Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 229

Triều Phong ôm Thanh Quỳ, cứ như vậy chém giết ra khỏi Thần Hôn đạo.
Ma tôn, Bạch Cốt phu nhân và ngay cả Ma hậu đều chết đứng ngay tại chỗ. Chỉ có Tuyết Khuynh Tâm lắc đầu than nhẹ, chuyện xung quan nhất nộ vi hồng nhan (*), bao giờ cũng ngu xuẩn nhưng lại khiến người ta động dung.


(*) xung quan nhất nộ vi hồng nhan (冲冠一怒为红颜): là một câu trong bài thơ "Viên Viên khúc" của Ngô Vỹ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ. Viên Viên ở đây là chỉ Trần Viên Viên, vốn là một ca kỹ nổi danh, sau trở thành hồng nhan của Ngô Tam Quế. Giai đoạn nhà Minh suy tàn cũng là thời buổi chiến loạn do các nhóm khởi nghĩa chống Minh liên tục nổi lên, cùng với sự xâm lược của dân tộc Mãn Thanh. Khi Lý Tự Thành – thủ lĩnh lực lượng chống Minh mạnh nhất – đánh chiếm Bắc Kinh, Ngô Tam Quế vốn đang chỉ huy 10 vạn quân canh phòng sự xâm nhập của quân Mãn Thanh hay tin, đã dẫn quân về cứu viện kinh thành. Sau đó biết kinh đô đã thất thủ Ngô Tam Quế dự tính đầu hàng Lý Tự Thành, nhưng lại biết gia quyến của mình bị Lý Tự Thành bắt giữ, Trần Viên Viên bị chiếm đoạt nên đã nổi cơn thịnh nộ quay sang đầu hàng quân Thanh, giúp Mãn Thanh chiếm được Trung Nguyên vốn do người Hán làm chủ. Câu này có ý chế giễu Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà dâng tặng giang sơn của người Hán cho Mãn Thanh.


Mắt thấy hắn sắp tháo chạy về phía Vong Xuyên, Ma tôn gầm lên một tiếng, biến ra Hình Thiên Ngự ma lệnh. Một đường ma khí màu tím từ trong lệnh bắn ra, trói chặt lấy Triều Phong. Triều Phong gần như muốn ôm không xong Thanh Quỳ trong lòng.
Ma khí càng trói càng chặt, Thanh Quỳ kề sát vào Triều Phong, như muốn hòa tan vào người hắn.


Triều Phong gồng người lên, toàn lực bảo vệ nàng, nói: "Nếu lần này có thể chạy thoát, chúng ta liền thành thân được không?"
Thanh Quỳ đã không còn thừa bao nhiêu sức lực, nghe vậy góc miệng nàng ngậm cười, nhẹ giọng nói: "Phải bái lạy phụ mẫu, cưới hỏi đàng hoàng."


"Đến giờ khắc này cũng không chịu đồng ý." Triều Phong bất đắc dĩ than nhẹ, sau đó nói: "Ôm chặt ta." Tiếp đó, một mảnh vỡ màu xám đen thoáng hiện trong tay áo hắn, cả người hắn được lấp đầy bởi một loại sức mạnh kỳ dị. Ngay lập tức, chiến liêm Tham Niệm thét dài một tiếng, bạo phát ra một cỗ lực lượng kinh người chưa từng có.


Chỉ nghe một tiếng nổ, núi nghiêng nước trào, mặt đất ở Thần Hôn đạo rạn nứt, vạn vật bị hút vào, nước ở Trọc Tâm hồ khô cạn!


Hình Thiên Ngự ma lệnh trói buộc Triều Phong, tức khắc bị chém thành hai nửa, rơi xuống đất. Tiểu Chúc công tử Chúc Hách ở một bên há hốc miệng, nhìn thấy những cơn sóng vô hình từ không trung đánh úp về phía mình, ầm ầm một tiếng, hắn mất đi tri giác. Mà chấn cảm này từ Ma giới tràn ra, lan khắp Tứ giới. Ngay cả Đông Khâu Xu ở xa tận Tàng Thức hải cũng giật nảy mình!


Mọi người trong nháy mắt mặt mũi biến sắc —— mảnh vỡ rìu Bàn Cổ.
Chính là viễn cổ thần khí mà Bàn Cổ dùng để khai thiên lập địa trong truyền thuyết!


Ma binh chịu không nổi một kích động trời này, ngã xuống đất kêu rên. Ngay cả Ma tôn cũng kéo Bạch Cốt phu nhân xuống, toàn lực che chở. Ma hậu bất ngờ không kịp phòng bị, bị lực hỗn độn này làm chấn động, hai mắt nhắm chặt, nhất thời bất tỉnh nhân sự.


Chỉ có Tuyết Khuynh Tâm sớm đã vận công chống đỡ, lúc này bị thương nhẹ nhất.
—— thật là, sớm biết thế này, thì lúc đầu đừng làm vậy mà.
Chợ đêm Ma tộc.


Huyền Thương quân không dễ gì chọn được một bộ y phục màu sắc sáng sủa, lại buộc phải mua một hộp phấn. Còn chưa kịp dùng cái gì, cả Ma tộc đã chấn động như muốn chia năm xẻ bảy. Huyền Thương quân ném hộp phấn xuống đất, tức khắc bảo vệ Dạ Đàm.


Chấn cảm kia tầng tầng không dứt, hắn khẽ biến sắc, nói: "Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ!"
Dạ Đàm ở trong lòng hắn, không biết lợi hại ra sao. Nhưng mảnh vỡ này, Đông Khâu Xu đã từng nhắc tới. Địa Mạch Tử Chi và mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, đều là thứ ông ta vẫn luôn tìm kiếm.


"Có phải tỷ tỷ ta đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chúng ta mau qua đó xem thử đi!" Dạ Đàm nhớ mong Thanh Quỳ, trong lòng lo lắng.
Huyền Thương quân đương nhiên phải đi. Hắn dắt theo Dạ Đàm, một đường cưỡi gió mà đi. Không bao lâu sau, liền thấy Triều Phong ôm Thanh Quỳ, nghiêng nghiêng ngã ngã bay đến.


"Triều Phong?" Huyền Thương quân nhíu mày.
Nhưng Dạ Đàm đã sớm xông lên phía trước: "Tỷ tỷ!"
Nàng vừa định giành lấy Thanh Quỳ, liền bị Triều Phong vung tới một liêm, suýt chút nữa khí bức chém ngang lưng! Dạ Đàm tức giận: "Triều Phong, là ta, ngươi điên rồi à?"


Nhưng Triều Phong không hề phản ứng, hắn ôm Thanh Quỳ trong lòng, chỉ biết tiến thẳng về phía trước. Ai dám ngăn cản, Thần hay Ma đều chém.


"Hắn bị mảnh vỡ rìu Bàn Cổ làm bị thương rồi, đã hoàn toàn mất đi ý thức." Huyền Thương quân trở tay gảy đàn, tiếng đàn êm dịu, như nước ngấm vào cơ thể Triều Phong. Dư lực mạnh mẽ trên người Triều Phong từ từ tiêu tan. Cơ thể hắn mất lực, cắm mặt ngã xuống đất. Cho dù đã mất hết ý thức, vẫn một mực ôm chặt lấy Thanh Quỳ trong lòng.


Dạ Đàm bổ nhào tới, dùng hết toàn lực cũng không kéo ra được. Huyền Thương quân khép tay một cái, biến hai người nhỏ lại, thu vào trong tay, nói: "Mang bọn họ rời khỏi đây trước đã."
Dứt lời, hắn dẫn theo Dạ Đàm, một đường rời khỏi Ma tộc.


Lúc đi ngang qua chợ đêm, Huyền Thương quân bước nhanh chân hơn, không chút nào lưu luyến.
Một đám đồ vật có mắt không tròng, nơi này, hắn không muốn quay lại lần nào nữa.
Hừ.