Hai năm sau
Như cơn mưa vừa thoáng qua trên thảo nguyên, mang theo sức sống mới, đại mạc thảo nguyên rộng lớn nay đã được thống nhất, nơi nơi hân hoan vui mừng. các bộ lạc đều cam nguyện thần phục trước Thần Phong đế quốc. Mà Hộ Quốc công chúa chính là người được tất cả thần dân nơi đây tôn kính nhất.
Hộ Quốc công chúa, người đã sát cánh cùng Thần Phong đế đánh tây phạt đông chinh phục thảo nguyên trong vòng ba tháng. Sau khi thống nhất thảo nguyên, Hộ Quốc công chúa còn trở thành trợ thủ đắc lực giúp Thần Phong đế bình ổn lại Thần Phong đế quốc, chăm lo cuộc sống dân chúng ấm no, tạo phúc cho dân chúng thảo nguyên. Trên tất cả, nàng còn là hóa thân của Thần Nữ, là nữ thần phù hộ cho cả Thần Phong đế quốc mang lại hòa bình trên cả thảo nguyên.
“ Công Chúa, bệ hạ cho gọi ngày đến chính điện.” một nữ tỳ khom người xuống, bắt chéo hai tay lên vai cung kính hành lễ.
“ Ân. Ngươi lui xuống trước đi.” Giai nhân thanh y tao nhã đang ngồi bên hồ thu lại tầm mắt, khoác tay ý bảo nữ tỳ kia lui xuống.
Nàng đứng dậy sửa sang lại áo quần, bước ra khỏi đình nghỉ mát, hướng chính điện đi tới. Trên dường đi, mọi người gặp nàng đều cúi người cung kính hành lễ.
Nàng, Hộ Quốc công chúa, thần hộ mệnh của Thần Phong Quốc, Thần Phong Phi Vũ và cũng chính là Tô Tĩnh Lạc.
Hai năm trước kể từ khi đạt thành hiệp nghị kia, nàng đã theo Thần Phong Khởi Hoa quay về Thần Phong bộ lạc, trải qua nửa tháng điều tra, nàng rốt cuộc đã giúp hắn tìm ra phản đồ, bình định nội loạn, sau đó bắt đầu tiến hành đánh chiếm các bộ lạc xung quanh.
Nếu nói nguyên nhân khiến các bộ lạc kiêng kỵ lẫn nhau là vì mỗi bộ lạc đều có vũ khí riêng cho mình, thì điều này đối với nàng mà nói không hề có chút ảnh hưởng nào.
Vì trong số các bảo bối mà Thượng Thần đã để lại trong chiếc nhẫn kia cho nàng, có một quyển sách ghi rất cụ thể về tất cả các bộ lạc và đế quốc trên Thần Phong đại lục, trong đó không chỉ là lịch sử, tập quán, phong tục, ngôn ngữ, mà còn bao gồm cả bí mật giúp các bộ lạc tồn tại cho đến nay, cho nên chính vì điều này đã giúp nàng cùng Thần Phong Khởi Hoa dễ dàng chinh phục các bộ lạc khác.
Tuy nhiên vẫn còn duy nhất một ngoại lệ, đó chính là Nguyệt Thần bộ lạc, nguyên nhân chỉ vì xét về quân đội, Nguyệt Thần bộ lạc được xem như là mạnh nhất thảo nguyên, hơn nữa Nguyệt Thần bộ lạc nhân tài vô số, hoàn toàn không hề thua kém Thần Phong bộ lạc, Nguyệt Thần Doanh Kỳ lại là mãnh tướng tài ba, cho nên đến nay song phương vẫn trong thế giằng co, nhưng mà tựa hồ việc này sẽ không kéo dài bao lâu nữa.
Vì sau khi thống nhất các bộ lạc, Thần Phong Khởi Hoa dựa vào các thiết kế mà Tĩnh Lạc đưa cho, đã tạo không ít kỳ tích trên thảo nguyên, từ bánh xe nước, giúp cho việc dẫn nước tưới trên thảo nguyên thuận lợi hơn, làm cho bá tánh đỡ vất vả trong việc đồng áng, cho đến sáng kiến về việc xây hồ, dẫn nước thoát đi khi lũ về, giúp giảm thiệt hại cho vô số vùng trên thảo nguyên, thậm chí những hồ nước trong mùa lũ tích trữ, còn trở thành nguồn cứu trợ khi mùa hạn kéo đến, tất cả những thứ này, đã khiến cho vị trí của Thần Phong Khởi Hoa cùng Tĩnh Lạc trong lòng bách tính thảo nguyên được nâng lên đến đỉnh cao, không chỉ các bộ lạc thuần phục, mà ngay đến cả những người còn đang đối đầu như Nguyệt Thần bộ lạc cũng công nhận điều này, thậm chí bên trong Nguyệt Thần bộ lạc, cũng đã có không ít người đề nghị Nguyệt Thần Doanh Kỳ quy hàng, để tránh người trong tộc hy sinh vô ích.
“Phi Vũ, muội đến rồi???” Thần Phong Khởi Hoa vừa nhìn thấy nữ tử vừa đặt chân vào đại điện đã mỉm cười lên tiếng.
“Tham kiến công chúa.” xung quanh các đại thần cùng các tộc trưởng bộ lạc cũng đều hành lễ, họ đây là thật tâm thuần phục, thật lòng tôn kính, hoàn toàn không có một tia giả dối.
Tuy nhiên vẫn có vài người trong đại điện ngoại lệ, vì những người này không ai khác chính là người của Nguyệt Thần bộ lạc, và dẫn đầu chính là Nguyệt Thần Doanh Kỳ.
“Đứng lên đi.” Tĩnh Lạc nhẹ giọng lên tiếng, sau đó tiến đến bên cạnh Thần Phong Khởi Hoa ngồi xuống.
“Nguyệt Thần tộc trưởng, lần này ngài đích thân làm sứ giả đến đây nói muốn bàn chuyện với bổn vương, lại yêu cầu Phi Vũ cũng phải có mặt, bây giờ tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ, không biết ngài có thể hay không nói được chưa ???” Thần Phong Khởi Hoa nhìn Nguyệt Thần Doanh Kỳ nhíu mày hỏi.
“Ta biết hiện tại Nguyệt Thần bộ lạc của ta không bằng Thần Phong đế quốc các người, bất quá muốn bọn ta thuần phục, các người cũng phải chứng minh xem mình có bản lĩnh này hay không ??? Nếu không cho dù là ‘ngọc đá cùng tan’, Nguyệt Thần bộ lạc ta cũng tuyệt không khuất phục.” Nguyệt Thần Doanh Kỳ giọng nói tràn ngập khẳng định, hoàn toàn không hề bận tâm tình huống của mình hiện tại.
“Thế ngươi muốn như thế nào chứng minh ???” Tĩnh Lạc hứng thú hỏi.
“nghe nói Hộ quốc công chúa dù là thân nữ lưu, nhưng lại hùng tài vĩ lược, chẳng thua gì trang nam nhi, hơn nữa có thể thống nhất các bộ lạc, một nửa công lao chính là thuộc về công chúa, ta có chút thắc mắc, không biết công chúa làm sao am hiểu bí mật của tất cả bộ lạc thảo nguyên chúng ta mà từ đó tìm phương pháp phá vỡ???” Nguyệt Thần Doanh Kỳ nhìn Tĩnh Lạc nghi vấn hỏi, đây cũng chính là nguyên nhân hắn không dám dùng ‘vũ khí bí mật’ của Nguyệt Thần bộ lạc ra đối kháng, vì hắn biết làm như vậy, chẳng khác nào uổng công mà thôi.
Nghe lời nói của Nguyệt Thần Doanh Kỳ, tất cả tộc trưởng khác thậm chí là Thần Phong Khởi Hoa không không khỏi tràn ngập tò mò nhìn Tĩnh Lạc, vì vấn đề này họ thật sự cũng đã thắc mắc từ lâu lắm rồi.
“Ta không thể nào biết được bí mật của tất cả các bộ lạc, bất quá có người khác biết, và người đó đã dạy lại cho ta.” Tĩnh Lạc bình tĩnh trả lời, dù sao nếu nàng không giải tỏa nghi vấn, thì chắc hẳn bên trong các bộ lạc sẽ nghi ngờ lẫn nhau là có nội gian, đến lúc đó xảy ra nội loạn, thì đối với Thần Phong đế quốc cũng không tốt.
“Là ai ???” Nguyệt Thần Doang Kỳ nôn nóng hỏi.
“Là Phụ Thần, người tạo ra Thần Phong đại lục, và cũng là người đã tạo ra các người.” Tĩnh Lạc mỉm cười nhẹ đáp.
“Phụ Thần???” tất cả mọi người đều bị câu trả lời của Tĩnh Lạc làm cho ngây người, họ làm sao mà không biết Phụ Thần là ai. Đó là vị Thần chí cao vô thượng của Thần Phong đại lục, là người đã tạo ra Thần Phong đại lục, và đồng thời cũng là người ban sự sống cho tất cả cư dân trên đại lục.
“Công chúa nói vậy có nghĩa là theo ý của người, người chính là người kế thừa được Phụ Thần chỉ định??? Vậy xin hỏi công chúa có bằng chứng gì chứng minh???” Nguyệt Thần Doanh Kỳ nghi hoặc nói.
Tĩnh Lạc không nói chỉ mỉm cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn thiên không, tay vươn ra, một đạo hào quang từ trên tay nàng phát ra bay ra ngoài đại điện hướng thẳng lên trời, chẳng mấy chốc cả trời đất đều thay đổi, mới vừa rồi còn trời xanh nắng ấm, nhưng hiện giờ đã mây đen sấm chớp khắp nơi, tay của Tĩnh Lạc chuyển động, ngay lập tức từ trên trời mưa như trút nước đổ xuống, không khí bên ngoài cứ như vậy theo tay nàng chuyển động mà thay đổi theo.
Mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ không nhỏ. “Điều khiển thời tiết cùng thiên nhiên, đây chẳng phải chỉ có Phụ Thần mới làm được sao???” một người trong đại điện nhìn trời cao đang biến đổi thì thào tự hỏi, cũng như là hỏi tất cả mọi người còn lại.
Tĩnh Lạc xoay tay lần nữa, thời tiết ngay lập tức trở lại bình thường, mọi người giờ phút này vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, vẫn còn ngơ ngác, nhất thời không ai nói lời nào, cả đại điện đều lặng ngắt như tờ.
“Còn muốn bổn công chúa chứng minh nữa sao ???” lúc này Tĩnh Lạc trầm giọng nhìn Nguyệt Thần Doanh Kỳ hỏi, nhưng chưa kịp để hắn đáp lời, Tĩnh Lạc đã phất tay, một đạo kim quang bay ra chính giữa đại điện.
Kim quang chiếu khắp nơi trong đại điện, sau đó ngưng tụ lại thành khối cầu, phía trên bắt đầu vang lên một giọng nói : “ Hỡi các đứa con của thảo nguyên, khi các con nhìn thấy thứ này, thì người đưa ra chúng chính là người kế thừa của ta, và sẽ là người quyết định vận mệnh tương lai của các con, cùng Thần Phong đại lục này, từ giờ trở đi, các con phải tôn trọng người này như tôn trọng ta, phục tùng người này như phục tùng ta, nhớ kỹ, đây chính là lệnh”. Giọng nói vừa dứt, khối cầu cùng kim quang cũng biến mất hẳn.
Dù sự việc chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng đủ để mọi người biết rõ, chủ nhân của giọng nói kia là ai, vì trong phổ điển của các bộ lạc, đều có ghi nhận lại giọng nói của Phụ Thần khi vạn năm trước sáng lập ra Thần Phong đại lục đã để lại, cho nên bây giờ trong lòng họ đã hoàn toàn tin tưởng những gì mà Tĩnh Lạc vừa nói.
“Thần, Nguyệt Thần Doanh Kỳ, cam nguyện quy hàng, từ nay về sau Nguyệt Thần bộ lạc chính thức thuộc về Thần Phong đế quốc, nguyện một lòng trung thành với đế quốc, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, nếu trái với lời thề, chết không toàn thây, chịu người đời phỉ nhổ.” Nguyệt Thần Doanh Kỳ sau khi lấy lại tinh thần, dẫn đầu người của Nguyệt Thần bộ lạc cùng quỳ xuống trước mặt Thần Phong Khởi Hoa cùng Tĩnh Lạc.
“Chúng thần cũng vậy, thề chết trung thành, mãi không thay lòng” các đại thần cùng các tộc trưởng khác cũng không ngoại lệ.
Nếu Phụ Thần đã lựa chọn công chúa là người kế thừa, thì họ tin tưởng công chúa sẽ đem lại cho họ cuộc sống thái bình, sẽ bảo hộ họ, nhưng mà không cần chờ đến tương lai, những việc mà Tĩnh Lạc đã làm trong hai năm nay cũng đã chứng minh điều đó, cho nên giờ phút này, họ đối với Tĩnh Lạc không chỉ đơn thuẩn là thuần phục, mà còn là tôn trọng, có thể nói cho dù Tĩnh Lạc bảo họ đi chết, họ cũng không dám cãi lời.
Còn nếu Tĩnh Lạc lại lựa chọn phò tá Thần Phong Khởi Hoa, thì họ cũng sẽ tin tưởng y có thể đảm nhận trọng trách cai quản thảo nguyên, giúp thảo nguyên ngày càng trở nên hùng mạnh, thậm chí kể cả Tứ quốc Trung nguyên cũng không sánh bằng. Và mãi cho đến tận khi họ nhắm mặt lìa đời họ cũng không hề hối hận vì quyết định này của mình. Vì Thần Phong Khởi Hoa quả thật không hề làm cho họ thất vọng, đã chứng minh bản thân hoàn toàn xứng đáng, khi được người kế thừa của Phụ Thần lựa chọn.
“Bổn công chúa không hy vọng chuyện hôm nay đồn ra ngoài.” Tĩnh Lạc nhìn biểu hiện của mọi người tỏ ra rất vừa lòng, sau đó lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi rời đi.
Mọi người nhìn nàng rời đi, không ai nói tiếng nào, bất quá bọn họ vẫn ghi nhớ lời nàng, đem chuyện hôm nay giấu đi, không để tiết lộ ra ngoài, dù họ không biết nguyên nhân tại sao, bất quá nếu là ý của Tĩnh Lạc thì họ lại không dám không làm theo.
Nguyệt Thần bộ lạc quy hàng, cả thảo nguyên thống nhất, Thần Phong đế quốc từ nay danh trấn thiên hạ, khiến cho Tứ quốc một phen khiếp sợ, họ cứ nghĩ Nguyệt Thần bộ lạc cùng Thần Phong đế quốc sẽ có một trận người chết ta sống, đến lúc đó họ có thể nhảy vào ngư ông đắc lợi, nhưng tình huống bây giờ lại làm cho người xem phải thất vọng, Tứ quốc dù tức giận, nhưng cũng không ai dám lỗ mãng, đại mạc thảo nguyên là nơi họ không nắm rõ, Thần Phong đế lại có thể thống nhất thảo nguyên một cách dễ dàng, thì càng không phải người bình thường, cho nên Tứ quốc đều án binh bất động, dù trong lòng ngậm tức, nhưng ngòai mặt vẫn tỏ vẻ ôn hòa, hơn nữa còn phái sứ giả đến cùng Thần Phong đế quốc cầu hòa, tạo quan hệ giao hảo.
“Phi Vũ, Đông Thanh quốc vừa phái người đến, Đông Thanh thái hậu đại thọ bảy mươi, muốn mời chúng ta tham gia.” Thần Phong Khởi Hoa ngồi trên ghế, đưa thiếp mời cho Tĩnh Lạc xem qua.
“Muội sẽ đi” Tĩnh Lạc nhìn thiếp mời, mỉm cười, nhẹ giọng nói, trong mắt lóe lên một tia sát ý, ‘Lâm gia, xem ra đã đến ngày ta trở về rồi’.
“Phi Vũ, muội thật sự muốn đi???” Thần Phong Khởi Hoa nghi hoặc hỏi, tại sao đột nhiên Phi Vũ lại có hứng thú với những chuyện này, với cá tính của Phi Vũ từ trước giờ, hoàn toàn không hề để những chuyện này vào trong mắt kia mà.
“Nơi đó có kẻ thù giết mẫu thân của muội, đã đến lúc muội nên quay về báo thù.” Tĩnh Lạc lạnh giọng đáp, nàng xem Thần Phong Khởi Hoa như người thân, nên nàng không muốn giấu y.
“hảo đã vậy theo ý muội.” dù thắc mắc, nhưng Thần Phong Khởi Hoa vẫn không lên tiếng hỏi, vì y không muốn chạm đến nổi đau trong lòng Tĩnh Lạc.
“Đại ca, mỗi người khi chào đời, thì trên bầu trời sẽ xuất hiện thêm một ngôi sao, ngôi sao đó chính là tượng trưng cho sự tổn tại của người đó, sao biến đổi, người biến đổi, và nếu người mất đi, thì sao cũng dần lưu mờ rồi biến mất, ngôi sao của huynh hiện tại đang tỏa sáng, hơn nữa ‘Hồng Loan tinh’, cũng đang chiếu vào sao của huynh, huynh sẽ nhanh chóng gặp được nữ nhân của mình mà thôi, nếu muội tính không lầm, thì có lẽ là mấy ngày nữa đó.” Tĩnh Lạc như nghĩ đến gì đó, xoay người nhìn Thần Phong Khởi Hoa mỉm cười đầy bí ẩn nói, sau đó rời đi.
Thần Phong Khởi Hoa nhìn theo Tĩnh Lạc rời đi nhíu mày trầm tư, y không phải không biết, Tĩnh Lạc rõ ràng hiểu tình cảm của y, cho nên mới nói như thế để từ chối y, bất quá Tĩnh Lạc lại là người kế thừa của Phụ Thần, những gì muội ấy nói đều là thiên cơ, nếu như vậy không lẽ muội ấy đã đúng, nhân duyên của y không phải là muội ấy, mà là người khác sao ???.
Và thực tế đã chứng minh lời của Tĩnh Lạc hoàn toàn đúng, không lâu sau khi Tĩnh Lạc đến Đông Thanh quốc, Thần Phong Khởi Hoa đã gặp được một nữ tử khiến y động tâm, lúc này y mới biết thì ra trước đến giờ y đối với Tĩnh Lạc chỉ là anh hùng trọng anh hùng, quý mến người tài mà thôi, nếu hơn chút nữa, thì là xem Tĩnh Lạc như thân nhân, như muội muội mà đối đãi, nhưng y đã lầm tưởng đó là tình yêu, và cũng chính vì điều này đã làm cho Thần Phong đế nhìn thấu cái gì là chân tình thế gian, cả đời người chỉ lấy duy nhất một hoàng hậu, cả hậu cung không hề có thêm phi tần nào khác, được xem như vị vua chung tình nhất trong lịch sử.
“Phi Vũ, lần này ta sẽ phái Đa Khắc Nhĩ, cùng Y Tầm Oa Tra cùng muội đến Đông Thanh quốc, hai người này một văn một võ, có dũng có mưu, nhất định sẽ giúp muội không ít.” Thần Phong Khởi Hoa nhìn Tĩnh Lạc mỉm cười nói.
“Thần, Đa Khắc Nhĩ / Y Tầm Oa Tra, tham kiến công chúa” phía trước mặt Tĩnh Lạc giờ đây là hai nam tử, một người tuổi còn rất trẻ, nhưng vừa nhìn đã biết là võ tướng, người này Tĩnh Lạc cũng đã từng gặp qua, y là Đa Khắc Nhĩ, người của Tịnh Hoa bộ lạc, cũng là thiếu tộc trưởng của Tịnh Hoa bộ lạc, còn một người khác, là một nam tử trung niên, nhìn ngoài mặt thì phúc hậu thật thà, nhưng ánh mắt lại sắc sảo vô cùng, xem ra không hề đơn giản, nếu không lầm thì người này chính là Y Tầm Oa Tra, đại quân sư của Thanh Khắc bộ lạc nổi danh khắp thảo nguyên rồi.
“Muội đã biết, huynh cũng nên quay về đi, tiễn đến đây là được rồi.” Tĩnh Lạc gật đầu nhẹ lên tiếng, hôm nay chính là ngày nàng đi sứ Đông Thanh quốc, nàng vốn chỉ định dẫn theo Hắc Luân, Lục Ngọc cùng đoàn hộ tống sứ thần đến Đông Thanh, nhưng nếu Thần phong Khởi Hoa đã có lòng, thì nàng xin nhận vậy.
“Ân, lên đường cẩn thận.” Thần Phong Khởi Hoa cũng không nhiều lời, sau khi nhìn thấy hai người kia tiến vào đoàn, thì xoay ngựa quay về cung.
Đoàn người cũng không chậm trễ, ngay lập tức lên đường, cả đoàn ngoại trừ ba người Tĩnh Lạc cùng hai vị đại thần vừa rồi, còn theo hơn một ngàn người khác, đa phần chỉ vì hộ tống quà đem đến Đông Thanh, còn về bảo hộ Tĩnh Lạc thì điều này mọi người đã biết là không cần, cho nên họ đã căn dặn binh lính trước, là chỉ cần trông chừng những thứ sẽ tặng cho Đông Thanh thái hậu mà thôi, còn về phần công chúa, thì họ không cần bận tâm.