Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 122

Lúc Mạc Tử Bắc cùng con trai mua một đống lớn đồ ăn ngon trở về liền nhìn thấy cửa phòng bệnh đóng chặt, sau khi mở ra cũng không thấy Giản Tiểu Bạch.

Mạc Tử Bắc kinh hãi: “Tiểu Bạch!” Anh hoảng sợ la to.

“Mẹ!” Giản Hạo Thiên cũng kêu theo.

Mạc Tử Bắc thả Thiên Thiên xuống rồi đi tới phía trước, vừa bước một bước liền nhìn thấy một người nằm phía dưới giường, vũng máu nhìn thấy mà rợn người kia khiến Mạc Tử Bắc hoảng sợ mở to mắt, sắc mặt cũng theo đó mà tái nhợt.

“Không!” Anh điên cuồng hét lên cực kỳ bi thương. Đồ trong túi rơi khắp nơi, khuôn mặt tuấn mỹ không vặn vẹo của anh nhìn Giản Tiểu Bạch nằm trong vũng máu trung. Lúc này Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy máu trong khắp người mình đều ngưng lại, từ đầu đến chân đều lạnh toát.

“Tiểu Bạch! Người đâu lại đây.” Mạc Tử Bắc hô to ôm lấy Giản Tiểu Bạch nằm trên mặt đất khẽ gọi: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đừng dọa anh mà. Em sao vậy?”

“Mẹ! Mẹ!” Thiên Thiên cũng khóc: “Máu, nhiều máu quá!”

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!” Bàn tay Mạc Tử Bắc lập tức chạm đến chất lỏng ẩm nóng kia, trong lòng đau đớn thắt chặt lại, cả lồng ngực như nứt toát ra, đau đớn vô cùng.

Nghe thấy tiếng la, y tá liền chạy vào: “Gì vậy!”

Sau đó là một tiếng thét chói tai rồi chạy đi, ngay sau đó bác sĩ cũng chạy vào: “Nhanh lên, mau đưa tới phòng mổ.”

Mạc Tử Bắc sợ hãi không biết làm sao, ôm chặt Giản Tiểu Bạch, vẻ mặt cực kỳ bi ai khiến tất cả mọi người nhìn mà không đành lòng. Hạo Thiên ôm chặt lấy Mạc Tử Bắc, khuôn mặt bé bỏng đã ướt nhèm nước mắt, miệng không ngừng kêu: “Mẹ, mẹ!”

“Anh mau đưa đến phòng mổ. Tiểu Triệu đi gọi bác sĩ Lý khoa phụ sản.” Bác sĩ dặn dò mấy câu rồi quyết đoán ra lệnh cho Mạc Tử Bắc.

Vì thế Mạc Tử Bắc vội vã đưa Giản Tiểu Bạch đến phòng mổ. Y tá cũng đã mở sẵn cửa, chuẩn bị sẵn giường chờ ở đó. Dọc đoạn đường từ phòng bệnh tới phòng mổ máu tươi giọt xuống tí tách.

Mạc Tử Bắc cùng với Thiên Thiên bị nhốt ở ngoài cửa phòng mổ, quay đầu lại nhìn những giọt máu ghê người đó nước mắt anh lại ào ào tuôn rơi. Ngồi ôm chặt lấy con trai bé nhỏ.

“Không có việc gì, không có việc gì đâu!” Như là đang an ủi chính mình cũng như cho con mình sức mạnh.

“Không có việc gì, không có việc gì, mẹ sẽ ra ngay thôi.”

Thiên Thiên ôm cổ Mạc Tử Bắc, thân mình yếu ớt bởi vì hoảng sợ mà run bần bật. Mạc Tử Bắc ôm chặt lấy cậu nhóc: “Đừng sợ con trai, đừng sợ. Có ba ở đây thì tuyệt đối sẽ không để mẹ xảy ra chuyện gì đâu.”

Mạc Tử Bắc ôm con ngồi trên ghế chờ ngoài phòng mổ. Anh thiếu chút nữa là đứng không vững, bởi vì sợ hãi mà trở nên yếu đuối hẳn đi. Thiên Thiên vươn bàn tay nhỏ bé giúp anh lau nước mắt: “Chú đừng khóc, mẹ sẽ ổn thôi!”

Lời cậu nhóc nói làm cho Mạc Tử Bắc lại đau lòng. Anh muốn an ủi con nhưng không ngờ con trai trái lại còn an ủi anh, trong lòng lập tức ấm áp hẳn lên. Mạc Tử Bắc lau nước mắt, kiên định nói với con: “Không sao! Thiên Thiên đừng sợ!”

“Dạ!” Giản Hạo Thiên gật đầu. Lại tựa mặt vào cổ Mạc Tử Bắc. Hai cha con chờ ở cửa phòng mổ.

Lúc này cửa đột nhiên mở ra, một y tá chạy đến nói với anh: “Anh à, đứa bé không giữ được, thai phụ xuất huyết nhiều cần phải truyền máu mà trong kho máu chỉ còn một túi.”

Mạc Tử Bắc vội vàng nói: “Cô ấy nhóm máu gì?”

“Nhóm máu B Rh- rất hiếm thấy. Một túi máu không biết có đủ hay không, cô ấy không có người thân sao? Nhóm máu này rất hiếm có lẽ người thân sẽ có nhóm máu tương tự. Anh mau gọi điện thoại báo cho người thân trước đi!”

“Nhóm máu rất hiếm sao?”

“Đúng vậy!”

“Cô ấy là cô nhi thì chạy đi đâu tìm người thân?” Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp vọt ra khỏi cổ họng rồi. Nếu mà nếu mà Tiểu Bạch có cái không hay xảy ra, anh không biết sau này mình phải sống như thế nào nữa. “Tôi sẽ nghĩ cách cũng xin mọi người nghĩ cách.”

“Uhm!” Y tá lại nói: “Anh à, nhóm máu rất ít. Anh tốt nhất là nên thông báo trên đài truyền hình đi, hy vọng có người có thể đến cho vợ anh máu.”

Mạc Tử Bắc run run gọi điện thoại cho Doãn Đằng Nhân, anh thấy mình cũng sắp khóc đến nơi rồi. “Nhân!”

Bị Mạc Tử Bắc làm cho hết hồn, Doãn Đằng Nhân vừa trở lại công ty liền nhận được điện thoại của anh. “Lại sao nữa vậy?”

“Tiểu Bạch sảy thai, xuất huyết nhiều, cần ngay loại máu B RH- hiếm thấy để điều trị. Cậu giúp mình đi tìm càng nhanh càng tốt, nếu được thì đến đài truyền hình. Mình sẽ cho bọn họ một khoảng tiền đền bù, cậu nhất định giúp mình làm với.”

Điện thoại đã cúp rồi mà Doãn Đằng Nhân vẫn chưa nghe được nguyên nhân nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của bạn tốt rất vội vàng. Anh ta lại lập tức quay đầu chở Tiểu Túc trở về bệnh viện.

Mạc Tử Bắc lại gọi điện thoại cho Hùng Lập Tân, bên kia nghe thấy Tiểu Bạch cần máu gấp thì cũng biết được tin cô sảy thai, giọng nói sau đó cũng hơi run run nói là lập tức đến ngay.

Không đến hai mươi phút Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình đã tới cửa phòng mổ, sắc mặt Hùng Lập Tân tái nhợt lo lắng hỏi: “Sao lại thế này? Đang êm đẹp sao lại sảy thai?”

“Tôi không biết, lúc tôi cùng Thiên Thiên đi mua đồ về thì đã thấy Tiểu Bạch nằm trên mặt đất, cả người đầy máu.”

Con ngươi đen của Hùng Lập Tân như dao rút khỏi vỏ ánh lên vẻ sắc lạnh: “Là mưu sát sao?”

“Tôi không biết!” Mạc Tử Bắc thật sự không biết.

Doãn Đằng Nhân cùng Túc Nhĩ Nhiên cũng chạy đến: “Sao lại thế này! Mình đã gọi điện thoại. Hai công ty đều đang tìm nhóm máu này nếu tìm không thấy mình sẽ đi đài truyền hình tìm!”

“Cậu đến phòng quan sát của bệnh viện tìm băng ghi hình. Tôi muốn xem băng ghi hình.” Hùng Lập Tân đột nhiên giống như một tướng soái chỉ huy Doãn Đằng Nhân.

Doãn Đằng Nhân trợn tròn mắt, anh như vậy một chút cũng không tao nhã trái lại nhìn giống một đại ca xã hội đen ấy chứ!

“Nhưng còn máu thì làm sao?”

Hùng Lập Tân nói: “Lấy của tôi. Tôi với cô ấy có cùng một nhóm máu!”

“Sao?” Doãn Đằng Nhân cùng Mạc Tử Bắc đều vô cùng kinh ngạc.

Lâm Hiểu Tình vẻ mặt cũng mờ mịt: “Ông xã, anh với Tiểu Bạch có cùng một nhóm máu?”

Hùng Lập Tân gật đầu: “Ừ. Anh cũng vừa mới biết cô ấy có cùng nhóm máu với anh. Anh còn nghĩ trên thế giới này chỉ có một mình anh là có loại nhóm máu đòi mạng này đấy!”

“Cám ơn anh, anh Hùng!” Mạc Tử Bắc cảm động tiến lên cầm tay anh: “Cám ơn thật sự cám ơn.”

Hùng Lập Tân lại lắc đầu: “Không cần cảm ơn. Tiểu Bạch giống như là em gái tôi. Cô ấy gặp nạn tôi há có thể khoanh tay đứng nhìn?”

“Uhm!”

“Anh Doãn, anh đến phòng quan sát nghĩ cách lấy băng ghi hình đi. Tôi muốn xem có ai vào phòng bệnh hay không. Nhanh lên để lâu có lẽ sẽ không còn đâu.”

Doãn Đằng Nhân sửng sốt: “Được, tôi đi xem!”

Y tá lại chạy đi ra lo lắng nói với Mạc Tử Bắc: “Anh ơi, máu không đủ. Anh tìm được người chưa?”

“Tôi đây, máu của tôi giống cô ấy!” Hùng Lập Tân cởi áo vest của mình ra đưa cho Lâm Hiểu Tình. “Tôi đi lấy máu. Mọi người cũng đừng lo lắng, cô ấy sẽ không sao đâu!”

“Uhm!” Mạc Tử Bắc cùng Lâm Hiểu Tình đều gật đầu.

Hùng Lập Tân lại ngồi xổm xuống nói với Thiên Thiên: “Thiên Thiên xốc lại tinh thần đi. Nam tử hán không thể rơi nước mắt, đổ máu đổ mồ hồi chứ không đổ lệ hiểu không?”

Thiên Thiên cái hiểu cái không nhìn anh ta gật đầu một cái.

“Ừ! Ngoan!” Hùng Lập Tân vỗ vai cậu nhóc.

Nói với y tá: “Đi đâu lấy máu?”

“Xin đi theo tôi!”