"Đây là...... Vạn Hà Thính Âm?" Chân mày hắn nhăn lại thành hình chữ xuyên (川), "Pháp bảo của Hà tộc, sao lại ở trên người ngươi?"
Dạ Đàm ở trong chỗ có nhiều pháp bảo, mặt kề vào một cái tịnh bình, quả thực là vui sướng đến rớt mất lí trí. Lúc này nghe thấy lời của Huyền Thương quân, nàng cũng chỉ quay đầu lại nhìn lướt qua, nói: "Cái này á? Bích Khung tặng cho ta đó."
Lại là Hà tộc!
Huyền Thương quân trầm giọng hỏi: "Ngươi chẳng lẽ không biết đây là cái gì sao?"
Dạ Đàm ngoài mặt đang quỳ gối ɭϊếʍƈ láp căn phòng chất chật kín pháp bảo này, đôi mắt lại giảo hoạt mà đảo tới đảo lui: "Ta biết mà, Vạn Hà Thính Âm của Hà tộc chứ gì."
Huyền Thương quân cố nén lửa giận, nói: "Nếu đã biết, ngươi còn giữ lại nó làm cái gì?"
Dạ Đàm nói: "Pháp bảo này xinh đẹp, hơn nữa, ta muốn nghiên cứu một chút. Pháp bảo này có một cặp, Bích Khung tưởng rằng chỉ cho ta một cái, ta sẽ dùng không được. Ngươi tin hay không tin, cứ đợi ba ngày nữa, pháp bảo này ta có thể tự mình luyện chế ra một đống! Đến lúc đó ta sẽ khiến nàng ta tức chết."
Ba ngày nữa, nói không chừng ngươi đã rơi vào trong cạm bẫy do người khác thiết lập, đầu lìa khỏi cổ rồi! Huyền Thương quân cũng cố không chỉnh sửa nàng —— đây là pháp bảo bản mạng của Hà tộc, Bích Khung không thể tuỳ tiện đem tặng nàng được. Đây xác định là một âm mưu.
Việc này phải bẩm báo lên phụ thần, nếu không thì Hà tộc nhất định sẽ gây chuyện. Nhưng nếu phụ thần biết được, ắt sẽ hỏi tội Hà tộc. Dù sao đi nữa, Hà tộc cũng chính là mẫu tộc của mình. Mình sao lại có thể làm mẫu thần khó xử được?
Hắn nắm lấy Vạn Hà Thính Âm này, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Dạ Đàm thì hoàn toàn không đem Vạn Hà Thính Âm ra thu chuyện này lại.
Thuỳ Hồng điện. Nàng đang tìm kiếm đống "kho tàng di sản" kia. Thực sự mà nói, lão nam nhân này sống hai ngàn bảy trăm năm không hề uổng phí! Dạ Đàm vốn định nhặt được thứ gì tốt liền nhét vào trong người, nhưng sau đó lại phát hiện, Huyền Thương quân bảo nàng sau khi dùng xong thì trả về chỗ cũ cũng rất có đạo lý.
Đồ tốt ở nơi này thực sự là nhiều lắm, hơn ba nghìn kiện pháp bảo đó, căn bản không thể dọn đi hết được.
Lục lọi mãi cho đến tối muộn, nàng từ trong điện đi ra, Phi Trì mới nhỏ giọng hỏi: "Công chúa...... Người...... xem hết bảo bối của quân thượng nhà chúng ta rồi à?"
Dạ Đàm khép khép y bào căng phồng lại —— pháp bảo bên trong thực sự là không nhét hết được. Nàng nói: "Xem xong rồi."
Ngay cả Hàn Mặc cũng mở to hai mắt, Phi Trì vẻ mặt tươi cười, hỏi: "Vậy...... công chúa cảm thấy thế nào?"
Dạ Đàm vừa nghĩ đến ba nghìn dư kiện di sản kia, liền nhịn khộng được mà thán phục: "So với tưởng tượng của bản công chúa lợi hai hơn rất nhiều! Quả thực là...... không cách nào hình dung được hết. Sao, hai người các ngươi hầu hạ hắn nhiều năm như vậy, lại chưa từng thấy qua à?"
"......" Phi Trì và Hàn Mặc điên cuồng lắc đầu, "Không có không có, quân thượng tuy rằng rất tin tưởng chúng tôi, nhưng chúng tôi chính là những tiên thị đứng đắn."
Dạ Đàm nói: "Vậy thì tiếc quá, khi nào rảnh ta bảo hắn cho hai ngươi xem, chắc chắn các ngươi sẽ kinh ngạc cho xem."
"Không không không...... Bỏ đi bỏ đi, cái này công chúa tự mình xem là được rồi, tự mình xem là được rồi......" Phi Trì và Hàn Mặc đầu đổ đầy mồ hôi, liên tục từ chối, đầu cũng rung thành cái trống lắc.
Dạ Đàm đi thẳng về Thiên Ba viện, Hồ Tuy và Man Man đều đã chờ đợi rất lâu. Dạ Đàm cũng không nói thừa, trực tiếp lần lượt lấy pháp bảo ra đặt lên bàn. Hồ Tuy và Man Man một phải một trái bóp vai cho nàng. Man Man đặc biệt ân cần, mắt sáng quắc cả lên: "Công chúa, hôm nay ngươi phát tài rồi nha, có phần của Man Man ta không?"
Dạ Đàm hiện tại thực sự là giàu có hào sảng, nàng khí khái mà vung tay lên: "Thấy tấm vải Thiên Quang này không? Chốc nữa sẽ sửa áo cho ngươi!"
Man Man mừng rỡ, đấm vai hăng hái đến mức muốn gãy cả cánh.
Hồ Tuy cũng muốn có, nhưng nàng ngượng không nói ra, chỉ hỏi: "Hôm nay công chúa từ nơi nào lấy được nhiều pháp bảo như vậy?"
Nhắc tới chuyện này, Dạ Đàm vẫn nhịn không được mà mở cờ trong bụng: "Được thừa hưởng phần lớn di sản từ chỗ của phu quân đó chứ gì nữa? A, nếu mỗi lần gả cho một người, đều là một lần thành goá phụ, có thể thu được nhiều pháp bảo như vậy, bản công chúa còn tu luyện làm quái gì nữa. Ta sẽ xuất giá mỗi ngày, kế thừa tài sản, rồi lại xuất giá......"
"Hả?" Hồ Tuy chẳng hiểu gì cả. Dạ Đàm tuy rằng phấn khích, nhưng vẫn không quên cái đuôi nhỏ này của mình, nàng từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách pháp: "Đây là những phần mà Huyền Thương quân tâm đắc lúc mới bắt đầu tu hành, đối với ngươi hẳn rất có ích. Xem cho kĩ, xem xong nhớ đưa lại cho ta."
Lúc Hồ Tuy nhận lấy, tay đều run lẩy bẩy, người cũng có chút ngốc: "Tâm đắc tu hành của quân thượng?"
Dạ Đàm nói: "Đúng vậy. Ngươi không thấy mặt trên, đều là chú giải hắn tự tay viết à?" Hồ Tuy nhanh chóng chìa tay ra, tự véo vào người mình. Dạ Đàm hỏi: "Ngươi làm gì đấy?
Hồ Tuy há miệng hít thở không khí, hồi lâu sâu, nàng lật trang đầu tiên ra, chỉ mới nhìn chữ đầu tiên: "Ôi, tốt quá, ta làm rạng rỡ tổ tông rồi." Nàng nhắm mắt lại, ngã ngửa ra phía sau.
Dạ Đàm, Man Man: "?"
Hồ Tuy người thì bất tỉnh, nhưng tay không buông ra, vẫn véo vào người mình như cũ, chỉ chốc lát sau, nàng rất có dự kiến trước mà véo mình tỉnh dậy. Sau đó nàng vỗ tay, khoa tay múa chân vui sướng chạy ra ngoài: "Ôi, tốt quá, ta làm rạng rỡ tổ tông rồi!"
Này không phải bị điên rồi đó chứ? Dạ Đàm gọi với theo: "Này, ngươi đừng điên bây giờ nha! Làm đồ ăn khuya cho bản công chúa trước đã."
Man Man nói: "Ta đi làm đây, ngươi đói rồi à?"
Dạ Đàm lắc đầu: "Đói cái gì, bản công chúa muốn đi đào mộ giúp một người."
"Đào mộ?" Man Man không sao hiểu được.
Dạ Đàm đương nhiên nói: "Tất nhiên phải đào mộ cho người đó rồi. Nếu không thì một kẻ đần độn như tỷ tỷ của ta, nếu tới Thiên giới, không phải sẽ bị người đó hại chết sao?" Nói tới đây, nàng hào khí vươn tận mây mà vung tay lên, "Chén ăn khuya này, chính là xẻng Lạc Dương của bản công chúa!"
Man Man: "......"
Bồng Lai cung giáng.
Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y còn đang xem xét bản đồ pháp trận của phong ấn Quy Khư, Thần hậu cùng ngồi ở bên cạnh. Càn Khôn Pháp Tổ, Phổ Hoá Thiên Tôn, Cứu Khổ Thiên Tôn cũng đang thảo luận phải tu bổ ra sao."
Dạ Đàm bưng một chén canh ngọt đi vào, ngoan ngoãn bái lạy nói: "Bệ hạ, Thần hậu, ba vị Thiên Tôn, Thanh Quỳ đặc biệt nấu món Lệ Chi Tô Sơn, thỉnh cầu bệ hạ cùng ba vị Thiên Tôn chớ cười chê."
Thiếu Điển Tiêu Y ừ một tiếng, đối với đứa con dâu tương lai này tạm thời xem như là vừa lòng. Con gái mà, không cần quá thông minh, cứng cỏi, thuỳ mị chăm sóc, hiền lương thục đức, hiểu được chuyện lấy chồng làm trời là tốt rồi.
Thần hậu nhìn thấy nàng, trong mắt ngược lại mang theo vài tia ý cười. Bà vươn tay: "Đứa bé ngoan, để nó xuống đây đi."
Dạ Đàm ngoan ngoãn bưng qua, chia ra từng chén nhỏ, lần lượt dâng đến trước mặt Thần đế và ba vị Thiên Tôn.
Bởi vì đồ ăn khuya này là tay nghề của Man Man, cho nên Tô Sơn vào miệng ngọt lành thanh mát, Thiếu Điển Tiêu Y càng hài lòng hơn: "Dáng múa của ngươi tao nhã, trù nghệ cũng không tồi, Đôn đế dạy nhi nữ rất khéo."
Ây dà...... Cho dù da mặt Dạ Đàm có dày cỡ nào, cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng mà ngượng ngùng thì ngượng ngùng, chuyện chính vẫn phải làm. Nàng bưng một chén Tô Sơn, lúc chuẩn bị dâng tới trước mặt Thần hậu, đột nhiên vấp phải cái gì đó dưới chân, "úi" một tiếng mà ngã nhào về phía trước.
Thần hậu lại càng hoảng sợ hơn, bà thân là Thần hậu, kết giới phòng hộ trên người há có thể coi thường được? Dạ Đàm không hề báo trước mà ngã nhào tới, nhất thời ầm một tiếng, bị bắn ra xa hai trượng.
Mà trong cơ thể Dạ Đàm, có một vật gì đó bị kết giới chạm vào, tự phá khống chế, rơi xuống đất.
Cả người Dạ Đàm như bị đâm vào tường, bên tai tựa hồ có ong mật vây kín, ong ong vo ve.
Thiếu Điển Tiêu Y đầu tiên là không vừa lòng —— đứa nhỏ này sao có thể hấp tấp như vậy?
Nhưng sau đó, ánh mắt ông liền dán xuống đất. Ba vị Thiên Tôn lúc này cũng đã đứng dậy, đồng thời đi tới bên cạnh Dạ Đàm. Dạ Đàm chống người dậy, quỳ xuống đất thỉnh tội. Càn Khôn Pháp Tổ lại nhặt lên một lá bùa: "Đây là vật gì?"