Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 32: Trận đại khẩu chiến lần hai

Thiếu Thương thay sang bộ khúc cư sờn cũ mềm mại, đầu tiên là cho người báo với Tiêu phu nhân là mình sẽ qua ngay, sau đó mới thong thả cất bước. Đi được nửa đường, nàng nghĩ thế nào mà bảo Liên Phòng đi tìm các huynh trưởng cầu cứu, dặn nàng ta phải nói nghiêm trọng lên – ngộ nhỡ khơi ra lửa thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đội cứu hỏa.


Đi tới Cửu Truy đường, thấy vợ chồng Trình Thủy ngồi trên ghế chính, Trình Chỉ và Tang thị ngồi một bên, mỗi người một vẻ mặt.


Tiêu phu nhân nghiêm túc ngưng thần, rõ ràng muốn làm ra vẻ mặt ‘tranh luận nghiêm túc’, còn Tang thị lại cười với nàng, nháy mắt ‘ta đến cứu cháu đây’, trong lòng Thiếu Thương rất cảm động.


Trình Chỉ cố nén cái ngáp, ông đang định đi ngủ trưa, nhưng vợ cứ khăng khăng kéo đến xem mẹ con đấu nhau, ông đành đi theo.


Chỉ có Trình Thủy tuy đã biết chuyện, nhưng khi vừa thấy Thiếu Thương thì vẫn lạc giọng gọi to: “Niệu Niệu con ơi, không phải đã bảo chỉ là đùa nghịch hả, vậy mà họ Doãn lại đánh con ra nông nỗi này! Con gái của cha, con có đau không…”


Trình Thái công là mỹ nam tuấn tú, thân là con trai trưởng lại không hề được di truyền chút nào, trời có biết hồi bé ông đã tiếc nuối thế nào, khó khăn lắm mới có được đứa con xinh xắn, ông dễ dàng lắm ư? Họ Doãn kia còn tới phá hoại, không lẽ do ghen tị?!


Tiêu phu nhân đang làm vẻ công tâm chính trực, nghe thấy lời này thì phì một cái mất hẳn hình tượng, bà bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn Trình Thủy: “Nương tử Doãn gia cũng bị thương, mình đừng chỉ lo mỗi con gái!”


Trình Thủy hồ nghi: “Mặt của tiểu nữ nương Doãn gia cũng bị đánh ra nông nỗi này à?” Ông chỉ vào cái đầu heo sưng vù của Thiếu Thương.
Tiêu phu nhân nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Con bé, con bé bị thương ở chỗ khác.”


“Con gái đánh nhau, vung tay vung chân không bị trọng thương, thế thử hỏi bị gãy xương sườn hay gãy tay chân mà quan trọng hơn cả cái mặt?!” Trình Thủy vỗ bàn, đau lòng ôm đầu, “Niệu Niệu vẫn còn chưa tìm chồng đâu đấy! Nếu mặt mũi này mà đi tong thì ta sẽ tính sổ với họ Doãn kia!” Vậy là trong nội đường chỉ nghe thấy tiếng gào thét của Trình Thủy, hơn nữa nghe còn rất có lý.


Tiêu phu nhân im lặng: Bà đã quên mất mình muốn nói gì rồi.


Thật ra với phong cách làm việc xuất sắc của bà thì sao có thể không đề phòng chuyện này. Chớ nói là vũ tỳ của bà tinh thông chữa trị ngoại thương, chắc chắn không có gì đáng ngại, mà trước khi đưa Thiếu Thương về nhà còn thuận đường ghé tiệm thuốc, thầy lang cũng nói sau khi khỏi sẽ không để lại sẹo.


Còn về dưới xiêm y, A Trữ đã báo cáo lại rồi.
Tang thị cúi đầu nín cười, Trình Chỉ liếc vợ – ông đã bảo còn gì, có huynh trưởng ở đây thì cháu gái nào chịu thiệt!


Tiêu phu nhân không đếm xỉa đến ông chồng đang lệch chủ đề, bà chỉnh đốn lại cảm xúc, hỏi thẳng con gái: “Thiếu Thương, ta hỏi con, hôm nay con đã biết mình sai chưa?”
“… Đã bị đánh ra nông nỗi này mà mình còn muốn bắt lỗi con?”
“Con gái biết sai rồi ạ.”


Trình Thủy và Thiếu Thương đồng thời lên tiếng, rồi hai cha con lại trợn mắt nhìn nhau.
Tiêu phu nhân rất đau đầu, dùng sức đẩy chồng ra xa, ra hiệu ông im miệng, đoạn nói: “Được rồi, Thiếu Thương, vây con nói đi, con sai ở đâu?”


Thiếu Thương ngẩng đầu ưỡn ngực: “Dù người ta có nhục mạ con gái thế nào thì con gái cũng không nên ra tay đánh nhau. Phụ thân mẫu thân yên tâm, sau này trừ khi là trả đũa, bằng không con gái quyết không đánh nhau với ai.”


Tiêu phu nhân không ngờ nàng lại thẳng thắn nhận sai như thế, do dự một hồi rồi lại nói: “Con định sửa như thế nào?”


“Sửa như thế nào?” Thiếu Thương bĩu môi, “Có gì cần mà sửa. Dù sao về sau con gái cũng chẳng qua lại nhiều với bọn họ, gặp mặt không được mấy bận, gật đầu xã giao là đủ.”
Mọi người trong phòng sửng sốt, Tiêu phu nhân cau mày: “Con nói thế là có ý gì?”


Từ lâu Thiếu Thương đã muốn đặt ra vấn đề tương lai với cha mẹ, bây giờ chính là thúc thích hợp nhất, thế là nàng thủng thẳng nói: “Với gia thế của nhà họ Doãn, kiểu gì mai sau Hủ Nga a tỷ cũng sẽ được gả cho người môn đăng hộ đối ở đô thành. Còn con gái không về quê thì cũng là gả cho học trò trên núi, hỏi thử mai sau gặp gỡ được mấy lần?”


Nói đơn giản tức là nhà chồng tương lai của nàng, hoặc là nhà giàu nông thôn như Cát gia, có tiền có quyền nổi danh trong thôn xóm, đồng thời cách xa triều đình; hoặc chính là phú hộ nhiều đời vừa cày cấy vừa đi học, nếu học tập có thành tựu thì có thể lên được đẳng cấp như nhà ngoại của Tang thị, soạn sách lập thuyết, vào núi dạy học; còn nếu học tập bình thường… vậy thì sống bình thường cả đời thôi.


Vừa dứt lời, Tiêu phu nhân lập tức ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là nhìn sang chồng, nào ngờ Trình Thủy cũng đờ đẫn, thấy vợ phóng mắt nhìn sang thì khoát tay lia lịa: “… Ta không nói gì hết!” Ông cũng hết hồn đấy, rõ ràng là lời hai vợ chồng bàn riêng, sao con gái lại biết?!


“Huynh trưởng, có phải huynh lại lỡ miệng rồi không.” Trình Chỉ cười ha hả thọc gậy Trình Thủy.
Trình Thủy trợn mắt: “Thụ Tử ngậm miệng! Ta còn không biết chuyện gì không nên nói hả!”


Thiếu Thương cười giễu: “Ra là phụ thân mẫu thân cũng tính toán như thế, vậy coi như ‘tâm đầu ý hợp’ rồi.” Nàng cũng đoán sẽ là như vậy.
Tiêu phu nhân nghiêng đầu không lên tiếng, Trình Thủy lúng túng, Trình Chỉ biết mình lỡ miệng, không dám nhìn thẳng huynh trưởng.


Chỉ có Tang thị ôn tồn nói: “Niệu Niệu, sao cháu lại đoán được?” Thời đại này dân tình cởi mở, không ngăn cấm con gái nói ra nguyện vọng cưới gả với bạn bè người thân.
“Chuyện này thì có gì mà khó đoán.”


Thiếu Thương mỉm cười, “Năm nay là năm con đến tuổi cập kê, mẫu thân luôn có dự tính nên chắc chắn đã có kế hoạch. Mẫu thân không dạy con cách thăm hỏi bộ khúc, lôi kéo gia quyến, bởi nhà chồng tương lai của con sẽ không có bộ khúc. Mẫu thân không dạy con phả hệ thế gia, quy định giao tiếp với hào môn quý tộc, bởi vì sau này con sẽ không phải qua lại với những người đó. Nhưng những ngày qua mẫu thân lại cho con xem sổ sách của trang viên, còn đưa trang đầu đến nói chuyện vặt vãnh ruộng nương với con, lại luôn đốc thúc con học chữ… linh tinh lang tang, còn không phải là như thế à.”


Sau khi cô gái nói xong một tràng dài, hai cặp vợ chồng trong phòng trố mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, thấy đại huynh trưởng tẩu im lặng, Trình Chỉ cẩn thận hỏi: “Niệu Niệu, vậy con thấy chủ trương này như thế nào…?”


Thiếu Thương nhanh nhảu đáp: “Con thấy tính toán của phụ thân mẫu thân rất hay ạ.” Thật ra nàng cũng đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu, đương nhiên nó được xem như một phần của kế hoạch kinh doanh trong tương lai.


Trình Thủy ngập ngừng, rất muốn nói ‘đây không phải là chủ trương của cha’ song vẫn kìm được.


Nào ngờ Thiếu Thương lại nghiêm túc thẳng thắn với Trình Thủy: “Phụ thân, phụ thân biết con mà, không bao giờ để mình thiệt thòi, lại có chính kiến riêng. Sau này nếu phụ thân chọn rể cho con thì nhớ nhìn xem tính tình nhà người ta nữa, phải chọn người tính tốt hiền lành, đừng có hấp tấp quản chân quản tay con, nếu không chắc chắn con sẽ đánh vỡ đầu với người kia! Cuộc sống mai sau ra sao, tự con có chủ trương.”


Có sản nghiệp ổn định và mối quan hệ cá nhân trong xã hội, nàng có thể thử nghiệm những ý tưởng của mình tại trang viên. Bất kể là nông cụ, ngũ cốc hay các sản phẩm xa xỉ cao cấp, trong năm năm, nàng tự tin rằng tình hình kinh tế của cả nhà có thể được cải thiện đáng kể.


Dẫu sao nàng cũng thấy mệt khi phải gặp đám con gái ngang ngược mới lớn kia, không có chuyện gì cũng lải nhải dông dài, không phải tóc tai áo quần thì cũng là điểm tâm phụ kiện phấn son rồi lang quân, không có lấy một điều thiết thực. Dựa vào họ thì sao thực hiện được phồn vinh giàu mạnh!


Đã nói đến đây thì hình như không cần nói gì thêm nữa. Tiêu phu nhân nhìn vẻ mặt bình thản của con gái, trong lòng bứt rứt.


Bà cảm thấy cộng bốn đứa con trai lại cũng không khiến bà bực bội bằng một đứa con gái này. Vấn đề ở chỗ, Thiếu Thương nói sai thì cố nhiên bà sẽ giận, song Thiếu Thương nói rất đúng nhưng bà vẫn nổi giận. Hơn nữa bà cũng không biết mình đang giận điều gì.


“… Nếu ta bắt con đến xin lỗi Doãn nương tử thì sao?” Tiêu phu nhân cống hai tay trên đầu gối, bất thình lình nói.


“Con không đi.” Thiếu Thương đáp gọn, “Doãn Hủ Nga mở miệng đâm thọc người ta, đáng đời bị đánh. Đúng là con không nên ra tay, cùng lắm sau này con tránh mặt nàng ta là được. Nhưng nếu nàng ta còn đến cửa tìm đòn thì cũng đừng có trách con!”


Nhìn con gái ương ngạnh bất kham, Tiêu phu nhân bỗng đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Gan lắm! Ta thật sự muốn xem con đã biết sai hay chưa, người đâu…”


Còn chưa dứt lời, ba cậu con trai Trình gia vừa chạy đến Cửu Truy đường nghe thấy lời ấy thì hấp tấp xông vào, Trình Tụng và Trình Vịnh mỗi người ôm một chân của Tiêu phu nhân, cả hai luôn miệng ‘mẫu thân bớt giận’, ‘Niệu Niệu đã bị đánh rồi không thể lại chịu đòn nữa’ vân vân.


Còn Trình Thiếu Cung lại im lặng kéo tay Thiếu Thương chạy thẳng ra ngoài, Tiêu phu nhân còn chưa kịp mở lời mà hai đứa nó đã chạy biến đi như một làn khói.
Tiêu phu nhân tức đến phát run, nhấc chân đá văng hai đứa con: “Cút hết cho ta! Ai nói ta muốn đánh nó?!”


Trình Vịnh và Trình Tụng ngẩn ra, mới vừa nãy bọn họ nghe Liên Phòng chuyển lời, còn tưởng bà tức giận muốn đánh người.


Trình Thủy khoanh chân ngồi bên vỗ hai con trai, thong thả nói: “Yên tâm, đúng là hôm nay mẫu thân của mấy đứa không định đánh Niệu Niệu, có điều đã bảo A Thanh chuẩn bị ít thẻ gỗ, chắc sẽ phạt Niệu Niệu viết chữ.”
Trình Thủy vừa nói vừa liếc nhìn vợ, Tiêu phu nhân đùng đùng trừng mắt nhìn ông.


“Hai đứa còn không mau cút đi! Muốn ăn đòn hả!” Trình Thủy quát lớn, hai cậu con trai lập tức tháo chạy.
Trình Thủy nhìn em trai em dâu nín cười đến mức bả vai run run, bỗng trong đầu nảy ra một suy nghĩ, nhưng lúc này không tiện nói ra, chỉ bảo: “Hai người còn tính xem trò đến lúc nào nữa, mau trở về đi!”


Tang thị nín cười, bà vốn sợ Thiếu Thương bị Tiêu phu nhân trách phạt, muốn giúp làm hòa, nào ngờ lại được xem một vở kịch hay, giờ thấy kịch đã hạ màn, bà vội kéo chồng chắp tay cáo lui.
Trước khi bước ra khỏi cửa, Tang thị bỗng ngoái đầu nói: “Thiếu Thương vẫn còn ngây thơ lắm.”


Tiêu phu nhân và Trình Thủy chưa hiểu ý tứ, Tang thị lại không nói thêm, cùng chồng đi thẳng ra ngoài.
Trong Cửu Truy đường chỉ còn lại hai vợ chồng.


Ngực Tiêu phu nhân phập phồng dữ dội, Trình Thủy giơ tay ấn vợ từ từ ngồi xuống, cười xòa: “Ta đã nói gì nào, bảo mình đừng tự chuốc vạ vào thân mà mình cứ không nghe. Đã một thời gian mà mình vẫn chưa nhìn ra sao, trước khi Niệu Niệu ra tay thì nó đã chuẩn bị mọi lời biện bạch rồi! Mình lại không thể đánh con bé, trừ tức giận thì còn làm được gì?” Tuy rằng là để khuyên giải vợ, nhưng trong lời không che giấu được cảm giác tự hào.


Tiêu phu nhân ai oán: “Còn không phải cha con mình thiên vị con bé hả, trái cản phải ngăn, sợ ta ăn nó không bằng! Nếu như hồi mấy đứa Vịnh nhi còn nhỏ, cứ để ta đem gậy ra, không phải đánh thật mà chỉ dọa chút thôi, xem con bé có sợ không!”


“Sao có thể phạt đánh con gái như con trai được, Niệu Niệu loắt choắt nào chịu nổi mấy gậy.” Trình Thủy lại không đồng ý, “Hồi trước cũng là nàng nói nam nữ khác biệt, con trai sẽ gây nên đại họa, con gái gả đi là xong, nếu đã thế thì không thể trách phạt như nhau được.”


Tiêu phu nhân bực mình gạt tay chồng ra, trợn mắt: “Được lắm, mình chờ ở đây để chặn ta đúng không! Là ta nợ con gái, nên cả đời này mình định lấy chuyện này ra để bào chữa cho nó phải không!”


“… Được rồi, không nói nữa không nói nữa, đều là lỗi của ta. Ta không nên đi tìm Vạn huynh sớm, khăng khăng đòi hai nhà đi chung, chúng ta đến Doãn gia muộn tí, đợi khai tiệc hẵng tới, có trưởng bối ở bên để mắt thì lo gì tụi nhỏ gây ra chuyện!” Thấy vợ thật sự tức giận, Trình Thủy vội xoa dịu.


Hết lười ngon tiếng ngọt, dỗ dành nửa ngày trời, Trình Thủy cười nói: “Thật ra ta còn tưởng mình sẽ trách Niệu Niệu ngay trước mặt nương tử Doãn gia cơ. Ai dè mình không nói gì, sao nào, mình cũng cảm thấy Niệu Niệu mắng đúng đúng không…”


Tuy bị chồng nói trúng tim đen, nhưng Tiêu phu nhân vẫn không phục: “Cũng là do cha con mình đến phá đám, nếu không ta đã mắng nó tại sao lại hung hăng như thế, không sợ gây phiền phức cho Trình gia hả?! Nhịn chút không được ư.”


“Đừng vờ vĩnh nữa, vợ chồng với nhau mấy chục năm, ta lại không hiểu mình?! Nếu mình chịu im thì năm ấy đã không bảo ta nửa đêm đi hắt nước, làm ướt nửa lều của gã họ Đậu kia.” Trình Thủy bật cười sang sảng.


Tiêu phu nhân rầy: “Mình đúng là vô lương tâm, gã họ Đậu làm nhục mình trên bàn tiệc mà mình cũng chịu đựng! Thúc phụ hắn coi trọng mình, hắn quay ra căm tức, thứ không có bản lĩnh, hại thúc phụ hắn bị liên lụy theo!”


“Nhưng người bị tiểu nương tử Doãn gia làm nhục nào phải Niệu Niệu, là Ương Ương đấy.” Trình Thủy vỗ đùi cười to, sau đó xáp lại gần mặt vợ, “Mình luôn cho rằng Niệu Niệu xấu tính, nhưng vào lúc quan trọng, con bé lại sẵn sàng bảo vệ đường tỷ nhà mình, không để kẻ khác hà hϊế͙p͙! Nếu con bé im lặng không nói thì đó mới là vô tâm vô phế!”


Tiêu phu nhân bực bội không lên tiếng, nửa buổi sau mới mạnh miệng: “Người nhà chúng ta luôn niệm tình thân thích. Coi như cái đồ nghiệt chướng kia không mất di truyền.” Dừng một lúc, bà lại thở dài, “Sau đó ta có gọi Thê Thê lại hỏi kỹ. Hầy, Ương Ương cũng yếu quá, dù không đánh lại được thì cũng nên nói vài câu kẻo sau này bị coi thường. Nhưng mà, Niệu Niệu ăn nói quá sắc sảo, không sợ rước thù…”


“Sợ cái gì, là ta sợ Doãn Trị chắc? Hay chúng ta đi bợ đỡ Doãn gia?”


Trình Thủy hùng hồn: “Doãn gia nhiều con cháu, kiểu gì cũng có người không thích học hành chỉ thích quân trang. Hai nhà chúng ta có qua có lại, đôi bên bình yên, dựa vào đâu mà thua người ta một bậc! Nếu hôm nay không phải Niệu Niệu phản bác tại chỗ, đám tiểu nữ nương kia về nhà nói lại với người lớn trong nhà, thử hỏi sau này Trình Thủy ta còn có thể ngóc đầu lên nổi không?”


Tiêu phu nhân thở dài, lo lắng bảo: “Giờ thì coi như dễ, chúng ta đụng vào Doãn gia được, hơn nữa người ta cũng độ lượng, chứ lỡ mai sau là nhà chúng ta không va chạm được thì sao, rồi vì thế mà Niệu Niệu đấu đá lung tung, chúng ta biết làm gì đây?”


Trình Thủy vô cùng lạc quan, cố ý cười đùa vợ: “Nếu là người chúng ta không va chạm nổi thì không để Niệu Niệu đi nữa. Bảo Ương Ương đi dự tiệc, dù gì con bé cũng biết nhẫn nhịn mà. Ý phu nhân thế nào?”


Nhưng lúc này Tiêu phu nhân lại không để ý đến câu bông đùa của chồng, im lặng một lúc, bà bỗng nói: “Tiền triều có một người con nhà giàu, vốn dòng dõi quyền quý, sau lại cưới công chúa. Chẳng ngờ tính tình vợ chồng không hợp nhau, ngày ngày chí chóe, cuối cùng phò mã không chịu nổi bị công chúa làm nhục, rút đao giết công chúa. Hoàng đế nổi giận, phò mã lẫn cha mẹ y đều bị ban cái chết.”


Trình Thủy hồ nghi: “Nàng muốn nói gì.”


Tiêu phu nhân nhìn cạnh cửa, thấp giọng nói: “Ta đã từng nói rồi, ta có thể yên tâm gả Ương Ương vào bất cứ gia đình nào, mình còn bảo ta thiên vị. Thật ra trong lòng ta biết nói thế này là thẹn với Nhị đệ. Nói khó nghe, sau khi Ương Ương thành thân, tệ lắm cũng chỉ là bị hà hϊế͙p͙ không dám trả đũa, đến ngày nào đó không chịu nổi nữa thì hủy hôn quay về. Nhưng còn Niệu Niệu, nó chắc chắn sẽ liều chết sống mái, đa số tai họa cũng vì vậy mà ra!”


Trình Thủy không cãi được, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Hay là, chúng ta cứ như Niệu Niệu nói, tìm một nhà thông gia tốt tính hiền lành? Niệu Niệu cũng đã hứa với chúng ta rồi, sau này sẽ không đánh nhau nữa.”


Tiêu phu nhân bất lực nói: “Thật không ngờ Tiêu Nguyên Y ta lại có ngày phải lo con gái đánh nhau… Phải rồi, chúng nó dẫn Niệu Niệu đi đâu đấy, hình như ngoài kia đang đổ tuyết. Nói nó về phòng đi, ta sẽ không phạt nó nữa. Cả Thuấn Hoa nữa, hầy, ta hiểu ý muội ấy rồi…”


Con gái quá thông minh sắc sảo, không tham hư vinh, Doãn phủ rực rỡ gấm hoa song không hề thấy con bé hâm mộ, cũng biết yêu thương tay chân; nhưng đúng là cũng rất ngây thơ, chưa thực sự thấy quyền thế áp đảo là thế nào, khó mà tránh né. Trước quyền thế tuyệt đối, vinh nhục sống chết chỉ là chuyện của một câu nói.


Trái với chồng, lần đầu tiên trong đời Tiêu phu nhân cảm thấy do dự với quyết định của mình