Thấy Minh Tâm Thiền đã bỏ đi, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bất luận thế nào, đối phượng cùng là linh tôn cấp cường giả, nếu như để hắn thực sự phát uy, hậu quả sẽ kinh thiên động địa vô cùng.May mắn, đây là Ly Hỏa Thành, mọi ngươi đều kiêng kị không dám ra tay quá đà nên mọi phá hoại đều được không chế trong một phạm vi nhất định, không lan rộng ra ngoài.Chỉ không ngờ Lăng Phong lại cường hãn đến vậy. Hắn thực sự khiến mọi người quá ngạc nhiên, bây giờ hình ảnh Lăng Phong trong mắt mọi người không khỏi có chút quỷ dị.Quỷ dị như nhìn một con mãng thú hồng hoang biến thành hình người ngay trước mắt mình!Khụ.Sau khi ra tay khiến Minh Tâm Thiền cũng phải mất mặt bỏ đi, nộ ý trong lòng Lăng Phong bớt đi không ít. Bây giờ bị mọi người nhìn bằng ánh mắt cổ quái, bản thân hắn cũng có chút ngượng ngùng, sau khi vuốt vuốt mũi và ho nhẹ theo thói quen, Lăng Phong quay sang Thích Thiên Ách nói:- Thích đại ca, huynh không sao chứ?Thích Thiên Ách cũng giống như mọi người, cùng là một nét mặt vô cùng cổ quái, sự chấn động trong lòng vẫn chưa mất đi. Mặc dù Lăng Phong chỉ may mắn, nhưng khả năng nắm bắt thời cơ cũng như phương thức vận dụng sức mạnh khéo léo đến cực điểm khiến người ta không khỏi giật mình.Nghe Lăng Phong hỏi vậy, Thích Thiên Ách bấy giờ mới định lại thần, quang mang khẽ lưu chuyển nơi vết thương trên ngực, thân thể thoáng run lên một cái, cơ mặt không khỏi giật giật rõ ràng cảm giác đau đớn vô cùng kịch liệt!Chiêu tử nguyệt ly băng này của Minh Tâm Thiền ẩn hàm hỏa hệ nguyên lực dị biến cường đại. Cường giả bình thường chỉ cần bị một chút năng lượng đó tiến nhập vào trong cơ thể lập tức tinh hóa trong mỗi thớ thịt sẽ bị luyện hóa hết, cuối cùng dưới luồng năng lượng có, cả cơ thể sẽ bị biến thành hơi nước.Một chiêu khiến nhục thân tan vỡ, không cần nghĩ cũng biết, chiêu thức đó độc ác đến thế nào!May mà Thích Thiên Ách là thân thể tán linh, không giống như nhục thân yếu ớt của những người bình thường, lưu chuyển năng lượng một cách hết sức thành thục, chỉ trong nháy mắt đã có thể truyền khắp cơ thể, dồn hết năng lượng trong cơ thể vào một phạm vi rất nhỏ và cuối cùng giải quyết chúng!Sợi dung dịch màu tím như bị một luồng sức mạnh vô hình thôi động, bị ép ra ngoài cơ thể, rơi xuống mặt đất.Lăng Phong trong lòng thoáng động, búng ngón tay một cách vô thức, một tòa thiên nguyên cấm cỡ nhỏ bắn ra, nhốt sợi dung dịch màu tím vào trong. Thiên nguyên cấm thu lại, biến thành một miếng ngọc quyết màu tím sẫm và bay vào lòng bàn tay Lăng Phong.Cảm nhận được nguồn năng lượng đang không ngừng nuốt lấy huyết khí trong người, Lăng Phong thoáng rùng mình, nộ ý lại trào ra, quát lên một tiếng:- Thật đúng là thủ đoạn thâm độc.- Minh trưởng lão tu luyện hỏa hệ nguyên lực, sau khi tiến nhập vào cơ thể sẽ phân hóa thành vô số, rất khó loại bỏ triệt để. Sau khi luyện hóa miếng tinh chương nàu có lẽ sẽ giúp được phần nào.Phượng thánh nữ vừa nói vừa lấy ra một miếng tinh chương, thái độ vô cùng thành khẩn.Lăng Phong thoáng trầm ngâm, nếu như đổi người bị thương là hắn thì hắn quyết không nhận tinh chương của Phượng thánh nữ. Nhưng người đang bị thương lúc này là Thích Thiên Ách nên hắn đành phải nhận, nói một cách khô cứng:- Đa tạ thánh nữ điện hạ.Thấy Lăng Phong có vẻ không vui, hơn nữa chuyện lần này rõ ràng là Minh trưởng lão gây sự trước, nói một cách nghiêm khắc bên đuối lý hơn là Phượng Tộc nên cô cũng không cảm thấy biểu hiện đó có gì quá đáng.Phượng thánh nữ biết trong hoàn cảnh này không nên nói tiếp vấn đề "dẫn linh" nữa nên chỉ nói thêm mấy câu xoa dịu không khí rồi cáo biệt rời đi. Lý do để cô nghiêng về phía Sáng Tông và lạnh nhạt với Minh Tâm Thiền đương nhiên vô cùng phức tạp. Một là vì Minh Tâm Thiền đột nhiên xuất hiện quấy rầy kế hoạch của cô, khiến sợi dây khó khăn lắm cô mới nối được bị cắt đứt, sau này e rằng sẽ rất khó nhờ được Lăng Phong dẫn đi gặp sư tôn của hắn. Nếu như kết nối lại từ đầu, lại phải mất khá nhiều thời gian.Ngoài ra còn một nguyên nhân nữa là cô vốn không có thiện cảm với Minh Tâm Thiền. Người này mặc dù được gọi là thiên tài Phượng Tộc, thực lực cũng có như nhân tài kiệt xuất trong giới thanh niên nhưng tính tình lại có phần hẹp hòi, suốt ngày bám riết lấy cô. nếu như không phải kiêng nể thực lực của Phượng thánh nữ không biết hắn đã giở thủ đoạn gì với cô rồi.Vậy mà trưởng lão hội và tộc trưởng lại muốn kết hợp hai người với nhau, điều này khiến Phượng thánh nữ cảm thấy càng thêm buồn phiền. Với một loạt những nguyên tố đó, Phượng thánh nữ có phản ứng như vậy thực sự cũng không có gì ngạc nhiên.Thấy Phượng thánh nữ rời đi, thiên tính nghịch ngợm của Tào Kế Suất lại bạo phát, chạy lên kéo kéo tay áo Lăng Phong:- Đại lão, ngài hãy thu nhận đồ nhi đi, đồ nhi sau này nhất định sẽ bừng tràrót nước cho ngài, chỉ cần ngài giúp đồ nhi giống được như ngài hôm nay.Hắn làm động tác tóm cánh gà, hắc hắc cười nói.Lăng Phong không biết nên khóc hay nên cười, đá cho hắn một cái:- Cút đi.Hắn biết Lăng Phong vì hắn mà đối kháng trực diện với Huyền Nguyên, mọi sầu não trong lòng đều được giải tỏa hết, lấy lại vẻ tinh nghịch thường ngày. Lần này không phải bỗng dưng mà hắn trêu chọc Lăng Phong mà hoàn toàn là sự phóng thích của những ức chế nhiều năm. Truyện được copy tại Truyện FULLLúc này, Kiều Kiều cũng ghé đến, vừa nhảy vừa wa wa hét lớn:.....Một năm trước, trong Tinh Lam Thành, Đa Khắc Tư vì cố ý muốn đả kích Lăng Phong đã lộ ra nguyên lực thân hòa độ của hắn chỉ bằng không, lúc đó, Kiều Kiều cũng đã từng nói với hắn câu này.Bây giờ, chỉ vẻn vẹn có một năm thời gian, Lăng Phong từ một kẻ mới nhập nguyên lực môn, còn chập chững học bay đã trở thành một con hùng ưng sải cánh giữa bầu trời.Bên kia, Du Thiên Trì dưới sự giúp đỡ của đám đệ tử vừa đi vừa quát tên đệ tử bên cạnh mình:- Các ngươi đỡ gì mà đỡ? Nghĩ ta già rồi không đi được nữa hay sao? Bọn nhóc con! Sao thường ngày không thấy các ngươi chăm chỉ như vậy?Mặc dù bị mắng xối xả những hai tên đệ tử vẫn nhe răng ra cười cẩn thận đỡ ông không bị ngã. Lăng Phong thấy Du Thiên Trì mặc dù miệng thì mắng nhưng mặt lại đầy cảm giác hưởng phúc, không khỏi bật cười, vội vàng hỏi han:- Du lão, ngài không sao chứ?- Không sao không sao.Du Thiên Trì vừa nhìn thấy Lăng Phong, đột nhiên đẩy hết đám đệ tử ra, quỳ sụp xuống.Lăng Phong giật mình, vội vàng đỡ ông dậy, nói:- Du lão, ông làm vậy là có ý gì?Bây giờ nếu nói Sáng Tông ai là người cống hiến nhiều nhất e rằng phải kể đến Du Thiên Trì. Không có sự vận chuyển trong Cống Hiến Điện, mọi công việc bên trong tong môn đều không thể lo liệu nổi. Đám đệ tử phu trách thu thập nguyên liệu cũng không biết đánh giá giá trị, tinh chương đương nhiên không thể luyện chế với số lượng lớn. Nói tóm lại, tông phái gần như mất đi nền móng của mình.Nền móng trong Vô Tẫn Hoang Nguyên của Lăng Phong còn mỏng, Hải Tư Lam từ xưa đến nay cũng chỉ quen một mình, không có kinh nghiệm quản lý thuật luyện sư, nên chỉ có thể dựa vào một mình Du Thiên Trì.Bây giờ ông ta đột nhiên làm vậy, Lăng Phong cảm thấy khó hiểu vô cùng.Du Thiên Trì nhìn sâu vào mắt Lăng Phong, run run nói:- Đa tạ tông chủ!Nhìn thấy sự cảm kích trong mắt ông, Lăng Phong đột nhiên hiểu ra tại sao ông lại làm vậy. Đối với thuật luyện sư mà nói, nếu như bị người khác đánh trọng thương mọi thù hận đều có thể giải quyết, chỉ có luyện chương là thứ luôn khiến họ canh cánh trong lòng, vĩnh viễn không thể loại bỏ được!Trước mặt bao nhiêu người bị chế giễu về thực lực luyện chương, không cần nghĩ cũng biết sự đả kích đó đối với Du Thiên Trì lớn đến thế nào. Chẳng trách ông ta thổ huyết ngất ngay tại chỗ. Lăng Phong giúp ông lấy lại công bằng, ném tên đã sỉ nhục ông xuống mười tám tầng địa ngục, đương nhiên khiến lão thuật luyện sư vô cùng cảm động.