Vì lúc bấy giờ chưa có hệ thống chiếu sáng công cộng phát triển nên người dân ít khi đi đường về đêm. Vì đi đường ban đêm nên hằng năm có rất nhiều người dân rơi xuống mương rãnh, hồ nước hay vách đá mà chết. Do đó, tuy Thiếu Thương không biết ‘câu chuyện của Thái tử thời Tuyên đế’ là gì, nhưng thấy Lăng Bất Nghi sốt ruột cấp tốc về đô thành ngay trong đêm thì có thể hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc này – nàng đoán có lẽ lại nhằm vào Thái tử tốt bụng.
Nàng định hỏi Lăng Bất Nghi chuyện này trên đường đi, nào ngờ Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng lên xe ngựa của Lăng Bất Nghi, sợ bản thân không có vẻ học thức (dù là sự thật) nên nàng không hỏi, chỉ thầm mắng cái tính cướp xe ngựa của Tam hoàng tử tám trăm năm cũng không đổi!
Sau khi ngồi vào cỗ xe khang trang, Tam hoàng tử vẫn trưng ra gương mặt quan tài như mọi lần, nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có Tứ hoàng tử nhận thấy tâm sự của Thiếu Thương, thẳng thắn nói: “Cỗ xe của Tử Thịnh vừa rộng vừa chắc hơn xe ngựa bình thường, dù hành quân gấp tới đâu cũng không bung. Quãng đường mà xe ngựa bình thường cần ba canh giờ để đi thì chiếc xe này chỉ mất hai canh giờ. Ban Tiểu Hầu vẫn chưa tỉnh, cứ để lệnh huynh từ từ chăm sóc.”
Thiếu Thương ồ lên, đánh bạo hỏi: “Hai vị điện hạ cần gì gấp gáp quay về đô thành? Thϊế͙p͙ thấy phu tử vẫn đang ốm, không thích hợp đi đường vội vã.” Cũng có phải nhắm vào hai ngươi đâu!
Tam hoàng tử bỗng mở mắt, ánh mắt như điện bắn sang, Thiếu Thương bất giác rụt người lại. Lăng Bất Nghi thấy nàng như chú thỏ con sợ sệt, đến hai tai cũng run lên thì không khỏi buồn cười, duỗi tay vỗ về trấn an.
Thiếu Thương cười khan: “… Ý của thϊế͙p͙ là, ở đô thành còn có bệ hạ mà, chuyện gì rồi cũng xong thôi, Tam điện hạ và Lăng đại nhân cũng không cần cuống cuồng như vậy.”
Tam hoàng tử cười lạnh: “Hôm nay cô dạy ngươi một câu, dù ngươi xuất thân bình thường nhưng kể ra vẫn ở trong cung đình hoàng thất, đừng có suốt ngày chỉ biết mắt đi mày lại với Tử Thịnh, cần phải biết căng tai nghe ngóng, chuyện nên biết lúc này tất phải biết ngay từ đầu. Chứ như ngươi, trong cung ai ai cũng khen ngươi thông minh lanh lợi, cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương nhân từ rộng lượng, bằng không rơi vào đám con gái có tâm cơ thủ đoạn, cô xem ngươi sống được mấy ngày?!”
Thiếu Thương chỉ hỏi một câu mà bị khiển trách cả một tràng, thậm chí vẫn chưa nhận được câu trả lời, đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Lăng Bất Nghi bất mãn nhìn Tam hoàng tử, đoạn quay sang dịu dàng nói: “Có lẽ em không biết, hôm qua Nghiêm thần tiên đã đến, bệ hạ quá đỗi vui mừng, đã dẫn ông ấy tới hành cung suối nước nóng trên núi Đồ Cao ôn chuyện cũ. Bệ hạ khởi hành gọn nhẹ nên không mấy ngoại thần hay tin, chỉ có Thái tử cùng vài vị đại nhân ở Thượng Thư đài mới biết.”
Thiếu Thương như nghĩ đến điều gì đó: “… Còn thư phi lại xảy ra vào hôm nay?”
Lăng Bất Nghi gật đầu.
Thiếu Thương cười khổ: “Vậy chắc chắn bây giờ triều thần đã biết bệ hạ không ở đô thành.”
Lăng Bất Nghi thở dài, vỗ đỉnh đầu nàng.
Thiếu Thương thấp thỏm: “Chỉ sợ nương nương lại phiền lòng cho xem, vất vả lắm người mới thư giãn được vài ngày.” Dừng một lát, nàng lén nhìn Tam hoàng tử, thấp giọng nói, “Thϊế͙p͙ xin nghỉ ba bốn ngày, dĩ nhiên không biết chuyện trong cung…”
Tam hoàng tử lạnh lùng nói: “Cô ở phủ ngoài cung nhưng vẫn biết hết!”
Lăng Bất Nghi đáp trả: “Nàng ấy còn nhỏ hồn nhiên, đương nhiên không tai thính mắt sáng bằng điện hạ.”
Thiếu Thương nhận thua, kéo tay Lăng Bất Nghi cười thật tươi. Được rồi, nàng thừa nhận mình sợ Tam hoàng tử, nhất là khi hắn quở trách mình, trông chẳng khác gì Hoàng lão bá.
Lúc nãy Tam hoàng tử khiển trách Thiếu Thương thì Tứ hoàng tử còn lén cười, nhưng vào lúc này lại thở dài trong bụng.
Hắn nghĩ, tuy tính cách của Trình tiểu nương tử không tốt nhưng bụng dạ không tệ, làm người cũng ngay thẳng. Trong các anh em nhà mình, ngoài Nhị hoàng tử thật sự vô tâm thì các hoàng tử công chúa còn lại, có ai chẳng âm thầm để ý nhất cử nhất động của phụ hoàng, thậm chí các tiểu hoàng tử đang đi học cũng phải đề phòng.
Nửa đêm nhổ trại lên đường, Thiếu Thương tựa vào lòng Lăng Bất Nghi thϊế͙p͙ ngủ, khi trời hửng sáng cũng là lúc mọi người nhìn thấy tường thành cao vút ở đô thành. Lăng Bất Nghi và Tam hoàng tử dùng mặt mở cổng thành rồi đi thẳng tới hoàng cung. Khi ngang qua phường Chu Tước, hai vị hoàng tử xuống xe đổi ngựa rời đi, không rõ đi hướng nào.
Thiếu Thương dụi mắt, ngơ ngác nói: “Bọn họ không vào cung à? Vậy mà đêm qua còn gấp gáp.”
Lăng Bất Nghi đáp: “Vào cung làm gì, nhìn Thái tử khổ sở hả… Thực ra chuyện này là con dao hai lưỡi, bọn họ cũng rất kiêng dè.”
Thiếu Thương buông tay, ngạc nhiên nói: “Là sợ người ta bảo bọn họ có mưu đồ?”
Lăng Bất Nghi “ừ” một tiếng.
Xe ngựa dừng lại ở cửa Tây như mọi lần, tiểu binh canh phòng thấp giọng báo với Lăng Bất Nghi: “Mới sáng sớm đã có các vị đại nhân vào cung, bảo là muốn tìm Thái tử nghị sự.”
Lăng Bất Nghi khựng bước, Thiếu Thương đang định đến thăm Hoàng hậu thì bị chàng kéo đến Thượng Thư đài, nhỏ giọng căn dặn: “Lát nữa em hãy nói, Hoàng hậu đang có bệnh trong người, mời Thái tử đến thăm.”
Thiếu Thương bị kéo chóng mặt: Ôi, Hoàng hậu lại không được khỏe ư? Sao nàng không biết vậy.
Tiểu hoàng môn trực cửa Thượng Thư đài có quen biết với hai người Lăng Trình, không ngăn cản mà cho hai người đi vào, nhưng cả hai chưa đặt chân tới thiên điện thì đã nghe thấy Thái tử bất đắc dĩ tranh luận: “… Chuyện độ điền*, phụ hoàng chỉ mới nhắc qua một câu, chư vị đại nhân hà tất truy hỏi?”
(*Độ điền là công việc kiểm tra lại số ruộng đất trồng trọt, hộ khẩu và tuổi tác người dân trong nước.)
Sau đó là tiếng phản bác lần lượt vang lên:
“Điện hạ nói sai rồi, bệ hạ chưa bao giờ nhắc đến chuyện không đậu. Nếu đã nhắc đến độ điền thì tức là có ý đó, điện hạ thân là trữ quân, sao có thể hỏi mà nói không biết!”
“Đúng vậy! Độ điền không phải chuyện nhỏ, kiểm tra thế nào, kiểm tra từ đâu, kiểm tra những nhà nào, học vấn trong đó cũng rất lớn, điện hạ phải đặt ra điều lệ!”
Sự mệt mỏi của Thiếu Thương bay biến, nàng lập tức túm lấy khe cửa, thấy một nhóm người ăn mặc kiểu văn sĩ đang đứng trong thiên điện, người nào người nấy nước bọt tứ tung, khí thế rất lớn, nhưng nàng chẳng biết ai là ai.
Hơn nửa năm qua nàng thường xuyên chạy chân cho Thượng Thư đài, cũng thường gặp ba bốn tốp hạ thần mà Hoàng lão bá bình thường triệu kiến, vậy tức là quan trật của nhóm người này không quá cao.
Thái tử bị ép mở miệng: “Ý của phụ hoàng khi nhắc đến độ điền chỉ là kiểm tra dân số ruộng nương, xác minh hộ khẩu và thu thuế, vừa lấp đầy quốc khố vừa nắm rõ tình hình châu quận, còn có thể phủ đầu các tông tộc binh trưởng thờ ơ trước chiếu lệnh, là chuyện lợi nước lợi dân, dụng ý rất tốt…”
“Điện hạ nói sai rồi.” Một âm thanh nhấm nhẳng vang lên, “Nếu nhắc tới dụng ý, lẽ nào những dụng ý ‘cải cách chính trị’ của Lệ đế tiền triều không hay? Kể ra cũng rất rõ ràng mạch lạc, trích kinh dẫn điển, đại nho bình thường còn không nói lại nổi ông ta! Kết quả thế nào?”
“Đúng đúng! Như Lệ đế mới gọi là cải cách chính trị, khi đổi tiền tệ khi tăng tiền thuế, lại kiểm tra dân số ruộng đất từng nhà, nói rất đường đường chính chính, nhưng ngoài gây nên chuyện thống thiết cửa nát nhà tan thì cũng chỉ để đám thuộc hạ sâu mọt phình to túi tiền, điện hạ cần phải lấy đó làm răn…”
Thiếu Thương đang cách cánh cửa nghe say mê, không đề phòng Lăng Bất Nghi nhấc chân đạp vào cửa, thế là Thiếu Thương đang cúi người nghe lén lồ lộ ngay trước mắt mọi người.
Lăng Bất Nghi đảo mắt nhìn sắc mặt đa dạng của mọi người trong điện, lạnh lùng nói: “Hai vị đại nhân há mồm ngậm miệng là Lệ đế tiền triều, không biết muốn ám chỉ bệ hạ hay là Thái tử đây?”
Trong điện lặng như tờ, mọi người trố mắt nhìn nhau, Thái tử nhìn Lăng Bất Nghi, vui vẻ nói: “Tử Thịnh đến rồi à.”
Một văn sĩ diện mạo xuất chúng đứng lên, lớn tiếng nói: “Vệ tướng quân không cần chụp tội danh lên đầu bọn ta, lấy sử làm giám, khuyên can quân vương vốn là bổn phận của hạ thần…”
“Lẽ nào bổn phận của các ngươi là chỉ trích tùy tiện, thêu dệt bịa đặt? Vậy đúng là rất có bản lĩnh.” Lăng Bất Nghi lạnh lùng nhìn họ, từng câu từng chữ rất vang.
“Lệ đế lên ngôi bất chính, là kẻ tiểu nhân dựa vào đàn bà để soán quyền đoạt vị! Bệ hạ anh dũng chiến đấu, cẩn thận mưu toan từ một binh một mã cho đến một châu một trận, dùng máu thịt đánh đổi giang sơn này! Lệ đế vờ đại nghĩa nhân đức nhưng thực chất bản chất trái ngược, tin dùng gian nịnh tà ma, lợi dụng sự hỗn loạn của bốn thế hệ gây nên họa soán ngôi; còn bệ hạ có được minh giám của đế Thuấn đế Thang, trừng phạt bạo loạn, hưng kế tổ tiên, xóa giải tai ương cho lê dân – rốt cuộc những điều này giống với Lệ đế điểm nào mà các ngươi ăn nói hàm hồ!”
Đám đông trong điện lập tức bị khí thế của chàng làm chấn động, im lặng một lúc thật lâu. Một văn sĩ khá trong khá ôn tồn thấp giọng nói: “Người bọn ta khuyên can là điện hạ, không phải bệ hạ…”
“Người nhắc chuyện độ điền là bệ hạ chứ không phải Thái tử! Nếu các ngươi muốn hỏi gì thì cứ dâng tấu lên triều, hà tất làm phiền Thái tử, lẽ nào bệ hạ cắt cử ruộng đất cho Thái tử?! Không dưới một lần bệ hạ từng nói điện hạ còn phải học nhiều trải nghiệm nhiều, các ngươi còn dám chủ trương hơn cả bệ hạ, ép Thái tử nhúng tay vào chính sự!” Lăng Bất Nghi nói.
Thiếu Thương nghĩ bụng, Thái tử còn chưa nhúng tay làm gì mà đã có kẻ dồn ép rồi kia, nếu thật sự làm gì đó thì không phải sẽ bị nước bọt nhấn chết chìm à.
Lúc này, văn sĩ nhấm nhẳng đó lại lên tiếng: “Nghe nói không những Vệ tướng quân võ dũng vô song mà còn có tài du thuyết của Tô Tần và Trương Nghi, nay được chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền. Giờ đây có người dán phi thư trong đô thành, nhắc đến câu chuyện về Thái tử thời Tuyên đế, chẳng hay tướng quân đã nghe chưa?”
Lăng Bất Nghi nói: “Điển tích cũ có quá nhiều, nếu muốn nói điển tích thì ta cũng có một chuyện đây – không rõ chư vị còn nhớ câu chuyện của Vệ Thái tử và Vũ đế không?”
Vừa dứt câu, trên mặt chúng thần trong điện lộ vẻ hoảng sợ, còn Thiếu Thương vẫn không hiểu đầu cua tai nheo.
Lăng Bất Nghi nhìn mọi người, gằn từng chữ một: “Có kẻ tự xưng là trung thần, vờ khuyên can chuyện Thái tử Tuyên đế, nhưng thực chất lại là nịnh thần Giang Sung Hàn Thuyết!”
Nói xong câu, trong điện không một ai dám phản bác, Lăng Bất Nghi ngoái đầu nhìn Thiếu Thương đứng dựa vào cửa điện, Thiếu Thương hiểu ý, lập tức cao giọng: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, nương nương bệnh nặng, mời điện hạ đến thăm.”
Thái tử thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cáo từ rời đi.
Đi trong cung hẻm, Thiếu Thương bực tức vì khuyên mãi không thành, thấp giọng trách: “Điện hạ cũng thật là, đám gà chó đó có phải đến để bàn chính sự đâu, rõ là muốn bắt nạt điện hạ, điện hạ lo nhiều như vậy làm gì, bảo bọn họ ngậm miệng cút đi là xong!”
Thái tử cười khổ: “Nào có chuyện vơ đũa cả nắm nói lời không hay…”
Thiếu Thương chống nạnh mắng: “Trên đời này có loại người gọi là tiện nhân, gặp tiện nhân thì nói đạo lý cái gì nữa, chưa động thủ là khách sáo lắm rồi!”
Thái tử cũng không tranh cãi với một tiểu cô nương, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu rồi đi về phía trước.
Sóng gió nhỏ cứ vậy trôi qua.
Thiếu Thương cứ tưởng Hoàng hậu mới bình phục mà gặp chuyện đó thì tâm trạng sẽ càng tệ, nào ngờ bà vẫn rất bình tĩnh. Khi Thiếu Thương chạy đến thì thấy bà đang thong thả đọc sách viết chữ, Trường Thu cung vẫn yên bình như mọi khi.
Hoàng hậu vuốt ve hai bím tóc mềm mại đáng yêu của cô gái: “Không phải ngươi đã nói rồi à, là phúc tức không phải họa, đã họa ắt khó tránh khỏi. Ta cũng mệt rồi, đợi bệ hạ trở về, đến khi ấy mọi chuyện sẽ có quyết định.”
Thiếu Thương nghĩ cảm thấy cũng phải, vậy là ngoan ngoãn ở trong cung chờ đợi, theo dõi tình hình.
Nhưng vấn đề học tập rất cấp bách, xế trưa ngày hôm ấy, Thiếu Thương rời khỏi Trường Thu cung nhân lúc Hoàng hậu ngủ trưa, tìm đúng cơ hội bắt kịp Ngũ hoàng tử đang chòng ghẹo tiểu cung nữ, kéo hắn tới góc vắng hỏi han.
Ngũ hoàng tử từng bị Thiếu Thương cho nếm mùi nên kiên quyết không chịu ở riêng cùng nàng, còn ngoác mồm gọi cung nữ đến, Thiếu Thương tức tối hét to, đám tiểu cung nữ ù té chạy đi, Ngũ hoàng tử đành phải ngoan ngoãn.
“Yên tâm, hôm nay ta không gọi điện hạ đi làm chứng, cũng không bảo điện hạ hành hung thay ta… Chỉ hỏi điện hạ hai điển tích be bé thôi.” Một tay Thiếu Thương đè lên cánh tay Ngũ hoàng tử, tay kia giữ chặt gáy hắn.
Ngũ hoàng tử la oai oái: “Đau đau… Ngươi buông tay ra đã, có gì ta nói hết, ngươi đừng đánh! Điển tích nào, ta sẽ nói!”
Thiếu Thương buông tay, cau mày bảo: “Ngũ điện hạ nên rèn luyện thể dục đi, cơ thể núc ních thịt, tay chân vô lực, hơi thở không đều, ta thấy điện hạ có mỡ bụng rồi đấy, điện hạ mới mười mấy tuổi thôi mà!”
Ngũ hoàng tử xoa tay: “Ngươi thì biết cái gì, nếu ta văn thao võ lược ấy mới là chán sống. Hoàng hậu nương nương có tiếng đại nghĩa và được phụ hoàng kính trọng, Việt nương nương có gia thế hùng hậu và được phụ hoàng sủng ái, mẫu phi ta có gì, một phụ nhân thâm cung không biết trời cao biển rộng như bà ấy suốt ngày chỉ nghĩ lung tung, ta không thể giống bà ấy được! Như ta đây mới được sống bình yên, sống lâu dài!”
Thiếu Thương nể: “Không ngờ Ngũ điện hạ cũng biết nghĩ ghê ta, vậy sao trước nay điện hạ còn nhảy lên nhảy xuống làm người ta ghét? Lần trước trong buổi tế thần ở núi Đồ Cao, ta nghe nói điện hạ chen lời của Nhị hoàng tử với Tam hoàng tử nên bị bệ hạ đánh!”
Ngũ hoàng tử: “Nếu ta không làm ra vài chuyện thì chưa chắc phụ hoàng đã nhớ đến ta. Nếu phụ hoàng không nhớ ta, mai sau phong tước ban thưởng nào được mối tốt. Huống hồ, ta càng làm ra chuyện ngu xuẩn buồn cười thì huynh đệ tỷ muội mới càng yên tâm.”
Thiếu Thương ngạc nhiên: “Sao chuyện gì điện hạ cũng nói với ta vậy?”
Ngũ hoàng tử trợn mắt: “Lần đầu ta gây sự đã bị Lăng Bất Nghi nhìn thấu. Sau đó ta báo với phụ hoàng chuyện hắn lén rời cung, hắn đánh ta một trận rồi lại khen ta mấy câu… Ây da ngươi đừng nói lắm nữa, rốt cuộc ngươi muốn hỏi điển cố gì!”
Thiếu Thương ngơ ngác, bèn nói: “Đúng đúng, ta muốn hỏi điện hạ, gì ta… Câu chuyện Thái tử Tuyên đế là gì, rồi Vệ Thái tử và Giang Sung là ai?” Ngay cả Tứ hoàng tử không thích học hành cũng biết thì chắc hẳn Ngũ hoàng tử sẽ biết.
Hai mắt Ngũ hoàng tử phát sáng: “Ồ, ngươi cũng nghe nói chuyện phi thư trong thành hôm qua rồi à? Chậc chậc chậc, xem ra ngươi đọc sách không đến nơi đến chốn, nhưng sao ngươi không…”
Thiếu Thương xắn tay áo lên tiến tới, hạ giọng uy hϊế͙p͙: “Điện hạ nói nhảm ít thôi, ta không tiện hỏi Hoàng hậu hay tiến sĩ, Địch ảo lại không biết, mà Lăng đại nhân đang bận việc ngoài kia, bây giờ ta đang rất nóng lòng muốn biết, điện hạ nói nhanh!”
Ngũ hoàng tử lùi về sau một bước, đứng vững rồi cười nói: “Được được, ta nói. Ta nói đơn giản thôi nhé, nói nhiều sợ ngươi nghe không hiểu.”
“Điện hạ thiếu đòn đúng không?”
“Ngươi xê ra, ta nói đây. Tuyên đế là vị Hoàng đế tiền triều, nhân từ yêu dân, thưởng phạt phân minh, là một quân vương anh minh. Ông ấy và Hoàng hậu nguyên phối có tình cảm sâu nặng, nào ngờ về sau Hoàng hậu nguyên phối bị hại chết…”
“Xì, Hoàng hậu cũng bị hại chết thì Hoàng đế này cũng không anh minh lắm.”
“Ngươi đừng có ngắt lời, lúc Hoàng hậu nguyên phối bị hại chết Tuyên đế vẫn chưa nắm quyền! Được rồi, nói tới đâu rồi… À, Hoàng hậu nguyên phối qua đời nhưng để lại một người con trai, vừa là đích vừa là trưởng, Tuyên đế bèn lập y làm Thái tử.”
“Ồ, ra đấy chính là Thái tử Tuyên đế.”
“Đúng thế. Vì bảo vệ Thái tử nên Tuyên đế cố ý lập một Hoàng hậu không sủng ái cũng không có con, còn tìm rất nhiều người tài đến dạy dỗ Thái tử, dù về sau Tuyên đế rất sủng ái Tiệp dư và con trai nàng ta, nhưng vị trí Thái tử vẫn luôn vững chãi.”
“Tuyên đệ này không tệ à nha.”
“Ngài ấy không tệ, nhưng Thái tử không phải lựa chọn tốt cho vị trí trữ quân. Ngày trước phu tử dạy học của bọn ta từng nói, Thái tử Tuyên đế mềm mỏng nương tay, lại còn tin bề hoạn quan. Sau đó hoạn quan bên cạnh y hại chết trọng thần trong triều, nhưng y không hề trách nặng mà còn buông tay bỏ mặc. Thực ra hồi còn sống Tuyên đế cũng nhận rõ điều ấy, còn từng nói ‘nếu Thái tử không phân biệt được vương đạo và bá đạo, thì sao có thể gánh vác được trách nhiệm thống trị quốc gia nặng nề’, thậm chí còn nặng lời chê thái tử nhu nhược làm loạn nước nhà. Nhưng chỉ vì nghĩ đến tình cảm với Hoàng hậu nguyên phối, thương Thái tử mất mẹ thuở bé, cuối cùng Tuyên đế vẫn để Thái tử kế vị, xưng Nguyên đế.”
Kể xong đoạn dài bên trên, Ngũ hoàng tử nhìn sắc mặt Thiếu Thương, khẽ lùi ra vài bước.
Thiếu Thương đứng tại chỗ, khó khăn mở lời: “… Vậy là, hậu nhân có phê bình kín đáo trong chuyện này?”
Ngũ hoàng tử gật đầu: “Phu tử nói, tiền triều suy tàn chính vì Nguyên đế, nếu ngay từ đâu Tuyên đế dứt khoát đổi Thái tử thì đã hay. Còn nữa, về sau Nguyên đế lập một Thái tử còn tệ hơn mình gấp trăm lần, chính là Thành đế. Thành đế sa đà tửu sắc để ngoại thích nắm quyền, triều chính khuynh đảo, à, Lệ đế soán vị là do chính tay y cất nhắc. Phi thư dán trong thành đều nói về điển tích này, rõ ràng muốn nhắm vào Thái tử huynh trưởng!”
Thiếu Thương ngẩn ngơ một hồi lâu, không biết phải nói thế nào: “Không thể nói vậy được, ai bảo nếu đổi Thái tử thì tiền triều sẽ không suy tàn.” Sự suy vong của một triều đại có quy luật tuần hoàn, sẽ không vì ý chí chủ quan mà chuyển dịch… Nhưng người thời này đâu chấp nhận cách nói này!
“Còn điển tích thứ hai?” Nàng hỏi, “Cũng đề nghị Hoàng đế phế Thái tử à?”
Ngũ hoàng tử mỉm cười: “Lần này lại ngược lại. Vệ Thái tử là trữ quân của Vũ đế, y rộng lượng quyết đoán, rất được lòng dân, bởi vậy ác quan Giang Sung được Vũ đế trọng dụng rất sợ, lo rằng sau khi Vệ Thái tử kế vị thì mình sẽ bị xử phạt, thế là tiên hạ thủ vi cường, vu khống Vệ Thái tử mưu phản. Sau đó Vệ Thái tử bị ép phải dấy binh, cuối cùng binh bại tự vẫn. Mãi về sau Vũ đế tra rõ Thái tử bị hàm oan, trong lúc giận dữ đã giết chết các gia tộc có dính líu vào chuyện này.”
Bấy giờ Thiếu Thương mới hiểu ý của Lăng Bất Nghi, người người luôn cho rằng khuyên Tuyên đế đổi trữ quân là trung thần, nhưng liệu ai có dám cam đoan không phải là Giang Sung? Nàng bật cười.
Nàng hoàn hồn, khép hai tay áo với nhau, mỉm cười yêu kiều, nhỏ nhẹ nói, “Vì sao hôm nay Ngũ điện hạ lại thành thật thế, hỏi gì đáp nấy, làm thϊế͙p͙ sợ ghê.”
Ngũ hoàng tử không hề bị nàng lừa, nói thẳng: “Vì ta cũng hy vọng Thái tử huynh trưởng bình an vô sự! Huynh ấy là người tốt, mai sau kế vị cuộc sống của ta cũng được yên lành! Nếu là Nhị hoàng huynh…” Hắn chẹp miệng, nhăn nhó khổ sở.
Thiếu Thương nhún gối cười nói, “Mong được như lời điện hạ.”
Lăng Bất Nghi hành động rất nhanh gọn, ngày thứ hai Hoàng lão bá đã từ núi Đồ Cao quay về đô thành, nổi trận lôi đình với chồng phi thư buộc sợi nằm trên ngự án, hạ lệnh cho Đình Úy phủ điều tra thật kỹ. Ông già Kỷ Tuân xụ mặt tuân lệnh, sau một hồi gà bay chó chạy quả nhiên đã bắt được kẻ dán phi thư. Nhưng không ngờ đây chỉ là những kẻ vô công rồi nghề trên chợ phường, chỉ nhận tiền làm việc, hơn nữa bọn chúng không biết chữ, cũng không biết phi thư viết gì.
Hoàng đế ra lệnh điều tra kỹ càng, phải bắt bằng được kẻ đứng sau chuyện này, thế là sau khi thêm người từ Bắc Quân ngục và Thành Môn Hiệu úy doanh, đô thành tiếp tục gà bay chó chạy.
Có câu nói chuyện đã qua tất để lại dấu vết, thiên hạ này không có bức tường không lọt gió, lật tung ba thước đô thành, cực kỳ ảnh hưởng tới đời sống nhân dân, cuối cùng cũng bắt được kẻ đã xúi giục đám vô công rồi nghề dán phi thư.
Nhưng Kỷ Tuân còn chưa kịp thở phào đã lại hít sâu, hóa ra kẻ nọ là đệ tử của cố trọng thần Hàn Thanh. Hắn bơ vơ bần hàn thuở nhỏ, được Hàn Thanh nuôi dưỡng chỉ dạy, do Hàn Thanh tự sát vì chuyện của Thái tử nên hắn tức giận mất khôn.
Không thể trả thù Hoàng đế, hắn đành kế thừa ‘ước nguyện’ của ân sư, tuyên truyền kết cục thảm hại của việc chọn nhầm trữ quân để chứng tỏ Hàn Thanh không hề sai. Sau khi hắn bị bắt vào Đình Úy phủ, may có Kỷ Tuân đề phòng sẵn, bằng không hắn đã đập đầu vào tường tự vẫn.
Lần này tới Hoàng đế cũng lép vế, ông vẫn luôn áy náy vì cái chết của Hàn Thanh, không ngờ thầy trò hai người lại dễ kích động như vậy, một lời không hợp là tìm ngay đến cái chết. Ngoài là trọng thần, Hàn Thanh còn là một đại học giả chuyên nghiên cứu Kinh học cổ văn, tiếng tăm vang lừng, nên khi trên triều có người biết chuyện đã liên tục xin tha cho học trò nọ, luôn miệng nói ‘về pháp khó miễn, nhưng về tình có thể lượng thứ’.
Cuối cùng Hoàng đế đành xuống nước, giơ cao nhưng buông nhẹ, lưu đày người học trò ở nơi gần rồi nhanh chóng khép lại vụ án này.
Sau khi nghe kết quả, một lúc lâu sau Hoàng hậu mới thở dài: “Đúng là âm mưu lợi hại, tìm học trò của Hàn đại nhân để dựng nên cục diện này, khiến bệ hạ không thể truy cứu tội nặng.”
Thiếu Thương hồ nghi: “Không lẽ người học trò kia bị xúi giục ạ? Vì sao không điều tra nữa.”
Hoàng hậu cười khổ: “Chuyện như thế điều tra thế nào hả. Học trò đó kết giao với rất nhiều người, lẽ nào phải bắt hết tất cả những người từng đề cập đến Thái tử và điển tích với hắn, sau đó tra hỏi từng người một?”
Thiếu Thương cười xòa.
Hoàng hậu lại khuyên nàng: “Được rồi, chuyện này coi như xong, nếu bệ hạ có tới ngươi cũng đừng bĩu môi nữa. Mấy ngày nay bệ hạ rất mệt, ngoan nào, chớ gây chuyện!”
Thiếu Thương nghiêm túc gật đầu.
Quả nhiên khi Hoàng lão bá đến Trường Thu cung nàng rất ngoan ngoãn, không những tung bản lĩnh làm những món thanh đạm ăn ngon, mà còn kể chuyện cười trong nhà cho đế hậu nghe.
“… Thế là Thê Thê a tỷ được đón đến nhà cữu phụ tỷ ấy, còn thứ huynh nhà thϊế͙p͙ được đón tới Vạn gia. Vạn bá phụ mừng đến nỗi gặp ai cũng nói ‘ta cũng có con trai’, còn dẫn thứ huynh đến chốn hoan lạc nữa chứ. Thê Thê a tỷ nghe tin, lập tức chất vấn Vạn bá phụ sao có thể dẫn lang tế đến nơi đó? Nào ngờ Vạn bá phụ trở mặt không nhận con gái, còn nói Thê Thê a tỷ phải dịu dàng nết na, đừng có suốt ngày trói buộc lang tế – Thê Thê a tỷ tức giận chạy đi tố cáo với mẫu thân thϊế͙p͙.”
Hoàng đế cười bảo: “Trẫm vẫn còn nhớ con gái của Vạn Tùng Bách, có thể giết hổ moi tim, đúng là rất lợi hại!”
“Lợi hại hơn là mẫu thân thϊế͙p͙ kia kìa.” Thiếu Thương ra vẻ sợ sệt, “Mẫu thân biết chuyện, muốn trừng trị thứ huynh bằng gia pháp, nhưng Vạn bá phụ cương quyết ngăn cản, còn nói ‘dựa vào đâu mà đánh con trai ta’, mẫu thân bảo ‘bây giờ vẫn còn là con trai ta, ta đánh được’. Thấy thứ huynh bị đè trên bàn đánh mấy gậy, Vạn bá phụ ngồi thụp xuống đất lăn lộn, gào to khóc thét ‘hỡi ôi cái mệnh khổ của ta, mất cha từ nhỏ, nửa đời không có con trai; giờ lại có người muốn đánh con trai ta, ai cho ta công bằng đây trời ơi là trời’…”
Nàng bắt chước giống hệt, chọc đế hậu cười nghiêng ngả.
“Còn Trình Hiệu úy? Ông ấy có hỏi han không.” Hoàng hậu cười hỏi.
Thiếu Thương bĩu môi: “Trốn tiệt không thấy bóng dáng đâu.”
Hoàng đế vỗ đùi cười ha hả: “Trốn hay lắm! Nếu là trẫm, trẫm cũng trốn!”
Hoàng hậu lau nước mắt: “Lệnh đường làm rất hay, con trai nuôi mười mấy năm có nhân phẩm đàng hoàng, nhưng vừa được nhận nuôi lại nhiễm thói xấu?! Cái người Vạn Tùng Bách này, hừ, sau đó thì sao?”
Thiếu Thương nói: “Vạn bá phụ bày hương án chặt đầu gà, thề với trời đất tuyệt đối không dẫn thứ huynh đi làm những chuyện một hai ba bốn năm nữa.”
Hoàng đế tò mò: “Những chuyện một hai ba bốn năm là gì?”
“Mẫu thân ép Vạn bá phụ viết mười mấy điều cấm trên lụa trắng, thϊế͙p͙ không nhìn kỹ, tóm lại sau này Vạn bá phụ coi như trở thành nửa nhà tu hành.”
Đế hậu cười phá lên.
Cười no bụng, Hoàng đế thấy tâm trạng của Hoàng hậu đã vui hơn, thế là bảo muốn để Thái tử thay mình chủ trì tiết Thượng Tị trong tháng. Hoàng hậu biết Hoàng đế áy náy vì đã xử nhẹ học trò của Hàn Thanh, đang tìm cơ hội bù đắp cho mẹ con mình, bà cũng không vạch trần, chỉ dịu dàng cười tạ ơn. Tại chốc lát ấy, không khí trong điện vô cùng hòa thuận ấm cúng.
Thiếu Thương thấy cử chỉ thân mật của đế hậu thì chợt nghĩ tới một chuyện khác, bèn chạy vội ra ngoài. Nghĩ một hồi, nàng quyết định báo cho Thái tử biết trước tin tốt để y không ủ rũ nữa, rằng Hoàng đế vẫn rất tốt với y.
Có được sự ủng hộ to lớn nhất còn cần gì tự đi.
Chạy thẳng đến Đông cung hiu quạnh, Thiếu Thương theo lệ vung tiền như mọi khi, hoạn quan và cung nữ ở Đông cung vui ra mặt, thuận lợi cho nàng vào trong, nào ngờ mới đứng đằng xa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Thiếu Thương rảo bước nhanh hơn, vừa đi vào, suýt chút nữa đã giận đến mức lệch mũi: Thái tử say rượu nằm gục trên bàn, Nhị hoàng tử liên tục mồi rượu Thái tử, đồng thời còn nói rất nhiều lời xúi quẩy như ‘triều thần đúng là xem thường huynh, âm thầm nói huynh yếu đuối bất tài’, rồi ‘nói huynh đức không xứng vị, bệ hạ lập huynh là sai lầm lớn nhất trong đời’, vân vân.
Thiếu Thương hít sâu một hơi, thấy xung quanh không có ai thì nhún người lấy đà, phi chiêu vô ảnh cước nhắm ngay eo mông của Nhị hoàng tử – tưởng nàng lăn lộn giang hồ để chơi hả!
Nhị hoàng tử không đề phòng, ré lên một tiếng thảm thiết rồi ngã sõng soài xuống sàn, chỉ vào Thiếu Thương run run nói: “Ngươi, ngươi ngươi… Dám vô lễ!” Dù gì hắn cũng là hoàng tử được giáo dục chính thống, có nằm mơ cũng không thấy Thiếu Thương hung dữ như vậy bao giờ.
“Sao hả!” Thiếu Thương chống hông, “Có bản lĩnh thì điện hạ trả đũa đi!” Nàng chỉ vào mặt mình, “Đánh vào đây nè, đừng khách sáo! Đánh đi, điện hạ cứ đánh đi…” Chỉ cần Nhị hoàng tử dám ra tay, nàng sẽ tức khắc ôm vết thương đi tìm Hoàng lão bá tố cáo đến chết mới thôi!
Không biết Nhị hoàng tử cũng nghĩ đến chuyện này hay là vẫn còn phong độ quân tử, tóm lại nét mặt phẫn nộ của hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn không ra tay. Hắn đứng dậy, nén giận nói: “Ngươi đến Đông cung làm gì?!”
“Điện hạ đến Đông cung làm gì!” Thiếu Thương trả treo, “Lại nhân lúc Nhị hoàng tử phi ngủ mà lén chạy ra ngoài đúng không!”
“Chạy ra ngoài gì hả! Ta thích tới thì tới, thích đi thì đi, ai cầm chân được ta?!” Nhị hoàng tử xanh mặt, không ai vui nổi khi bị nói thế, “Ta và Thái tử là anh em ruột thịt, nên mới đến đây trấn an!”
“Thôi đi Nhị điện hạ, ai mà chẳng biết điện hạ có ý gì.” Không mấy khi xung quanh vắng người, Thiếu Thương vô cùng khí thế, “Từ Trường Thu cung cho đến Đông cung, nếu điện hạ tìm ra được một nô tỳ cho rằng điện hạ nặng tình huynh đệ với Thái tử thì ta sẽ khấu đầu ba cái rất mạnh cho điện hạ, lại đốt thêm một cặp chân giò ở phường Xuân Phương nổi tiếng thiên hạ!”
Nhị hoàng tử tức đến run người: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng ỷ Lăng Bất Nghi có quyền mà phạm thượng, ta ta sẽ…”
“Nhị điện hạ cho rằng bệ hạ bỏ qua vụ án phi thư là vì bất mãn với Thái tử hả!” Thiếu Thương quyết định đập vỡ ảo tưởng của kẻ ngốc này, coi như cống hiến vì nước vì dân, “Không phải, chẳng qua bệ hạ nể mặt Hàn đại nhân đã qua đời nên mới không phạt nặng học trò của ông ta! Ngay lúc nãy bệ hạ còn nói với nương nương là bệ hạ vẫn rất thương Thái tử!”
Nàng không nói ra chuyện tiết Thượng Tị. Báo cho Thái tử biết để y mừng sớm là một chuyện, nhưng với người ngoài ấy lại là bí mật.
Nhị hoàng tử tức đến nỗi chóng mặt, song vẫn mạnh miệng: “Còn khuya ta mới tin ngươi, ta phải về nhà hỏi A Hoành!” A Hoành là tên của Nhị hoàng tử phi.
Nhìn Nhị hoàng tử thất hồn lạc phách rời khỏi Đông cung, lại ngoái đầu nhìn Thái tử vẫn say mèm, Thiếu Thương mất hứng nói chuyện, vẫy tay xua mùi rượu trước mũi rồi lệnh các cung nữ vào hầu hạ Thái tử rửa mặt nghỉ ngơi.
Rời khỏi Đông cung, Thiếu Thương cảm thấy khoan khoái – Thái tử (tạm thời) không đáng lo, (về sau) đế hậu cũng tương thân tương ái, (chắc hẳn) sẽ không xảy ra đại sự nào nữa, đợi Lăng Bất Nghi về thôi!
Đông cung nồng nặc mùi rượu, mà Trường Thu cung lại đầy bong bóng màu hồng, tạm thời Thiếu Thương không biết phải đi đâu, vậy là thả bước không mục đích, đi một hồi lại đến một tòa đình bát giác, nàng thấy trong đình có người, đội ngọc quan mặc cẩm bào rất nho nhã, thân cao như ngọc, không phải Viên Thận thì là ai?
Thiếu Thương ngạc nhiên.
Viên Thận cũng trông thấy nàng, cười gọi nàng vào đình.
Thiếu Thương đi tới: “Anh đứng đây làm gì?”
Viên Thận chỉ vào những cuốn sách tre nằm trên ụ đá trong đình, “Phụng lệnh bệ hạ, đợi các vị tiến sĩ biên soạn rồi đem đến Đông cung. Ta trẻ tuổi nhất nên nhận việc chạy chân.”
Thiếu Thương nghi ngờ: “Vậy anh đến Đông cung đi, còn đứng ở đây làm gì?”
Viên Thận do dự, Thiếu Thương tiếp lời: “À, ta biết rồi, do anh thấy Nhị hoàng tử cầm rượu vào Đông cung đúng không. Anh không muốn chạm mặt hắn ta, càng không muốn bị ép rượu nên mới trốn ở đây!”
Viên Thận cười khổ: “Lúc cần giả ngốc thì phải giả ngốc, cô không thể giả ngốc được hả.”
Thiếu Thương so vai: “Ai bảo ta thông minh quá làm gì, chịu thôi. Nhưng…” Nàng đến gần Viên Thận, “Anh nói xem rốt cuộc là ai ngấm ngầm hãm hại Thái tử điện hạ, cứ hết chuyện này đến chuyện khác.”
Một tia sáng vụt qua mắt Viên Thận, chàng ta vẫn ngập ngừng, nhưng thấy cô gái mở to mắt chờ mong, chàng chợt nhớ ra nàng từng thét với mình rằng ‘Lăng Bất Nghi cứu ta giúp ta rất nhiều lần, còn anh rốt cuộc đã từng tốt với ta lần nào chưa’. Thế là chàng lấy lại bình tĩnh, lần lượt giảng giải.
“Cô luôn truy hỏi ai đang nhắm vào Thái tử, nhưng vì trấn an cô nên có nhiều chuyện Lăng Tử Thịnh đã không nói với cô.”
“Thực ra không phải một người nhắm vào Thái tử, cũng không phải một gia tộc, mà là rất nhiều thế lực đạt được ăn ý ngầm. Chẳng hạn như đường huynh Tôn Thắng của Thái tử phi, thực ra kẻ dụ hắn hoang ɖâʍ phạm tội là một phe, nhưng điều tra lai lịch nắm thóp hắn là phe khác, còn nhân lực nằm vùng bên cạnh Thái tử, dò la biết được Thái tử hẹn Khúc phu nhân ở biệt viện Tử Quế lại là phe thứ ba.”
“Những người này không có kế sách rõ ràng, như con chuột liên tục gặm rỉa bức tường Đông cung. Ngươi một xẻng, ta một cày, chỉ cần có thời cơ là lập tức đẩy Thái tử điện hạ rơi vào tình huống khó khăn.”
Thiếu Thương nghe mà ngơ ngác, thứ nhất, nàng không ngờ hôm nay Viên Thận lại giải thích rõ ràng đầu đuôi với mình, thứ hai, nàng thấy sợ trước những ẩn ý đằng sau. Nàng nhớ tới những đợt công kích Thái tử phải hứng chịu từ trước đến nay, dường như chỉ cần có cơ hội là lập tức rơi vào cảnh bốn bề thọ địch.
Nàng cuống quýt: “Ta ta ta biết, ngày trước Kiền An lão vương gia đã hại chết rất nhiều chư thần Cảnh Thăng, nên bọn họ mới nổi giận…”
“Không chỉ vậy!” Viên Thận ngắt lời nàng, “Những kẻ có thù oán với phe Kiền An lại không đáng sợ, mối họa thực sự là những trọng thần có nhân mạng dính tới phe cánh Kiền An.”
Thiếu Thương a lên.
Viên Thận nói: “Cô tưởng chỉ có Kiền An lão vương gia dính máu? Phe cánh của Kiền An đã tiêu tan, thế lực sụp đổ, nhưng bao nhiêu con cháu lang tế nghĩa tử của lão vương gia đã đi đâu. Phồn hoa tựa cẩm được tưới bằng máu thịt, bệ hạ có thủ đoạn cao minh, các trọng thần đắc lực cũng đâu phải người bình thường. Vì lẽ đó, dù Thái tử không hề nói đỡ cho Kiền An vương phủ nhưng bọn họ vẫn không yên tâm. Đây là đại sự liên quan đến tài sản tính mạng.”
Thiếu Thương dần dần hiểu ra, ngón tay siết chặt tay áo.
Viên Thận nhìn thẳng vào mắt nàng: “Không nói người khác, năm đó chính đường đệ của Ngu Hầu tự tay chém chết đệ nhất mãnh tướng dưới quyền lão vương gia, đồng thời là lang tế của trưởng nữ ông ta, cho dù ông ấy chỉ phụng mệnh làm việc. Cô cảm thấy gia tộc Ngu Hầu sẽ nghĩ như thế nào về Thái tử?”
Trước mặt Thiếu Thương xuất hiện một con sông lớn. Ban đầu chỉ là một vòng xoáy nước nhỏ ở giữa lòng sông, nhưng trong quá trình chảy, mọi ngóc ngách đều có sức đẩy vòng xoáy ấy, rồi cuối cùng tạo thành một vòng xoáy khổng lồ có thể nuốt chửng mọi thứ.
“Nên đó lý do bọn họ moi ra điển tích Thái tử Tuyên đế chứ gì, nói trắng ra là muốn bệ hạ đổi trữ quân!” Nàng tức giận.
Viên Thận mỉm cười: “Chẳng phải Lăng Tử Thịnh đã đánh trả rồi à, hừ hừ, ‘tự xưng là trung thần, thật ra là Giang Sung’, nói rất hay. Không rõ hơn mười năm trước khi bệ hạ sắp xếp để Lăng Tử Thịnh vào ở Trường Thu cung, liệu có từng nghĩ đến ngày hôm nay.”
“Lăng đại nhân… Cũng hành sự theo ý của bệ hạ thôi.” Thiếu Thương nói nhỏ.
Viên Thận nhìn nàng, nói: “Không sai, nên cô không cần quá lo cho Thái tử, chỉ cần bệ hạ còn quan tâm đến y, Thái tử sẽ bình an vô sự. Cảnh đế thuận lợi đổi trữ quân là vì bản thân ông ấy muốn, văn thần võ tướng không ai khuyên ngăn được; Vũ đế chém giết máu chảy thành sông là bởi ông ta không muốn thay đổi trữ quân, còn bị tiểu nhân giăng bẫy, sau đó mới giết bằng sạch tất cả thế tộc trọng thần và ngoại thích được hưởng lợi sau vụ án Thái tử; còn Tuyên đế, dù có chê trách Thái tử tới đâu thì cuối cùng vẫn không đổi, đấy là ý muốn của Tuyên đế. Xét cho cùng, suy nghĩ của bệ hạ mới là điều quan trọng nhất.”
“Có ví dụ của Vũ Hoàng đế làm gương, đám người muốn đổi trữ quân cũng không dám học theo Giang Sung, cùng lắm là bêu rếu chuyện nam nữ của Thái tử hoặc dán điển tịch phi thư gì đó mà thôi.”
“Nên cô yên tâm, chỉ cần bệ hạ không đổi ý thì không ai có thể lay chuyển được vị trí trữ quân.”
Thiếu Thương nửa buồn nửa vui ngồi xuống ụ đá. Một lúc lâu sau, nàng chợt nghiêng đầu hỏi: “Sao ta có cảm giác anh không giống mọi khi nhỉ.”
Viên Thận cười giễu: “Cuối cùng cô cũng nhận ra rồi à. Ừ, đúng là khác, vì ta đính hôn rồi.”
Thiếu Thương ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Anh kén chọn mãi, cuối cùng cũng quyết đính hôn rồi hả? Là nữ công tử nhà nào thế.”
Viên Thận không hứng thú đáp: “Là con gái của Thái thị Hà Nam, Đại tư không Thái Doãn.”
“Òa, môn đăng hộ đối đó, chúc mừng chúc mừng.” Thiếu Thương nắm đôi tay trắng nõn, cười tít măt.
Viên Thận không vui nói: “Cô không cần phải cười tươi như vậy, cứ như gạt bỏ được rắc rối chẳng bằng, ta có bao giờ quấn lấy cô đâu hả!”
Thiếu Thương xắn tay áo, nói: “Đừng có vờ vịt nữa, anh không phải người xúc động hành sự, làm gì cũng nghĩ trước nghĩ sau. Anh đã đính hôn thì chắc chắn đã cân nhắc về Thái gia rất lâu, chắc chắn đây là cuộc hôn nhân tốt nhất với mình nên anh mới gật đầu!”
Viên Thận trợn mắt nhìn nàng nửa buổi, cuối cùng lại bật cười.
“Đừng có nói như thể ta là con buôn.” Chàng ngồi xuống đối diện Thiếu Thương, “Lần này ta đính hôn cũng là thành tâm thành ý. Chỉ tiếc, hầy…”
“Tiếc cái gì, Thái gia muốn lễ vật nhiều quá hả? Thôi thì nể mặt vị hôn phu cũ của Tam thẩm, ta nhất định mượn tiền cho anh thành thân!”
“Cô biến đi, suốt ngày nói không đâu. Thực ra người ban đầu ta muốn cưới là con gái của Thái Doãn, chính là đường tỷ của vị hôn thê hiện tại của ta, đấy mới là cô gái tốt nghi gia nghi thất. Tuy không xinh đẹp nhưng lại thông minh tài giỏi, hiền thục sáng suốt. Tiếc là nàng ấy đã được chỉ hôn cho một kẻ bệnh nặng, hừ, ta thấy sớm muộn gì cũng sẽ thủ tiết!”
“Phi phi phi, vậy mà anh còn bảo ta nói không đâu, còn anh là nước bọt dìm chết voi! Nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Viên Thận hỏi.
Thiếu Thương bỗng đổi giọng: “Vì sao anh thành thân mà lại như buôn bán vậy hả, lẽ nào anh không muốn tìm người mình thích? Không chừng sau này anh sẽ gặp được người như vậy đấy.”
Viên Thận đưa mắt nhìn ra xa, nhẹ nhàng nói: “Thật ra quá nặng tình không phải là chuyện tốt… Người chồng đầu tiên của gia mẫu không phải là gia phụ, về sau chồng trước qua đời, vì ngoại tổ phụ khổ sở khẩn cầu nên gia mẫu mới đi bước nữa.”
Thiếu Thương giật mình, sao lại nói với nàng chuyện cá nhân thế này.
“dù gia mẫu đang sống nhưng ta biết bà ấy đã chết tâm, chỉ còn lại cái xác.” Viên Thận lẩm bẩm.
Thiếu Thương nhớ lại tin đồn ở bên ngoài – chủ mẫu Viên thị là một người kỳ quặc, không ra khỏi cửa, không xã giao, nếu không phải sợ thất lễ thì có lẽ cũng không muốn đến tiệc ngự ban, mười mấy năm qua chưa bao giờ hỏi han đến chuyện nhà và con cái, một lòng tu hành – e không phải tu hành, mà là truy điệu cho tình yêu đã chết của bà.
Thiếu Thương chợt thấy hiểu Viên Thận, thậm chí còn có cảm giác đồng bệnh tương liên thần kỳ – mẹ ruột tự khép mình, cha ruột luôn trấn thủ ngoài xa, bản thân lớn lên trong cô đơn đã hình thành nên tính cách tháo vát cảnh giác. Nàng thở dài: “Kể ra chúng ta đều có song thân từ nhỏ, nhưng có cũng như không.”
Viên Thận bật cười: “Lúc trước ta đã nói là cô rất giống ta rồi mà. Nếu cô không gặp Lăng Bất Nghi thì có lẽ cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận như ta, tìm một lang tế có ích với mình nhất.”
“Đúng thế.” Thiếu Thương thở dài, “Nhưng ta đã gặp được chàng ấy rồi.”