui của cô về mái tóc mới đã bị mất hết, bị hủy diệt bởi áp lực trong cơn giận dữ của Raphael.
“Tôi xin lỗi. Tôi đã không nghĩ nó mất nhiều thời gian như thế. Tôi muốn...” Cổ họng của cô khóa lại bảo vệ những lời mà sẽ có thể làm nhục cô thậm chí nhiều hơn nếu nói nó ra - nói cho anh biết rằng cô muốn anh nhìn thấy cô và ngưỡng mộ cô. Ngưỡng một hay khao khát cô đây? Sự tự tin và niềm hạnh phúc ban đầu đã bay biến mất.
“Tôi sẽ đi và thay đồ” cô nói với Raphael bằng một giọng bình bình lặp lại điều cô đang cảm thấy.
Raphael nhìn cô bước đi, ngăn lại ước ao muốn cản cô và nói cho cô biết - nói với cô điều gì? Rằng anh muốn cô sao? Muốn cô khi anh biết rằng cuối cùng anh có thể hủy diệt cô, và hủy diệt cả anh với cô? Mọi việc được tách bạch càng sớm thì anh càng dễ dàng rời xa cô để tập trung vào làm dự án vườn tốt hơn. Anh phải làm việc ở Rome vì lợi nhuận kinh doanh của mình, điều đó giúp anh an toàn tránh xa khỏi cô thật lâu đủ để anh giải quyết được hết những khao khát không mong muốn của anh đối với cô, Raphael đảm bảo với mình thế.
Trong phòng ngủ của mình, Charley cởi đồ và sau đó tắm thật nhanh, vui mừng vì nhà tạo mẫu đã bỏ công chỉ cho cô cách làm khô và làm mượt tóc để giữ nó được bóng mượt hoàn hảo. Cô đã nắm lấy cơ hội hỏi người bán hàng tại cửa hàng bán quần áo mới cho mình là cô phải ra mắt trong một cuộc thương thảo làm ăn quan trọng, và như thế, quấn mình trong khăn tắm, cô lấy ra bộ quần áo mà người bán hàng đã đề nghị từ trong tủ quần áo của phòng trang điểm trong phòng ngủ của cô và cẩn thận đặt chúng lên giường.
Bộ váy không tay được cắt may sắc sảo vừa vặn màu kem, phủ lên nó là một cái áo mềm bồng bềnh,chui đầu và được gắn với phần chân váy, phần tay áo rời dài phủ qua cổ tay và gần như phủ xuống cả bàn tay cô. Áo dài đến thắt lưng phủ qua đường viền của váy, và bộ đồ được hoàn chỉnh bằng cái áo jacket bằng lụa may thật khéo ôm ngực và cắt ngang trên phần eo.
Với chút mơ hồ Charlotte mặc từng phần vào, và sau đó bước đến nhìn vào trong gương, thở ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm khi cô nhìn thấy mình trong gương, còn hơn là phù hợp nữa, bộ đồ này sau khi kết hợp với nhau đã hoàn hảo một cách thuyết phục giữa sự tinh tế của những đường may và chất liệu vải.
Được tăng thêm tự tin, Charley đi chân vào đôi sandal xỏ ngón có quai đeo hoàn hảo với bộ trang phục, và cầm lấy một cái túi xách bằng da mềm mại dễ thương đi cùng với nó. Nó chỉ đủ rộng để đựng một xấp ghi chú và một cây viết, cũng như thêm 1 cây son môi và một cái lược. Cô tiến ra cửa, rồi bước ra chổ đầu cầu thang vừa lúc Raphael cũng vừa bước ra từ phòng mình.
Charley nín thở một chút, tự hỏi không biết anh có nhận xét gì về vẻ ngoài của cô, và sau đó thì tự nói với mình khi anh không hề nhận xét gì rằng cô đã không hề thật sự thấy thất vọng gì. Anh mặc một bộ đồ vét màu nhạt khoát ngoài cái áo sơmi màu tối - trong con mắt cô - thì dáng vẻ đó thật rất Ý và rất sexy.
Khi anh chờ cô ngay bậc cuối cầu thang, anh thò tay vào trong túi áo và lấy ra một cái gói nhỏ, rồi trao cho cô và nói với cô khi cô có vẻ hoang mang nhìn anh, “Nước hoa. Sau này cô có thể tự chọn cho mình, nhưng bây giờ thì phải dùng thứ này đi. Không có phụ nữ Ý nào mà có thể tự cho mình là ăn bận đúng cách nếu thiếu đi mùi nước hoa yêu thích cả, và tôi nhận thấy là cô không hề có cái nào.”
Cũng trong thâm tâm Raphael anh cũng nhận thấy rằng mùi thơm mà cô luôn mang bên mình chỉ đơn giản là mùi của chính cô và nó đang trở nên ăn sâu vào các giác quan của anh một cách thật nguy hiểm. Anh đã rất mừng khi thấy cái bóng thấp thoáng ngay đầu cầu thang khi cô bước ra khỏi phòng mình; anh có thể được nhìn thấy những bộ quần áo mà người bán hàng đã chọn từ lúc treo trên giá đồ, nhưng hiệu quả của những đường cắt may và chất liệu vải của bộ đồ mà cô mặc lúc này, và cái cách mà chúng vừa che giấu vừa làm lấp ló ra những đừơng cong tài tình của thân thể cô, thì lại là một điều hứa hẹn đầy nhục cảm. Và anh sẽ không phải là người đàn ông duy nhất nghĩ đến điều đó, Raphael biết thế. Cái cảm giác ấy đâm xuyên qua người anh thành một nỗi đau đớn sắc nhọn. Ghen tuông ư? Anh không muốn những người đàn ông khác nhìn cô với vẻ khao khát ư? Anh không có quyền gì để cảm thấy thế cả, Raphael tự bảo với chính mình một cách dứt khoát.
Nước hoa! Cô đã không nghĩ đến việc mua cho mình một chai nước hoa gì cả. Những ngón tay của Charley run rẩy khi cô mở cái gói ra, như thể chúng là một món quà từ người yêu - mà đương nhiên là nó không hề như thế.
Cái chất lỏng bên trong cái chai thủy tinh bé xíu có màu hổ phách ấm áp. Thật cẩn thận Charley mở nắp ra, hít lấy mùi hương của nó, và ngay lấp tức thích ngay. Nó mang đến cô một khu vườn mùa hạ tràn đầy những bong hoa hồng đang nở rộ tỏa hương ngào ngạt, hương vị ngọt ngào của chúng có chút gợi tình làm cô nghĩ đến những đêm huyền ảo ở hậu cung của Phương Đông.
Cô đã mong đợi Raphael chọn cho cô thứ gì đó hiện đại và thực tế, nhưng thứ này chắc chắn là là một loại nước hoa được dành riêng cho người phụ nữ biết tận hưởng sự quyến rũ mê hoặc của mình - một mùi hương cô ấy sẽ dùng trên giường để thay cho quần áo phủ lên cơ thể trần trụi của mình để dẫn dụ người tình của mình.
“Nếu cô không thích nó -” Raphael bắt đầu lên tiếng.
“Tôi thích,” Charley đảm bảo với anh, quyết định xịt nó lên cổ và cườm tay để chứng minh cho tuyên bố của mình. “Nó thật tuyệt vời - nhưng không có nhãn ghi trên đó.”
“Đó là từ người bào chế nước hoa, anh ta đã trộn lẫn những loại nước hoa của mình vào” Cách nói của anh có vẻ cộc cằn và hờ hững, làm cho Charley thấy miễn cưỡng không muốn nói tiếp đến chủ đề này, mặc dù cô rất thích mùi hương này mãnh liệt vào muốn biết nó đến từ đâu. Cô sẽ phải biết điều đó khi lọ nước hoa hết và cô sẽ muốn mua thêm.
Charley chỉ xịt nó lên cườm tay và cô, nhưng Raphael cũng đã ngửi thấy được mùi thơm của nó hòa lẫn với mùi da thịt đầy hứa hẹn đam mê của Charley rồi. Anh đã từng ngửi rất nhiều mùi nước hoa trước khi anh tìm ra được cái mà cuối cùng anh đã chọn cho cô. Thậm chí anh cũng nhận ra được mùi hương gợi cảm của nó, anh thừa nhận với mình lúc này là, anh cũng không sẵn sàng để chấp nhận được ảnh hưởng của nó gây ra cho anh khi nó được hòa lẫn với mùi da thịt ấm áp của Charley. Mẹ anh đã luôn dùng loại nước hoa có mùi hoa hồng, ít gợi cảm hơn và nhiều mùi hoa cỏ hơn. Anh gạt đi cái kí ức ấy ngay. Anh không biết tại sao sự hiện diện của Charley lại làm anh thường hay nghĩ nhiều đến mẹ mình, và anh cũng không hề muốn biết.