Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 233

"......" Mấy cái móng heo trên ngực không hề có ý thu lại, mặt Triều Phong biến sắc, Dạ Đàm ở trước ngực hắn sờ soạng một hồi, rồi lại lần mò xuống tay hắn, liền sau đó bàn tay nàng tiến vào trong tay áo hắn, từ tay áo hướng lên trên.


Triều Phong ngay cả sức lực ngọ nguậy cũng không có. Hắn hô hấp yếu ớt, hỏi: "Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi đang làm cái gì hay không?"
Dạ Đàm sờ soạng nửa ngày, dứt khoát kéo áo choàng của hắn xuống. Nghe vậy nàng giận mắng: "Câm miệng! Tay sinh trưởng trên người ta, ta muốn làm gì, ngươi quản được sao?"


Thình lình, trên đỉnh đầu nàng, có một giọng nói vang lên hỏi: "Vậy ta quản được không?"
"......" Dạ Đàm vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Huyền Thương quân mặt không có chút biểu cảm nào.


"Ách......" Tròng mắt Dạ Đàm đảo tới đảo lui, "Cái này...... cái đó, hắn hại tỷ tỷ ta bị thương thành như vậy, ta trừng trị hắn một chút thôi!"
Huyền Thương quân phát cáu, nhìn đâu cũng cảm thấy có chút xanh lục. Hắn tức giận nói: "Không được càn quấy. Lại đây, ngồi bên cạnh ta này!"


Dạ Đàm vẫn không cam lòng, lại sờ soạng ở bên hông Triều Phong. Triều Phong đứng giữa tôn nghiêm và trinh tiết, quyết đoán lựa chọn cái sau. Hắn dùng hết toàn lực hướng về phía kẻ thù lâu năm xin giúp đỡ: "Thiếu Điển Hữu Cầm, quản cho tốt nữ nhân của ngươi đi!"


Huyền Thương quân trở tay tóm lấy Dạ Đàm, định kéo nàng lên giường.
Dạ Đàm kéo đai lưng của Triều Phong, đột nhiên bên hông Triều Phong có thứ gì đó bị lôi ra, rơi xuống đất, phát ra một âm thanh trầm đục.
Quả nhiên ở trên người hắn! Dạ Đàm nhanh chóng nhặt lên, hai tay luồn đi, giấu ra sau lưng.


Nhưng Huyền Thương quân nhanh tay nhanh mắt, chỉ nhìn lướt qua, đã nhận ra đó vật gì —— mảnh vỡ rìu Bàn Cổ.


Hắn chìa tay về phía Dạ Đàm, Dạ Đàm ra sức lắc đầu. Huyền Thương quân nhéo nàng một cái, dễ dàng đoạt lại được mảnh vỡ. Hắn giơ mảnh vỡ lên huơ huơ ở trước mắt Dạ Đàm, sau đó hạ tay xuống, giấu vào đai lưng của mình.
Dạ Đàm: "......"


Dưới đất, Triều Phong hơi thở mỏng manh mà tranh cãi một câu: "Đó là của ta."
Đáng tiếc, mất đi ma lực, tựa như rắn không có răng nọc, chẳng làm gì được. Ai để ý đến hắn?


Dạ Đàm ngồi xuống cái giường mềm mịn, cười mỉm cọ cọ vào bên hông Huyền Thương quân, lời ngon tiếng ngọt mà dỗ hắn: "Chàng đã vì người ta phản bội Thiên giới rồi, vậy mà chỉ một khối sắt vỡ nho nhỏ này lại không thể cho ta sao?"


Huyền Thương quân để nàng tùy ý sờ mó xung quanh, tiếp tục bức ma khí ra cho Thanh Quỳ, nói: "Chuyện mảnh vỡ rìu Bàn Cổ có liên quan đến Tứ giới, không giống như trò đùa. Không thể tùy ý nàng càn quấy."


...... Đừng thấy hắn có đôi khi sắc lệnh trí hôn (*), nhưng những lúc liên quan đến lập trường, hắn lại vô cùng kiên định. Dạ Đàm không phục, hầm hừ hỏi: "Ở trong lòng chàng Tứ giới quan trọng hay là ta quan trọng? Ta và Thần hậu rơi xuống nước, chàng sẽ cứu ai trước? Nếu ta sinh con khó, chàng giữ lớn hay giữ nhỏ?"


(*) sắc lệnh trí hôn: lợi ích hoặc nữ sắc làm cho người ta đánh mất lý trí, muốn làm ra chuyện vi phạm đạo đức.


Nàng hỏi liên tiếp một chuỗi dài, vốn chỉ là những lời hờn dỗi làm nũng, nhưng lại đổi lấy sự trầm mặc của hắn. Dạ Đàm đợi một hồi, vẫn không thấy hắn đáp lại, thế nên những lời làm nũng cũng trở nên có chút nghiêm túc: "Sinh linh Tứ giới quan trọng hơn ta, đúng không?"


Bên cạnh, Triều Phong thì thào nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đối với những chủ đề kiểu này, ngươi tốt nhất khẩu thị tâm phi mà dỗ dành nàng ta đi, dù sao ngươi vẫn cần bình tâm tĩnh khí mà cứu chữa cho Thanh Quỳ."


Dạ Đàm cúi đầu, nhìn thoáng qua Thanh Quỳ. Sắc mặt của Thanh Quỳ từ trong ra ngoài lộ ra một màu tím nhạt, chỉ cần nhìn một cái, càng vô cùng đáng ngại.


"Được rồi, sinh linh Tứ giới quả thực quan trọng hơn ta, chàng cứu tỷ tỷ ta trước đi." Sự thỏa hiệp và nhân nhượng của nàng hết sức sòng phẳng quyết đoán.
Huyền Thương quân một lần nữa ngưng kết thanh khí, chữa thương cho Thanh Quỳ.


Dạ Đàm ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng liếc liếc bên hông hắn. Đông Khâu Xu đang tìm mảnh vỡ này. Nếu dùng nó, có lẽ có thể đổi lấy phụ vương. Nhưng như vậy cũng là phí công.


Phụ vương ở trước mặt Đông Khâu Xu căn bản không chịu nổi một kích. Cách phòng ngự hữu hiệu nhất, là tập trung tấn công vào một điểm. Giết Đông Khâu Xu, mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã được. Bí mật của mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, lúc trước nàng không hề biết. Nhưng hiện tại, nàng có biết một phần —— Triều Phong dùng nó đối kháng cả Ma tộc.


Bây giờ Ma tộc vẫn còn người ngã ngựa đổ đấy thôi.
Nếu ta có được mảnh vỡ này, có thể đối phó với Đông Khâu Xu hay không?


Dạ Đàm nhíu mày vắt óc suy nghĩ —— với thực lực của Đông Khâu Xu, một cái mảnh vỡ chỉ sợ không thể. Nhưng mà, nếu lấy được một mảnh này, cộng thêm một mảnh trong động phòng lụt ở Ẩm Nguyệt hồ kia, thì mình sẽ có hai mảnh. Hai mảnh có thể thử được không nhỉ?


Nàng nghĩ đến nhập tâm, không chút nào cảm thấy ý tưởng của mình đáng sợ cỡ nào.
—— Đông Khâu Xu là ai? Ông ta có thực lực địch nổi Càn Khôn Pháp Tổ. Mà một tiểu nha đầu mới chỉ mười lăm tuổi, lại dám suy nghĩ làm sao giết chết ông ta.