Cha Trình bận rộn suốt một mùa hè, chỉ tranh thủ vội vã về nhà vài bận, thậm chí chẳng kịp hỏi thăm gặp mặt bất cứ ai, cuối cùng ông cũng kết thúc buổi huấn luyện thực địa đầy bi thảm của mình, bị cháy nắng đen sì như ngâm mình trong bể túi của con mực. Thiếu Thương nhìn Tiêu phu nhân đang bôi thuốc mỡ cháy nắng trên cổ cho cha già, cố ý ra vẻ chê bai: “Nhìn phụ thân bây giờ bét cũng phải hơn mẫu thân hai mươi tuổi, nếu người ngoài nhìn vào khéo còn tưởng hai người là cha con đó!”
“Biến biến biến! Còn lâu mẫu thân con mới trông mặt bắt hình dong nông cạn như vậy! Đại trượng phu coi trọng tính cách, sau đó là tài năng, cuối cùng là tình cảm… A, đúng không Nguyên Y…”
Cha Trình xun xoe nhìn vợ, Tiêu phu nhân không nói lời nào, sóng mắt long lanh xen lẫn trách móc nhìn chồng, lão Trình lập tức mềm nửa bộ xương.
“Lần trước phụ thân nói gì mà chọn rể cho con chỉ nhìn mặt, sao không thấy phụ thân cân nhắc tính tình phẩm chất?!” Thiếu Thương chợt ý thức được vấn đề này.
“Thứ nhất, không phải phụ thân chọn Lăng Bất Nghi, phụ thân chưa có thể diện lớn đến vậy. Thứ hai, người mẫu thân con chọn là phụ thân, chứng tỏ bà ấy không nông cạn, còn Lăng Bất Nghi chọn con tức là cậu ta rất nông cạn, liên quan gì đến phụ thân.” Luận đấu khẩu, Trình Thủy từng đứng đầu làng năm nào đấy, đánh đâu thắng đó.
Thiếu Thương nghiền ngẫm lời của ông, không phải ý nói ngoài khuôn mặt ra thì mình không có tài cán gì à?! Hai mắt nàng hằn đỏ vì tức, bực dọc rời đi.
Cha Trình búng ngón trỏ với bóng lưng con gái, nghiêng đầu nói với vợ: “Con bé ngốc này không có thị lực chút nào, vợ chồng hai ta xa cách lâu ngày có bao nhiêu chuyện nói không hết, các con trai đều biết ý tứ tránh đi, chỉ có nó là tới chen ngang!”
Tiêu phu nhân lại cười bảo: “Niệu Niệu nhớ mình thôi, Tử Thịnh tặng con bé hai thớt ngựa tốt, là giống ngựa béo tốt ngày đi ngàn dặm. Nó không cho huynh trưởng nào động vào cả, giữ lại cho mình đấy. Hầy, tụi A Tụng nhìn mà thòm thèm kia kìa.”
Trình Thủy đắc chí vuốt chòm râu, yêu thương đong đầy trong mắt: “Cái miệng Niệu Niệu bướng bỉnh nhưng tâm địa rất tốt, biếu hiếu thảo gần gũi, quan tâm cha già… Ta có đem về cho nó một rương đồ tốt, coi như thêm của hồi môn. À, cũng có phần của Ương Ương. À phải rồi, còn hai hũ kem dầu cừu từ Tây Vực nữa, lúc đầu Hàn đại tướng quân chỉ chia cho ta một hũ, ta phải mất ba mươi thớ lụa gai đổi thêm một hũ nữa cho con bé ngốc đó. Mùa thu trời hanh khô, mẹ con nàng thoa lên mặt lên tay, tốt hơn so với hương liệu ở đô thành.”
Tiêu phu nhân chỉ mỉm cười. Bà nghĩ, có lẽ cả đời này chồng sẽ không bao giờ nguôi ngoai oán hận với Cát thị, nhưng giữa hai chị em nó không thể trọng bên khinh được, đó là đại kỵ trong nhà, chốc nữa lấy phần mình chia cho Ương Ương là được.
“Đại nhân! Không ổn rồi đại nhân!” Thanh Thung phu nhân hồng hộc chạy từ ngoài cửa vào, “Niệu Niệu muốn đưa hai con ngựa kia cho Đại công tử và Nhị công tử, nói không cho ngài nữa!”
Trình Thủy tức giận đập bàn: “Đứa con gái bất hiếu này! Nguyên Y, hai hũ kem dầu cừu ấy cho mình hết, mình dùng một hũ đập một hũ, chứng tỏ chúng ta giàu!”
Tiêu phu nhân dựa vào bàn, cười run cả vai.
***
Nếu Trình Thủy đã về thì phải tổ chức bù tiệc đính hôn. Tiêu phu nhân biết phân lượng trong đó, không dám giao hết cho Trình Ương, đích thân mua sắm rau củ quả và rượu, còn mượn đầu bếp ở Vạn gia đến, chuẩn bị rất đầy đủ. Quả nhiên, Hoàng đế như thả con chó tuần tra ở cửa Trình phủ, sau khi biết Trình gia không bạc đãi con nuôi lại ban thưởng ba mươi vò rượu Kim Hương.
Làm tù trưởng ăn thịt người Châu Phi cũng không tệ (Vì sao lại là tộc ăn thịt người? Vì khi cha Trình cười là hai hàm răng trắng hếu đều tăm tắp trông rất đáng sợ), đối mặt với cấp trên cấp dưới bạn cũ, dẫu cha Trình lúng túng cũng không thể hiện, thuận lợi giới thiệu lang tế với bạn bè người thân.
Tiếc là thân phận quyền hạn của Lăng Bất Nghi còn đó, đi kèm với dòng hàn lưu ở Bắc Băng Dương, cho nên ngoại trừ Hàn đại tướng quân có thể được chàng mời rượu thì tân khách còn lại đứng ngồi không yên, hết lục tục đứng dậy bái tạ lại khom lưng thi lễ, cha Trình nhìn mà thầm lắc đầu cười khổ.
Lạ nữa là người nhà họ Lâu cũng đến dự tiệc.
Vì Thiếu Thương vẫn ở trong cung nên không biết, để tỏ vẻ không trở mặt vì chuyện từ hôn, hai nhà Lâu Trình lại càng giữ tình giao hảo. Thật ra mấy tháng qua Tiêu phu nhân thường xuyên dẫn Trình Ương đến Lâu gia dự tiệc, bất ngờ thu hoạch được vài mối kết hôn.
Người đến lần này là Nhị công tử Lâu gia vừa đi xa về, tức huynh trưởng ruột thịt duy nhất của Lâu Nghiêu. Lâu Nhị công tử hào phóng biết dùng mánh, chuyện chuyện đều suôn sẻ, lại còn mua một tặng một dẫn theo khách quý cực kỳ – đồng môn hảo hữu Viên Thận.
Lăng Bất Nghi đanh mặt, đứng thẳng chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn qua.
Viên Thận chậm rãi đi đến dưới mái hiên, ánh mắt nhìn thẳng.
Hai người giáp mặt nhau, cuối cùng Viên Thận lên tiếng trước: “… Là ta mắt kém, đáng nhẽ nên nhìn ra huynh có ý với Thiếu Thương quân từ lúc ở biệt viện nghỉ chân mới phải.” Lần đó chàng ta chỉ cảm thấy Lăng Bất Nghi đối xử khác lạ với cô gái này, tiếc là không nghĩ sâu!
“Ai cũng nói Thiện Kiến công tử được Hoàng Phủ phu tử đích thân dạy dỗ, nhưng tốt nhất đừng bắt chước nhớ nhung nhân duyên mà không lấy vợ sinh con, suốt ngày chỉ biết nhớ nhung vợ người ta.” Lăng Bất Nghi ít nói, song một khi đã lên tiếng thì câu nào cũng rất chí mạng.
Nét mặt Viên Thận cứng lại, nhưng lập tức chàng khôi phục trạng thái phong độ nhanh nhẹn ngày thường: “Nhân duyên là do trời định, ta không dám nói bừa. Nhưng chắc chắn mai sau ta sẽ đến ngoài tường của tôn phủ hát. Vệ phong Trịnh phong gì đó, ta sẽ hát một lượt.” Tuyệt đối không như ân sư, chỉ mới hát một lần đã tiu nghỉu rút lui!
Khúc nhạc Vệ Trịnh liên quan đến chuyện nam nữ, Viên Thận nói những lời này là có ý: ta không thoải mái thì tuyệt đối sẽ không để ngươi được dễ chịu.
Lăng Bất Nghi dùng mắt tỏ ý: Ngươi đang chơi xấu đấy.
Viên Thận nhìn lại: Nói cứ như ngươi không dùng chơi xấu để rước vợ về vậy.
Lăng Bất Nghi: Ta và nàng mới là duyên trời định.
Viên Thận: Trời định? Là thiên tử định thì có. Khinh ta học hành dốt nát hả.
“… Thiện Kiến công tử vẫn đang đi xem mặt à?” Bỗng Lăng Bất Nghi hỏi.
Viên Thận sững ra, sau khi hiểu ý lại ủ rũ nói: “Dù gì ta cũng phải thành thân.” Tương kính như tân, thông cảm lẫn nhau, không phải các cặp vợ chồng bình thường trên đời này đều như vậy ư? Chẳng hay mai này đi đâu tìm một Trình Thiếu Thương vừa đáng yêu lại dí dỏm.
Lăng Bất Nghi cười cười, trong chớp mắt như băng tuyết phủ cây, khiến đối phương không dám nhìn gần: “Thế thì tốt. Tại hạ chúc Thiện Kiến công tử gặp được lương duyên. Bao giờ công tử đến hát, nhất định ta sẽ dẫn nương tử trèo lên đầu tường, rửa tai lắng nghe.” Hắn dám đến? Để xem tiểu hồ ly kia có nhảy lên tường ném đồ xuống đập không, Viên Thiện Kiến tưởng nàng dễ tính như phu nhân Tang thị sao.
Trên đường hồi phủ, Lăng Bất Nghi dựa vào dầm xe, gò má trẻ tuổi trắng ngần ửng đỏ, hứng gió xua đi cơn say, một lúc sau xe ngựa chạy vào đầu ngõ, thị vệ hộ tống hai bên xe dừng lại, đứng trước cửa Lăng phủ là một người đàn ông trung niên râu dài ăn vận kiểu văn sĩ. Huynh đệ Lương Khưu thị lập tức nhảy xuống xe, dìu Lăng Bất Nghi đã ngà say đi xuống.
Lăng Bất Nghi vịn tay của Lương Khưu Phi, vừa đi vào vừa cười nói: “Sao Âu Dương tiên sinh lại ra đứng ngoài cửa thế này.”
Âu Dương Quán mỉm cười đi tới: “Thiếu chúa công thật bạc tình, bản thân đi dự hỉ tiệc đính hôn mà lại để lão hủ ở lại phủ đối phó với Vương gia. Lão hủ thèm thứ rượu Kim Hương kia lâu lắm rồi.”
Lương Khưu Phi ngạc nhiên: “Vương gia lại đến nữa? Ông ta đã tìm đến mấy ngày rồi.”
Âu Dương Quán nói: “Nếu hôm nay lão hủ không biết đối đáp thì cha con Vương gia đã muốn xông tới Trình gia dự tiệc rồi đấy.”
Lương Khưu Phi bĩu môi khinh bỉ.
Đình viện trống vắng, bốn bề lặng ngắt, Lăng Bất Nghi vừa đi vừa suy nghĩ, một lúc sau mới dừng bước: “Vậy Âu Dương tiên sinh cứ khởi thảo điều lệnh đi, theo như quyết định trước đó, để Trương Thiện dẫn bốn đội Tả Kỵ đi giúp Vương Long, không cần nghe lệnh răm rắp, xem xét tình hình rồi hành sự là đủ. Để Lý Tư chọn hai tổ cung thủ, hai đội nỗ vệ, thêm năm trăm tinh binh đến chỗ Xa Kỵ tướng quân nghe lệnh, nhớ phải tôn trọng.”
Âu Dương Quán chắp tay lĩnh mệnh rồi rời đi.
Lương Khưu Phi ngạc nhiên: “Ti chức cho rằng thiếu chúa công sẽ không đồng ý.”
“A Phi.” Lương Khưu Khởi thấp giọng mắng. Trông bào đệ vai u bắp thịt thông thạo cung mã, nhưng kỳ thực chỉ lớn hơn phu nhân tương lai của thiếu chúa công vài tháng, lại được mọi người trong phủ yêu quý nên là người ngây thơ từ trong xương cốt.
“Phớt lờ bọn họ bảy tám ngày thế là đủ rồi.” Lăng Bất Nghi ấn vào huyệt thái dương, cảm thấy mệt mỏi.
Lương Khưu Phi không dám xía lời thêm, nhưng vẫn bất mãn làu bàu: “Vương Thuần nuôi một đám bất tài, huấn luyện binh sĩ còn kém xa đương sai trong nha huyện, quả là mất mặt! Giết vài tên sơn tặc thôi mà cũng suýt bị tấn công đại bản doanh, giờ còn muốn thiếu chúa công lấp ɭϊếʍƈ cho mình, giả vờ gì mà kế nghi binh, không khéo mất sạch ráo mặt mũi trước chúng tướng lĩnh. May mà không cưới con gái nhà lão ta, nếu không họ Vương kia lại còn được dịp lên mặt cha vợ anh vợ…”
Lăng Bất Nghi thong thả nhìn cậu, Lương Khưu Phi lập tức ngậm mồm.
Lương Khưu Khởi thở dài, đi tới chuyển chủ đề: “Bẩm thiếu chúa công, hôm nay ngài uống không ít rượu, vì sao không nghỉ lại Trình phủ một chốc. Ti chức thấy thiếu nữ quân không xuất hiện trong buổi tiệc, dễ đang chờ ngài ở hậu viện có khi.”
Chờ chàng? Lăng Bất Nghi tháo gươm cởi giày đi vào nhà, thầm xì một tiếng. Tiểu hồ ly kia có đầu thai lại mười lần cũng không bao giờ làm vậy, “Nàng nói ngày mai có trận đánh lớn, muốn nghỉ ngơi một ngày, bảo ta đừng làm phiền mình.”
Lương Khưu Phi thở dài: “Thiếu nữ quân cũng thật là… Vì sao không thể dồn hết tập trung vào thiếu chúa công…”
Lăng Bất Nghi nhắm mắt, một lúc sau mới lẩm bẩm: “… Tự chu toàn là đủ rồi.”
Lương Khưu Khởi gọi thị đồng và tỳ nữ đến hầu hạ rồi túm cổ áo bào đệ kéo ra ngoài, thấp giọng nói: “Đệ thì biết cái gì, ngày trước Hoắc thị phu nhân moi cả tim gan vì Lăng gia, kết quả thế nào hả. Vả lại thiếu chúa công có quan chức cao, nếu nương tử không biết cách chu toàn, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải để thiếu chúa công ra tay.”
Lương Khưu Phi bừng hiểu: “Ra là thế… Nè huynh trưởng, sao huynh biết rõ vậy.”
Lương Khưu Khởi buông cổ áo bào đệ, nghiêm túc nói: “Vi huynh có bốn hồng nhan tri kỷ, đương nhiên hiểu nhiều hơn đệ.”
Lương Khưu Phi lập tức sùng bái ra mặt.
Lăng Bất Nghi ngồi trên giường, loáng thoáng nghe cuộc đối thoại của hai anh em ngoài nhà, trong thoáng chốc tinh thần như phiêu du chốn xa, đưa mắt nhìn chậu quýt vàng ngoài chấn song, lá xanh mơn mởn xếp cùng những quả tròn bóng nhẫy xinh xắn, màu sắc như vàng ròng.
Sáng hôm sau, Lăng Bất Nghi ngồi xe kéo loại nhẹ tinh xảo ra cửa, đến Trình phủ đón vị hôn thê, ra khỏi thành đi thẳng về phía đông. Bấy giờ đang là cuối thu, thời tiết mát mẻ sảng khoái, phong cảnh nông thôn dọc trên đường đi đẹp không tả xiết, Thiếu Thương vô cùng sung sướng, ghét nỗi là không biết mỹ nam bên cạnh nghĩ gì mà cứ im lìm. Vậy là Thiếu Thương bèn tán gẫu câu được câu chăng với Lương Khưu Phi cưỡi ngựa theo xe.
“… Thiếu nữ quân không biết đấy thôi, Xa Kỵ tướng quân nổi tiếng dùng tửu sắc tiền tài mua chuộc kẻ khác. Cho dù ban đầu thu nhận được hãn tướng đến đâu thì chưa tới mấy năm cũng bị tửu sắc phá hỏng. Ôi chao, hai vị đại ca Trương Lý của tôi, đúng là phải chịu thiệt.” Lương Khưu Phi vẫn còn rất nghi ngờ về chuyện điều động nọ.
“Nè, Phi thị vệ nói sai rồi. Có ai mà không thích tửu sắc tiền tài, ta cũng…” Thấy Lăng Bất Nghi phóng mắt sang, Thiếu Thương lập tức sửa lời, “Bá phụ Vạn gia nhà ta cũng thích lắm đó, nhưng có thấy ông ấy chậm trễ hành quân đánh giặc đâu, chắc chắn do Vương tướng quân còn có điểm khác không ổn.”
“Dĩ nhiên rồi!” Lương Khưu Phi có một bụng lời muốn dốc bầu, đang định mở miệng thì chợt thấy ánh mắt không tán thành của huynh trưởng, thế là đành đổi lời, “Nói tóm lại, những năm qua Vương thị đã chuốc không biết bao nhiêu rắc rối cho thiếu chúa công nhà chúng tôi.”
Lương Khưu Khởi đánh ngựa đi tới: “Xét cho cùng Xa Kỵ tướng quân cũng là trưởng bối của thái tử, nể mặt Đông cung nên mới không để Vương thị mất hết thể diện.”
“Đúng là chẳng dễ dàng gì, cho Vương tướng quân về hưu sớm đi.” Thiếu Thương nói, “Mai sau an hưởng tuổi già là đủ.”
“Về hưu? Ha, Vương gia yêu quyền vị như vậy…” Lương Khưu Phi thấy huynh trưởng lại trừng lớn mắt, “Tóm lại bọn họ không chịu về hưu.”
Thiếu Thương cười bảo: “Ông ấy không muốn về hưu thì các huynh có thể giúp ông ấy.”
“Chẳng hay nương tử nhà ta có diệu kế gì.” Cuối cùng Lăng Bất Nghi cũng đã mở miệng.
Huynh đệ Lương Khưu thị nhìn nhau cười, nghĩ hai người có lời muốn nói riêng nên giục ngựa rời đi.
Thiếu Thương xoay người lại, tít mắt nói: “Em nghe nói ngày trước Văn Tu quân quản rất nghiêm, nhưng hiện ta Xa Kỵ tướng quân đã dần không nghe lời bà ta nữa. Chẳng phải lần trước chàng tặng ông ta hai mỹ cơ à, theo em thấy, do ít quá nên chưa đủ lực đó. Chàng tìm thêm vài mỹ cơ trẻ trung khỏe khoắn tặng người ta đi. Nếu không ngại thì có thể hứa hẹn thêm, ai có thể quấn lấy Vương tướng quân liên tục ngày đêm, mai say khi rời khỏi Vương gia sẽ có thưởng lớn. Có tiền rồi, sau này dù thành thân hay tự lập nữ hộ cũng đủ giàu sang. Nói tóm lại mọi người chung sức quấn chặt Vương tướng quân ngày đêm trên giường.”
Làn da của Lăng Bất Nghi có vẻ trắng thêm mấy phần, gân xanh gồ lên trên cổ, gằn từng chữ từ kẽ răng: “… Một tiểu nữ nương chưa thành thân như em có thể nói những lời như vậy? Sao em không bảo ta phái người hạ độc ba đậu Vương Thuần luôn đi!”
Đúng là cần phải gọi gã họ Viên tới nghe xem, xem Thiện Kiến công tử có nuốt trôi nổi không. Rồi Lăng Bất Nghi chợt có suy nghĩ, nếu Lâu Nghiêu nghe được lời này, liệu có khi nào sẽ bất kể trái phải mà tán thành đồng ý vỗ tay khen hay không? Vậy thì quả thật chàng không làm được.
Thiếu Thương cười bảo: “Tại sao không được nói. Em đưa ra diệu kế rất hợp lý đúng đắn mà, chỉ là mỹ nhân thôi, nếu ông ta không động lòng ắt bình an vô sự. Chứ hạ ba đậu dễ bị nắm đằng chuôi lắm. Hầy, không biết khẩu vị của Vương tướng quân thế nào, nếu ông ta thích người lớn tuổi thì hay quá, có câu bá mươi như sói bốn mươi như hổ, tới khi ấy cả sói lẫn hổ đất rung núi chuyển, bảo đảm ông ta có thể cáo bệnh xin nghỉ trước Nguyên đán.”
“Em nghe được những lời bậy bạ này ở đâu hả!”
“Chàng cho là phụ nữ nông thôn thường trò chuyện gì trong lúc rảnh rỗi ở nơi công cộng?”
“Và rồi em nghe cả?” Thật ra ở trong doanh trại cũng có không ít những lời lẽ thô tục, song Lăng Bất Nghi là người lạnh lùng biết tự kiềm chế, luôn tránh không nghe những thứ này. Giờ thì hay rồi, vị hôn thê nhà mình đã học bù hết những buổi học mà chàng bỏ qua.
“Tìm tòi không mệt mỏi, ham học không biếng nhác.” Thiếu Thương sờ tóc mai, nói với vẻ bâng quơ, “Khổng phu tử đã nói, chuyện nam nữ là đạo lý thường tình.”
“Là Mạnh phu tử nói.”
“Ây da cũng như nhau mà, sao chàng giống bệ hạ thế, bắt bẻ từng câu từng chữ. Làm người là phải rộng ~ lượng~ nha! Không phải Khổng phu tử đã nói rồi hả, điều thiện của quân tử ấy là hành thiện giúp người. Lẽ nào chàng chưa từng nghe.”
“… Câu này cũng là Mạnh phu tử nói.”
Thiếu Thương cau mày: “Sao cái gì cũng là Mạnh phu tử nói vậy, thế Khổng phu tử nói gì.”
Lăng Bất Nghi kìm nén khóe môi muốn nhếch lên: “Ông ấy thường nói, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy bảo!”
Thiếu Thương không vui: “Nếu em đã không tốt như vậy thì chàng còn cưới em làm gì, mau đi thoái hôn đi!”
“Tuyệt đối không thoái hôn!” Lăng Bất Nghi nghiêm túc nói, “Ta mà không thu nhận yêu nghiệt không đức hạnh lại còn mồm mép như em thì gieo họa chúng sinh mất.”
“Chàng…” Hiếm khi thấy Thiếu Thương cứng họng, nàng hứ một tiếng, giận dỗi đập mạnh vào tay chàng.
Lăng Bất Nghi không kìm được cao giọng cười lớn, tiếng cười sảng khoái truyền đến đội thị vệ hai bên. Huynh đệ Lương Khưu thị nhìn nhau, trong lòng lấy làm mừng. Lương Khưu Khởi nghĩ, vẫn là Trình tiểu nương tử có bản lĩnh, cuối cùng vẻ không vui bắt đầu từ khi ra cửa sáng nay của thiếu chúa công nhà mình cũng đã biến mất.
“Em có gì muốn nói thì cứ nói với ta, đừng nói chuyện với thị vệ nữa, đang ban ngày ban mặt.”Lăng Bất Nghi nhìn Lương Khưu Phi cưỡi ngựa đi đầu, trẻ tuổi hào hùng, thích nói thích quậy, nếu ba người là hắn và Lương Khưu Phi thêm Thiếu Thương cùng đi trên đường, mười người e hết chín người đều cho rằng hai người họ mới là một đôi.
“Được, thế đợi đến ‘tối’ em sẽ nói với họ.” Thiếu Thương buột miệng đáp.
Lăng Bất Nghi hé môi, nhích tới gần vờ muốn cắn người, Thiếu Thương bật cười dùng tay chặn miệng chàng lại. Lăng Bất Nghi thấy nàng tinh nghịch trông thật đáng yêu, thế là hôn chụt vào lòng bàn tay êm ái, lại mổ nhanh lên gương mặt bé nhỏ mũm mĩm của nàng.
Thiếu Thương đỏ mặt, sống mũi cao ráo của chàng mỹ nam gần như chạm vào mặt mình, hơi thở nóng bỏng. Nàng chỉ được cái miệng chứ nào có gì, lập tức co rụt lại như con tôm luộc chín, rúc vào góc lắp bắp: “… Đang giữa thanh thiên bạch nhật đó.”
Thị vệ hai bên nhìn thẳng phía trước, không một ai dám liếc trái ngó phải nhìn vào trong xe.
“Chàng đấy, từ sáng nay ra cửa là cứ xầm xì như ai nợ tiền chẳng bằng, em sao dám nói chuyện với chàng.” Thiếu Thương vội đổi đề tài.
Tình ý trên mặt Lăng Bất Nghi vẫn dạt dào, nhưng đúng là bây giờ không thể làm gì, đành nhe răng trừng mắt với nàng, sau đó nắm lấy tay nàng xoa trong lòng bàn tay, một lúc sau mới nói: “Đợi lát nữa em gặp gia mẫu xong, nếu trên đường về em còn vui vẻ được thì ta mới phục em.”
Thiếu Thương coi thường. Không biết hồi ở thị trấn nàng đã gặp bao nhiêu bà mẹ chồng độc ác, đánh chửi gây gổ thậm chí là cầm dao liều mạng, nhưng thì sao, nàng đâu phải kẻ ăn chay. Nghĩ đến đây, nàng dịch tới gần vị hôn phu, nịnh nọt đề nghị: “Có phục hay không nghĩa là thế nào. Nếu trên đường về em vẫn bình thường thì chàng xin Hoàng hậu cho em nghỉ một ngày nữa nhé.”
“Lại còn xin nghỉ hả, định ngủ thêm ngày nữa à?” Lăng Bất Nghi hừ một tiếng, “Huống hồ em cược không ổn. Em thắng thì ta phải xin nghỉ cho em. Nhưng nếu em thua? Lấy gì cho ta đây?”
Thiếu Thương nhìn vào đôi mắt thâm trầm của chàng, hầu kết trên cổ trắng trẻo cục cựa theo từng tiếng nói, miệng nàng bỗng khô khốc, không dám nhìn chàng nữa – có thể trêu chọc nhưng nếm thịt thì không.
Đúng lúc này, nàng chợt nhìn về phía trước cách đó không xa như nhìn thấy cứu binh, chỉ vào hô to: “Chàng xem đó là ai?”
Mọi người nhìn sang, thấy người kia râu tóc bạc phơ, sắc mặt đỏ bừng, ăn vận như thân hào nông thôn, hóa ra là Nhữ Dương vương.
Chỉ có vài hộ vệ tùy tùng đi theo lão vương gia, bọn họ bừng bừng hăng hái đi đằng sau đội ngũ rước dâu, vừa cười nói với các hương lão đồng thời liên tục nhìn vào nàng dâu ngồi trên xe bò – cực kỳ rất không đứng đắn.
Lăng Bất Nghi nhắm mắt thở dài, để nàng đi trước rồi sai người lái xe ngựa đến gần.
“Vương gia lại ra khỏi Tam Tài quán nữa à.” Lăng Bất Nghi xuống xe, sau đó đỡ Thiếu Thương xuống cùng.
“Chạy cái gì mà chạy, cô không phải tù nhân!” Nhữ Dương vương có vẻ xấu hổ, ngó đông ngó tây dáo dác, thấy chỉ có cặp vợ chồng chưa cưới này mới yên tâm nói, “Nay trong làng có đám cưới, ta đến góp xôm thôi. Kể ra… hôn sự này còn có công cô làm mối đấy.”
Thiếu Thương chắp tay hành lễ, cười nói: “Lão tiên ông, ngài thích vui chơi như vậy thì xuất gia tu hành gì nữa ạ. Hồng trần thế tục nhiều điều vui, ngài có dứt được không.”
“Hầy, một lời khó mà kể hết, khó kể hết lắm.” Lão vương gia vuốt râu lắc đầu, lại nhìn cô bé một lượt từ đầu tới chân, cười nói, “Ừ, Trình tiểu nương tử nom dáng dấp khá hơn rồi đấy.”
Lăng Bất Nghi nhìn một hồi, bỗng nói: “Nương tử nhà ta không biết đấy thôi, lão vương gia nào thích xôm tụ, ông ấy thích chuyện cưới gả. Ngay từ lâu ông ấy đã thích xem người ta thành thân, tính toán cho người ta thành thân, sau đó…”
“Sau đó thành thân thay người ta.” Thiếu Thương tinh nghịch nói nốt câu, Lăng Bất Nghi không khỏi buồn cười, lập tức cất tiếng cười to.
Lão vương gia sợ hãi biến sắc, khoát tay lia lịa: “Này không dám nói, không dám nói! Hai người các ngươi không lo học hành nghiêm túc, đúng là lang sói phối hổ báo, rặt đám xấu bụng! Ngày trước chính cô đến Trình gia dạm hỏi đấy, vậy mà giờ hai đứa ngươi muốn qua cầu rút ván!” Ông vừa nói vừa hậm hực phất tay áo bỏ đi, Thiếu Thương lập tức đi tới kéo lại, luôn miệng xin lỗi thì ông mới thở phì phò cho qua.
“Nhìn hướng hai ngươi đi đường, hẳn là đi thăm Quân Hoa đúng không.” Lão vương gia bỗng ủ rũ, “Ôi, ngày trước là một tiểu nữ nương mạnh mẽ lợi hại biết bao, nay lại thành ra như thế. Nếu Hoắc Xung còn sống, chẳng hay sẽ đau lòng đến đâu. Mệnh nó cũng không tốt, song thân đi sớm, huynh trưởng còn đi trước mình, ôi…”
Lăng Bất Nghi thôi cười. Thiếu Thương không biết phải nói gì, chỉ biết cúi đầu lắng nghe.
“Giờ hai đứa đi là đúng lúc lắm, lúc nãy ta trông thấy Thôi Hựu cũng đi qua đường này, còn chất đấy một xe tẩm bổ gấm vóc. Ông ta cũng có lòng, thỉnh thoảng lại đến thăm. Ôi, nếu ngày trước Quân Hoa cưới hắn thì đã tốt, từ nhỏ A Viên chỉ thích nó, nếu qua cửa ắt sẽ coi nó như tổ tông. Ôi, là số mệnh, số mệnh đã định…” Lão vương gia lắc đầu, không nói tiếp.
Tạm biệt Nhữ Dương vương rồi tiếp tục lên đường, Lăng Bất Nghi im lặng ngồi ngay trong xe, lần này Thiếu Thương không dám trêu chàng nữa, dè dặt sờ tay chàng, lại bị chàng trở ngược nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nhìn gân xanh gồ lên trên bàn tay trắng muốt của chàng, Thiếu Thương đau nhói song không dám kêu lên.
Biệt viện của Hoắc Quân Hoa nằm trong rừng hoa hạnh bay lả tả, dựa núi kề sông, trước có suối sau có núi ao, bên dưới là chòi xóm trong phạm vi thực ấp của Lăng Bất Nghi. Lúc này có một cỗ xe lớn đậu trước cửa biệt viện, bảy tám người hầu nam nữ bận rộn dỡ đồ trên xe xuống, lại lục tục chuyển vào nội viện.
Thấy Lăng Bất Nghi đỡ Thiếu Thương xuống xe, bọn họ cúi người hành lễ, cung kính thưa: “Công tử đã đến.”
Lăng Bất Nghi gật đầu rồi kéo Thiếu Thương vào nội viện, mới đi được vài chục bước thì có một bà lão mặt sẹo đi ra đón, gập lưng thi lễ.
“A ảo, Thôi Hầu đâu?” Lăng Bất Nghi hỏi.
“Bẩm công tử, Thôi Hầu đang nói chuyện với nữ quân ở nội đường.” A ảo ngước gương mặt chằng chịt vết sẹo đầy đang sợ lên, ngay tới Thiếu Thương cũng giật mình.
A ảo nhìn Thiếu Thương, hiền từ nói: “Hẳn đây là Thiếu Thương quân đúng không, xinh xắn quá.” Thiếu Thương hành lễ đầy đủ, bà càng cười thêm đậm, “Hôm nay tâm trạng của nữ quân rất tốt, sáng nay còn cho người vào rừng hái quả hạnh.”
Lăng Bất Nghi mỉm cười, cúi đầu nói với cô gái: “A ảo là phó mẫu của mẫu thân, bà ấy không có họ, ngày bé được tổ mẫu nhặt được bên ngoài đem về làm thị tỳ. Lát nữa đi vào, ta nói gì thì em nói nấy, chớ có nhiều lời.”
Thiếu Thương gật đầu cái rụp.
Ba người cởi giày bước vào nội đường, lúc này, một giọng nữ rất kỳ quái từ bên trong vọng ra.
“… Ta đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, đừng đến nữa, ta sẽ không cưới huynh! Nếu huynh còn dám đến, ta sẽ bảo huynh trưởng cầm gậy đánh huynh biến về!”
Nghe giọng thì có lẽ là phụ nữ đứng tuổi, nhưng câu chữ lại như một tiểu cô nương.
Sau đó là một giọng nam trung niên lấy lòng cười xòa: “… Đừng đừng, đừng gọi huynh trưởng của muội tới! Khụ khụ, khụ, ta đến không phải làm phiền muội, chỉ là đến thăm muội thôi, lần này ta được hai thớ lụa gấm rất đẹp, vừa hay làm xiêm y cho muội!”
Lăng Bất Nghi khựng bước, siết chặt bàn tay của Thiếu Thương, sau đó kéo nàng vững bước đi vào, Thiếu Thương lảo đảo đuổi theo, kế đến được kéo quỳ xuống cùng chàng.
“Tiểu nhân bái kiến nữ công tử.” Lăng Bất Nghi cung kính chạm trán xuống đất.
Thiếu Thương cũng học theo, thưa: “Tiểu nữ bái kiến nữ công tử.” Ơ, nữ công tử? Vì sao không gọi là mẫu thân.
Lén nhìn qua khuỷu tay đang giơ lên, trông thấy giữa nội đường là một người phụ nữ đứng tuổi có gương mặt cực giống Lăng Bất Nghi, nếu không tính vẻ bực mình trên mặt bà thì dung mạo đẹp không thua kém Hoàng hậu và Việt Phi.
Ngồi đối diện bà là một người đàn ông trung niên dáng người nhỏ nhắn, trông hơi hèn, bộ dạng xấu xí tay chân nhỏ dài, chẳng phụ với cái tên ‘A Viên’* chút nào.
(*Viên/猿 ở đây có nghĩa là con vượn.)
Hoắc Quân Hoa nghênh ngang ngồi giữa, nhìn qua với vẻ khinh thường, duyên dáng nói: “A Viên huynh nhìn đi, lúc nãy A ảo vừa nhắc đến chúng đấy. Đây là cháu trai của bác họ nhà ta, tụi nó gặp họa ở quê, sống không nổi nên mới đến cậy nhờ huynh trưởng ta.”
Có vẻ đây không phải là lần đầu Thôi Hựu gặp tình cảnh này, ông gật đầu cười khổ.
Lăng Bất Nghi nhìn mẫu thân, dịu dàng nói: “Xem chừng hôm nay sắc mặt của nữ công tử đã khá, mấy ngày trước mới nhiễm phong hàn, nữ công tử nhớ vẫn phải ăn canh thịt dê tiếp nhé.”
Hoắc Quân Hoa nhướn mày, vỗ bàn nói: “Tự lo cho mình đi, rặt một lũ ăn chùa, đến lượt ngươi chỉ trỏ ta như thế nào hả! Hừ, nay còn dẫn cả nương tử đến làm tiền. Ta nói ngươi hay, chuyện gì cũng có chừng mực, chớ có tham lam sa đọa. Huynh trưởng ta tốt tính, nhưng ta không nuôi nổi đám ăn uống chùa các ngươi.”
Thật đúng là chuyện lạ thiên hạ, kể từ khi Thiếu Thương biết Lăng Bất Nghi cho đến nay, đừng nói kiếm chuyện, thậm chí không có mấy ai dám không nể mặt chàng, vậy mà giờ đây chàng lại bị khiển trách một trận như thế.
Nhưng có vẻ chàng đã quen, sắc mặt không hề thay đổi.
“Được rồi được rồi, hiền chất quan tâm muội thôi mà.” Thôi Hựu vội giảng hòa.
Hoắc Quân Hoa đổi họng súng, mắng to: “Mượn huynh xía vào việc của ta hả. Cháu của ta ai mướn huynh gọi hiền chất, huynh định chiếm gì của ta?”
A ảo ngồi bên cạnh bà dỗ dành: “Không phải không phải, sao có thể như vậy. Thôi gia công tử và gia chủ gọi nhau là huynh đệ, cháu của huynh muội các ngài thì ngài ấy cũng gọi là cháu thôi.”
Hoắc Quân Hoa nghe thế mới xuôi, hừ hai tiếng rồi thôi trách móc.
Nhân lúc này, Thôi Hựu sai nô bộc đem hai đoạn gấm lụa rực rỡ vào nhà, đích thân mở ra cho nữ thần xem.
Hoắc Quân Hoa soi mói nhìn, đoạn lẩm bẩm: “Coi như cũng tạm, được rồi, A ảo cất đi. Ta chỉ đang giữ thể diện cho mình A Viên huynh thôi đấy, đừng tưởng ta thiếu thứ này, huynh trưởng nhà ta gì cũng có… A Viên, huynh bảo xem ta nên làm xiêm y kiểu nào đây?” Bà nhận lấy vải gấm trong tay A ảo so lên trên người, cười tươi như cô gái mười mấy tuổi.
Thôi Hựu mừng khôn xiết, cười ha hả: “Từ nhỏ muội đã đẹp rồi, mặc gì cũng đẹp hết!”
Hoắc Quân Hoa được khen nên vui, đắc chí cười tươi: “Dĩ nhiên, còn cần huynh nói hả! Trong làng này, ta đứng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất!”
Nhưng đắc chí xong, bà lại trở nên âu sầu: “Nhưng nếu vì sao ta đẹp mà đại ca A Văn lại không thích ta? Rõ ràng huynh ấy rất tốt với huynh trưởng, nhưng với ta lại không nóng không lạnh. Hồi nhỏ huynh ấy còn bế ta lên cây kia mà, vậy mà sau đó lại không muốn để ý đến ta nữa, rốt cuộc là vì sao…”
“Bệ, bệ…” Thôi Hựu đỏ mặt song không dám nói ra, lén nhìn Lăng Bất Nghi, thấp giọng nói, “Hai người kém nhau nhiều tuổi, huynh ấy coi muội như em gái thôi.”
Không cần giải thích thêm, nghe tới đây Thiếu Thương đã rõ ràng mọi chuyện, nàng khϊế͙p͙ hãi nhìn Lăng Bất Nghi.
Chàng trai bên cạnh cụp mắt nhìn mặt đất, không hề cựa quậy.
“Ta hiểu rồi!”
Bất thình lình Hoắc Quân Hoa kêu lên, gương mặt dúm dó, hai tay xé vải gấm, “Là do con ả tiện nhân Việt Hằng gì đó, suốt ngày bôi son trát phấn dụ dỗ người ta! Gì cũng muốn đấu với ta, phải huênh hoang hơn ta bằng được, còn hại đại ca A Văn ghét ta, lạnh lùng với ta! Ta tuyệt đối không tha cho ả, đợi đấy xem ta trị ả thế nào! Ta sẽ khiến tiện nhân kia thân bại danh liệt, không còn mặt mũi đi gặp ai…” Càng mắng chửi, người phụ nữ đứng tuổi càng nức nở như đứa trẻ.
Việt Phi của ngày hôm nay nào phải con gái nhà giàu ở huyện bên năm xưa, dù đã cho nô bộc lui xuống song cũng không thể chửi bới như vậy, Thôi Hựu cuống lên, nói: “Ôi ôi, trên đời này đâu chỉ có bệ, bệ… người đàn ông như thế, muội vẫn cưới người khác được mà!” Vừa dứt câu, ông lập tức cảm thấy không ổn, lo lắng nhìn người phụ nữ.
Quả nhiên, Hoắc Quân Hoa ngơ ngác, thấp giọng nhỏ nhẹ: “… Có một người như thế, tướng mạo cũng coi như hợp nhãn. Nhà ấy họ Lăng, vì tị nạn nên chuyển nhà đến đây. Tiếc là nghèo quá, một nhà toàn già trẻ, thiếu ăn thiếu thuốc…”
Mặt bà lộ vẻ e thẹn, ngón tay xấu hổ níu đoạn vải gấm, song ngay lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Nhưng không sao, huynh trưởng có người có tiền, nhờ huynh trưởng giúp y là xong. Chỉ cần có ta, Lăng thị có thể từ từ đi lên!”
Đi lên cái gì mà đi lên, chuyện sau này chẳng liên quan gì tới bà hết – Thiếu Thương thầm mắng.
“Nhưng huynh trưởng ta lại không thích y, nói muốn để xem đã. Vì sao! Vì sao!” Hoắc Quân Hoa đột nhiên kích động, đứng bật dậy, “Ta muốn đi tìm huynh trưởng hỏi cho ra nhẽ, vì sao huynh ấy không cho phép ta lấy người ta thích! Ta muốn lấy, ta muốn cưới, huynh trưởng, huynh trưởng, huynh đang ở đâu…” Thôi Hựu và A ảo lúng túng, vội vàng kéo bà lại.
Hoắc Quân Hoa vùng vẫy hét lớn: “Huynh trưởng, huynh đi ra đi, có người ngăn không cho muội tìm huynh! Huynh trưởng, huynh trưởng…” Bỗng bà dừng lại, nét mặt kinh hoàng như gặp phải ma quỷ, khàn giọng gào to từ đáy lòng:
“Không! Huynh trưởng chết rồi! Huynh ấy chết rồi!”
Ngay tới Thiếu Thương to gan biết bao nhưng cũng bị tiếng thét khủng khϊế͙p͙ này làm hết hồn, rụt người lại gần Lăng Bất Nghi.
Hoắc Quân Hoa nức nở, hoảng hốt gào lên: “Huynh trưởng chết rồi, chết cả rồi… Ta thấy đầu của huynh ấy bị cắm trên cột cờ, cả a tẩu nữa, các cháu cũng chết cả rồi, thi thể la liệt nơi nơi, Tiểu A Túc, con bé sắp xuất giá cơ mà… Trời ơi, trời ơi… Ta phải đi tìm họ, ta phải đi tìm họ…”
A ảo giữ chặt bà lại, Thôi Hựu quỳ xuống cạnh bà, khóc trong im lặng.
Chợt Hoắc Quân Hoa nhìn Lăng Bất Nghi đang quỳ một bên, lẩm bẩm: “Ngươi là, ngươi là Lăng Ích…”
Bà như nhìn thấy bóng dáng tuấn tú thuở trẻ của chồng trước từ khuôn mặt của chàng, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thù hằn, cắn răng nghiến lợi xông tới: “Ngươi đã phụ ta, vì sao ngươi không chết đi! Huynh trưởng ta đã chết rồi, vì sao ngươi không chết! Ngươi chết đi, chết đi…”
Bà vừa nói vừa xòe tay toan cào mặt Lăng Bất Nghi, Lăng Bất Nghi chỉ giơ tay phải lên, một người cầm đao vỗ vào gáy mẫu thân chàng, Hoắc Quân Hoa lập tức mềm oặt ngã xuống.
Lăng Bất Nghi bế mẹ mình lên, A ảo gạt nước mắt đi trước dẫn đường, Thiếu Thương và Thôi Hựu ngơ ngác đi theo. Đặt Hoắc Quân Hoa nằm lên giường, Lăng Bất Nghi ngồi bên cạnh nhìn một hồi, dặn dò A ảo phải chăm sóc thật tốt.
Thôi Hầu vẫn nức nở nghẹn ngào, vỗ vào cánh tay Lăng Bất Nghi nói: “Cậu về trước đi, lần trước cũng thế, cứ hễ thấy cậu là bà lại nhớ đến cha cậu, mẹ con cậu ít gặp thì hơn. Mai mốt có thời gian rảnh thì ghé phủ ta uống rượu, dẫn nương tử nhà cậu đi cùng, ta có ít đồ tặng cho hai đứa dùng khi thành thân. Ta ở lại một lát, đợi bà ấy tỉnh rồi dỗ đôi câu, có khi bà ấy lại vui lên.” Nói đoạn, ông sải bước đi tới bên giường của Hoắc Quân Hoa, nhìn chăm chú người nằm trên giường.
Lăng Bất Nghi nhìn hai người họ một hồi lâu, sau đó im lặng kéo Thiếu Thương rời đi.
Cả hai dùng bữa trưa tại sảnh trước ở biệt viện, đội ngũ nghỉ ngơi dưỡng sức rồi vội vàng lên đường. Trên đường về, bọn họ im lặng không nói câu nào.
Bản thân Thiếu Thương rất rối, một lúc sau, nàng lí nhí nói: “Coi như em thua. Chàng không cần xin Hoàng hậu cho em nghỉ nữa.”
Đúng là quá thảm, dù giữa mẹ chồng con dâu không có vấn đề gì – bởi đơn giản ký ức của người ta chỉ dừng lại khi còn là Đại tiểu thư Hoắc gia trẻ trung vô âu vô lo, thì sao có thể nhận mình là con dâu đây. Mà thảm hơn nữa là hai mẹ con không thể gặp mặt thường xuyên!
Lăng Bất Nghi sờ lên gò má lành lạnh của nàng, cầm áo khoác trên ghế khoác lên người nàng, rồi ôm nàng dán vào lòng.
“Vậy… Thôi Hầu phu nhân đâu?” Bỗng Thiếu Thương nghĩ đến một chuyện. Tuy Hoắc Quân Hoa bị điên rất đáng thương, nhưng nhìn chồng si tình như thế, có người vợ nào chịu thấu. Kiểu gì cũng phải một lần ba bận xông đến biệt viện Hạnh Hoa tính sổ, sau đó trở thành đề tài ở Đô thành mới đúng.
Lăng Bất Nghi hiểu điều nàng muốn nói, mỉm cười: “Nhiều năm sau khi mẫu thân xuất giá, Thôi Hầu bị mẹ già ép thành hôn, dưới gối có hai con trai. Thôi Hầu phu nhân qua đời trong lúc sinh người con thứ hai. Vốn dĩ Thôi lão phu nhân cũng muốn con trai tục huyền, nhưng không lâu sau mẫu thân và phụ thân ta hủy hôn, Thôi Hầu cương quyết không chịu tái giá, độc thân đơn chiếc đến tận hôm nay.”
Thiếu Thương thở dài: “Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Thôi Hầu tuy xấu xí nhưng dụng tình chân thành, dụng tâm xác đáng, tình ý ấy… có ngàn vàng cũng khó đổi.”
Lăng Bất Nghi ừ khẽ một tiếng.
Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu Thiếu Thương, nghĩ đến người ‘dụng tình không chân thành, dụng tâm không xác đáng’ đó chính là sinh phụ của Lăng Bất Nghi thì không tiện nói thêm, chỉ biết an ủi: “Chàng đừng lo. Hoắc phu nhân không biết em, cũng không biết cả nhà em. Có gì em sẽ giả mạo họ hàng nghèo đến ăn chực để tới thăm mẫu thân chàng… Á, mẫu thân chàng sẽ không đánh họ hàng nghèo chứ.”
Lăng Bất Nghi bật cười, sờ đỉnh đầu mềm mại của nàng: “Mười ngày nghỉ một lần em còn chê ngủ chưa đủ, còn có thời gian đi thăm mẫu thân cơ à. Đợi thành thân hẵng tính, khi ấy bệ hạ cũng sẽ không bắt em đến Trường Thu cung học nữa. Cuộc sống mai sau của chúng ta hẵng còn dài…”
Giọng chàng xa dần, ánh mắt nhìn xa xăm. Chòi xóm đằng trước nghi ngót khói bếp, làn khói mờ ảo bao trùm ngọn núi xanh, tựa như một giấc chiêm bao.
Thiếu Thương có thói quen ngủ trưa, lúc này vừa buồn ngủ vừa mệt, nằm tựa vào lòng Lăng Bất Nghi gà gật, bên tai là âm thanh nhịp tim đều đặn mạnh mẽ, vừa dịu dàng vừa an toàn, như tiếng bà nội vỗ nhẹ vào tã bọc ru nàng ngủ những ngày còn thơ.
Chẳng mấy chốc, nàng đã nhắm mắt thϊế͙p͙ ngủ.