Bên dưới vang lên những tiếng nghị luận không dứt. Quyết định của Tuyết Niệm có lẽ cũng nằm ngoài tầm dự đoán của chúng. Bất cứ ai cũng có thể nhận ra đảm nhận ngôi vị phó tông chủ của một tông phái tốt hơn việc đi theo một người chưa có tiền đồ rất nhiều lần.Nhất là Tiêu Hắc, tâm trạng càng có vẻ hẫng hụt. Hắn bỗng nhiên ý thức được thứ mà mình vẫn hằng coi trọng trong mắt người khác chỉ là đồ bỏ đi. Cảm giác hụt hẫng đó khiến hắn mệt mỏi vô cùng.Trong mắt Bối Diệp ánh lên một tia ảo não mơ hồ, hắn miễn cưỡng cười nói:- Ai cũng có ý chí của mình, Bối mỗ không dám miễn cưỡng. Chỉ hi vọng Tuyết phó tông chủ sau này có thể phát triển tốt hơn để không uổng công Bối mỗ đã từng chúc phúc!Tuyết Niệm lạnh lùng chắp tay, ngay cả một chữ tạ cũng không có.Đúng lúc Lăng Phong đang định xoay người bỏ đi thì bên ngoài vang lên một tiếng hô lớn:- Tông chủ, Tà Quân Tông đến khiêu chiến, chúng đã giết chết vài đệ tử của ta rồi!- Cái gì?Bối Diệp giật mình. Một đường phong khí quyển xuất quấn lấy người vừa đưa tin, hắn vội hỏi:- Xảy ra chuyện gì?- Lúc nãy đệ tử phụ trách thu thập nguyên liệu bắn hạ được một con ngân uế yếm rất hiếm thấy, đang lúc vui mừng thì đột nhiên xuất hiện một đám đệ tử Tà Quân Tông. Chúng nói ngân uế yến là do chúng phát hiện trước, bắt chúng ta phải giao nộp. Bọn đệ tử đương nhiên không chịu kết quả chúng liền ra tay, giết chết sáu đệ tử!Sắc mặt Bối Diệp trùng xuống, vẫy tay nói:- Đi theo ta!Hắn cũng không còn thời gian để ý đến Lăng Phong nữa:- Mộc tiên sinh, tông môn có việc, e rằng không thể cử hành được yến tiệc hôm nay. Mong ngài thông cảm.Lăng Phong thấy bộ dạng gấp gáp của chúng, liếc sang phía Tuyết Niệm, hỏi:- Tà Quân Tông này có lai lịch như thế nào, ngươi có biết không?- Tà Quân Tông? Sao chúng có thể xuất hiện ở đây?Tuyết Niệm nhíu mày, không giấu nổi vẻ kinh ngạc:- Tông chủ của chúng tự hiệu Tà Quân, bản thân là ngụy linh sĩ cấp cường giả, lịch sử của tông phái mà hắn gây dựng cũng lâu hơn Bối Diệp Tông. Chúng có hai linh giả, hơn mười ngụy linh cấp cường giả, tổng số đệ tử có khoảng vài ngàn! Chí cấp thuật luyện sư trong tông môn cũng không ít, có thể nói thực lực vô cùng cường đại. Ở Vô Tẫn Hoang Nguyên cũng có thể coi là nhị lưu tông phái! Tà Quân Tông tông môn cách nơi này ba ngọn núi, ngày thường rất ít qua lại, sao hôm nay lại xảy ra chuyện tranh giành?Lăng Phong gật đầu, hắn đã đại khái hiểu được lai lịch của tà quân tông, nói:- Chúng ta cũng đi xem sao.Tuyết Niệm đương nhiên không phản đối. Hai người nhanh chóng xuất hiện giữa đám đông huyên náo. Bối Diệp đang dẫn đầu đám Đằng Thú, tiến đến chỗ đám người trước mặt, tươi cười nói:- Mạc thiếu chủ, Tà Quân Tông đi thu thập nguyên liệu lại thu thập đến chỗ Bối Diệp Tông ta, chuyện này nghe có vẻ hơi hoang đường!- Hắc hắc.Người được hắn gọi là Mạc thiếu chủ là một thanh niên tay xách một con ngân uế yến đen xì, lớn độ một bàn tay, vừa vung vẩy vừa cười nói:- Ài, ai bảo con ngân uế yến này bỏ chạy? Ta muốn ngăn cũng không ngăn được!Bối Diệp kìm nén nộ khí trong ngực, nhãn thần lướt qua năm người trước mặt. Hai trong số đó là ngụy linh cấp tu vi, một người là thánh vực cấp cao thủ. Những người này đương nhiên với hắn chẳng là gì. Kẻ khiến hắn ái ngại nhất vị Mạc thiếu chủ thân khoắc tử bào, mặt đầy tà ý, con trai bảo bối mà Tà Thần mãi mới có được. Nếu như chẳng may để xảy ra xung đột làm tổn thương đối phương e rằng sẽ dẫn đến một cuộc chiến khốc liệt không đáng có.Bối Diệp suy nghĩ thiệt hơn rồi nói:- Nếu Mạc thiếu đã tìm lại được vật của mình rồi thì tại hạ cũng không giữ nữa, còn mấy tên đệ tử bị quý tông hạ sát thì Mạc thiếu tính sao?Bối Diệp nói vậy nhất thời khiến mọi người thất kinh. Một vị râu tóc bạc phơ, mặt chi chít nếp nhăn đứng sau lưng hắn trợn tròn mắt, kinh hô:- Tông chủ, không được!- Quách trưởng lão, ta nói được là được.Bách Diệp biểu tình lạnh lùng, rõ ràng cũng khó chịu với việc bị thủ hạ của mình nghi vấn. Khuôn mặt mập mạp của hắn bị phủ lên một tầng sát khí. Nếu như không nhanh chóng đàn áp những tiếng phản đối này e rằng cuộc chiến sẽ mỗi lúc một nghiêm trọng, đến lúc đó có muốn rút lui cũng khó.Nhãn thần của hắn dừng lại một lúc lâu chỗ Quách trưởng lão. Con người này đã theo hắn từ khi mới thành lập tông môn, chủ yếu phụ trách việc chiêu mộ và rèn luyện đệ tử bên ngoài. Luận về uy vọng trong tông môn thậm chí còn hơn cả ba vị phó tông chủ! Nhưng vì bị giới hạn bởi thiên phú tự thân nên cuối cùng chỉ có thể đạt đến ngụy linh cấp, không thể tấn thăng thêm.- Ha ha ha haMạc thiếu chủ cười lớn:- Ta cứ tưởng Bối tông chủ sẽ cố tình làm khó cơ. Chuyện nhỏ này cũng không cần phải kinh động đến gia phụ.- Nếu Bối tông chủ đã thẳng thắn như vậy thì ta cũng không chấp nhặt nữa. Như vậy đi.Mạc thiếu chủ khinh bỉ nhìn những thi thể đang nằm dưới chân, dùng chân đá đá vào cái như cách một người thương nhân đang đánh giá mấy con cá chết. Suy xét một hồi, hắn buông một câu lạnh lùng:- Mặc dù đây chỉ là chuyện hiểu lầm làm quý tông thiệt hại mất mấy tên đệ tử, ta cũng cảm thấy áy náy. Thế này đi, tổng cộng năm người, mỗi người bổn tông sẽ bồi thường một miếng cao cấp tinh chương. Nói đoạn, hắn vẩy tay, ném năm miếng tinh chương về phía Bối Diệp.Bối Diệp sầm nét mặt, giơ tay ra nhận một cách vô thức. Cơ thịt trên mặt co giật điên cuồng.- Thối lắm! Năm đệ tử đấy. Thiên phú mỗi người đều vô cùng xuất chúng, có thể trở thành thánh vực đỉnh phong thậm chí có thể tiến thêm một bước vấn đỉnh ngụy linh cấp! Năm miếng cao cấp tinh chương? Ha ha ha ha, năm miếng cao cấp tin chương!Quách Đào giận đến nỗi toàn thân run rẩy, giận dữ chỉ vào Mạc thiếu chủ không nói nên lời.- Quách trưởng lão, không được.Những kẻ cơ linh thấy sắc mặt Bối Diệp có vẻ khó coi, vội vàng kéo tay Quách Đào, âm thầm khuyên can.Quách Đào liều cái mạng già, hất tay mọi người quỳ xuống trước mặt Bối Diệp: nguồn TruyenFull.vn- Tông chủ! Ta theo ngài đã bao năm nay, không dám có nửa phần sai ý, cũng chưa dám yêu cầu điều gì. Nhưng hôm nay ta phải cầu xin ngài, xin ngài đừng để xương máu của đệ tử tông môn phải đổ vô ích! Tông chủ!Trong những tiếng rên rỉ thê lương, Quách Đào từ bỏ toàn bộ chân lực hộ thể, dập đầu xuống đất, phần da trên trán bị đá cứa vào, bê bết máu.Cảnh tượng này khiến những người chứng kiến không khỏi siết chặt nắm đấm, giận dữ nhìn về phía năm người Mạc thiếu chủ rồi lại nhìn về phía Bối Diệp, ánh mắt lộ vẻ chờ đợi!Thấy quần tình hung dũng, Mạc thiếu chủ cũng phải vô thức lùi lại một bước. Nhưng thấy Bối Diệp vẫn im lặng, không có biểu hiện gì hắn lại lấy lại can đảm cười lạnh nói:- Chuyện đã như vậy, Bối tông chủ, ta xin được cáo từ. Sau này có dịp mời Bối tông chủ đến Tà Quân Tông làm khách, gia phụ ta sẽ đích thân đón tiếp?Mi mắt Bối Diệp khẽ giật giật, Tà Quân đón tiếp?Hắn nhớ lại lúc mình mới kiến lập tông phái đã từng đích thân đến bái kiến Tà Quân. Kết quả chỉ được một tên phó tông chủ tiếp kiến còn Tà Quân thì chẳng hề lộ mặt. Bối Diệp phẫn nộ vô cùng. Hắn biết bản thân mình cái gì cũng có, chỉ không có duy nhất một thực lực tương đương với đối phương.Huyết lệ chảy ròng trong mắt Quách Đào. Hắn khẩn cầu nhìn Bối Diệp, kết quả thấy đối phương vẫn không có động tĩnh gì! Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, mỗi một giây như dài tựa ngàn vạn năm. Hi vọng đang dần tắt trong lòng hắn và bị biểu tình bất biến của Bối Diệp bóp nát thành tro bụi, phiêu tán, phân phi!- Không, đám hung thủ này! Các ngươi không thể đi!