Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 144

Thiếu Thương hành lễ xong, cẩn thận nhìn ba người đem lại cảm giác áp bức cực mạnh bên trên, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Việt Hoàng hậu – Tuyên Thái hậu đã già yếu như lá rụng sau thu, nhưng Việt Hoàng hậu vẫn như sóng nước mùa xuân, sắc mặt ngày càng tươi tắn hồng hào.


Nàng chợt cảm thấy hơi khó chịu.
Hoàng đế mỉm cười ngoắt tay với nàng: “Lại gần đây ngồi, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Thiếu Thương cảm thấy Hoàng lão bá cười như lão sói, trong lòng càng thêm cảnh giác, chỉ dám dịch tới trước nửa thước.


Hoàng đế hỏi: “Thời gian qua Hoài An vương Thái hậu thế nào rồi?”
Thiếu Thương liếc Việt Hoàng hậu: “Hồi bẩm bệ hạ, đã đỡ hơn so với trước Nguyên đán, nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi, không nuốt nổi cơm… Thϊế͙p͙ có bẩm báo những chuyện này với Hoàng hậu nương nương rồi ạ.”


Tuy Hoàng lão bá rất quan tâm vợ trước, nhưng dẫu gì ngươi ta bận trăm công nghìn việc, không thể chú ý đến mọi phương diện,  nên những năm qua Thiếu Thương thường báo cáo với Việt Hoàng hậu về tình hình của Tuyên Thái hậu.


Vừa dứt câu, Việt Hoàng hậu à à hai tiếng, Thái tử hừ lạnh, Hoàng đế vuốt râu: “Có phải Tuyên Thái hậu còn nói những lời như cơ thể mình giống Tuyên thái công?”


Thiếu Thương thở dài: “Lần nào đổ bệnh cũng nói ạ, còn nói ngày trước Tuyên thái công cũng bị những chứng bệnh này. Lỗi do thϊế͙p͙ vô cụng, không chăm sóc Thái hậu thật tốt.” Không thể hóa nghiệm không có CT, cũng không tìm được ổ bệnh ở đâu, từ khi bị bệnh đến lúc qua đời, người cổ đại rất có thú tự.


“Không trách ngươi được, hai năm trước gặp cảnh hiểm nghèo, nếu không có ngươi thì có lẽ nàng đã không qua nổi.” Hoàng đế khoát tay.


Thiếu Thương quỳ rạp xuống: “Thϊế͙p͙ tạ ơn bệ hạ đã thấu hiểu.” Nàng thấy dái tai trái của Hoàng lão bá đỏ lên kỳ quặc – nàng có một suy đoán to gan, song lại không dám hỏi.
Gương mặt anh minh cơ trí của Hoàng đế nở nụ cười.


Việt Hoàng hậu lại à à hai tiếng, Thái tử lại hừ một tiếng, Hoàng đế không để ý đến họ, chợt đổi chủ đề: “Nghe nói từ sau Nguyên đán thì Đông Hải vương không đến Vĩnh An cung thăm Thái hậu nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì.”


Thiếu Thương cũng ngơ ngác: “Lâu đến thế sao. Phải ha, vì sao hơn một tháng rồi không thấy Đông Hải đến.”
Hoàng đế nhướn mắt: “Theo ngươi thấy, có khi nào tâm trạng của Đông Hải vương không ổn…”


“Không có đâu, từ sau khi Đông Hải vương trở thành Đông Hải vương, thϊế͙p͙ thấy ngài ấy còn tự tại hơn trước, năm ngoái còn cùng vợ chồng Nhị công chúa lên núi tránh nắng, cùng các thi sĩ ngâm phú làm thơ nơi mây mù bát ngát, khi quay về người còn mập lên, nương nương phải thay mới xiêm y cho điện hạ mà.” Ánh mắt Thiếu Thương vô cùng ngây thơ, tự nhiên thưa gửi.


Việt Hoàng hậu mất kiên nhẫn: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ không tự sơn móng tay được, ngài và Thiếu Thương cứ chậm rãi nói chuyện, thần thϊế͙p͙ xin lui trước.”
Tân Thái tử cũng có cùng biểu cảm với mẹ ruột: “Phụ hoàng, nếu không có chuyện gì thì nhi thần xin cáo lui, vẫn còn rất nhiều chuyện…”


“Đừng ồn!” Hoàng đế phất tay với vợ con sau lưng như đuổi ruồi, “Không ai được đi hết, ngồi đấy nghe cho trẫm!”


Ngoái đầu lại, Hoàng đế nghiêm mặt, vỗ đùi nói với Thiếu Thương: “Tiểu nha đầu còn muốn giấu trẫm hả! Nói, hơn một tháng trước ngươi đã nói gì với Đông Hải vương, dọa nó té lăn từ bậc thềm Vĩnh An cung, còn ngã mẻ đầu!”


Thái tử cảm thấy hứng thú, cầm chén sữa lên nhìn về phía cô gái: “Hóa ra vết thương trên đầu huynh trưởng là do ngươi gây nên?”
“Ngươi xô ngã Tử Côn?” Việt Hoàng hậu kinh dị nói.


“Không không không, thϊế͙p͙ đâu dám ạ!” Thiếu Thương sợ đến nỗi khoát tay lia lịa, “Có cho thϊế͙p͙ một trăm lá gan cũng không dám, thϊế͙p͙ đâu thể ra tay với Đông Hải vương điện hạ!”
“Ngươi không động thủ, nhưng động khẩu!” Hoàng đế lại vỗ đùi, “Ngươi còn không mau nói thật!”


Thiếu Thương hết cách, nhăn nhó kể lại sự thật, “Thực ra thϊế͙p͙ cũng không nói gì cả, chỉ nói với điện hạ là hiện tại ngài ấy cũng không có vương phi, chi bằng cưới thϊế͙p͙ đi…” Giờ nàng vẫn nhớ biểu cảm của Đông Hải vương lúc ấy, không khác gì gặp yêu ma quỷ quái – thật quá mất mặt!


Còn chưa nói hết câu mà Việt Hoàng hậu đã bật cười thành tiếng, tân Thái tử suýt phun ngụm sữa trong miệng ra ngoài.
Việt Hoàng hậu cười nghiêng ngả, chỉ vào Thiếu Thương nói: “Có phải Tuyên Thái hậu nói cơ thể mình sắp không xong, muốn nhìn ngươi thành thân trước lúc ra đi không?”


Thiếu Thương lúng túng gật đầu.
Thái tử lau sữa bên khóe, thở dốc nói: “Một đứa con gái như ngươi sao có thể nói lời như vậy! Thái hậu mới bảo ngươi thành thân, ngươi đã lập tức cầu hôn huynh trưởng! Ngươi hay lắm, đúng là quả cảm quyết đoán, không hề do dự lấy một phân!”


Hoàng đế lại vẫy tay với đằng sau: “Hai người đừng có nói, trẫm vẫn chưa hỏi xong… Thiếu Thương, sau khi ngươi nói như vậy, Tử Côn trả lời thế nào?”


Sắc mặt Thiếu Thương y hệt vỏ chuối xanh: “Đông Hải vương điện hạ chưa kịp nói gì đã ngã lăn xuống bậc thềm, sau đó ôm trán bỏ chạy, còn không tạm biệt với nương nương, bảo muốn về trị thương.”
Hoàng đế nín cười: “Vậy ngươi có cảm thấy Tử Côn muốn cưới ngươi không.”


“Xem ra, có vẻ, không muốn lắm ạ.” Thiếu Thương khó chịu thừa nhận, “… Nhưng vì sao chứ? Đông Hải vương điện hạ dịu dàng nhân hậu, mà thϊế͙p͙ có thể đưa ra ý kiến giúp ngài ấy. Đợi sau khi thành thân, thϊế͙p͙ vừa có thể tiếp tục chăm lo Vĩnh An cung, vừa có thể giúp Vương Thái hậu* yên tâm về điện hạ. Thϊế͙p͙ cho rằng cuộc hôn nhân này rất thích hợp!”


(*Vương thái hậu là một tước vị dành cho Vương hậu của các Quốc vương đã qua đời, hoặc mẹ đẻ (đôi khi là bà nội) của Tân Quốc vương, hoặc là mẹ của Hoàng tử mang tước Vương trong thế giới Hán quyển Đông Á. Ở đây muốn nói đến Tuyên Thái hậu.)


“Hợp cái gì mà hợp! Huynh trưởng cưới ngươi, khéo bị ngươi đè đầu cưỡi cổ cho xem!” Tân Thái tử xém đã phun ra nước bọt, “Cô không đồng ý hôn nhân này!”


“Thϊế͙p͙ sẽ không chèn ép Đông Hải vương! Thϊế͙p͙ là người tốt bụng mà, toàn thể Vĩnh An cung đều nói như vậy!” Thiếu Thương giận dỗi.
“Ngươi còn tệ hơn cả Tôn thị, tới lúc ấy huynh trưởng còn lại được mấy khúc xương!”


“Mỗi khúc xương của Đông Hải vương đều sẽ được chăm sóc tốt!”
Việt Hoàng hậu cười lăn ra bàn.
“Các ngươi câm miệng cho trẫm!” Hoàng đế quát lớn. Cuối cùng ông cũng đã hiểu vì sao kể từ khi có Trình Thiếu Thương, vợ trước ngày một lớn giọng to tiếng.


Hít một hơi thật sâu, Hoàng đế nghiêm mặt nói: “Thiếu Thương, Viên Thiện Kiến có biết chuyện này không?”
“Biết ạ.” Thiếu Thương ngập ngừng, “Huynh ấy nghe nói Đông Hải vương bị ngã dập đầu nên đến hỏi thϊế͙p͙, thϊế͙p͙ bèn nói thật.”


“Hắn không giận à? Chuyện gì Thiện Kiến cũng nói với trẫm.” Hoàng đế rất hứng thú, “Còn bảo ít hôm nữa sẽ đến nhà ngươi cầu hôn.”


“Thϊế͙p͙ không giận thì thôi, huynh ấy giận cái gì.” Thiếu Thương thầm đảo mắt, “Năm ấy thϊế͙p͙ tính âm thầm sống ở Vĩnh An cung vài năm, đợi gió êm sóng lặng mới quyết định tiếp. Nào ngờ Viên Thiện Kiến lại khua chiêng gõ trống, giờ cả đô thành đều biết huynh ấy muốn từ hôn. Dù huynh ấy không nói rõ là thϊế͙p͙, nhưng một ngày huynh ấy chạy đến nhà thϊế͙p͙ những bốn chuyến, lẽ nào Thái gia không biết?! Hại mấy năm qua gia phụ gia mẫu hễ thấy người họ Thái là phải đi đường vòng. Ôi, xót xa bọn họ một đời thiện chí giúp người, nhưng chỉ vì thϊế͙p͙ mà suýt nữa đã kết thù với danh môn Thái thị. Tình hình như vậy, nếu thϊế͙p͙ dám cưới huynh ấy, vậy khác gì giơ đuốc giành giật hôn sự với Thái gia!”


Nàng cũng không thể hân hoan đi vào nhà quyền quý mà để nhà ngoại kết thù lớn được.
Hoàng đế cười nói: “Trẫm cũng từng trách Thiện Kiến suốt ngày chạy tới Vĩnh An cung, nhưng Thiện Kiến nói, hắn sợ ngươi chưa đợi mình giải quyết xong đã lại cưới người khác.”


Thiếu Thương giải thích: “Bây giờ Viên công tử và Thái gia đã tháo gỡ khúc mắc cũ, nhưng hơn một tháng trước bọn họ vẫn như nước với lửa, nên, nên thϊế͙p͙ mới tìm đường khác…”
“Xem ra Viên Thiện Kiến lo lắng không sai.” Tân Thái tử lập tức xen lời giễu cợt.


Việt Hoàng hậu vẫn nằm trên bàn nín cười.
“Thϊế͙p͙ thực sự cảm thấy cuộc hôn nhân này tốt mà.” Thiếu Thương vẫn giãy giụa, “Đông Hải vương điện hạ đả kích người ta quá!”


Hoàng đế bật cười: “Thiếu Thương à, trẫm nói ngươi hay. Người đầu tiên Tử Côn thật sự thích chính là Khúc Linh quân thâm minh đại nghĩa, biết ép dạ cầu toàn, sau đó là đến Tôn thị, ngươi cho rằng mình giống bọn họ chỗ nào?”


“Khúc phu nhân thì thôi, nhưng thϊế͙p͙ vẫn mạnh hơn Tôn thị mà…” Thiếu Thương lẩm bẩm.
“Ngươi sai rồi!” Hoàng đế nói, “Trong mười năm, hành động của Tôn thị kiểu gì cũng có sơ hở, nhưng Tử Côn nhẫn nhịn nàng ta mười năm, sao có thể không có tình cảm?”


Lần đầu Thiếu Thương nghe được nhận xét này, nàng há to miệng: “Không thể nào, nhân phẩm của Tôn thị…” Nàng không nói được.


Hoàng đế nói: “Đúng thế. Người đời nhìn vào sẽ thấy Tôn thị có nhân phẩm tệ hại, nông cạn dốt nát, nhưng điều đó không đảm bảo Tử Côn không có tình cảm với nàng ta.”
Thiếu Thương ngạc nhiên rất lâu, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy dường như cũng đúng.


“Được rồi, về chuyện chính nào… A Hằng đừng cưỡi trẫm, trẫm phải nói chính sự!” Hoàng đế bất mãn trợn mắt nhìn ra sau, “Thiếu Thương, có chuyện này phải để ngươi biết, Tử Thịnh đã lập được công lớn ở biên ải…”


Ông còn đang cân nhắc lựa lời thì tân Thái tử đã nói hộ: “Trong mấy năm tại Tây Bắc, Tử Thịnh diệt trộm cướp, mở đường kinh thương, chiêu hàng các bộ tộc ít người ở biên cương, bình định nổi loạn, liên tục chiến đấu, chẳng những tiết kiệm được rất nhiều lương thảo binh mã cho triều đình, mà tháng trước trong cuộc chiến chinh phục đất Thục cũng đã thu nhận được số binh lính xuất sắc ở Lũng Tây, phụ tá chư tướng hợp vây tiếm vương, có thể nói chiến công rất lớn!”


Thiếu Thương cúi đầu, im lặng lắng nghe.


“Nếu ngươi thật sự đồng ý hôn sự với Viên gia, trẫm sẽ lập tức gửi tin  này đến Tây Bắc.” Hoàng đế nói, “Những năm qua Tử Thịnh lập được rất nhiều công trạng, đủ bù đắp chuộc tội cũ, nên lẽ dĩ nhiên trẫm phải ban thưởng lớn cho nó. Hơn nữa tuổi tác cũng không còn nhỏ, Hoắc gia chỉ còn lại một mình nó… Tới lúc ấy, trẫm sẽ nghiêm lệnh Tử Thịnh chọn vợ thành thân, khai chi tán diệp. Ngươi nghĩ cho kỹ đi!”


Thiếu Thương ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp: “Hóa ra đất Thục đã yên bình, tin tức này vẫn chưa được công bố, thϊế͙p͙ xin chúc bệ hạ đã thống nhất được thiên hạ.”


Nàng kính cẩn khấu đầu rồi lại nói, “Hoắc đại nhân là hùng ưng trên trời cao, chỉ cần thoát khỏi ân oán ngày xưa, tất có thể giương cánh bay xa, tương lai làm trọng thần nơi cao, con cháu đầy đàn, tất cả đều là chuyện nhỏ nhặt. Chẳng hay lễ cưới của Hoắc đại nhân tổ chức ở đâu, nếu ở đô thành, có lẽ thϊế͙p͙ sẽ dẫn lang tế cùng tới dự tiệc.”


Hoàng đế nhìn thẳng vào cô gái: “Ngươi nghĩ rõ rồi?”
“Bẩm bệ hạ, thϊế͙p͙ đã nghĩ rõ từ năm năm trước.” Thiếu Thương lại khấu đầu lần nữa.


“Được, ngươi lui xuống đi. Những năm qua ngươi đã hết lòng hầu hạ Hoài An vương Thái hậu, đợi sau thọ yến của cha ngươi, trẫm sẽ ban thưởng mỹ tửu cùng châu báu lụa là.” Hoàng đế lên tiếng.
Thiếu Thương khom người cảm tạ rồi cúi đầu cáo lui.


Cuối cùng Việt Hoàng hậu cũng thôi cười, nhìn cô gái rời khỏi ngưỡng cửa: “Ngày trước Tuyên Thái hậu luôn nói nó nhìn giảo hoạt bạc tình, thực chất lại có tấm lòng son sắt, lúc ấy thần thϊế͙p͙ vẫn chưa hiểu, tới hôm nay mới hiểu.”


Tân Thái tử đồng ý: “Mẫu hậu nói phải, từ sau khi huynh trưởng tự rời trữ vị, thế tộc triều thần rất kiêng dè, nhi thần còn định tìm một hôn sự tốt cho huynh trưởng, ai ngờ cứ thoái thác đưa đẩy, thật đáng hận!”
Việt Hoàng hậu lườm con trai: “Vậy mà vừa rồi con còn châm chọc Thiếu Thương.”


Hiếm khi Thái tử thở dài: “Nàng ta có thái độ chân thành, nhưng hành vi lại không hợp lẽ. Một người thất khiếu nhanh nhạy như Viên Thiện Kiến sao có thể vừa ý nàng ta, kỳ quặc quá rồi!”


“Năm năm trước con cũng từng nói câu này, có gì mới mẻ!” Việt Hoàng hậu mắng, sau đó lại thở dài, “Ôi, đúng là đứa bé ngốc cố chấp, đại lộ xán lạn rải đầy hoa tươi lót gấm không đi, lại cứ phải tìm con đường khác, đúng thật là…” Bà là người từng trải, tất hiểu được nguyên nhân trong đó.


Thái tử cười giễu, sắp xếp lại ống đựng sách thẻ tre, ra vẻ đã rõ: “Mẫu hậu nói không sai, Trình thị đúng là một đứa đầu gỗ! Tử Thịnh là nhân tài tài mạo song toàn, con gái nhà giàu ở chư thành Tây Bắc đổ xô nhiều không xuể, còn khóc lóc muốn dắt ngựa bưng yên cho hắn! Năm trước Tử Thịnh chủ trì đại lễ tiết Thượng Tị ở biên thành, các tiểu nữ nương chen chúc nhau suýt đẩy cha con Thôi Hầu xuống sông. Chỉ cần Tử Thịnh gật đầu, muốn danh môn khuê tú xinh đẹp dịu dàng thục nữ nào mà chẳng có!”


“Vậy vì sao Tử Thịnh không tìm danh môn khuê tú xinh đẹp dịu dàng thục nữ hả?” Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Thái tử lập tức nản lòng, bất đắc dĩ thở dài: “… Vì Tử Thịnh cũng là đứa đầu gỗ.”
Đế hậu mỉm cười nhìn nhau.


Nhưng ngay lập tức, Thái tử điện hạ bất khuất lại đột nhiên hứng thú: “Lần này thì hay rồi, hôm nay nhi thần sẽ cho quân mã truyền tin tới Tây Bắc để Tử Thịnh tuyệt vọng, mau chóng lấy vợ sinh con! Thật là, dày vò nhiều năm như vậy mà vẫn chưa đủ sao… Phụ hoàng nói xem Tử Thịnh sẽ chọn nữ công tử nhà nào?”


Hoàng đế cười nói: “Những năm qua con và Thôi Hầu thư từ qua lại, không phải nhắc tới Lạc thị nhiều nhất hả, chính là người hầu đọc ngày trước của Ngũ công chúa, tên là gì?”


“Lạc Tế Thông, là con gái của Trường Thủy Hiệu úy Lạc Tân.” Thái tử thở dài: “Kể ra Lạc gia cũng là danh môn thế tộc, đáng tiếc mấy năm này con cháu trong tộc bình thường, đến giờ nhi thần chưa thấy ai xuất sắc, mà Hoắc gia thế yếu, mai này bảo Tử Thịnh dựa vào thê tộc kiểu gì? Cũng may Lạc Tế Thông nổi danh đại đức hiền phụ, mới xuất giá một năm đã thủ tiết, nhưng bao năm qua vẫn luôn hầu hạ cha mẹ chồng bệnh nặng liệt giường, được phu gia khen không ngớt lời. Dù tài năng hay đức hạnh thì vẫn luôn đứng đầu…”


“Nói tóm lại là hiền thục hơn Thiếu Thương gấp trăm lần.” Hoàng đế gật đầu, mỉm cười nhìn con trai, “Chuyện này là ý của con, mai sau con chớ hối hận.”


Thái tử nghĩ ngợi, kiên quyết nói: “Trình thị đã hết hi vọng, để Tử Thịnh lần lữa nhiều năm thì chi bằng hai bên buông xuôi, mỗi người vui vẻ. Bất luận là Viên Thiện Kiến hay Lạc Tế Thông đều đủ xứng đôi với Trình thị và Tử Thịnh. Có vài việc, cần giải quyết nhanh chóng, bằng không càng kéo dài càng hỏng!”


“Hay!” Hoàng đế mỉm cười vỗ tay, “Vậy theo ý con, trẫm sẽ đưa tin đến biên ải cho Thôi Hựu nhanh chóng định hôn cho Tử Thịnh! Ngày trước trẫm định phạt Tử Thịnh trấn thủ biên cương bảy năm, đợi khi hắn về, trẫm muốn thấy nương tử và con cháu của Hoắc gia!”
Thái tử vui vẻ: “Phụ hoàng anh minh!”


Việt Hoàng hậu thương hại nhìn con trai – bà nhớ đến một người cũng từng nhìn nhau cười với Hoàng đế như vậy, nhưng chưa tới một năm đã bị lừa nhảy vào mộ. Để đấy bà phải nhắc nhở Hoàng đế, dẫu gì cũng là con mình, đừng lừa ác quá.


Thái tử đang định cáo lui bỗng ngoái đầu nói: “Phụ hoàng, giờ nhi thần mới phát hiện, sao tai trái của phụ hoàng đỏ vậy…”
Hoàng đế sờ dái tai, ho khẽ hai tiếng: “Lúc nãy có hơi ngứa nên trẫm xoa quá tay.”
Thái tử không nghi ngờ, quan tâm nói: “Phụ hoàng vẫn nên truyền ngự y đến xem thế nào.”


Đợi Thái tử rời khỏi, Hoàng đế mới thôi cười, sờ tai trợn mắt với Việt Hoàng hậu: “Do nàng cả, không hiểu phép tắc, suýt bị nhận ra!”


Việt Hoàng hậu thướt tha đi tới quỳ xổm bên cạnh Hoàng đế, oán trách: “Giờ bệ hạ lại nói chuyện phép tắc à, năm ấy bệ hạ đã hai mươi ba, nhưng thần thϊế͙p͙ mới mười ba, sao bệ hạ không nói phép tắc đi. Nếu đã chê thần thϊế͙p͙, chi bằng cũng đi tìm mấy cô gái xinh đẹp dịu dàng thục nữ?”


Hoàng đế nhìn nét phong tình bên khóe mắt chân mày của Việt Hoàng đế, trong lòng rạo rực, kéo bà vào lòng cắn răng cười mắng: “Trẫm chỉ thích người cắn tai trẫm! Hầy, thằng bé ngốc Tử Đoan, e rằng cả đời cũng không gặp được cô gái nào cắn tai nó!”


Việt Hoàng hậu bật cười, dùng sức đẩy Hoàng đế, cơ thể cao to như núi của Hoàng đế lập tức ngã lui sau.


Sau đó Việt Hoàng hậu vén váy nhấc chân bước lên ngồi, hai tay đè lên ngực Hoàng đế, nghênh ngang nói: “Mỗ là nữ đại vương núi Kim Giác, hôm nay tuần núi, không ngờ gặp phải cuồng đồ nhà ngươi. Dù ngươi râu ria lại có nếp nhăn, nhưng cũng có vài phần tuấn tú, đợi bổn đại vương thử bản lĩnh của ngươi, nếu đắc lực, vậy hãy lên núi làm lang quân áp trại của bổn đại vương đi!”


Hoàng đế nheo mắt: “Đại vương muốn thử thế nào?”
Việt Hoàng hậu bật cười yêu kiều, cắn lên hầu kết ở cổ Hoàng đế.