Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 128

Đánh xe cho Lăng Bất Nghi là một người lai Hán Hồ họ Kim, được Lăng Bất Nghi cứu vào năm mười lăm tuổi trên đường đến biên thành, gã thông thuộc mọi chuyện liên quan đến ngựa như nắm trong lòng bàn tay, dù đánh xe ở nơi gập ghềnh cũng như chạy thong dong trên đất bằng.


Thiếu Thương đang cười nhưng giọng lại buốt giá: “Hôm đó Văn Tu quân nói ‘vì Vương Thuần không biết che đậy nên bà ta mới rơi vào tình cảnh này’, hay nói cách khác Vương Thuần đã biết chuyện này từ trước. Với tính cách chuyện gì cũng cầu chàng giúp đỡ, nếu Vương Thuần đã biết chuyện, vậy vì sao không nài nỉ chàng cứu mạng?”


“Lúc nãy Vương Thuần nói cho em hay, cho tới khi đại quân Thôi Hầu di chuyển thì ông ấy mới biết chuyện bị mạo danh thông đồng với Bành Chân, ngay sau đó đã lập tức giam lỏng Văn Tu quân, phái tâm phúc đuổi theo đại quân. Hy vọng sau khi tìm được chàng sẽ xin chàng giết chết Bành Chân, xông vào Thọ Xuân đốt trụi Bành phủ đầu tiên. Đáng tiếc, nhưng lúc tâm phúc của ông ta đuổi tới nơi thì chàng đã rời khỏi đại quân Thôi Hầu, đang lùng sục chung quanh, vì vậy bọn họ không thể tìm được chàng.”


Đây là kế hoạch ban đầu của Vương Thuần, nhưng vì không tìm được Lăng Bất Nghi nên ông ta chỉ có thể chờ tới khi Bành Chân bị áp giải về đô thành, sau đó âm thầm tìm người cầu Bành Chân không tiết lộ chuyện này, ông ta chắc chắn sẽ chăm sóc cho già trẻ nhà họ Bành. Nào ngờ Bành Chân lại không tin.


“Vì sao lại như vậy?” Thiếu Thương nghiêng đầu nhìn chàng trai, “Người giống như chàng, ngay đến đường huynh quản lý biệt viện của Thái tử phi có bao nhiêu cơ thϊế͙p͙ đều biết rõ, vì sao có thể không để lại nhân lực mà dẫn tất cả rời khỏi đại quân? Ngộ nhỡ Thôi Hầu bị thường không ai thống lĩnh đội quân, ngộ nhỡ đại quân gặp phục kích thương vong nghiêm trọng, lẽ nào chàng không cần tức tốc quay về giải quyết? Lý do Vương Thuần đưa ra, một chữ em cũng không tin.”


“Nếu có người không tìm được chàng thì chỉ có một khả năng, đó là chính chàng không muốn để người ta tìm thấy.”


Lăng Bất Nghi nhìn nắm đấm siết lại của mình, xòe mở từng ngón tay một, đặt lên đầu gối: “Đây đều chuyện em suy đoán, nhưng tạm thời cứ cho là thật đi. Em cho rằng vì sao ta phải hành động như vậy?”


Thiếu Thương vẫn mỉm cười, nhưng chỉ chính nàng biết cơ mặt đã ê nhức – những lúc nàng thật sự sợ hãi sẽ thường vờ như không có chuyện gì xảy ra.


“Em cứ nghĩ mãi không rõ, cho tới ngày hôm đó khi thấy bóng lưng cô đơn của Thái tử điện hạ trên bậc thềm, bên cạnh chỉ có một mình chàng thì em mới hiểu, tại sao chàng cương quyết minh oan cho Huyện lệnh Nhan Trung, tại sao chàng giả câm điếc với chuyện Vương Thuần bị mạo danh, xét cho cùng là để trừ khử phe đối lập!” Nàng dần dần nổi giận.


Lăng Bất Nghi ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch cười: “Ta và hai vị đại nhân Lâu Vương một lòng vì Đông cung, sao có thể nói là phe đối lập?”
Thiếu Thương khựng lại, sau đó cao giọng hỏi: “Dù không phải phe đối lập thì cũng là chướng ngại vật trên con đường phía trước của chàng!”


Lăng Bất Nghi không đáp.


“Người ngoài đều nói Thái tử điện hạ với chàng thân thiết như anh em, nói gì nghe nấy, nhưng em biết, thực chất Thái tử điện hạ nghe lời hai người Lâu Vương hơn. Không phải hai người họ có nhiều quyền thế, mà một là phu tử kiêm thiếu phó của Thái tử, một là trưởng bối của mẫu tộc Thái tử. Nhớ có lần em than vãn chuyện Vương Thuần uống rượu hỏng việc, điện hạ kể năm mình mười tuổi lần đầu vào doanh trại, ngài ấy thường xuyên bị người ta xem thường, chính Vương Thuần cười cười đi theo, bảo vệ ngài ấy từ đầu chí cuối. Theo suy nghĩ đó, ắt Lâu Kinh cũng không kém một tấc.”


“Người ta có lý lịch hơn chàng mười mấy năm, chàng có tài năng tuyệt vời tới đâu vẫn thua về tuổi tác – khi điện hạ thành thân nạp thϊế͙p͙ chàng còn đang lăn lộn trong bùn, khi điện hạ lần đầu phụng mệnh giám quốc thì chàng vẫn là đứa bé tóc để chỏm, mà điện hạ lại là người cực kỳ theo nếp cũ!”


“Rõ ràng lần nào chàng khuyên gián cũng đúng, rõ ràng lần nào chàng dự liệu cũng bách phát bách trúng, nhưng lần nào điện hạ cũng do dự, cuối cùng chỉ nghe theo hai người Lâu Vương… Chẳng hạn như việc cưới Thái tử phi, bây giờ em mới biết hóa ra năm xưa chính Lâu Kinh khuyên Thái tử nên tuân thủ hôn ước.”


Thiếu Thương chậm rãi đứng dậy, cơ thể run lên vì giận dữ, “Dù bọn họ không ở thế đối lập với chàng, nhưng xem chừng chàng còn ghét họ hơn cả phe đối lập. Chàng còn có thể dùng âm mưu dương mưu đối phó phe đối lập, nhưng với hai trọng thần nhiều năm chăm lo cho Đông cung, chàng không những không thể động thủ mà còn phải kiên nhẫn, giải quyết chu toàn! Bây giờ em phải chúc mừng chàng, hai cánh tay một văn một võ mà Thái tử điện hạ dựa dẫm, một người bị cách chức về quê, một người bị lưu đày đến Kinh Nam, về sau điện hạ chỉ có thể nghe theo lời chàng! Oái…”


Chợt thân xe rung lên, Thiếu Thương đang nói hăng say không đề phòng, lập tức chúi về phía trước trong tư thế chó lội bùn. Lăng Bất Nghi không cứu cánh, chỉ ngạc nhiên giang hai tay ra, vừa khéo đỡ cô gái vào lòng.


Cái ôm của Lăng Bất Nghi đã áp đảo, Thiếu Thương đỏ mặt ngại ngùng – khí thế bị cắt ngang, hỏi nàng làm sao tiếp tục đanh thép chất vấn nữa. Nàng tức quá hóa giận, gạt tay Lăng Bất Nghi ra, đấm vào thành xe mở cửa sổ ra, la to với bên ngoài: “Lão Kim, chú có biết đánh xe không thế hả, chọn đường kiểu gì mà gập ghềnh vậy!”


Lương Khưu Phi cưỡi ngựa đi song song ngạc nhiên: “Đây là đường lúc chúng ta tới mà, vừa gần vừa dễ đi. Không phải lúc tới đã nói với tiểu nữ quân rồi à, ở đây có hai con mương chưa được san bằng… Oái oái, sắp tới con mương thứ hai rồi, tiểu nữ quân ngồi vững nào…”


Thân xe lại lắc lư lần nữa, Thiếu Thương sà bàn tọa về phía sau, chuẩn xác ngã vào lòng người nào đó.
Lăng Bất Nghi ôm tiểu cô nương đang thở dốc, lồng ngực chấn động, phát ra tiếng cười kìm nén. Thiếu Thương dùng sức đẩy chàng ra rồi lăn về vị trí đối diện, cố gắng ngồi yên.


“Em nói xong chưa? Giờ đến lượt ta.” Lăng Bất Nghi cẩn thận khép cửa xe, chặn lại tiếng gió núi rít gào, tiếng nước chảy trong mương cùng tiếng hò hét của đội thị vệ.


Trong xe tranh tối tranh sáng, chỉ có chậu lửa nhỏ hắt lên ánh sáng đỏ rực. Cô gái có gương mặt bé thơ vô hại, xinh xắn đáng yêu, chỉ tiếc lúc này nàng lại nhíu mày không vui, như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo của mình, trong mắt hằn đầy địch ý và cảnh giác, một lòng truy vấn kẻ xấu bằng được.


“Thực chất từ bốn năm trước ta mới phụng lệnh bệ hạ đến Đông cung, thậm chí bệ hạ cho phép ta chỉ huy ba phần đội vệ binh Đông cung, hy vọng ta giúp đỡ Thái tử.” Lăng Bất Nghi cúi người, nhặt thảm lông chồn bị cô gái bực mình hất ra, dịu dàng đắp lên đầu gối nàng, “Chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, ta đã phát hiện tình hình ở Đông cung không ổn.”


“Khi bệ hạ lập trữ thì Việt Phi nương nương vẫn chưa sinh con. Triều đình lúc ấy trong cảnh binh ít đất hẹp, cường địch chòng chọc, bản thân bệ hạ phải đánh đông dẹp tây, đích thân ra chiến trường. Nhưng đao kiếm không tròng, không ai dám nói sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế bệ hạ mới vội vã lập Thái tử đang còn tập đi, nhằm lấy đó để yên quốc – nhờ chuyện này, dù hạ thần có lục đục với phe cánh Kiền An cũng không tiện nói gì.”


Lăng Bất Nghi cầm cây cời lửa bên cạnh chậu đồng cời than: “Nhưng sau đó thế đạo đổi thay. Triều đình đã hùng mạnh, thế cục cũng yên ổn, lòng người bắt đầu rục rịch. Thái tử không dám làm gì, vậy là có kẻ chê ngài ấy đần độn bất tài, mà nếu Thái tử làm gì đó thì càng có nhiều kẻ chê trách hơn. Tổng cộng bệ hạ đã bổ nhiệm ba vị thái phó cho Thái tử, người đầu tiên chính là Ngu Hầu…” Động tác cời lửa của chàng dừng lại.


Thiếu Thương siết chặt thảm nhung dưới tay, nói nhỏ: “Bệ hạ muốn để Thái tử gần gũi với nhiều công thần.”


Lăng Bất Nghi đặt cây cời lửa xuống, cười nói: “Đúng vậy. Chỉ tiếc chưa tới nửa năm, Ngu Hầu đã lấy cớ phạm lỗi tự tạ tội ‘vô tài vô đức, không gánh nổi trách nhiệm nặng nề’. Làm khó chuyện này cũng được gì, thế là bệ hạ phê chuẩn. Sau đó bệ hạ lại tìm hai danh sĩ lớn tuổi đức cao vọng trọng trong nước làm thái phó cho Thái tử, phẩm chất và học vấn của hai lão phu tử đây không tệ, tiếc rằng một người đổ bệnh qua đời sớm, một người lại ốm yếu – chỉ có Lâu Kinh là thiếu phó lâu năm nhất của Thái tử.”


“Nói cách khác, những người trẻ trung khỏe mạnh vừa có quyền thế vừa có công trạng danh vọng không muốn phù giúp Thái tử?” Thiếu Thương kinh hãi.


Lăng Bất Nghi cười: “Nói rất hay. Trẻ trung khỏe mạnh vừa có quyền thế vừa có công trạng danh vọng, hoặc là chư thần Cảnh Thăng, hoặc là không muốn đối đầu với chư thần Cảnh Thăng. Như phụ thân của Đại phò mã chẳng hạn, xuất thân vọng tộc lại có công dẫn binh đến quy thuận, sau đó bái Tả tướng quân, Thái Trung đại phu, nay làm đại quan biên cương… Có thể nói ra trận làm tướng võ hồi triều làm tướng văn, trấn thủ một phương trời. Năm xưa bệ hạ từng muốn ông ta làm thái phó cho Thái tử, kết quả ông ta cáo ốm đến nửa năm. Vẫn là câu đấy, làm khó dễ chuyện này được ích gì.”


“Thái tử ở phía của bệ hạ mà, bọn họ muốn đối đầu với bệ hạ ư!” Thiếu Thương đấm mạnh vào thành xe.
Lăng Bất Nghi nói: “Tóm lại người ở bên cạnh Thái tử lâu nhất chính là Lâu Kinh và Vương Thuần. Em có thể hình dung Thái tử tin tưởng bọn họ đến mức nào rồi đấy.”


Thiếu Thương im lặng, lạnh lùng nói: “Nên chàng mới nhất quyết trừ khử hai người họ?”


Lăng Bất Nghi nhắm hai mắt, tựa vào thành xe phía sau: “Vương Thuần không cần nói, không có tài trị gia, con cháu kém cỏi thế nào nhìn vào biết ngay, nhưng Lâu Kinh cũng không phải hạng tốt đẹp gì. Thái tử thường khen ông ta có đức hạnh tài năng, hừ, chỉ là kẻ đố kị người tài. Em ruột ông ta là Lâu Tề vừa mạnh vừa có tài nặng, nhưng bị ông ta cầm chân ở chức Quận thừa ngót mười năm!”


Thiếu Thương chợt bừng tỉnh: “Vì để nghe ngóng tình hình Lâu gia nên chàng mới kết giao với con cháu nhà họ?” Chẳng trách hồi ấy Lâu Nghiêu lại khen Lăng Bất Nghi không ngớt lời, nói là liên tục giúp đỡ Lâu gia bọn họ.


Lăng Bất Nghi cũng nghĩ tới Lâu Nghiêu, bình thản nhìn nàng. Thiếu Thương sợ hãi, bất an rụt về sau.


“Một gã ham tửu sắc bất tài vô năng, một ngụy quân tử giậm chân tại chỗ, chỉ vì tình cảm nhiều năm mà Thái tử liên tục nể trọng hai người họ.” Chàng nói, “Bệ hạ muốn ta giúp đỡ Thái tử nhiều hơn, nhưng giúp thế nào đây, lẽ nào thu dọn tàn cuộc là giúp đỡ? Nếu cứ kéo dài như vậy, Thái tử không sai cũng thành sai, thậm chí càng sai nhiều.”


“Em có biết không, vị Hàn Thanh đại nhân đã tự vẫn vốn không thuộc phe chư thần Cảnh Thăng, bình thường cũng không hề kết giao với gia tộc Việt thị, y chỉ bất mãn với cách dùng người của Thái tử mà thôi.”
Thiếu Thương ngạc nhiên: “Vậy là bệ hạ đã bức tử…” Trung thần?!


“Đúng thế, sau đó bệ hạ rất hối hận.” Lăng Bất Nghi nói, “Nhưng Hàn Thanh cũng không biết chừng mực, bình thường rất hay dâng tấu chống đối lên ngự tiền. Thật ra từ lâu ông ta đã đề nghị bệ hạ ban chiếu thư chất vấn Thái tử, bệ hạ triệu ông ta tới trấn an khuyên nhủ, nào ngờ sau đó ông ta lại tiết lộ chuyện này trong buổi chầu, bao con mắt nhìn trừng trừng, vì vậy bệ hạ mới nổi giận.”


Thiếu Thương thở dài lấy làm đáng tiếc, không phán xét nữa.


Lăng Bất Nghi thừa nhận mọi chuyện: “Không sai, ta biết Văn Tu quân móc nối với Bành Chân còn trước cả Vương Thuần. Và cũng không sai, ta cố ý tránh người đưa tin của Vương Thuần, lần này ta không muốn giải quyết giúp ông ta. Còn về vụ án Lâu Bôn thì đúng là trùng hợp, nhưng về sau khi tiếp tục điều tra, ta phải thừa nhận mình có tư tâm. Chỉ là nếu  không nhổ sạch cỏ dại, sao trồng được sản vật quý báu.”


“… Nói vậy tức là chàng một lòng vì công chính? Lát về em sẽ nói với Thái tử điện hạ, bảo ngài ấy phải cảm tạ chàng thật tốt mới được, bởi chàng trừ khử hai sâu mọt to tướng bên cạnh ngài ấy mà!” Thiếu Thương móc mỉa.


Lăng Bất Nghi nhíu mày: “Đừng có chế giễu đả kích như vậy, nói chuyện đàng hoàng đi.”


Thiếu Thương tức gần chết, cười lạnh: “Được, vậy em nói. Tiêu diệt hai người Lâu Vương thì chàng sẽ trở thành người quan trọng nhất với Thái tử, chẳng những Thái tử sẽ nghe lời chàng, mà trong tương lai chàng cũng sẽ dưới một người trên vạn người!”


Lăng Bất Nghi nói: “Dưới một người hay trên vạn người cũng được, kỳ thực cuộc sống cũng rất vất vả, không vui vẻ thú vị bằng đi xa đến nơi biển rộng trời cao cùng Lâu Nghiêu…” Được lắm, chàng cũng bắt đầu chế giễu đả kích rồi.


Thiếu Thương tức giận, lồng ngực quặn đau, bỗng nàng đứng bật dậy, nhưng đi chưa được hai bước đã đến cửa xe, nàng đành giận dữ đứng lại.


Lăng Bất Nghi nhìn nàng vừa giận vừa bất đắc dĩ, chợt mềm lòng. Chàng giơ tay trái kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nào ngờ Thiếu Thương không chịu, kéo đẩy một hồi lại lăn xuống đất, nửa quỳ nửa ngồi trên thảm lông mềm mại.


Lăng Bất Nghi đặt hai tay lên vai nàng: “Thiếu Thương, ta không phải hạng người ác ý.”
Thiếu Thương vẫn cúi gằm đầu: “Ừm, chàng là người có ý tốt, được chưa.”
Lăng Bất Nghi nâng mặt nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình, lặp lại lần nữa: “Ta không phải hạng người ác ý.”


Thiếu Thương bị giữ không thể cựa quậy, chỉ biết trân trân nhìn chàng.
Chóp mũi kề nhau, bốn mắt nhìn nhau, nàng như bị dìm xuống nước hồ hổ phách lạnh lẽo, hơi thở đàn ông mát lạnh hòa quyện mùi thảo dược thoang thoảng.


Nàng biết mình không hiểu được chàng, nhưng sớm chiều kề cạnh nên cũng dần quen với một vài thói quen của chàng.


Không ở doanh trại hoặc nơi bất tiện thì một ngày chàng sẽ tắm gội ba lần, chẳng phải vì chàng ưa sạch sẽ, mà là chàng không muốn để người khác phán đoán được gì qua mùi trên cơ thể.


Như Địch ảo chẳng hạn, nếu trên người bà ấy có mùi thức ăn vậy nghĩa là vừa rời khỏi phòng bếp; nếu bà có mùi long nhãn thì tức là mới đến nhà kho; nếu có mùi huân hương hoa lan nhàn nhạt, chắc chắn bà vừa ở trong tẩm điện của Hoàng hậu.


Nhưng trên người Lăng Bất Nghi luôn thoang thoảng mùi cỏ cây mát mẻ – là toa thuốc tắm đặc biệt mà một thế ngoại thần y đã điều chế cho riêng chàng, bổn ý là để gây cốt khỏe mạnh, xua bệnh giải mệt.


Ngón tay chàng trắng nõn sáng bóng, thon dài như ngọc, còn đẹp hơn miếng bạch ngọc mỡ dê được điêu khắc tinh tế. Nếu chàng cầm bút sẽ có phong thái nho nhã hơn khi cầm kiếm, nếu chàng mặc áo bào văn sĩ, e rằng còn trông học thức hơn cả Viên Thận, ấy vậy mà tay chàng luôn cầm hung khí sắc bén, lưỡi gươm chĩa thẳng, máu nhuộm trà mi.


Nếu thế sự yên ổn, chàng có thể im lặng cả một ngày trời. Nếu có chuyện xảy ra, chàng có thể nhẹ nhàng trình bày, kiên nhẫn giải thích – đương nhiên cũng có khi chàng rất lạnh lùng độc miệng, nhưng vì sao không ai phê phán chàng? Vì người có thể khiến chàng phải lạnh lùng sẽ nhanh chóng biến mất khỏi giới xã giao chốn đô thành. Thí dụ như Ngũ công chúa, hoặc là… Văn Tu quân.


Thiếu Thương đảo mắt, nhìn xuống hầu kết mạnh mẽ nhẹ nhàng cục cựa trên cổ vừa trắng vừa dài của chàng. Nàng chợt xúc động, ma xui quỷ khiến thế nào lại vuốt ve nó, rồi chầm chậm sờ lên mặt chàng. Làn da của chàng trai thô ráp nhưng đầy sức sống, những ngón tay non nớt của cô gái chạm vào khiến cơ thể Lăng Bất Nghi run lên, chàng ấn chặt bàn tay bé nhỏ đang vuốt ve mình, cầm lên hôn vào lòng bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn.


“Thực ra ta không quan tâm Lâu Kinh và Vương Thuần như thế nào, cũng không quan tâm cuộc sống của Thái tử ở trong triều có tốt không. Dù bây giờ không thành, không tính Nhị hoàng tử thì nương nương vẫn còn đến ba người con. Bệ hạ vẫn còn khỏe, nào ai biết được cuộc sống mai sau.”


Thiếu Thương cảm thấy cơ thể nhũn ra, hơi thở dồn dập, lòng bàn tay được hôn ɭϊếʍƈ đến nóng bừng, qua con ngươi màu hổ phách đậm đặc, nàng thấy hai má mình đỏ lên.


“Em chỉ muốn biết chàng là người như thế nào, tại sao có thể vờ như không có chuyện gì ở trước mặt Thái tử và nương nương, nhưng sau đó lại ngấm ngầm tính toán tất cả mọi người.” Giọng nàng run rẩy, vừa sợ vừa tức giận.


Lăng Bất Nghi vùi mặt vào hõm vai ấm áp mịn màng của cô gái, thấp giọng rù rì: “Trước kia em cũng thường bảo không hiểu ta, nhưng em chưa bao giờ quan tâm.”


Thiếu Thương ôm mặt chàng, nhìn thẳng vào mắt nài nỉ: “Nhưng bây giờ em muốn hiểu chàng, em muốn biết người mai sau sẽ chung chăn gối với em, sẽ cùng em sinh con dưỡng cái là người như thế nào.”


Lăng Bất Nghi ngẩn ngơ, nhìn đôi mắt trong suốt đen láy của cô gái, chàng như lạc vào cõi mộng năm xưa. Chàng lẩm nhẩm: “Đêm hôm ấy em lẻ loi đứng trên phố đen. Ta đã nghĩ, tiểu nữ nương nhà ai xinh xắn thế này, nếu nàng không có người thân thì ta sẽ ôm nàng về nhà.”


Thiếu Thương bỗng chực khóc, ngay sau đó nàng hôn ghì lên đôi môi lạnh lẽo của chàng, mơn trớn đắm say như người chết đuối vớ được cọc gỗ trôi nổi. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cam chịu số phận, Lăng Bất Nghi là oan nghiệt nàng chẳng thể trốn khỏi, nàng không trốn được cũng không thể rời đi, chỉ biết vụng về hôn chàng, dùng hết sức ngấu nghiến!


Lăng Bất Nghi như sực tỉnh từ trong mộng, chỉ vừa phản ứng lại thì thấy môi đau nhói, rồi mùi tanh ngập tràn khoang miệng.
Thiếu Thương đẩy mạnh chàng ra, nước mắt giàn giụa, bờ môi rớm máu.


Nàng tức giận hung dữ trừng mắt, Lăng Bất Nghi cảm thấy có ngọn lửa thiêu đốt toàn thân, ngực nóng như lửa, cánh môi rách chảy máu, đau đớn hòa quyện ngọt ngào, mang theo cảm xúc rung động khó dùng lời diễn tả.
Chẳng biết tự lúc nào, xe ngựa đã dừng lại.


Thiếu Thương ngạo nghễ nhìn chàng rồi đá cửa xe ra nhảy xuống. Lăng Bất Nghi chậm một nhịp, nhanh chóng đuổi theo, lại phát hiện bên ngoài là nơi canh phòng ở cung thành, chàng vừa xuống xe là lập tức có thị vệ bốn phía xông tới bảo vệ.


Thiếu Thương chạy thật nhanh về phía trước, không kịp gọi theo Liên Phòng và Xảo Quả, chỉ nghe loáng thoáng Lương Khưu Phi hô to: “Thiếu chúa công, miệng người bị sao thế, trời trời chảy máu rồi, mau tìm ngự y đến đây!”
“A Phi câm mồm!” Đây là giọng của Lương Khưu Khởi.


Nàng không dám ngoái lui, tiếng gió vù vù bên tai, dẫu chạy nhanh đến mức lồng ngực như muốn nổ tung thì nàng cũng không dám dừng bước.

Thiếu Thương cắn người rất mạnh, Lăng Bất Nghi đành cáo bệnh ở nhà nếu không muốn bị ai chỉ trỏ.


Mới đầu Hoàng đế còn tưởng vết thương cũ của con nuôi tái phát, cuống quít phái ngự y đến khám, đợi khi ngự y quay về bẩm báo, Hoàng đế nổi giận không chỗ phát tiết. Mà chuyện này không thể nói với ai khác, ông đành đi tìm Hoàng hậu cằn nhằn.


“Thiếu Thương cũng thật là, cắn quá mạnh, khéo Tử Thịnh phải tránh mặt nhiều ngày!” Hoàng đế tức giận, “Nó thì thông minh lắm, biết gây nên họa nên mới xin nàng nghỉ vài hôm để trốn!”


Bấy giờ Hoàng hậu mới biết chân tướng, nhớ lại vẻ lúng túng ngượng ngập khi cô gái xin nghỉ, bà không kìm được phì cười.
“Dù thân mật hay cãi vã thì cũng phải có phân lượng, có thể cắn ở nơi không ai nhìn thấy mà!”


Hoàng đế rất muốn lấy thân phận người có kinh nghiệm chỉ điểm cho hai vợ chồng con nuôi, ai ngờ lại bị Hoàng hậu xem thường.


Mà nhân vật chính của câu chuyện lúc này lại đang rất chán nản, Thiếu Thương chỉ muốn tìm một hố cát thật sâu để vùi mình không gặp bất cứ ai, che lấp đi tâm trạng vừa xấu hổ lẫn sợ hãi của nàng.


Ngày trước khi biết phải thành thân với Lăng Bất Nghi, nàng như đang đi trên một con đường đã biết trước mắt xích nguy hiểm. Nàng biết tính cách mạnh mẽ của Lăng Bất Nghi, biết mình sắp sửa bị bó buộc tay chân… Dù không quá tình nguyện nhưng nàng cũng sẵn sàng đối diện với tất thảy.


Vậy mà lúc này đây, nàng như dẫm vào vùng đất đầy hoang mang sợ hãi – rốt cuộc Lăng Bất Nghi là người như thế nào.
Không có ai để trút bầu tâm sự, Thiếu Thương đi một vòng quanh nhà, cuối cùng chạy đi tìm bào huynh bói toán nhà mình.


“… Muội thật sự không hiểu nổi Lăng Bất Nghi.” Nàng đứng bên cạnh sa bàn mà Trình Thiếu Cung chú tâm sắp xếp, lẩm nhẩm, “Cớ gì muội phải cưới một người mình hoàn toàn không hiểu rõ, có ai hiểu được tâm trạng của muội lúc này không.”


“Hiểu hiểu.” Trình Thiếu Cung vạch tới vạch lui trên sa bàn.
“Huynh thì biết cái gì?!” Thiếu Thương không vui.


Trình Thiếu Cung ngẩng đầu lên, bình thản nói: “Độ này triều đình gió nổi mây vần, chắc chắn muội đã thấy được vài thủ đoạn của Lăng Bất Nghi nên mới đâm khϊế͙p͙ sợ, hồ nghi nhân phẩm rồi không biết có nên cưới không… Có phải vậy không?”


Thiếu Thương ngẩn ra, bị thầy bói đoán trúng rồi.


Trình Thiếu Cung đắc ý: “Ông trời để huynh chào đời trước muội là có lý cả. Huynh nói này, muội đừng suốt ngày tìm phiền não nữa, có lấy chồng hay không không do muội quyết định. Nghĩ theo hướng tốt, Lăng Bất Nghi có thể hô mưa gọi gió, chứng tỏ hắn ta rất có bản lĩnh!”


“Nếu sau này muội và chàng ấy có tranh chấp, chàng ấy dùng thủ đoạn hô mưa gọi gió với muội thì muội phải gì?”


Trình Thiếu Cung nhìn bào muội dè bỉu: “Huynh cho rằng muội nên nghĩ, nếu cả đời này hắn ta không tranh chấp với muội thì muội phải vùng vẫy dưới tay hắn như thế nào, như vậy hữu dụng hơn đấy.”
Hai huynh muội ba hoa một hồi, Trình Thiếu Cung rủ ấu muội ngày hôm sau tới núi Nam ngoài thành du ngoạn.


“Tuyết còn chưa tan mà lên núi làm gì, cũng đâu có thú để săn.” Thiếu Thương nhíu đôi mày thanh thoát.


Trình Thiếu Cung: “Muội có bao giờ thấy huynh hứng thú với chuyện đi săn chưa? Là Ban Tiểu Hầu muốn lên núi tìm bụi thảo dược chữa trị cho cái chân của thúc phụ hắn, mà thảo dược kia lại chỉ có thể tìm được trong mùa đông. Ban Tiểu Hầu nhát cáy không dám một mình dẫn gia đình, lại không có bạn bè nên mới nài nỉ rủ huynh đi cùng.”


Thiếu Thương ngạc nhiên: “Người lười như Tam huynh mà cũng có lúc nhiệt tình vậy hả, sẵn sàng giúp người ta làm tròn chữ hiếu.”
“Nhiệt tình cái nỗi gì, huynh đánh cờ thua Ban Tiểu Hầu.”
“Vậy muội đi làm gì, muội có thua cờ đâu.”


“Đi giải sầu chứ làm gì nữa. Suốt ngày nhốt trong cung, huynh thấy muội ngày càng giống phụ nhân thâm cung rồi đấy, vừa cù rù vừa đầy oán khí. Ra bên ngoài đi đó đi đây, ngắm núi cao tuyết trắng mây xanh, mọi phiền muộn sẽ tan biết hết. Cưới nhầm người có gì mà sợ, có người đầu thai nhầm kia kìa.”


Thiếu Thương cảm thấy có lý, vỗ tay nói: “Được, đi thì đi!”
Không lâu sau, Trình Thiếu Cung sẽ phải hối hận đến mức sợ vỡ mật vì đề nghị ngày hôm nay.