Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 98

Có thể nói trong thọ yến đêm nay, ai ai cũng rất hứng chí thỏa mãn.


Hoàng đế đỡ Hoàng hậu đã ngà say về Trường Thu cung, Lăng Bất Nghi dìu Thiếu Thương say nhẹ định quay về phủ đệ nhà mình, nhưng giữa chừng bị Hoàng đế tinh mắt gọi lại, ép hai người tách ra. Thế là Lăng Bất Nghi lùi một bước, bày tỏ có thể về phòng cũ ở Trường Thu cung ngày trước, chẳng dè Hoàng đế vẫn không chịu, ra lệnh Thiếu Thương ngủ ở Trường Thu cung, Lăng Bất Nghi cút đến ngoại điện ở Nam cung ngủ, bầu bạn với Chữ lão Ngự Sử Tả Đại phu đang trực đêm tối nay.


“Hồi bẩm bệ hạ, thật ra thần và Thiếu Thương đã làm hòa rồi.” Lăng Bất Nghi nghiêm túc.
Hoàng đế nhướn mày, “Ồ, khanh và Thiếu Thương cãi nhau? Sao trẫm không biết.”
Lăng Bất Nghi cắn môi, dùng mắt tỏ vẻ bất mãn, Hoàng đế vờ như không thấy, sảng khoái phất tay áo rời đi.


Hồi trước khi muốn giữ Thiếu Thương ở lại trong cung, Lăng Bất Nghi không nói thẳng với Hoàng đế là thần và vị hôn thê cãi nhau, ngài xả giận giúp thần đi, mà vòng vo nói rằng ‘chăm chỉ học hành ngày ngày đi lên’. Dù khi ấy Hoàng đế không biết đã có chuyện gì nhưng vẫn vờ như không hay biết, lập tức đồng ý, bây giờ cố tình chọc con nuôi, cũng cảm thấy khá khuây khỏa.


Ngũ hoàng tử lấm lét nhìn sang bên này, biểu cảm mờ ám. Thiếu Thương không biết có bao nhiêu người thấy cảnh giữa nàng và Lăng Bất Nghi lúc nãy, nhưng chắc chắn Ngũ hoàng tử là một trong số đó, hơn nữa dựa vào bản lĩnh miệng mồm của người này, đoán chứng sáng sớm mai quá nửa cung đình đều biết Lăng Bất Nghi và vị hôn thê hôn nhau trong thọ yến của Hoàng hậu.


Thiếu Thương vội vàng báo lại với Lăng Bất Nghi về chuyện này trước khi chia tay, Lăng Bất Nghi hỏi ngược: “Vậy đã sao?” Thiếu Thương cuống lên: “Chuyện này dính dáng đến danh tiếng của em, tới khi ấy mọi người sẽ nói em không biết ý tứ.”


“Chút chuyện nhỏ đó mà liên quan gì tới ý tứ hay không? Bằng không, chẳng phải Nhị hoàng tử nên thắt cổ tự vẫn đi à.”


Lúc nãy Nhị hoàng tử uống say đỏ bừng mặt mũi, mồ hôi đầy người, Nhị hoàng tử phu sợ phu quân bị lạnh, bèn cầm khăn thấm mồ hôi trong vạt áo chồng, từ ngực ra tới sau lưng. Trong cả điện cũng chỉ có Thái tử phi chê bai đôi câu. Thật ra nửa sau thọ yến mọi người đều rất thỏa thích, Nhữ Dương vương Thế tử phi và Kiền Hầu phu nhân còn kề vai uống rượu với lang tế của mình cơ mà.


Thiếu Thương bối rối: “Nói chung cũng không phải thanh danh gì tốt.”


Lăng Bất Nghi nói: “Hạ thần cần danh tiếng vì còn muốn tiếp tục làm quan, thương nhân cần danh tiếng là để kinh doanh hưng thịnh, tiểu nữ nương cần danh tiếng là để cưới lương tế… Còn em đã có ta, cần gì danh tiếng nữa, em thấy có phu nhân nào đã xuất giá mà cần để ý không.”


Thiếu Thương cảm thấy không thể nào nói chuyện bình thường với người đàn ông này được, lập tức hất tay chàng ra, đuổi theo đế hậu đến Trường Thu cung.
Các hoàng tử lớn tuổi đứng đằng sau trông thấy thế, mỗi người đưa ra ý kiến khác nhau.


Thái tử thở dài: “Tử Thịnh à, Thiếu Thương cũng không tệ, đệ phải dịu dàng quan tâm hơn.” Chứ như Thái tử phi của y kìa, ngoài mặt hiền thục lương thiện, thực chất rất thích tị nạnh lại còn nhỏ mọn, gì cũng là lỗi của người khác, còn mình sai là do người khác ép.


Ngũ hoàng tử nhớ lại mình vừa bị bẫy, rất muốn bày tỏ ý kiến với phe chống đối: “Thần đệ cho là phải…”


Nhị hoàng tử cướp lời, khoe khoang: “Nhân duyên do trời định, nồi nào úp vung nấy, Tử Thịnh ngươi chuẩn bị đi. Lỡ sau này đổi thành người khác, chưa chắc đã bì được Trình thị.” Trời đã ấn định số mệnh cho con người, như vương phi của hắn chẳng hạn, gia thế tốt dung mạo đẹp lại còn rộng lượng tài giỏi, dù ghen với cơ thϊế͙p͙ cũng thật đáng yêu, chẳng uổng công năm ấy hắn vừa nhìn trúng là sống chết cầu hôn, chứ bào huynh Thái tử lề mề yếu đuối như thế, có đầu thai mười lần cũng không được phúc phận này!


Ngũ hoàng tử nhớ bình thường Nhị hoàng tử phi đối xử với mình và Từ mỹ nhân rất tốt, không chút kỳ thị, thế là bày tỏ ý kiến ủng hộ: “Tiểu đệ cũng muốn khen…”


Tam hoàng tử uống say chân liêu xiêu, vịn hoạn quan ngạo nghễ nói: “Đại trượng phu chí ở bốn phương, lí nào vui giận nằm cả trong tay đàn bà con gái.” Nên hắn chỉ nạp cơ thϊế͙p͙ mà không lập phi, mọi chuyện ở hậu viện đều do người chuyên môn quản lý, cực kỳ hòa thuận, cực kỳ thái bình.


Ngũ hoàng tử khá sợ Tam hoàng huynh, lập tức nói: “Tam hoàng huynh nói rất đúng…”


Tứ hoàng tử vừa ói ở bên tường xong quay lại, nghe thế bèn chen lời: “Tam huynh không muốn lấy vợ thì thôi, còn đệ vẫn muốn. Nhưng mẫu phi nghĩ già trẻ có thứ tự, thế chẳng phải làm chậm trễ đệ à!” Có người chí tại bốn phương, có người chí chỉ lấy vợ sinh con, mỗi người có chí riêng được chưa.


Ngũ hoàng tử rất thông cảm, nếu Tam và Tứ hoàng tử đều chưa lấy vợ thì bao giờ mới tới lượt hắn đây: “Nói chí phải…”


“Đã phiền chư vị điện hạ quan tâm chuyện nhỏ của thần.” Lăng Bất Nghi không đổi sắc, “Chỉ là…” Chàng chắp tay với thái tử, “Thái tử điện hạ, thủ đoạn vỗ về cũng phải tùy người mà dùng, thần cho rằng ngài vẫn nên cần dùng một phần.”


Thái tử nhớ đến chuyện Thái tử phi đã gây rắc rối cho Lăng Bất Nghi, lập tức ha ha rồi im miệng.
“Nhị điện hạ, thần nghe nói may mắn trong cuộc đời đều có số cố định. Hên ở chỗ này sẽ xui ở chỗ khác. Điện hạ có thê vận may mắn không ai bằng trong tông thất, nhưng chỗ khác gì…”


Nhị hoàng tử xanh mặt: “Chỗ khác thế nào?!” Đúng là nói xạo, không phải phụ hoàng cũng tay ôm giang sơn tay ấp mỹ nhân, phúc khí đôi đường đấy ư!


Lăng Bất Nghi chẳng buồn để ý đến hắn nữa, quay đầu nói: “Tam điện hạ, năm xưa Thượng Quan phu tử từng thở dài nói rằng, trong cuộc đời chớ làm chuyện quá sức, bớt nói lời quá đáng. Nếu ngày kia vui buồn của ngài liên quan đến phụ nữ thì ngài sẽ làm thế nào?”


Tam hoàng tử cười lạnh: “Không biết ngươi đã nắm được người trong lòng chưa mà lấy ta ra làm tiêu khiển. Được, nếu thật sự có ngày ấy, ngươi sinh được bao nhiêu người con, ta tặng bấy nhiêu hoàng kim trăm lượng!”
“Một lời đã định…”


“Không đúng không đúng, như vậy không công bằng.” Tứ hoàng tử lắc đầu la lên, “Tam huynh chi tiền đặt cược, nhưng Tử Thịnh không dốc tí bạc nào, nếu tới khi ấy Tử Thịnh thua thì sao?”


Lăng Bất Nghi nhướn mày, “Tứ điện hạ, mấy hôm trước bệ hạ có nhắc đến hôn sự của thần, thần còn khuyên người nên chọn hoàng tử phi cho Tứ điện hạ trước, còn Tam hoàng tử chờ gặp được ý trung nhân rồi hẵng tính. Nhưng nay xem ra thần đã nói nhiều rồi.”


“…” Tứ hoàng tử quay đầu đi: “Gì ta, Thái tử, Tam huynh, đêm đã khuya, chúng ta về trước thôi.”
Nhị hoàng tử bực tức: “Ta cũng là huynh trưởng của đệ mà sao không thấy chào hỏi ta?!”
Tứ hoàng tử vờ như không nghe thấy.
Thái tử lắc đầu mỉm cười.


Y phát hiện tâm trạng của Lăng Bất Nghi tối nay rất tốt, như có niềm vui đang nhá nhem, khóe mắt chân mày nhẹ nhàng đi nhiều, bằng không, với tính khí kiệm lời lạnh lùng của cậu ta, tại sao lại nói nhiều chuyện râu ria như thế. Xét cho cùng cũng là người sắp thành thân, mai sau cậu ta sẽ phát hiện trong cuộc đời không chỉ có mài giũa và gian khổ, mà còn có hoan vui cùng tình trí, Thái tử thật lòng vui thay Lăng Bất Nghi.


Y kéo Nhị hoàng tử đang nổi giận đi trước, hai hoàng tử Tam và Tứ cùng Lăng Bất Nghi rời đi theo hướng khác nhau, chỉ có Ngũ hoàng tử bơ vơ đứng lặng trong màn đêm lạnh lẽo…
***


Sáng sớm hôm sau khi ban mai còn chưa hé rạng, cung nữ hoạn quan đốt đèn tất bật trong làn sương màu xanh, Thiếu Thương thức giấc rời giường, khoác áo da cừu chống rét sải bước ra ngoài, nhưng đi chưa được bao xa đã do dự ngoái đầu: “Bà muốn đi thật à?”


Địch ảo nói: “Lúc nãy cô ngủ say quá, chính ta đánh thức cô mà. Cô không dẫn ta theo thì ta sẽ hô lên đấy.”
Thiếu Thương bó tay, đành dẫn bà đi cùng.


Nhân khi trời còn tối mù, hai người mò mẫm trong vườn hoa đen kịt cạnh cung điện của Việt Phi, rồi chạy về Trường Thu cung trước khi Hoàng hậu dậy. Hầu hạ Hoàng hậu rời giường, khi đang chải đầu trang điểm, Hoàng hậu nhác thấy Địch ảo cứ cười trộm qua gương, không kìm được hỏi lý do, Địch ảo chỉ đáp qua loa chứ không dám nói thẳng.


Trên hành lang, gặp Thiếu Thương đang định tới chỗ Hoàng hậu bắt đầu chương trình học ngày hôm qua, Địch ảo không thể không hỏi khẽ: “Vì sao trời sáng rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì? Mấy chỗ cô sắp xếp có tác dụng không vậy?”


Thiếu Thương thấp giọng: “Bà yên tâm, ta rất chắc chắn…” Ở kiếp trước nàng sử dụng không biết bao nhiêu lần kia mà, từ phiên bản ban đầu của bàn chải chà sàn cho đến máy rửa chân nối tiếp sau này, nàng tự hiểu được cơ chế của trò chơi khăm từ trước khi tham gia chương trình học cơ khí kỹ thuật cơ.


“Vả lại, trùng hợp bọn họ đều ở chung một phòng, chẳng phải ông trời muốn ta báo thù đấy ư!” Thật ra cũng không phải là trùng hợp, nếu mấy con nhỏ khốn nạn thích đi lung tung cùng nhau thì chắc hẳn bình thường chơi khá thân, cho nên tất sẽ ở chung phòng.
Địch ảo nín cười gật đầu.


Có lẽ vì khổ tận cam lai, Thiếu Thương ôm chồng thẻ tre nặng nề đi vào điện, nào ngờ Hoàng hậu mỉm cười báo nàng hay hôm nay nàng có thể về phủ. Thiếu Thương hớn hở, liên tục hỏi ‘có thật không ạ thiệt không ạ thật chứ ạ”, lay Hoàng hậu nhiều tới nỗi bà suýt chóng mặt, sau khi biết Hoàng hậu và Hoàng hậu đã có quyết định từ lâu, nàng vui tới mức không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ biết nắm tay Hoàng hậu hôn liên tục lên mu bàn tay bà.


Hoàng hậu bị cô nhóc chọc cười, mắng: “Mới nghe về nhà mà vui thế kia hả, có phải xem chỗ của ta là đầm rồng hang hổ không, ngoài kia có biết bao nhiêu kẻ muốn chen nhau vào cung đấy!”
Thiếu Thương chắp tay giơ cao quá đỉnh đầu cáo lỗi, nói là do nhớ cha mẹ anh em quá.


“Vì sao nương nương không nói sớm cho thϊế͙p͙ biết!” Thiếu Thương nằm bên cạnh Hoàng hậu, cười rất tươi, “Nếu biết thϊế͙p͙ có thể về nhà nhanh như vậy thì thϊế͙p͙ đã không làm hòa với Lăng đại nhân rồi!”


“Có gan đi mà nói với bệ hạ, chỉ biết nghịch ngợm trước mặt ta.” Hoàng hậu giơ tay chỉ vào vầng trán mềm như đậu hủ non của cô gái, “Tưởng hôm qua ta không thấy ngươi và Tử Thịnh làm gì hả, còn ngọt hơn cả đường mật.”


Thiếu Thương đỏ mặt, cứng miệng chống chế, “Nương nương không biết Lăng đại nhân xấu thế nào đâu, ỷ có bệ hạ làm chỗ dựa…”


Chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng la ó, chẳng đợi cung nữ truyền báo, Ngũ công chúa nổi giận đùng đùng xông thẳng vào, đứng trước cửa chỉ vào Thiếu Thương mắng lớn: “Đồ tiểu tiện tỳ nhà mi! Tiện nhân! Ta phải giết mi!”


Hoàng hậu sầm mặt, vỗ mạnh xuống bàn: “Nghiệt chướng! Con tưởng đây là đâu hả, dám la lối ở Trường Thu cung!”
Ngũ công chúa thấy sắc mặt mẫu thân không tốt, lập tức đi lên quỳ xuống, lạy trán chạm đất, tạ tội vì đã lỗ mãng rồi nhanh chóng nói ra nguyên nhân.


Hóa ta nhóm tiểu nữ nương nàng ta dẫn đến làm biếng, ngủ tới khi mặt trời lên cao mới dậy, nào ngờ các nàng vừa đẩy cửa đi ra, lúc đi tới hành lang thường xuân, lập tức một vũng nước uế ập xuống đầu.


Cơ quan Thiếu Thương bố trí rất thông minh, nếu chỉ đặt thùng phân trên xà cửa thì chỉ có thể đổ lên một hoặc hai người, thế là nàng đặt nhiều thùng phân trên hành lang thường xuân, một đầu hành lang là chỗ của các tiểu nữ nương, đầu còn lại là một phên cửa nhỏ. Nàng dùng chốt cửa giữ tấm phên, đầu tiên tiểu nữ nương không đẩy được cửa sẽ gọi các cô gái khác đến giúp, phải mấy người cùng dùng sức mới đẩy ra được, và lúc đó phên cửa cũng bị đẩy ra. Lúc này động vào cơ quan, thùng phân từ trên trời ập xuống như mưa rào.


Bằng cách này, ngay cả khi không thể đặt bẫy tất cả thì gần như bọn họ cũng không thể chạy thoát.
Đây là trò chơi khăm cực ghê gớm, nhóm tiểu nữ nương đó không hề tổn thương da thịt, nhưng dù tắm rửa thay xiêm y ngay cũng phải mất ít nhất vài ngày mới bay hết mùi thối.


Ngũ công chúa căm tức ra mặt, nhớ lại ánh mắt chế giễu xem thường của đám thuộc hạ Việt Phi, cảm thấy mặt mũi bị mất sạch ráo, nàng ta siết tay đấm xuống đất, dùng sức tố cáo: “Mẫu hậu, nhi thần dẫn bọn họ vào cung, hiến vũ chúc thọ mẫu hậu cũng coi như một phần sức lực, nào ngờ giờ đây lại bị sỉ nhục thế này! Thà chết vinh còn hơn sống nhục, mẫu hậu phải làm chủ cho nhi thần!”


Hoàng hậu bất giác nhìn Thiếu Thương, ngồi yên nói: “Ồ, vậy ý con là, bọn họ dính phải nước uế nên muốn tự tử? Dù muốn tự tử đi nữa thì con đến chỗ ta làm gì.”


Ngũ công chúa á khẩu, sau lại hét lên: “Mẫu hậu! Chính Trình Thiếu Thương bày mưu đặt kế, con đã hỏi người trong Lung viên rồi, bọn họ nói Trình Thiếu Thương đã đến đó từ khi trời còn chưa sáng!”
“Ừ, vậy có ai tận mắt chứng kiến Thiếu Thương sắp đặt chỗ nước uế đó không?”


“Dù không ai thấy đi nữa nhưng ngoài Trình Thiếu Thương ra còn ai vào đây! Mẫu hậu muốn bao che cho Trình Thiếu Thương ư?” Giọng Ngũ công chúa cực chói tai, hận không thể đánh chết Thiếu Thương.


“Dám hỏi điện hạ một câu.” Thiếu Thương bỗng nói, “Vì cớ gì lại khẳng định là ta, vì sao ta phải nhọc công bày ra gian kế này.”


“Vì hôm trước bọn họ đã…” Đẩy ngươi xuống hồ. Ngũ công chúa cắn môi, nếu nàng ta nói thật thì không những Trình Thiếu Thương sẽ vô tội, mà không chừng mẫu hậu còn trừng phạt những tiểu nữ nương kia.


Thiếu Thương như cười như không nhìn công chúa: “Điện hạ, ta và những nữ công tử đó không thù không oán, đang yên đang lành vì sao ta lại đi hại bọn họ. Không thể vì sáng nay ta đến Lung viên mà điện hạ luôn miệng định tội ta là kẻ gây nên, như vậy ai mà tin nổi!”


Ánh mắt Ngũ công chúa đanh lại tàn nhẫn “Đưa ngươi vào Đình Úy phủ, không quá ba canh giờ sẽ phải khai ra hết! Tới khi ấy xem ngươi còn có đắc chí…”
“Cút ra ngoài!”


Hoàng hậu nổi đóa, đứng bật dậy cầm giá bút ném xuống dưới thật mạnh, “Con cút ra ngoài cho ta! Cút khỏi Trường Thu cung, cút khỏi Bắc cung, cút về phủ công chúa của mình đi! Nếu con còn muốn giữ tình mẹ con thì cút mau cho ta!”
Ngũ công chúa khó tin sờ vào cánh tay bị ném trúng: “Mẫu hậu!”


Địch ảo thấy không ổn, lập tức chỉ huy cung nữ đi tới đỡ Ngũ công chúa dậy, túm nàng ta ‘mời’ ra ngoài, Ngũ công chúa chầm chậm đứng lên, trợn mắt hung dữ nhìn Thiếu Thương: “Mi chờ đấy cho ta!”


Nàng ta nghiến răng nghiến lợi rít ra năm chữ này, Thiếu Thương nhướn mày, còn chưa kịp có suy nghĩ gì khác thì cung nữ ở ngoài điện đã lớn tiếng bẩm báo: Việt Phi nương nương đến!


Quy tắc ngầm đầu tiên ở cung đình: Nếu không phải chuyện quan trọng thì Hoàng hậu và Việt Phi sẽ cố gắng không gặp nhau. Mọi người trong điện trố mắt nhìn nhau, Địch ảo không đoán ra nổi, Hoàng hậu từ từ ngồi xuống, chỉ có Thiếu Thương nhận ra sự đắc ý sung sướng xẹt qua trên mặt Ngũ công chúa.


Việt Phi sầm mặt sải bước đi vào, đằng sau là hàng dài cung nữ hoạn quan cao to khỏe mạnh, và đi vào cuối cùng là Lăng Bất Nghi. Khác vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người, chàng vẫn như mọi khi, vẫn là vẻ lạnh lùng kiệm lời ấy. Thiếu Thương và chàng chạm mắt nhau, chàng dịu dàng mỉm cười như đang vỗ về nàng không cần phải sợ.


Việt Phi vào điện vội vàng hành lễ với Hoàng hậu, sau đó nói: “Mời nương nương di chuyển ra ngoài điện xem.”


Hoàng hậu thấy nàng ta nghiêm túc như vậy bèn để Địch ảo đỡ đứng dậy, bước nhanh ra ngoài điện, thấy một chiếc cáng phủ vải trắng trong sân, mơ hồ có thể nhìn thấy nó có hình dạng của cơ thể người, hẳn là một xác chết.


Việt Phi giơ tay lên, một hoạn quan vén vải trắng, lập tức mọi người kinh ngạc hô lên. Đây là thi thể của cô gái đẫy đà hôm trước tố cáo Lăng Bất Nghi làm nhục mình.


Có vẻ nàng ta đã chết từ lâu, toàn thân cứng ngắc, tứ chi vặn vẹo, tóc tai bù xù, quần áo rách bươm, dường như đã xảy ra xô xát trước khi chết, trên cổ họng cắm một cây trâm vàng khảm ngọc lục bảo, hình đám mây sáng lấp lánh, đặc biệt đáng sợ là đôi mắt nàng ta mở to cùng khuôn mặt đầy kinh hoàng phẫn uất.


Thấy cây trâm vàng này, trái tim Thiếu Thương chùng xuống, lặng lẽ lùi về sau một bước, dặn dò đôi câu với một tiểu cung nữ quen thân, tiểu cung nữ nọ gật đầu, nhanh chóng rời đi khi mọi người đang giật mình.


Thấy đám đông im lặng, Ngũ công chúa lập tức đi tới, cao giọng nói: “Trình Thiếu Thương, lần này mi còn chống chế nổi không, nếu ta nhớ không nhầm thì cây trâm vàng này là mẫu hậu tặng mi, ta còn thấy mi cài trong bữa tiệc hai tháng trước. Mạng người lớn hơn giời, giờ tống mi vào Đình Úy phủ được rồi chứ. Mi cứ từ từ tận hưởng đủ hình cụ ở Đình Úy phủ đi…”


“Điện hạ đừng vội.” Việt Phi lạnh lùng ngắt lời, “Thi thể không chạy thoát, người cũng không chạy đằng trời, công chúa không cần hấp tấp định tội!”


Ngũ công chúa ngạo nghễ nói: “Việt nương nương, đây là Trường Thu cung, không phải địa bàn của nương nương, mẫu hậu ta còn chưa lên tiếng thì nương nương góp lời cái gì. Nay nhân chứng vật chứng đều có…”


“Ngỗ ngược!” Việt Phi không khách khí mắng thẳng, “Đừng nói là Trường Thu cung của nương nương, ngay đến Minh Quang điện của bệ hạ, ta thích nói gì thì nói cái đó! Nếu ngươi không tin thì để ta đưa ngươi đi gặp bệ hạ, xem ta có dám nói không!” Đoạn, bà làm như sai người lôi Ngũ công chúa đi.


Ngũ công chúa lập tức yếu thế, cầu cứu nhìn Hoàng hậu: “Mẫu hậu…”


“La lối cái gì! Chê Hoàng hậu quản thúc nên ngươi bỏ chạy về phủ công chúa tự tung tự tại, không thấy ngươi báo hiếu lần nào, giờ cần Hoàng hậu làm chỗ dựa thì nhớ ra phải gọi ‘mẫu hậu’ rồi hả! Nay ta dạy ngươi một bài học, mắt ở trên miệng, trước khi mở miệng phải mở to mắt ra, nhìn xem người trước mặt có chọc nổi không!” Trừ khi cần đóng kịch thì trong cuộc đời Việt Phi chưa từng biết tới hai chữ ‘nhẫn nhịn’.


Ngay tại đình viện, trước mặt các cung nữ thái giám, Ngũ công chúa bị mắng đến mức dúm dó mặt mày, đỏ tận mang tai, nếu không phải vì chuyện nào đó nàng ta đã sắp đặt từ rất lâu, khéo nàng ta đã xấu hổ bỏ chạy mất rồi.


Việt Phi mắng Ngũ công chúa té tát, đoạn vẫy tay cho cung nữ thái giám lui ra, sau đó nâng tay ngọc mời Hoàng hậu vào điện nói chuyện. Lăng Bất Nghi im lặng đứng chờ một bên, đợi khi mọi người nối đuôi đi vào thì chàng kéo Thiếu Thương lại, ấn nàng ngồi xuống cạnh mình.


Sắc mặt Hoàng hậu nhợt nhạt, dựa vào tay Địch ảo từ tốn ngồi xuống: “Muội muội nói đi.”


Việt Phi gật đầu, thuật lại đơn giản: “Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là một đứa dơ dáy không biết xấu hổ đã chết, chính nó mới hôm qua vu hại Tử Thịnh còn gì, chết cũng không tiếc. Nhưng nó chết ở Lung viên của ta, lại còn là Hoàng hậu phó thác cho ta, nên ta muốn phân trần rõ ràng.”


“Là bổn cung thêm rắc rối cho muội.” Hoàng hậu thấp giọng nói.


Việt Phi nói: “Năm xưa ta đưa từng đứa con của mình đến cung của nương nương, để nương nương chăm sóc mấy năm. Khi ta về, đứa nào đứa nấy trắng trẻo mũm mĩm, cơ trí lanh lợi. Nếu nói là thêm rắc rối, vậy chút chuyện nhỏ Hoàng hậu phó thác cho ta nào dám so với ngày ấy.”


Hoàng hậu buồn rầu nói: “Bổn cung không biết dạy con, cũng may muội đón các con đi sớm, nếu ở lại chỗ bổn cung thêm, nói không chừng còn bị dạy hư.”


Việt Phi nói: “Hoàng hậu đừng ôm hết mọi chuyện vào mình. Từ xa xưa đã có câu ‘trúc tốt mọc măng xấu’, thần tiên tổ tông cũng có lúc vợ không hiền con không hiếu. Nói ngay Ngu Hầu đi, kinh thế tế quốc văn võ song toàn, là người đáng tin nường nào, bình thường nào nói nhiều một câu hay đi nhiều một bước trước mặt bệ hạ, vậy mà thời gian trước không biết con trai thứ mấy của ông ta thả ngựa giết chết hai người ở quê, truy ra mới hay không phải là lần đầu, giờ vẫn đang tranh chấp với lão già Kỷ Tuân kia kìa.”


Hoàng hậu khổ sở gật đầu.


Việt Phi xoay mặt sang mọi người, đơn giản thuật lại: “Sáng nay ồn ào thật đấy, xảy ra liền mấy chuyện. Đầu tiên là người đưa bữa sáng phát hiện thi thể này, kế đó Lạc nương tử nói từ đêm qua đã không thấy bóng dáng của thị tỳ thϊế͙p͙ thân nhà mình đâu, nàng ta kiên nhẫn chờ, chờ không nổi nữa đành tới bẩm với ta. Ta nghĩ nàng ta là người thận trọng cần cù, nay cũng sắp xuất giá, dây vào những chuyện này không hay, bèn sai người đưa nàng ta xuất cung về nhà trước.”


Thiếu Thương cúi đầu, siết chặt tay phải. Không thấy Xuân Điều đâu, là ‘không thấy’ thật? Hay là đã…
Lăng Bất Nghi nghiêng đầu nhìn cô gái, kéo lấy bàn tay đang siết chặt của nàng, vỗ nhẹ nắm lấy.


“Muội làm đúng lắm.” Hoàng hậu nói, “Ta không nên gọi Tế Thông vào cung, nó cũng sắp thành thân…”
Việt Phi nhướn mày bày tỏ rất không đồng ý, bà đang định mở miệng thì Lăng Bất Nghi đã lên tiếng trước.


“Nuôi quân ngàn ngày dụng binh một thời, những năm qua mọi người đều biết Hoàng hậu nương nương đối đãi tử tế với Lạc nương tử, cũng hậu đãi Lạc gia. Là vì chuyện gì, không phải là mong nàng ấy khuyên được Ngũ công chúa di tâm dưỡng tính sao… Có vài chuyện không làm được thì thôi, bây giờ đang thọ yến của nương nương, gọi nàng ấy đến giúp cũng có gì mà ‘nên hay không’.”


Hoàng hậu yên tâm nhìn Lăng Bất Nghi, Thiếu Thương động đậy ngón tay, trở ngược nắm lại tay Lăng Bất Nghi.
Ngũ công chúa muốn lên tiếng mấy lần, nhưng vì kỵ Việt Phi mà phải nhẫn nhịn, nàng ta rất muốn chất vấn Lăng Bất Nghi ‘di tâm dưỡng tính là cái gì’, cuối cùng vẫn nuốt xuống.


Việt Phi nói tiếp: “Thật ra thi thể này đã được phát hiện từ sớm, khi cung nhân đi đưa bữa sáng, nhưng ta lệnh người dưới không được để lộ, âm thầm gọi người đến nghiệm thi.”


“Nguyên nhân cái chết chính là vết thương trên cổ họng, một nhát mất mạng, tới khi phát hiện ra thì đã chết ít nhất bốn canh giờ, cũng có thể là năm sáu canh giờ. Ta có thể thấy điều này, tất cả những ai nhìn thấy người chết đều có thể thấy điều đó.”


“Vì hành vi cử chỉ của nó sai trái, bôi nhọ Tử Thịnh nên bắt đầu từ hôm trước ta đã nhốt nó lại, đợi qua thọ yên của nương nương mới luận tội. Đưa cơm tối hôm qua là đầu giờ Dậu, lúc đó nó vẫn sống khỏe. Tính từ thời điểm sáng nay phát hiện thi thể trừ ngược đi bốn năm hay sáu canh giờ, nói cách khác…”


“Nói cách khác, Trình Thiếu Thương đã lẻn vào Lung viên hành hung từ đêm qua.” Cuối cùng Ngũ công chúa cũng không kìm được nữa, thận trọng nói, “Dù gì đi nữa, cây trâm vàng kia cũng là của nó.”


Việt Phi nhìn nàng ta, nói một cách xem thường: “Trâm vàng của ai chưa chắc người đó đã ra tay. Hai ngày nay Trường Thu cung kẻ đến người đi, trộm một cây trâm vàng có khó gì, chuyện như vậy đâu hiếm.”


Ngũ công chúa tức tối cắn môi, chứng cứ nàng ta cẩn thận chuẩn bị lại dễ dàng bị Việt Phi gạt phăng đi.
“Dùng trâm của mình để giết người, kế hay thật đấy.” Lăng Bất Nghi nói, “Sợ người ngoài không đoán ra ai đã ra tay ư, xem ra còn thông minh hơn công chúa điện hạ.”


Ngũ công chúa nghe được ý châm chọc, tức giận nói: “… Có lẽ chính vì Trình Thiếu Thương nghĩ đến điểm này nên mới cố ý dùng trâm của mình để sát hại, sau đó phản bác lại cách hành động như thế để thoát khỏi hiềm khi.”


Lăng Bất Nghi nói: “Thế vì sao ngay từ đầu không dùng hung khí khác mà cứ phải là trâm của mình, chẳng phải như vậy sẽ không bị hiềm nghi ư.”
Ngũ công chúa cả giọng: “Vì Trình Thiếu Thương biết, nếu người này chết thì nó là kẻ khả nghi nhất!”


Cuối cùng Thiếu Thương cũng cảm thấy hứng thú rồi: “Ồ, vì sao.”
“Vì hôm trước cô ta mới bôi nhọ Thập Nhất lang, nên mi mới ghi hận!”
Thiếu Thương ngửa đầu ra sau, rất có cảm giác thua cuộc.
Lăng Bất Nghi nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ta cảm thấy tình cảm nàng dành cho ta chưa nặng đến mức ấy.”


Việt Phi nghiêng đầu phì cười, Thiếu Thương vàng mặt.


“Có chuyện này hẳn điện hạ không biết.” Thiếu Thương ngồi thẳng dậy, nhìn sâu vào Ngũ công chúa, “Từ ngày hôm trước Việt nương nương đã khóa vườn vào sáng sớm tối muộn. Đêm qua sau khi các tiểu nữ nương hiến vũ, Việt nương nương lập tức cho người khóa vườn, canh giữ cửa nẻo cấm tiệt người ra vào.”


Hai mắt Ngũ công chúa mở to.


“Cô gái ấy vẫn còn sống vào đầu giờ Dậu hôm qua khi đưa bữa tối đến; còn ta đã lên đường dự tiệc từ Trường Thu cung vào giờ Dậu canh ba, không hề rời khỏi bữa tiệc, mọi người đều thấy. Tiệc tan, Việt nương nương đã khóa vườn, ta không thể vào Lung Viên được…”


Ngũ công chúa hét lên: “Từ đầu giờ Dậu đến giờ Dậu canh ba thì sao? Có hơn nửa canh giờ, đủ để ngươi tới Lung Viên giết người!”
“Ngũ muội à, muội hà tất phải thế…”


Bỗng lúc này một âm thanh uể oải từ cửa điện vọng vào, mọi người ngoái nhìn, trông thấy Ngũ hoàng tử lẹ làng đi vào từ cửa sau, không biết đã nghe được bao lâu.


Thiếu Thương cảm thấy lạ, nghĩ bụng tiểu cung nữ đó chạy nhanh thế ư, quay sang nhìn mới thấy Lăng Bất Nghi gật đầu với Ngũ hoàng tử, lập tức hiểu ra là chàng cho người đi gọi trước.


Ngũ hoàng tử bước vào hành lễ với hai người hậu phi, ngồi quỳ xuống trước mặt Thiếu Thương, hứng ánh mắt trịnh trọng của Lăng Bất Nghi, kể đầu đuôi gốc ngọn: “Chập tối hôm qua, ta, ta bất cẩn rơi xuống hồ, nhờ Trình nương tử đi ngang nên cứu ta lên. Nên Trình nương tử không đến Lung viên…”


“Huynh nói bậy!” Ngũ công chúa giận dữ hét lên, đứng bật dậy chỉ thẳng vào Ngũ hoàng tử, cơ thể run lên. Nàng ta nhìn Lăng Bất Nghi, thét to, “Có phải có kẻ ép huynh nói thế không?! Có phải là Lăng Bất Nghi không? Hắn muốn rửa tội cho Trình Thiếu Thương?!”


Ngũ hoàng tử nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ta rơi xuống hồ rồi được cứu lên, đi cùng Trình nương tử đến Trường Thu cung rồi lại cùng nàng đến dự tiệc. Giờ Dậu canh ba lên đường, ừ, vậy tắm rửa thay quần áo mất một khắc, từ hồ Tiểu Kính đi về đây mất một khắc, cho nên lúc ta rơi xuống nước phải là khoảng giờ Dậu một khắc, mọi người ở Trường Thu cung đều có thể làm chứng, thật ra ta có nói hay không cũng không khác biệt mấy. Còn nữa, hồ Tiểu Kính cách Lung viên ít cũng phải nửa canh giờ, nhưng giờ Dậu một khắc cô gái kia vẫn còn sống, Trình nương tử giết người như thế nào, cưỡi mây đạp gió như thần tiên à?” Trong cung lại cấm cưỡi ngựa, nếu có tiếng vó ngựa mọi người đều nghe được.


Nói đoạn, hắn ngoái lại nhìn Thiếu Thương, cúi đầu nói: “Hôm qua cô khăng khăng kéo ta đến Trường Thu cung tắm rửa thay đồ là vì sợ ta chối cãi chứ gì.”
Thiếu Thương mỉm cười: “Điện hạ nghĩ nhiều rồi, thϊế͙p͙ sợ ngài bị cảm thật.”


Ngũ hoàng tử cười khổ. Thân là một người lập chí dẫu gặp gió mưa vẫn phải góp vui, nhưng hôm nay thực sự là lần đầu tiên trong đời hắn giải thích sự việc một cách trung thực như vậy.
“Ra là thế…” Việt Phi nói, “Chuyện này kết thúc nhanh hơn ta nghĩ đấy.”


Bà lại nhìn Thiếu Thương, “Ngươi đúng là nhanh trí, sáng nay khi phát hiện thi thể ta đã sai người báo bệ hạ, Tử Thịnh hay tin chạy đến, còn nhanh hơn cả tên ngỗ tác kia. Nay xem ra đã lo lắng uổng công…”


Thiếu Thương cảm thấy tay phải bị nắm chặt, vội nói: “Nào có nào có, Lăng đại nhân đến thì thϊế͙p͙ mới yên tâm.” Lúc này tay phải mới được buông ra.


Việt Phi như cười như không nhìn bàn tay siết chặt của họ, đoạn quay sang nói với Hoàng hậu: “Được rồi, Hoàng hậu nương nương tự xử lý tiếp chuyện này đi, ta không tiện ở lại đây lâu, xin được cáo lui.”


Hoàng hậu tái mặt im lặng, mỉm cười cám ơn Việt Phi. Đợi mọi người lui hết, bà mới cố chống người ngồi thẳng dậy, nói: “Địch ảo, gọi Đại Trường Thu Tào Thành đến đây rồi đi báo với bệ hạ, nói Ngũ công chúa ngỗ nghịch, thỉnh bệ hạ phái hoàng môn thị lang đến.”


Thiếu Thương giật mình, đây là lần thứ hai nàng nghe được từ ‘ngỗ nghịch’ sau khi đến thế giới này, lần trước là trong sóng gió bàn đọc sách, chủ nhiệm Tiêu bị ép mà buột miệng nói ra. Lúc đầu nàng không hiểu được sức nặng của hai từ này, nhưng khi thấy các huynh trưởng hốt hoảng tái mặt, có lẽ đấy không phải tội danh chết người bình thường.


Ngũ công chúa còn hết hồn hơn Thiếu Thương, hai mắt mở lớn, cao giọng hét: “Mẫu hậu muốn làm gì!”


Lăng Bất Nghi chậm rãi lên tiếng, mang theo mấy phần châm chọc thương hại: “Điện hạ, lẽ nào điện hạ vẫn chưa rõ sao. Ngay từ lúc ta thấy thi thể ở chỗ Việt nương nương là biết ngay ai ra tay, ai giăng bẫy.” Chàng dừng lại, như nghĩ đến chuyện gì đó nực cười, nói tiếp: “… Nếu như lần này cũng được xem là ‘bẫy’.”


“Điện hạ cành vàng lá ngọc, ắt sẽ không tự ra tay, vậy ắt phải có kẻ giúp đỡ. Vừa rồi điện hạ luôn miệng nhắc tới Đình Úy phủ, bây giờ ta bắt hết người xung quanh điện hạ đưa vào đó, có lẽ sẽ nhanh chóng có kết luận.”


“Thi thể có dấu vết vật lộn, cho nên người hành hung sẽ không tránh được. Trong thời gian nói chuyện ở đây, ta đã sai người kiểm tra thực hư rồi.”
“Chuyện ngày hôm nay, điều quan trọng chưa bao giờ là xóa tội cho Thiếu Thương, mà là đối phó với thủ phạm thật sự thế nào.”


Chàng trai tuấn tú bình thản nói khẽ, như thể đang nói chuyện phiếm bâng quơ, vẻ mặt nhẹ nhàng tao nhã, nhưng Thiếu Thương lại có cảm giác rùng mình khó giải thích, như thể ngửi thấy luồng máu mơ hồ nơi chóp mũi.