Tĩnh Lạc Truyền Kỳ

Chương 12

“ Mai nhi, ta yêu nàng như thế. Nàng sao có thể đối xử với ta như vậy??? ” một nam nhân anh tuấn nhìn thanh y nữ tử bằng ánh mắt ưu thương, sắc mặt trắng bệch, máu đen chảy ra từ khóe môi chứng tỏ y đang bị trúng độc, dáng vẻ đau khổ thập phần chật vật nằm dài trên đất.

“ Đàm ái tình có thể nuôi sống chúng ta sao ??? Đã thế thì ta giải thoát cho ngươi.” thanh y nữ tử lạnh lùng nhìn nam nhân kia, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc.

“ Ta đã chán ngán cuộc sống hiện tại rồi. Một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ như ta giờ lại mỗi ngày theo ngươi đi mãi võ kiếm từng bữa ăn một như thế. Đó không phải là cuộc sống ta muốn.” nàng bắt đầu kể lể.

“ Không, lúc trước không phải chúng ta sống rất khoái hoạt sao ??? Nàng nói không cần nhiều kẻ hầu người hạ chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau là đủ rồi. nàng không nhớ sao ???…” nam tử kia muốn níu kéo tia hi vọng cuối cùng.

“ Khoái hoạt sao ??? Thật lòng yêu nhau sao ??? Ha…ha…ha…” thanh y nữ tử giọng nói trào phúng. Cất giọng cười to.

“ Lúc ấy là ta quá ngây thơ đi mới tin vào tình yêu chân thật đi. Nó là gì chứ ??? Ta mệt mỏi qua rồi.” nàng ánh mắt sắc bén, giọng nói mang đầy sự châm chọc.

“ Mai nhi…” hắn đã yêu sai lầm rồi sao ??? Hắn hiện giờ tuyệt vọng quá. Có ai nói cho hắn biết, nữ tử đang đúng trước mặt hắn là người mà hắn đã dùng cả sinh mệnh để yêu sao ??? Nữ tử này quá xa lạ đi…

“ Ba ngày trước, phụ thân của ta đến tìm ta. ngài ấy nói, ta được tuyển chọn tiến cung làm phi, như thế ta có thể một bước hóa thân thành phượng hoàng, ‘ cẩm y ngọc thực ’ có người dâng, không cần lo lắng đến kế sinh nhai như hiện tại mà điều kiện đầu tiên là… chỉ cần ta cắt đứt quan hệ với ngươi, với nơi nghèo hèn này.” Nàng chỉ khinh bỉ mà liếc nhìn căn nhà tranh mà nàng đã sống trong năm năm qua.

“ Phụ thân, nương,…” lúc này, từ ngoài sân một tiểu hài tử đáng yêu khoảng bốn, năm tuổi chạy vào nhà.

“ Phụ thân ??? Sao người lại nằm trên đất vậy ??? Nền đất lạnh lắm a.” tiểu hài tử nghi hoặc nhìn nam nhân đang nằm trên đất.

“ Hàn nhi…” nam nhân nghẹn ngào nhìn hài tử của mình.

“ A, xém chút ta quên tên tiểu nghiệt chủng này. Nó… cũng không thể sống.” nữ nhân kia vẫn dùng ánh mắt sắc bén, ngoan độc trừng tiểu hài tử.

“ Nương, Hàn nhi không phải là nghiệt chủng. người nói Hàn nhi là bảo bối tâm can của người a.” tiểu hài tử giọng nói nũng nịu, ủy khuất nhìn nương của mình.

“ Hàn nhi, con mau chạy đi, con nhớ kĩ chính người đàn bà này đã giết chết phụ thân,…” nam nhân chưa kịp nói xong thì đã tắt thở rồi. Hắn cũng đã gắng gượng lâu lắm…

“ Phụ thân,…” tiểu hài tử ánh mắt đau lòng nhìn phụ thân mình rồi lại đảo mắt sang nhìn nương của mình.

Thanh y nữ tử kia đã tiến lại gần tiểu nam hài, dùng chính tay của nàng bóp lấy cổ của hài tử chính mình. Tiểu nam hài đã ra sức giãy dụa, nó nhìn nương bằng ánh mắt khác ban nảy – đây là ánh mắt mang theo căm phẫn, phẫn nộ…


………………

“ Chủ nhân, nô tỳ đã làm theo ý ngài, đã thay ngài thị tẩm. ngài mau thả người nhà ta ra đi.” tiểu cô nương mặt đầy nước mắt, khóc lóc, quỳ xuống cầu xinh nữ tử cao quý kia.

“ Được thôi, Hạnh Thúy dẫn Hạnh Đào xuống đoàn tụ với người nhà của nàng ấy đi.” nữ tử cao quý kia đưa mắt ra hiệu đối với nha hoàn cận thân của mình.

“ Dạ, nương nương.” Hạnh Thúy bất đắc dĩ nhìn người đã từng là tỷ muội tốt đã cùng mình hầu hạ tiểu thư. Nhưng tiểu thư có ân với nàng, nàng phải phục tùng mọi mệnh lệnh của tiểu thư. Tiểu thư đã muốn Hạnh Đào chết thì nàng ấy phải…

…………….

“ AAAAAA” Hiền phi từ mộng bang hoàng tỉnh dậy, mồ hôi đã chảy đầm đìa trên hoa dung của nàng.

‘ Tại sao ??? Chuyện đã qua nhiều năm như thế, nàng cũng đã dần quên rồi nhưng những ngày gần đây nó cứ lập xuất hiện trong giấc mộng của nàng. Nó như muốn nhắc nhỡ những tội lỗi năm xưa của nàng chăng ??? ’.

“ Nương nương, ngài có sao không ???” một tiểu cung nữ trực đêm vội tiến vào, lo lắng hỏi.

“ Bổn cung không sao. Ngươi lui ra đi.” Hiền phi lấy lại bình tĩnh, đuổi cung nữ kia ra khỏi tẩm cung của mình. Sau đó, nàng bình ổn lại tinh thần, lần nữa đi vào giấc ngủ.

Cùng lúc ấy, tại ngự thư phòng của Đông Thanh hoàng cung

Sau sự kiện xảy ra vào tối hôm đó tại Tây Mai cung, Đông Thanh đế đã phái mật thám âm thầm điều tra những chuyện có liên quan đến vị Hiền phi hiền lương thục đức của mình.

Nào ngờ, hết tin tức này đến tin tức khác truyền đến khiến ngài vô cùng phẫn nộ. Một nữ nhân dám rời nhà cùng nam nhân khác như thế liệu có thật sự hiền ngoan nhu nhược như những gì ngài thấy hơn mười lăm năm qua sao???

< Hiền phi Lý Nhược Mai, nữ nhi của Thượng thư bộ hình Lý Tông Nhân, năm mười lăm tuổi tình cờ gặp được một kiếm khách lang thang tên Quân Ân Đức. Sau hai tháng quen biết, Quân Ân Đức đã đến phủ Thượng thư cầu thân nhưng vì xuất thân lang bạc nên bị từ chối hôn sự. Cùng thời gian đó, Thượng thư đại nhân lại đưa lệnh ái của mình về nhà ngoại dưỡng bệnh. Một chuyến đi liền mất hết năm năm. Thế nhưng sự thật là Lý Nhược Mai đã trốn đi với vị kiếm sĩ kia. Một ngày của năm năm sau nàng ta lại quay trở về Thượng thư phủ, chuẩn bị tiến cung tuyển phi.>

‘ Một thiên kim khuê tú lại dám một mình trốn theo tình lang !!! Thật sự không ra thể thống gì. Vậy mà còn dám tiến cung ??? Nàng ta quả thực to gan. Nhưng đêm ấy thị tẩm rõ ràng nàng ta lại có lạc hồng ??? ’ Đông Thanh đế lắc đầu trước tin tức nhận được. Ngài ta thật sự không thể tưởng tượng được Hiền phi của ngài lại có những năm tháng tuổi trẻ như thế.

< Một chuyện lạ xảy ra trong Tây Mai cung khi Hiền phi vừa được ân sủng của hoàng đế chính là một trong hai tỳ nữ cận thân do nàng ấy đem theo từ nhà mẹ đẻ đột nhiên lạ lùng biến mất. Một thời gian sau vị tỳ nữ còn lại cũng biến mất theo.>

Đông Thanh đế vừa đọc đến đấy thì đột nhiên từ ngoài cửa ngự thư phòng, một gói đồ được quăng vào với tốc độ cực nhanh làm Đông Thanh đế có một tia sững sốt nhưng do không tổn hại đến ngài nên cũng không kinh động ngự lâm quân ngoài kia.

Ngài ấy mở gói đồ ấy ra thì thấy một khối ngọc xanh trong lạ lùng kèm theo một bức thư.

“ Minh Ảnh.” Đông Thanh đế cất tiếng gọi. trong ngự thư phòng liền nhiều thêm một người.

“ Hoàng thượng???” Hắc y nhân cung kính quỳ xuống đợi lệnh.

“ Mau tới nơi này tiếp người. Nhớ bí mật dẫn vào hoàng cung cho trẫm.”

Đông Thanh đế sau khi hạ lệnh xong, tay cầm khối ngọc xanh kia, xuất thần suy nghĩ, đôi tay không tự chủ khẽ vuốt khối ngọc.

‘ Mọi chuyện có đúng như trong lá thư nói không ??? Đến ngày mai sẽ được sáng tỏ.’ Đông Thanh đế trầm ngâm suy nghĩ.

Tối hôm sau, Tây Mai cung

“ Nương nương, đây là canh an thần của người.” cung nữ kính cẩn để bát canh lên bàn liền vội lui ra.

‘ Những hôm gần đây tâm tình nương nương không tốt, phải tranh thủ đi nhanh nếu không sẽ gặp họa a.’ cung nữ kia thầm nghĩ.

Cung nữ vừa đi khỏi, Hiền phi tâm thần bất an không tự giác cầm lên bát canh mà uống. Sau đó, nàng ta lại tiếp tục thẫn thờ suy nghĩ, không dám bước vào tẩm phòng mà ngủ. Nàng sợ lại tiếp tục gặp cơn ác mộng kia.

“ Mai nhi…” vào lúc ấy, một giọng nam nhân lại vang lên.

“ Quân Ân Đức ? ” Hiền phi lúc này vô cùng hoảng sợ, hoa dung thất sắc.

“ Mẫu thân, Hàn nhi lạnh lắm.” lại giọng một nam hài vang lên. Giọng nói đầy tan thương và giá rét.

“ Chủ tử, người sao có thể đối xử với nô tỳ như thế???” lần này là một giọng nữ vang lên.

“ Không, các người mau đi hết đi, ta biết ta sai rồi, ta cầu xin các người tha cho ta đi.” Hiền phi sợ đến quỳ rạp xuống đất, chấp tay cầu xin tha thứ.

“ Ta sẽ đốt nhiều vàng mã cho các ngươi, sẽ tìm pháp sư siêu độ cho các ngươi, các ngươi đừng bám theo ta nữa. Ta cầu xin, ta cầu xin các ngươi…” Hiền phi tâm trí cực vì bấn loạn, không còn phân biệt đông tây, chỉ một mực dập đầu như điên xuống đất, khiến cho châu sai rơi rụng, tóc tay rối loạn, nào ra dáng quý phi cao quý của một quốc gia nữa chứ ???.

“ Chúng ta chết rất thê thảm…” âm thanh lần nữa truyền vào tai của Hiền phi khiến bà lâm vào khủng hoảng trầm trọng.

“ Không, ta… ta biết sai rồi mà… các người…các người tha cho ta… ta biết lúc trước ta giết các người là không đúng nhưng…” Hiền phi lời nói không rành mạch kể lể với những hồn ma. Từ chuyện khi ấy cùng Quân Ân Đức yêu nhau, cùng nhau bỏ trốn, trải qua cuộc sống nghèo khó, đến chuyện như thế nào giết chết chồng con, lần đầu thị tẩm lại kiếm người thay thế rồi ra tay giết chết tỳ nữ thay thế kia…

“ Hiền phi, ngươi quả thật to gan.” Trong lúc nàng ta hoảng sợ nhất, giọng nói uy nghiêm của thái hậu cất lên. Kéo nàng ta trở về hiện thực.

Nàng ta hoảng sợ ngẩng đầu lên, lúc này chỉ thấy đứng trước mặt nàng chính là ánh mắt phẫn nộ của hoàng thái hậu, ánh mắt lạnh lùng của hoàng thượng,vẻ mặt không thể tin của hoàng hậu, cùng vẻ mặt tan thương của nữ nhi của nàng Đông Thanh Liên.

“ Thái… hậu…” Hiền phi lắp bắp nói.

“ Mẫu phi…” Đông Thanh Liên nhìn mẫu phi của mình, không dám tin những gì mình đã nghe. Giọng nói mang theo sự khó tin.

“ Mọi chuyện như thế đã sáng tỏ tất cả. Hiền phi, trẫm có người này muốn ngươi gặp mặt.” Đông Thanh đế giọng nói không hỉ không giận đã không còn nhìn ra được tâm trạng của ngài ấy lúc này nhưng lại khiến cho Hiền phi cảm thấy xa cách.

“Hoàng…hoàng thượng…” Hiền phi vẻ mặt mờ mịt, không hiểu hành động của Đông Thanh đế.

Nhưng lập tức, mặt của Hiền phi lại trắng bệch khi nhìn thấy người bước vào. Nàng… nàng là Hạnh Đào. Theo sau nàng ta còn có một tiểu cô nương gương mặt thanh tú, đáng yêu, ăn mặc giản dị càng tôn thêm nét đẹp của tiểu cô nương kia.

“ Ngươi nhận ra người này chứ, Hiền phi ‘của trẫm’ ???” Đông Thanh đế cười lạnh hướng Hiền phi hỏi.

“ Thần thiếp…thần thiếp…” Hiền phi nói không nên lời chỉ có thể trân trối nhìn Hạnh Đào.

“ Để trẫm thay ngươi nói vậy. Đây chính là tỳ nữ năm xưa đã theo ngươi vào cung và cũng chính là người thay ngươi thị tẩm đêm đó, đúng không ??? Sau khi sự thành ngươi lại muốn giết người diệt khẩu nhưng mạng nàng ta lớn không những không chết, còn giúp trẫm sinh một công chúa.” Đông Thanh đế nhìn Hiền phi, từng lời từng lời nói ra.

“ Tiểu Nha mới chính là nữ nhi thân sinh của trẫm còn Liên nhi… trẫm còn phải xem xét lại.” Đông Thanh đế kéo tiểu cô nương kia về trước nói.

Lời Đông Thanh đế vừa nói ra khiến cho hoàng thái hậu cùng hoàng hậu vô cùng sững sốt, còn Đông Thanh Liên vẻ mặt trắng bệch nhìn Đông Thanh đế lại nhìn sang tiểu cô nương kia.

“ Phụ hoàng, người nói gì vậy??? Liên nhi là nữ nhi bảo bối của người nha sao người có thể nói như vậy ??? Chuyện của mẫu phi làm không thể chứng thực nhi thần không phải nữ nhi của người.” Đông Thanh Liên gượng cười níu một góc áo của Đông Thanh đế nói.


“ Đúng vậy hoàng thượng, Liên nhi là nữ nhi thân sinh của ngài, điều đó là sự thật. Ngài phải tin tưởng thần thiếp, sau khi nhập cung, thần thiếp không có làm chuyện gì có lỗi với hoàng thượng.” Hiền phi nghe lời ấy của Đông Thanh đế cũng gắng gượng bò lại bên chân Đông Thanh đế khẩn thiết nói.

“ Phải không ??? Trẫm phải kiểm chứng lại đã.” Đông Thanh đế vừa nói vừa lấy ra khối đá xanh ngài nhận được đêm hôm qua.

Đây chính là khối đá thượng cổ, có thể nghiệm chứng huyết thống, thứ này, hắn đã hỏi qua các thái y trong Thái y viện, quả thật có thể dùng giám định huyết thống.

“ Hoàng thượng, đây là ??? ” hoàng thái hậu nghi hoặc nhìn khối ngọc, lại nhìn Đông Thanh đế.

“ Mẫu hậu, đây là một khối đá thượng cổ, là báu vật khai thiên, nhi thần đã hỏi qua thái y ở Thái y viện, nó có thể chứng minh được giữa hai người có quan hệ huyết thống hay không, chỉ cần đem máu nhỏ lên khối đá này, máu dung hợp, thì chứng tỏ hai người đó có quan hệ huyết thống, còn nếu không…” Đông Thanh đế nói đến đây, vốn không cần nói nữa, mọi người cũng đã hiểu.

“ Người tới ” Đông Thanh đế xoay người ra lệnh.

Bọn thị vệ bên cạnh hiểu ý, ngay lập tức tiến vào giữ lại Đông Thanh Liên, sau đó Đông Thanh đế bắt đầu nghiệm máu nhận thân, đầu tiên chính là với nữ nhi của cung nữ Hồng Đào. Hai người vửa nhỏ máu lên trên khối đá, thì hai giọt máu trong chốc lát lập tức dung hợp hòa lại làm một thể.

Mọi người đứng bên cạnh đều hiểu được điều này chứng minh cho chuyện gì, sau đó là đến Đông Thanh Liên, nhưng điều kỳ lạ lúc này đã xảy ra, màu của Đông Thanh đế, cùng Đông Thanh Liên vừa nhỏ lên trên khối đá, lúc đầu dung hợp lại, nhưng sau đó lại tách ra, nằm ở hai bên của khối đá một cách im lặng, hoàn toàn không hề có dấu hiệu dung hợp.

Mọi người nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh hô hai từ ‘thần kỳ’, nhưng còn Hiền phi cùng Đông Thanh Liên thì sắc mặt tái nhợt. Hiền phi ngây người nhì hai giọt máu trên khối đá, không thể tin vào mắt mình.

“ Không đúng…hoàng thượng, Liên nhi thật sự là con của người, hoàng thượng. Hoàng thượng người nhất định phải tin thần thiếp, đây là tà thuật, không thể tin được, hoàng thượng ” Hiền phi điên cuồng dập đầu cầu xin.

Nhưng mà giờ phút này lại không ai có thể tin lời nàng ta, sự thật đã chứng minh rành rành ra trước mắt rồi, vậy mà nàng ta còn chối được, nếu thật sự như nàng ta nói, thì tại sao hai giọt máu kia không dung hợp, mà lại tách ra nằm ở hai góc khác biệt kia chứ ???.

“ Người tới, lôi Hiền phi cùng Thanh Liên công chúa giam vào lãnh cung, chờ trẫm xử lý sau ” Đông Thanh đế sắc mặt âm trầm ra lệnh cho thị vệ phía sau.

“ Không, hoàng thượng, người phải tin thần thiếp, Liên nhi là con của người, hoàng thượng ” Hiền phi bị thị vệ kéo đi xa, nhưng vẫn không ngừng kêu oan, dù thế vẫn không ai ngó ngàng gì đến nàng ta.

Còn Đông Thanh Liên hiện giờ thì lại ngơ ngác, thất thần, không nói nên lời, nàng vẫn chưa thể nào tiếp nhận được sự thật này. Trong bóng tối gần đó, Tĩnh lạc quan sát tất cả mọi chuyện, nàng mỉm cười thu tay lại, trên tay vẫn còn ấn chứa một luồng ánh sáng xanh, không sai, vừa rồi khi Đông Thanh Liên cùng Đông Thanh đế nghiệm thân, nàng đã giở trò trong đó, vì không chỉ nữ nhi của cung nữ Hồng Đào, mà ngay cả Đông Thanh Liên cũng là nữ nhi của Đông Thanh đế, nhưng mà có trách thì trách tại sao nàng ta lại là nữ nhi của Hiền phi, nên nàng ta đành theo Hiền phi chịu tội vậy.

Sau khi xong chuyện, Tĩnh Lạc xoay người rời đi. Đông Thanh đế thì sau đó hạ chỉ, sắc phong Hồng Đào làm Đào phi, ban cho nữ nhi của nàng ta ngữ danh Đông Thanh Tuệ, sắc phong Thanh Tuệ công chúa, xem như bù đắp cho hai mẹ con họ những năm gần qua, thái hậu thì đau lòng khi biết được mọi chuyện, nhưng khi nhìn thấy Đông Thanh Tuệ rất giống dung mạo của mình khi còn trẻ, thì có thể khẳng định, nàng đây chính là cháu gái của bà, nên cũng bắt đầu yêu thương sủng ái nàng.

Chuyện này trong một đêm đồn khắp hoàng cung cùng Thanh Long thành. Đêm đó tại lãnh cung lại xảy ra một chuyện kỳ lạ, Hiền phi cùng Đông Thanh Liên được tìm thấy chết bên trong, lúc thi thể được phát hiện đã lạnh như băng, sau khi kiểm tra thì phát hiện là do uống thuốc độc tự tử, đối với chuyện này Đông Thanh đế cũng không truy cứu nữa, hạ lệnh đem ra cung mai táng, riêng phụ thân Hiền phi, sau đó đã bị cách chức, cả nhà đều bị lưu đày, đây xem như đã là nhượng bộ lớn nhất của Đông Thanh đế rồi, vì theo đúng tội, đáng lý ra Lý gia cần phải bị xử trảm cả nhà mới đúng.

Cùng một đêm này, Lâm gia trong kinh thành đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, trong Lâm phủ không một ai sống sót rời khỏi, cả Lâm phủ đều chìm vào biển lửa, Thanh Long thành đêm đó một vùng sáng rực.

Có người nói, trước khi hỏa hoạn nghe thấy tiếng cười to của Lâm Phụng Kiều, nàng ta chỉ trích mẫu thân hại nàng ta thê thảm, mất đi tất cả, nên muốn phóng hỏa thêu chết mọi người để tìm người chết chung với nàng ta. Sau đó mọi người lại phát hiện trong số thi thể quả thật có người khi chết trên tay còn cầm một cây đuốc, và đã chứng minh người này chính là Lâm Phụng Kiều, đêm hôm đó, Lâm gia từ đây biến mất khỏi Thanh Long thành.