Yến tiệc của Việt Hoàng hậu có thể được hình dung bằng hai chữ “hài lòng”, dù người không hài lòng tới đâu, khi đã đến địa bàn của bà thì cũng sẽ hài lòng, mà thậm chí trong lòng không hài lòng thì ngoài mặt cũng phải vờ hài lòng.
Mọi người giả như không thấy Ngũ công chúa chạy đi, hành lễ đứng dậy, các phu nhân quý nữ vui vẻ nói cười, nhiệt tình thân thiết. Mà người cười tươi nhất phải kể đến Khúc Linh Quân, khi thấy Thiếu Thương nàng ấy còn tinh nghịch nháy mắt với nàng.
Việt Hoàng hậu vỗ tay nàng, nàng lập tức bước xuống kéo Thiếu Thương lại ngồi chung. Phần lớn các phu nhân ở đây đều quen biết Khúc Linh Quân, đã nhiều xa cách, nay gặp lại không khỏi ngạc nhiên.
Sáu năm bão táp mưa sa, chẳng những Khúc Linh Quân không hề già đi mà khí sắc còn hồng hào hơn xưa, mỗi khi cười nước da sáng bóng, lúc ngó nghiêng rất có tinh thần, lấn át phong thái của mọi người trong điện.
Trung Việt Hầu phu nhân mỉm cười đầu tiên: “Ôi trời ơi, Linh Quân đã lột xác rồi, nếu đi trên đường ta cũng không dám nhận người quen đâu. Người ta già đi mỗi năm, chỉ có ngươi ngày càng trẻ ra, đã uống thuốc tiên gì đấy?”
Nhữ Dương vương Thế tử phi cố tình chớp mắt: “Uống thuốc tiên gì, cưới đúng tình lang có tác dụng hơn cả thuốc tiên! Nên mới thấy, phụ nữ cưới chồng tốt là sẽ chậm lão hóa.”
Khúc Linh Quân hé môi mỉm cười, coi như thừa nhận.
Trung Việt Hầu phu nhân cười mắng: “Ngươi quả biết chơi xấu, bản thân trông già dặn, hai mươi nhìn như ba mươi, ba mươi trông giống mẹ già, giờ lại đẩy hết lên đầu Thế tử, thành lỗi của y!”
Nhữ Dương vương Thế tử phi cười phá lên, từ khi mẹ chồng là lão vương phi bị bỏ rồi phải đến biệt viện, ngày qua ngày bà vô cùng tự do tự tại, càng vui càng trợ hứng cho bữa tiệc của Việt Hoàng hậu, mọi người cũng cười theo.
Một người khác giật mình chính là Nhị công chúa, thấy bụng Khúc Linh Quân nhô lên, kinh hãi nói: “Linh Quân, ngươi đang có thai hà tất phải đến đô thành, đường sá xa xôi vất vả…”
“Đã được năm sáu tháng rồi, thai kỳ cũng ổn định.” Khúc Linh Quân cười nói, “Lần trước mang thai, thϊế͙p͙ còn cùng Châu mục đại nhân đến làng quê giám sát chuyện tát nước giếng cơ mà. Hơn nữa Dĩnh Xuyên cũng gần đô thành, đi một chuyến chỉ mất mười ngày, do đốc thúc chuyện độ điền nên mới chậm trễ, chứ không lý ra chúng ta đã đến đô thành đầu tiên.” Chính vì càng gần đô thành, nên Lương Châu mục cũng thi hành lệnh độ điền sớm nhất trong các châu quận.
“Huống hồ thϊế͙p͙ cũng nhớ nương nương, vừa tới đô thành, còn chưa gặp ai đã chạy thẳng vào cung.” Khúc Linh Quân cười nói.
Thiếu Thương lo lắng nhìn bụng nàng ta: “Thực ra phu nhân có thể sinh con xong rồi hẵng đến, Hoàng hậu nương nương cũng có chạy đi đâu đâu.”
Vừa dứt câu, các phu nhân lập tức bật cười.
Nhị công chúa mỉm cười: “Nghe là biết chỉ có tiểu nữ nương chưa thành hôn mới nói.”
Một vị phu nhân ngồi cạnh Tuyên Hầu phu nhân che miệng cười: “Đợi sinh con xong thì đã quá ngày Lương Châu mục hồi kinh phục mệnh.”
Giờ Thiếu Thương mới hiểu, vợ chồng người ta muốn đồng hành.
Khúc Linh Quân ho hai tiếng che giấu, sau đó nâng ly kính Việt Hoàng hậu, cảm tạ bà nhiều năm qua đã chăm sóc quan tâm; ly thứ hai là cảm tạ Thiếu Thương, cám ơn nàng sáu năm trước đã không ngại vất vả rửa sạch oan khuất cho mình.
Tam công chúa lại lên tiếng: “… Thế cũng cần cám ơn Thập Nhất lang nữa, à, tiếc là giờ hắn không có mặt.”
Thiếu Thương giả như không nghe, quay sang tán gẫu với Khúc Linh Quân: “Tính luôn cái thai này là tỷ và Lương Châu mục đã có hai con?”
Khúc Linh Quân xấu hổ, thấp giọng nói: “Năm đầu thành thân sinh một con trai, năm trước sinh một con gái.”
“Năm năm ôm ba rồi cơ á, Lương Châu mục cũng giỏi ghê.” Thiếu Thương không kìm được đùa.
Khúc Linh Quân càng thêm e thẹn, ra sức phân bua: “Thực ra chỉ có năm đầu là vợ chồng ta theo kế hoạch, hai cái thai sau, đều là vô tình… Châu mục đại nhân nói, đợi lần này sinh xong sẽ cố gắng điều chỉnh…”
Thiếu Thương làm bộ không hiểu, nhưng đáng tiếc nàng lại nghe hiểu mới chết, hai tai đỏ bừng – đã tuổi xế chiều rồi mà còn ‘vô tình’ nhiều lần như thế, có cần phải năng suất thường xuyên như vậy không, biệt thự cũ đã cháy rực rồi à.
Rượu quá tam tuần, Nhị công chúa cầm rượu đi đến, nghiêm túc hỏi: “Linh Quân, Lương Châu mục tốt với ngươi chứ?”
Thiếu Thương rất muốn phát biểu về luận điểm Lương Châu mục gừng càng già càng cay, nhưng Khúc Linh Quân hiểu ý mà Nhị công chúa muốn hỏi. Nàng suy nghĩ rồi trả lời thật lòng: “Nói lời ngông cuồng, từ khi cưới Châu mục đại nhân, ta cảm giác hai mươi mấy năm trước đã sống uổng phí.”
Thiếu Thương hết hồn trước lời bày tỏ thiết tha, không khoa trương đến mức ấy chứ.
Trước khi kết hôn Khúc Linh Quân vẫn có quan hệ tốt với Nhị công chúa, lần này cũng không kiêng dè: “Không giấu gì điện hạ, ta đồng ý tái giá chẳng qua vì gia tộc và con cái, nhưng sáu bảy năm qua, ta thật sự thoải mái sung sướng hơn ngày trước rất nhiều. Khi ở với Đông Hải vương, ta biết ngài ấy đã có hôn ước từ nhỏ nên thường xuyên nơm nớp bất an, sau đó đi theo Lương Thượng, có lẽ không cần nhắc lại. Là ta đã sai, vì ngấp nghé vị hôn phu của người ta nên ông trời mới phạt ta sống mười năm không bằng chết. Ta cho rằng cuộc đời sẽ mãi như thế, nào ngờ giờ đây ta lại được trải nghiệm tình cảm vợ chồng thật sự, mới cảm thấy hai chân chạm đất, trái tim có nơi bình yên dựa dẫm, không cần trôi nổi sống theo ý người khác.”
Lời bày tỏ chân thành ấy đã khiến hốc mắt Nhị công chúa ươn ướt, sau khi về ngồi vào chỗ, thấy Tam công chúa lại xé đĩa thịt khô thứ ba, nàng thấp giọng mắng: “Muội ăn ít thôi, đẫy đà quá cũng không hay đâu!”
Tam công chúa chẳng quan tâm: “Sợ gì, dù muội có béo phì phò mã cũng sẽ không bỏ muội. Vả lại, gần đây tỷ không thấy phò mã nhà muội à, ú nù hơn cả muội, lần trước phụ hoàng còn trêu bọn muội ngày càng có tướng phu thê.”
Nhị công chúa á khẩu, một lúc sau mới nói: “Lúc nãy ta nghe Linh Quân bảo nàng và lương Châu mục rất ân ái, quả là hâm mộ, muội đã được phân nửa nào chưa?” Nàng hy vọng Tam công chúa chớ nên trầm mê hưởng lạc, cũng nên cần theo đuổi tình yêu.
Tam công chúa nhếch mép mỉa mai: “Vợ chồng ân ái là chuyện chỉ có thể gặp chứ không cầu nổi, Nhị tỷ may mắn, nhưng người khác chưa chắc. Khúc Linh Quân chịu khổ mười mấy năm mới đổi được tháng ngày hiện tại, mẫu hậu nhẫn nhục làm thϊế͙p͙ nửa đời, nếu không phải Đông Hải vương vô năng và Tam đệ có tiền đồ thì hôm nay đã ra oai nổi với ai…”
“Muội đừng nói lung tung, Tuyên nương nương và phụ hoàng chưa bao giờ để mẫu hậu thiệt thòi.” Nhị công chúa phản bác.
“À há, cũng phải, mẫu hậu có làm Hoàng hậu hay không cũng như nhau.” Tam công chúa bật cười, “Nói tóm lại, muội muội không có chí khí ấy, chỉ thích yên ổn sống qua ngày.”
Nàng lại nhìn đối diện, “Trình Thiếu Thương suốt ngày hi hi ha ha, bao năm qua đã chịu khổ không ít, chẳng biết mai sau sẽ thế nào. Hôm nay muội có rượu có thịt có chuyện vui, hô nô gọi tỳ bận rộn đi săn, sống cuộc sống sung sướng nhất trên đời, cần gì làm trái lời phụ hoàng để tự chuốc khổ. Ngũ muội không nhìn rõ thế tục, nên cần phải sống bù cuộc sống trần gian thế tục.”
Nhị công chúa không biết nói gì, nói chuyện với Tam muội nhà mình không hợp, nàng đành đi tới nói chuyện với Khúc Linh Quân, Thiếu Thương thấy bén bảo là đi thay quần áo, sau đó đứng dậy rời khỏi điện.
Nàng quá quen thuộc ngõ ngách trong Trường Thu cung, dù giờ đây cung đã đổi chủ, nhưng vì nàng thường đến báo cáo nên các cung nữ và tiểu hoàng môn cũng biết nàng. Sau khi thay đồ chải đầu, Thiếu Thương chưa quay về ngay mà đi dọc cung lang đến khoảng sân sau thiên điện, ngẩng đầu ngắm nhìn hoa lá xum xuê như gấm dệt.
Không biết đứng đấy đã bao lâu, Thiếu Thương ợ ra hơi rượu, lồng ngực thấy bí bách. Nàng không thích buổi tiệc hôm nay, không thích các quý phu nhân trêu ghẹo cười nói, không thích Khúc Linh Quân hạnh phúc thỏa mãn, ngay đến mùi rượu cũng thật nồng.
Hầy, nếu người ta có thể sống như ý muốn thì tốt quá, không thích cười thì xụ mặt, không thích xã giao thì từ chối, không muốn khó chịu thì moi tim gan ra tắm rửa rồi lắp vào lại dùng tiếp.
Vì yến tiệc ở tiền điện đang náo nhiệt, các cung nữ bận rộn hầu hạ nên đình viện nơi này không bóng người, yên ắng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng gió rất nhẹ, nhưng cũng có thể là Thiếu Thương say rượu gặp ảo giác.
“Thiếu Thương…”
Từ xa vọng đến âm thanh, dường như có người gọi nàng, Thiếu Thương nghĩ chắc là ảo giác rồi.
“Thiếu Thương!” Giọng nam kiên định vang lên, nàng ngẩn ngơ xoay người.
Một tay Hoắc Bất Nghi chống lên cột trụ, chàng cười rất tươi: “Hóa ra em ở đây.” Hôm nay chàng mặc cẩm bào màu trắng tinh tươm, chỉ có khóa cổ tay khảm hình thú bằng bạch ngọc lấp lánh dưới ánh nắng vàng nhạt.
Bỗng Thiếu Thương không muốn giả vờ nữa, hiện tại nàng và Hoắc Bất Nghi không nên làm bạn cũ, chết già không qua lại mới phù hợp hơn, vậy là nàng nhún người chào rồi quay đầu bước đi, hy vọng người này chịu yên phận.
Hoắc Bất Nghi nhún nhẹ lên lan can đỏ rực, tung người nhảy xuống trường lang như mũi tên rời cung, chỉ hai ba bước đã bắt kịp Thiếu Thương, nắm chặt cổ tay nàng rồi thuận thế xoay ngược lại, tay kia vén tay áo của nàng lên, đúng như Lạc Tế Thông nói, dấu răng rất rất nhạt, vết thương gần như đã khỏi. Chàng bất chợt sầm mặt.
Thiếu Thương bị dọa giật mình, vừa gạt tay đối phương vừa chống lại: “Ngài muốn làm gì!”
Cô gái dưới vòm cây nhợt nhạt bé nhỏ, gò má mơn mởn hiện lên áng đỏ ngà say, như phấn nhuộm trên ngọc trắng nhẵn nhụi bán trong suốt, những cánh hoa hồng rơi lên mái tóc đen láy của nàng. Hoắc Bất Nghi thả tay áo nàng xuống, nhìn nàng không chớp mắt, vẫn nắm chặt cổ tay nàng.
“Ta có chuyện muốn nói với em.” Chàng nói.
Thiếu Thương tức giận: “Để sau rồi nói, ngài buông tay ra! Oái oái… Ngài buông ra…” Hoắc Bất Nghi không những không buông mà còn thuận thế ôm lấy eo nàng, lực lớn tới mức khiến nàng suýt tắt hơi.
“Nói ngay lúc này.” Giọng chàng rất bình tĩnh, Thiếu Thương đành thỏa hiệp, “Cũng không thể nói ở đây được, tìm chỗ khác đi.” Dù danh dự của nàng đã hỏng lắm rồi nhưng vẫn chưa tới mức hỏng hẳn.
Hoắc Bất Nghi cũng quen thuộc Trường Thu cung, nghe vậy thì định kéo Thiếu Thương đi đến lâm viên, Thiếu Thương vội la lên: “Đừng đừng đừng, bây giờ đang là ngày xuân, tan tiệc xong chắc chắn các phu nhân sẽ đến lâm viên hóng mát tỉnh rượu… Tới thiên điện đi, ở đó có vài cung thất trống…”
Hoắc Bất Nghi nhướn mày, cuối cùng vẫn nghe theo lời nàng.
Rẽ qua hành lang cong cong, cả hai đi tới một cung thất không người, Hoắc Bất Nghi sải bước đi nhanh, Thiếu Thương loạng choạng đuổi theo, có mấy lần Hoắc Bất Nghi muốn ôm nàng nhưng bị nàng gạt đi.
Tiến vào phòng, Thiếu Thương dùng sức đẩy chàng ra, lùi ra mấy bước: “Được rồi, ngài có chuyện gì thì nói đi.”
Hoắc Bất Nghi đứng trước cửa, xoay người trở tay khép lại cánh cửa lưới vừa được hồ da dê, như một vị thần âm trầm chậm rãi đi về phía nàng, Thiếu Thương không khỏi lùi về sau một bước.
Hoắc Bất Nghi vén tay áo bên phải của mình lên, bên trên là dấu răng màu hồng xinh xắn rất sâu: “Sao vết thương của em lại nông như vậy? Rõ ràng ta cắn sâu hơn em mà.”
Thiếu Thương chậm rãi đưa tay trái xoa nhẹ tay phải, đè lên vết sẹo kia, lạnh lùng nói: “Mấy năm qua ta tìm đại phu am hiểu ngoại thương, bôi thuốc trừ sẹo thượng hạng, cốt là để xóa dấu vết này. Giờ cũng sắp lành rồi, đợi đến lúc ta thành thân, dấu vết này sẽ biến mất hoàn toàn!”
Cô gái kiêu ngạo lạnh lùng đứng nơi ấy, Hoắc Bất Nghi bỗng tức giận, chàng bị “bệnh” đến mức nguy kịch, thuốc thang bó tay, mà nàng lại muốn thong dong rút lui, đợi khỏi “bệnh” lại vui vẻ cưới người khác, dựa vào đâu?!
Từ nhỏ chàng đã tập võ, nằm lòng những bước kìm kẹp đối thủ, cho dù ngủ gục trên yên ngựa, chỉ cần một cái chạm nhẹ vào tay là cơ thể sẽ lập tức phản ứng tự nhiên, bản năng này đã giúp chàng nhiều lần đánh bại đối phương trong những lúc kiệt sức; nhưng nhưng bây giờ chàng chẳng màng gì khác, bước tới vặn cánh tay của cô gái, nửa đè lên người nàng rồi vén tay áo lên cắn một cái.
Thiếu Thương bị đè xuống sàn nhà sáng bóng, ngạc nhiên một lúc lâu mới kịp thời định thần, như chứng kiến thần phật hiền từ lau đi lớp ngụy trang, để lộ bộ mặt thật yêu ma quỷ quái.
Hoắc Bất Nghi luôn rất dịu dàng với nàng, dù lần trước cắn tay thề hẹn cũng là nhẹ nhàng thương lượng rồi mới động khẩu, nhưng tại sao mới đi biên ải sáu năm mà từ xã hội phong kiến tiên tiến lại thoái trào về thị tộc nguyên thủy ăn lông uống máu?!
Cơn đau xé da từ tay truyền tới, tay phải của Thiếu Thương không thể cựa quậy, nàng đành dùng tay trái, đầu tiên là túm chặt mái tóc đen của chàng kéo ra sau, chàng cho rằng với lực như vậy chí ít da đầu chàng sẽ đau, nhưng Hoắc Bất Nghi chẳng chút mảy may, vẫn dùng sức vào răng, lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng.
“Ngài buông tay, buông tay ra! Thả ta ra… Đau đau đau… Ngài thả miệng ra!” Đầu răng sắc nhọn cắn lớp da bên ngoài và xuyên qua lớp cơ, Thiếu Thương đau đớn, đập bôm bốp xuống vai và tay chàng, tức tối cào lên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của chàng, kết quả móng tay vốn được giữ gìn trong thời gian sống ở cung đình đã gãy, đầu ngón tay bật máu.
Cuối cùng Hoắc Bất Nghi cũng chịu nhả, Thiếu Thương khóc nức nở thụt tay về, thấy vết sẹo ngày trước sắp sửa biến mất lại được phủ một vết máu tươi rói, dấu răng rõ mồn một, máu thịt hòa lẫn nhau – quá rõ ràng, cho dù có là thần y giáng thế đi nữa, nàng cũng đừng mơ xóa được vết thương này chỉ trong vòng vài tháng, công sức bao năm của nàng hóa công cốc.
Chân sau của Hoắc Bất Nghi khuỵu xuống đất, đồng thời lần sờ túi gấm bên eo nàng.
Thiếu Thương nhìn cánh tay đổ máu, giận không cách nào kiểm soát; nàng cũng từng đánh nhau đầu đường, không phải cô nương ngoan ngoãn biết ôn lương cung kiệm, bị thiệt lớn như vậy sao có thể bỏ qua, vậy là nàng nhào đến cắn xé đập đánh chàng.
Má và cằm Hoắc Bất Nghi bị cào mấy đường, chàng không đau không ngứa, nhưng lúc này chàng lại nhớ đến các bước kìm kẹp quân địch.
Tay phải chàng cầm một lọ bạch ngọc, tay trái gập lại chụp lấy tay phải cô gái một cách chính xác, trở tay ấn nàng vào lòng mình, phần lưng mảnh mai dán lên ngực, tay phải cầm lọ ngọc đưa ngón tay vén tay áo nàng lên, để lộ vết thương đang rướm máu, sau đó dùng miệng cắn tay áo nàng không để nó tuột xuống, ngón tay đẩy mở nút bịt, rắc bột thuốc lên vết thương bị cắn.
Thiếu Thương la đau oai oái như thú nhỏ bị lột da, vết thương rịt thuốc không khác gì lửa thiêu, nàng biết thuốc bột có thể ngăn vết cắn sưng tấy mưng mủ, nhưng lần trước khi nàng bôi thuốc, chàng đã dỗ dành nàng rất dịu dàng, thậm chí là chọc nàng vui, ánh mắt yêu thương đau xót như cha như anh, nhưng tại sao bây giờ lại làm vậy với nàng!
Nàng bị mắc kẹt trong vòng tay như thép của chàng, gào khóc giãy giụa trong điên loạn, nhưng chàng vẫn siết mạnh, mặc nàng dùng tay trái đập đánh ra sao; mắt nàng đỏ hoe, phát hiện tay phải của mình vẫn bị tay trái của Hoắc Bất Nghi nắm chặt, thế là nàng tức giận cắn mạnh lên mu bàn tay của chàng.
Giữa hai kẽ răng có dấu vết máu, làn da trắng nõn trên mu bàn tay chàng lập tức có vết nứt, nhưng Hoắc Bất Nghi vẫn điềm nhiên, như chàng công tử thư sinh chong đèn vì người yêu, vẻ mặt tập trung đầy rung động, cẩn thận rắc thuốc bột lên vết thương trên tay nàng.
Thiếu Thương cắn mệt, nhả miệng ra, quay đầu lại tức giận mắng to: “Ngài là đồ điên!”
Hoắc Bất Nghi không đổi sắc: “Em cũng không kém.”
“Ngài là đồ vô liêm sỉ!”
“Em tốt hơn ta sao, vô tình vô nghĩa, ích kỷ lạnh lùng.”
Hai người trợn mắt nhìn nhau, như kẻ thù kiếp trước kết mối thù sinh tử, không một ai nhường bước.
Thiếu Thương gằn giọng nói: “Nếu ta đã không tốt thì ngài còn quấn lấy ta làm gì!”
Hoắc Bất Nghi không trả lời, tức giận hôn sâu lên khóe môi vẫn còn vương vết máu, sự tàn nhẫn ấy như muốn cắn xé cổ họng con mồi, Thiếu Thương la đau đẩy mặt chàng ra. Và như thường lệ, chàng nỡ lòng nào nhẫn tâm, đành bỏ qua cho nàng.