Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 275

Thiên Ba viện.
Dạ Đàm đứng ở dưới sách pháp, chỉ nghe một tiếng nổ, ngay cả Thiên Ba viện cũng hơi bị chấn động.


Nàng biết, là đám người Huyền Thương quân và Đông Khâu Xu đang đánh nhau. Đông Khâu Xu ở chỗ này, trong một khoảng thời gian nhất định cũng không thoát thân được. Tàng Thức hải không người trấn giữ, nếu lúc này đi đến đó, ngược lại có thể cứu Thần hậu ra.


Còn có phụ vương của mình nữa —— hừ.
Nhưng pháp trận ở Tàng Thức hải vẫn tương đối lợi hại, mình vẫn cần một sự giúp đỡ. Dạ Đàm chưa bao giờ khách khí, chính vậy, vừa nghĩ đến người giúp đỡ, nàng đã nhớ tới một người —— Thanh Hành quân.
Lưu Ly châu.


Thanh Hành quân đang dưỡng thương, hắn đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, hỏi Hồ Tuy: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"


Hồ Tuy còn chưa kịp đáp, Dạ Đàm đã nhảy vào: "Đám người phụ thần ngươi đang ở Quy Khư đối phó với Đông...... Ách, hắc y nhân kia đấy. Ngươi mau cùng ta tới chỗ này một chút." Nàng vừa nói chuyện, vừa tiến lên kéo tay Thanh Hành quân.


Thanh Hành quân lần trước bị Đông Khâu Xu khống chế, nguyên thần tổn thương, lúc này mới nghỉ ngơi được vài ngày. Dạ Đàm mới kéo một cái, hắn liền cảm thấy choáng váng đầu óc.


Hồ Tuy vội nói: "Công chúa, thương thế của Nhị điện hạ vẫn chưa khỏi, Pháp Tổ dặn ngài ấy phải nằm trên giường nghỉ ngơi."
Nhưng mà Thanh Hành quân nghe thấy tin này, làm sao còn nằm được? Hắn nói: "Ở Quy Khư à? Ta cũng đi! Ngươi có biết tin gì về mẫu thần của ta không?"


Dạ Đàm nấc một tiếng, nói: "Bây giờ thì ta không có, nhưng sẽ có ngay thôi. Ngươi mau đi cùng ta!"


Thanh Hành quân nghe vậy, lập tức liền đứng dậy, Hồ Tuy nói: "Cho ta đi cùng với!" Dứt lời, nàng thuần thục cầm lấy ngoại bào, khoác vào cho Thanh Hành quân, rồi lại thắt đai lưng cho hắn. Nàng chăm sóc Thanh Hành quân nhiều ngày, đối với việc thay y phục cho hắn làm sao không quen thuộc được chứ.


Dạ Đàm đương nhiên cũng đi theo hắn cùng nhau ra ngoài, chỉ là nếu mình trực tiếp đưa bọn họ đến Tàng Thức hải, vậy phải giải thích chuyện mình biết làm sao đây?
Nàng vừa đi ra ngoài, vừa vắt hết óc suy nghĩ.


Cũng may, nàng cùng với Thanh Hành quân và Hồ Tuy vừa mới bước ra khỏi Nam Thiên môn, đã gặp được Tử Vu cưỡi hổ đi tới.
Tử Vu liếc mắt thấy nàng, tức khắc dùng hai chân kẹp thân hổ một cái: "Xa giá! Nhị ca, Dạ Đàm tỷ tỷ, mau, bọn muội tìm được tung tích của mẫu thần rồi!"


Thực sự là...... tốt quá đi mất!
Dạ Đàm một mặt vui sướng: "Thật sao? Ở đâu?"
Tử Vu nói: "Tàng Thức hải, nói không chừng người bắt mẫu thần của chúng ta đi chính là Đông Khâu Xu!"
"Phải không vậy?" Dạ Đàm giả vờ giả vịt, "Ta thực sự là rất kinh ngạc đó!"


Thanh Hành quân cũng rùng mình, mọi người đều biết Đông Khâu Xu hiện tại không có ở đó. Đây quả thực là thời cơ cứu người tốt nhất, hắn nói: "Đi mau!"
Tàng Thức hải.
Trong cột băng, Nghê Hồng thượng thần và Tuyết Khuynh Tâm cũng cảm nhận thấy Tứ giới đang rung chuyển.


Hai người đồng thời mở to mắt, nhưng trước mặt vẫn là một mảnh đen tối, động phủ trống rỗng, là cảnh vật thích hợp để hồi tưởng.
Tuyết Khuynh Tâm nói: "Bọn họ nhất định đang giao chiến rồi, ngươi đoán thử xem, ai thắng ai thua đây?"


Nghê Hồng thượng thần hai ngày nay bị bà khích động, sớm đã tâm như tro tàn. Lúc này bà từ chối trả lời, Tuyết Khuynh Tâm buộc phải nói: "Như vậy đi, chúng ta đoán xem người đến được nơi này trước là Thiếu Điển Hữu Cầm của ngươi, hay là Triều Phong của ta. Nếu ngươi đoán đúng, ta sẽ tặng đèn Băng Tức cho ngươi, thế nào?"


Giọng nói bà thanh thoát, lại còn thích đặt cược họa vô đơn chí lên phía trước. Nghê Hồng thượng thần cuối cùng nhịn không nổi nữa, hỏi: "Ngươi đối với an nguy của hắn, không có chút lo lắng nào à? Hắn chính là đang vì ngươi mà chiến đấu đấy."


"Hắn?" Tuyết Khuynh Tâm rất cao hứng khi nhận được sự đáp lại của Nghê Hồng thượng thần, nói, "Ý ngươi là phu quân của ngươi đó à? Nói thật với ngươi là, có đôi khi ta cảm thấy đáng lý ra hắn nên bị vảy cá róc xương róc thịt mà chết. Có đôi khi ta lại hy vọng, hắn có thể sống mãi muôn đời...... không bệnh tật không tổn thương. Cho nên, ta cần gì phải lo lắng chứ, luôn có một kết quả đúng với kỳ vọng của ta."


"Ngươi còn yêu hắn không?" Nghê Hồng thượng thần hỏi.
"Yêu?" Tuyết Khuynh Tâm làm như thể nghe thấy một truyện cười thú vị, cười cười, nhưng bà lại im lặng.


Yêu là cái gì chứ? Yêu tựa như động phủ tối tăm ở đây, thời điểm nước mắt chảy xuống, không chỉ không có người nhìn thấy, thậm chí đến cả âm thanh cũng không xứng có.


Dạ Đàm dẫn theo đám người Thanh Hành quân, một đường phá vỡ pháp trận của Tàng Thức hải. Thanh Hành quân cũng không thể không kinh hãi —— hiểu biết của Dạ Đàm về pháp trận, phức tạp đến khiến kẻ khác không thể ngờ được.


"Ta quả nhiên phải cần ngươi hỗ trợ!" Dạ Đàm chưa nhận thấy ánh mắt của hắn, chỉ nói, "Nếu chỉ có một mình ta đến nơi này, thật đúng là đánh không được rồi. Tu vi ta quá kém. Nói cách khác, hừ hừ, không có gì có thể làm khó bản công chúa!"


Nàng đắc ý dào dạt mà chạy lên phía trước, những tảng đá hoang vu và những tán cây hỗn loạn ở trước mặt nàng như mây mù tản ra hai bên, hiện ra con đường nhỏ lát đá xanh, sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào. Mà nàng là dòng suối nhỏ màu tím, chảy xuôi ở giữa.


Ánh mắt của Thanh Hành quân ngắn ngủi dừng lại trên người nàng, rồi rất nhanh dời đi.


...... Nàng không cần sự trợ giúp của ta, đừng bị những lời mê người đó mê hoặc hấp dẫn. Hắn hạ tầm mắt xuống, tới một cái liếc mắt cũng không dám nhìn về phía nàng nữa. Nàng là con bướm truy gió đuổi trăng, thì sẽ có người mang đến cho nàng gió xuân cùng trăm hoa. Một ánh nhìn chăm chú của mình đều là tà niệm, một tia hy vọng cũng là mong ước xa vời.


Dạ Đàm đầu cũng không quay lại, một đường hướng về phía trước.
Nếu Huyền Thương quân ở đây, sẽ phát hiện —— nàng đối với đường xá ở nơi này, quen thuộc đến...... giống như là đã từng tới.


Thanh Hành quân theo sát nàng, Tử Vu cưỡi Đế Lam Tuyệt, Hồ Tuy đi ở phía sau cùng. Đoàn người vội vã đi vào, rất nhanh đã tới động phủ phía sau núi. Dạ Đàm đối với động phủ này cũng rất quen thuộc —— lần trước Đông Khâu Xu mở cửa, nàng đúng là có từng trông thấy.


Động phủ rét lạnh tối tăm bị mở ra, đập vào tầm mắt, chính là hai cái cột băng.
Trong cột băng, hai vị mỹ nhân tuyệt thế trầm mặc không nói gì.


Thanh Hành quân tự nhiên chỉ nhìn một cái là nhận ra Thần hậu, hắn nhào lên phía trước, năm ngón tay chạm vào mặt băng lạnh đó, ánh mắt không kiềm được nữa: "Mẫu thần! Tặc tử đó dám đối xử với người như thế sao!"


Nghê Hồng thượng thần vừa trông thấy hai đứa con của mình, đáy mắt lúc này mới khôi phục được vài phần sức sống. Bà nói: "Viễn Tụ, Tử Vu, hai đứa trẻ ngoan, các con làm sao tìm được đến đây thế?"


Tử Vu nói: "Mẫu thần, là Thiếu quân Yêu tộc Đế Lam Tuyệt điều tra được người đang ở đây. Nơi này đâu đâu cũng là pháp trận, may nhờ có hắn và Dạ Đàm tỷ tỷ."


Thanh Hành quân rất nhanh mở cột băng ra, vết thương của hắn còn chưa lành, vận dụng tu vi quá mức, máu lại chảy ra ngoài, khối băng nhuộm đầy máu tươi. Nghê Hồng thượng thần khó tránh có chút đau lòng, nói: "Thương thế của con, nhiều ngày như vậy, sao còn chưa chuyển biến tốt lên?"


Thanh Hành quân đỡ bà, nào còn đem chút vết thương nhỏ ấy để vào mắt? Hắn nói: "Mẫu thần bình yên vô sự, chút vết thương đó của nhi thần có tính là gì? Chúng ta về nhà trước đã."


Nghê Hồng thượng thần lúc này mới nhìn về phía một cột băng khác, bên trong, Tuyết Khuynh Tâm vẫn đang im lặng bị đóng băng.


Thiếu Điển Tử Vu và Thiếu Điển Viễn Tụ trước mặt đã trưởng thành, con gái duyên dáng yêu kiều, con trai ngọc thụ lâm phong. Đây là con cái của hắn. Bà lấy chuyện cũ xát muối vào vết thương của Nghê Hồng thượng thần, mà làm chuyện xấu luôn sẽ có báo ứng.


Xem ra, chuyện cũ năm xưa đã dịu dàng bóc đi lớp da bên ngoài, lộ ra những chiếc răng nanh nhỏ máu hướng về phía bà.
"Thả nàng ta ra luôn đi." Nghê Hồng thượng thần nhẹ giọng nói.


Thanh Hành quân nhíu mày, còn chưa nói gì, Tử Vu bên cạnh đã nhanh miệng: "Bà ấy là...... Tuyết Khuynh Tâm sao?" Ở Yêu tộc, Cốc Hải Triều có nói qua, Ma phi cũng bị bắt đi. Vậy thân phận của người kia, quả thực không còn gì nghi ngờ nữa.
Nghê Hồng thượng thần hơi gật đầu, không muốn quay đầu lại nhìn bà nữa.


Dạ Đàm ngược lại nói: "Thả làm gì? Bắt về Thiên giới, mạnh mẽ gõ Ma tộc một cú không phải tốt hơn sao?"


"......" Tuyết Khuynh Tâm lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Dạ Đàm —— đây là muội muội của Thanh Quỳ, là nha đầu lúc trước Li Quang thị chuẩn bị gả cho Ma tộc á? Thực sự là...... xấu xa chết đi được. Bà hỏi: "Ngươi chính là Li Quang Dạ Đàm?"


Dạ Đàm còn chưa kịp trả lời, Nghê Hồng thượng thần đã nói: "Không cần để ý nàng ta. Viễn Tụ, thả nàng ta ra, chúng ta đi."
Bà một tay nắm lấy Dạ Đàm, một bên để cho con gái mình dìu, nhìn qua là thực sự đã chấp nhận đứa con dâu này rồi.


Thanh Hành quân quả thực đánh nát cột băng, thả Tuyết Khuynh Tâm ra ngoài. Dạ Đàm lại ra vẻ tò mò, hỏi: "Nghe nói bà là người yêu cũ của Thần đế, có phải là thật hay không?"


"......" Ngươi thật đúng là thẳng thắn, mấy người có mặt ở đây đều không nói gì. Tuyết Khuynh Tâm một mặt hiền từ mà nhìn nàng: "Đứa bé ngoan, ngươi nói chuyện khéo léo thật đấy."
Dạ Đàm xua xua tay, tỏ vẻ khiêm tốn: "Ma phi quá khen rồi, ta lúc nào cũng rất khéo léo mà."


Nghê Hồng thượng thần kéo Dạ Đàm qua, đối với Tuyết Khuynh Tâm, bà tới một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn thêm. Bà nói: "Chúng ta đi."


Dạ Đàm đương nhiên không thể cứ như vậy mà đi được, phụ vương của nàng còn ở đây cơ mà! Nàng nói: "Chờ một chút, con xem xem lão tặc này có giấu bảo bối gì ở đây hay không đã!"


Nói xong, nàng lượn qua lượn lại trong động phủ, Đế Lam Tuyệt rốt cuộc nhịn không được, nói: "Ngươi không sợ lão tặc kia trốn trở về sao?"
Dạ Đàm lúc này mới làm bộ làm tịch chạm vào một cánh cửa khác: "Ủa, nơi này còn có một mật thất nè!"


Nàng mở mật thất ra, mọi người tiến lại gần, tất cả đều kinh sợ: "Đây...... Thôn đế bệ hạ?!"
Trong mật thất, Thôn đế Li Quang Dương ngã dưới đất, mình đầy thương tích. Nhưng Đông Khâu Xu không muốn lấy mạng của ông, ông tự nhiên sẽ còn sống.


Thanh Hành quân bước nhanh lên phía trước, đỡ ông ấy dậy, Dạ Đàm lúc này mới giả vờ nhận ra ông: "Phụ vương?!" Nàng ôm lấy Li Quang Dương, không nói hai lời mà bắt đầu khóc lóc, "Phụ vương của con a, lão nhân gia người sao lại bị thương thành thế này?! Con đau lòng lắm a hu hu hu......"


Hay thật, nàng khóc đến mức nấc nghẹn cả tiếng, khiến người nghe thấy cũng thương tâm. Nghiễm nhiên rất ra dáng một đứa con gái có hiếu nhất thiên hạ.
Li Quang Dương trợn trắng mắt, rất muốn một cước đạp chết nàng —— nếu như chân của ông còn có thể cử động.