Rất nhiều năm về trước, đương kim Hoàng thượng chỉ là một chư hầu nho nhỏ trong số những quần hùng khởi nghĩa, địa bàn không phải lớn nhất, đội ngũ cũng không nhiều nhất, thậm chí từ đầu cũng chẳng ra mắt ở vị trí “center”. Song người ta ra tay phi thường, chỉ năm thứ hai đã chính thức xưng đế, cuối năm ấy chiếm được tòa thành ngày hôm nay, sau đó quyết định đóng đô, hoàn thiện luật pháp, tổ chức triều đình… Rất nhanh chóng thành lập đội ngũ cơ sở, nhiều năm quản lý cẩn thận, xây dựng chinh chiến bằng cả hai tay, dần dần phát triển thành một quy mô tiệm cận với thống nhất thiên hạ lúc này.
Thiếu Thương không khỏi bội phục.
Tòa thủ phủ hiện nay chỉ là thái ấp của phiên vương nào đó ở tiền triều, sau khi Hoàng đế chiếm đóng nơi này, để giảm thiểu tiết kiệm nên đã trực tiếp dùng vương cung cũ làm cung thành – chính là Nam Cung ngày hôm nay. Dẫu sao dân số hoàng tộc cũng không nhiều, Nam Cung khá rộng lớn, thế là thành chỗ ở lẫn nơi vào triều chấp chính. Mãi đến năm hai anh em Vạn Trình đi theo phò tá, Hoàng đế thấy quốc khố ngày một dồi dào nên mới bắt đầu xây dựng quần thể Bắc Cung quy mô lớn hơn chút.
Nhìn xuống cung thành khổng lồ hình chữ nhật đứng ta sẽ có Bắc Cung nằm ở trên cao, Nam Cung nằm bên dưới, trên lớn dưới nhỏ tạo thành quần thể cung điện vuông vức, giống y hệt chữ “Lữ (吕)” lộn ngược, hai cung Nam Bắc được nối với nhau bằng cầu trên không, xung quanh ký tự “Lữ” còn có rất nhiều cung điện nằm rải rác độc lập, ngoài ra còn có vườn tháp miếu mạo cùng các cơ quan hành chính, vân vân.
Trường Thu cung của Hoàng hậu tọa lạc ở hướng tây nam Bắc Cung.
Gia tộc hoàng thất thuở ban đầu khá đơn sơ.
Thứ nhất, cha mẹ Hoàng đế đã mất sớm nên không có Thái hậu hay Thái phi, trưởng bối cao nhất trong hoàng thất hiện tại chính là Nhữ Dương vương đang ở tình trạng nửa tu tiên. Thứ hai, một huynh một đệ của Hoàng đế đã lần lượt bỏ mạng trong chiến trận, thậm chí khi qua đời người em vẫn chưa có con nối dõi, thế là một trong hai người con của huynh trưởng được thừa kế hương khói của người em. Kế đó, tỷ muội của Hoàng đế chỉ còn lại duy nhất Đại trưởng công chúa tuổi gần sáu mươi, dưới gối bà chỉ có một con ấu lanh chanh – chính là bạn học Hoàng Dương ngày hôm đó tại phủ của Lăng Bất Nghi nói đã nhìn thấy Thiếu Thương và Viên Thận lén lút hẹn hò ở tiệm rèn.
Cuối cùng, hiện tại Hoàng đế chỉ có một hậu hai phi, theo thứ tự là Tuyên Hoàng hậu, Việt Phi và Từ Mỹ nhân, chấm hết.
“Chỉ có thế này thôi ư?” Lúc Thiếu Thương nghe đến đoạn biên chế hậu cung thì rất ngạc nhiên, “Cơ thϊế͙p͙ của Vạn bá phụ còn không ít đến thế.”
Lăng Bất Nghi hỏi ngược lại: “Vậy Vạn công có bao nhiêu con nối dõi?”
Thiếu Thương thở dài, đây đúng là nỗi đau bền vững của Vạn gia.
“Lệnh tôn chỉ có một mình lệnh đường, con cháu không bao nhiêu.”
Ruộng tốt không cần quá nhiều, miễn là siêng cày cấy. Thiếu Thương đành đổi đề tài: “Vậy bệ hạ có bao nhiêu hoàng tử.”
Hoàng đế có cả thảy mười con trai năm con gái, ngoại trừ Ngũ hoàng tử do Từ Mỹ nhân tình cờ hạ sinh thì Tuyên Hoàng hậu và Việt Phi mỗi người sinh năm con trai, về sau một người con trai của Việt Phi chết yểu, thế là Việt Phi lại sinh thêm một vị công chúa. Kết luận: Tuyên hoàng hậu sinh năm trai hai gái, Việt Phi bốn trai ba gái, mỗi người sinh bảy người con.
Thiếu Thương: … Hoàng đế thuộc chòm sao Thiên bình chắc luôn.
“Có phải Việt nương nương rất được bệ hạ sủng ái không? Vậy không phải sẽ rất bất lợi với Hoàng hậu nương nương ư.” Đến một cô gái chưa từng đọc truyện cung đấu hay xem phim cung đấu vẫn có thể liên tưởng được.
Lăng Bất Nghi lại làm ra vẻ mặt rất khó miêu tả: “… Chuyện này về sau em khắc rõ.”
Nhưng Thiếu Thương cũng không có nhiều thời gian để ý đến quan hệ hậu phi của Hoàng đế, điều bây giờ nàng cần làm là điều chỉnh lại đồng hồ sinh học.
Sáng tinh mơ mỗi ngày, Thiếu Thương phải dùng sức mạnh dậy sớm tự học để rời giường rửa mặt chải đầu, rồi lại dùng sự kiên nhẫn bắt tàu điện ngầm đến thành phố để ngồi xe ngựa đến cổng thành hướng tây dựa bắc nhập cung, băng qua khu vườn thượng uyển rồi đi bộ về phía nam thì mới đến được Trường Thu cung. Khái quát lại chính là: thức dậy trước năm giờ, mất nửa tiếng đánh răng rửa mặt ăn sáng, thêm hơn một tiếng chạy đến cung thành, lại đi bộ thêm ba mươi bốn mươi phút nữa mới đến nơi làm việc.
Chỉ mất hai ngày, trong bụng Thiếu Thương có bao nhiêu giọt mực đã bị Hoàng hậu nhìn thấu. Kể từ ngày thứ ba, Hoàng hậu bắt đầu dạy Thiếu Thương về các loại sách cổ. Không như Tiêu phu nhân cho con gái học thuộc lòng hết cuốn này sang cuốn khác, thay vào đó Hoàng hậu nói cho Thiếu Thương biết rõ nàng cần đọc hiểu bao nhiêu cuốn sách, theo thứ tự là các điển tịch Nho giáo Đạo giáo, luật lệ quy định, gia phả thế gia và thậm chí cả những điều cấm kỵ.
Hoàng hậu ưa yên tĩnh, thông thường bà đã hoàn tất cung vụ khoảng mười phút trước khi Thiếu Thương có mặt tại Trường Thu cung vào lúc chín giờ, không phải đang cầm sách đọc thì cũng là đang luyện thư pháp. Bà để cung nữ dọn bài trải sẵn bút mực cho Thiếu Thương ở bên cạnh mình, luôn giải thích cho Thiếu Thương đoạn điển tịch kinh văn này nói gì, hoặc chỉ điểm thư pháp cho Thiếu Thương, rồi buổi sáng cứ vậy trôi qua.
Hoàng hậu lại chuẩn bị một gian phòng trống cho Thiếu Thương ở trắc điện trong cung của mình, là nơi tiểu cô nương nghỉ ngơi mỗi ngày sau ngọ thiện, đến chiều bắt đầu giáo dục thục nữ và phổ biến các lễ nghi. Đầu tiên là lễ tế, bao gồm cầu nguyện tổ tiên thần linh hay thậm chí là núi sông ngòi trạch, Hoàng hậu còn triệu hai lễ quan đến giải thích kỹ lưỡng cho Thiếu Thương về việc tế lễ – từ cung đình tông thất cho tới công hầu thế tộc, từ khác biệt về cống phẩm vật tế cho đến hàm nghĩa của những lời cầu khấn. Thiếu Thương nghe mà hai mắt hoa lên như vòng nhang muỗi.
Kế tiếp mới là kỹ thuật tài nghệ của một tân nương. Ví dụ như dệt vải, cụ thể được chia thành trồng gai xe sợi, nuôi tằm lấy tơ, kéo dệt, tơ bẹt tơ mỏng, thậm chí là cắt xiêm y; ngoài ra còn phải học những điều cơ bản về nấu ăn như làm chao tương, ủ tương cá, nấu rượu, vân vân.
“… Thần thϊế͙p͙ cứ ngỡ mai mốt mình không cần phải tự tay làm những chuyện này.” Thiếu Thương học hành quá cực nhọc, nhẫn nhịn hai hôm, cuối cùng bạo gan nói ra.
Hoàng hậu mỉm cười: “Đúng là không cần tự tay làm, nhưng nếu ngươi tinh thông những việc ấy, người ngoài sẽ khen ngươi đảm đang hiền thục.” Khi nói lời này, gương mặt đoan trang như khuôn đúc của bà thoáng giễu cợt.
Thiếu Thương đờ đẫn gật đầu. Hiền thục, hay lắm hay lắm.
Kế đến là nghệ thuật trò chơi, bấy giờ trò được lưu hành nhất là lục bác*, đổ xúc xắc, ném thẻ, ngoài ra còn có cờ vây và cờ búng không mấy phổ biến… Những lúc ấy Hoàng hậu sẽ gọi Lạc Tế Thông dẫn các tiểu cung nữ chơi cùng Thiếu Thương.
(*Lục bác/六博 là một trò chơi dạng cờ phổ biến của Trung Quốc thời cổ đại, chủ yếu dành cho hai người chơi, mỗi người chơi lần lượt di chuyển sáu con cờ xung quanh các điểm đối xứng của một bàn cờ vuông dựa theo kết quả gieo sáu chiếc que, vốn được sử dụng như quân xúc xắc trong các trò chơi hiện đại.)
Thiếu Thương càng đánh càng bại, càng đổ càng thua. Đến nỗi sáu viên xúc xắc đã đoán được năm, vậy mà nàng vẫn có thể tránh chính xác tất cả các đáp án đúng, chọn ngay đáp án sai.
Lạc Tế Thông cười nghiêng ngả, chỉ vào nàng nói: “Vận may của muội dồn hết vào nhân duyên rồi!”
Thiếu Thương rất muốn hộc máu – dồn cái gì mà dồn, đến tổ tiên mười tám đời không tích đức của bà đây dù đã xuống huyệt vẫn muốn nhổm dậy cầm quan tài ném bể đầu cảnh sát giao thông làm lãng phí tài nguyên quốc gia!
“Như muội cũng tốt.” Lạc Tế Thông rầu rĩ, “Ta sắp xuất giá đến Tây Bắc xa xôi, tới khi ấy muội nhớ ở bên Hoàng hậu nhiều nhé.”
Thiếu Thương ảo não. Hoàng hậu là thục nữ tiêu chuẩn được nuôi dưỡng bởi xã hội thượng lưu điển hình, bà còn có thể chầm chậm cắt tỉa cành lá cắm hoa hết nửa ngày trời, còn mình chỉ là nữ lưu manh dự bị ân oán sòng phẳng, bảo đập vỡ bia thì tuyệt đối không làm đổ đĩa nước tương, chứ như bây giờ thực sự muốn đòi mạng quá.
“Chẳng nhẽ thần thϊế͙p͙ không cần học quản gia hay giải quyết đối nội ạ?” Nàng thấp giọng hỏi Hoàng hậu.
Nào ngờ Hoàng hậu lại nở nụ cười rất có thâm ý: “Ngươi là nữ nương rất có chính kiến. Trong mấy ngày vào cung, ngươi chưa bao giờ đem theo bất cứ thứ nào thừa thãi, và cũng không lấy một cây kim hay một sợi chỉ nào ra khỏi cung. Biết cân nhắc lựa lời khi nói chuyện với ta, dù các cung nữ chào hỏi ngươi thế nào, ngươi cũng không đi lung tung nửa bước, gấp chăn đệm sau giờ nghỉ trưa còn vuông vức hơn cả thềm đá bạch ngọc ở tiền điện. Địch ảo* chuyện trò với ngươi một lúc lâu nhưng không tài nào hỏi nổi Nhị thúc ngươi hiện tại đang đi học ở đâu, trái lại còn bị ngươi hỏi quê bà ấy có bao nhiêu người, đã có hôn phối chưa, sinh sống ra sao, nhất nhất hỏi rõ. Vậy thì mấy chuyện quản gia nhỏ nhặt ấy có gì đáng lo đâu.”
(*Địch ảo nghĩa là người phụ nữ lớn tuổi họ Địch, chữ “ảo” chỉ là loại hiệu được xưng hô trong trường hợp không rõ người ấy tên gì.)
Thiếu Thương ngây người. Nàng không ngờ Hoàng hậu trông lạnh lùng không màng để tâm, vậy mà lại nhìn rõ mọi chuyện đến thế.
“Thần thϊế͙p͙, thần thϊế͙p͙…”
“Không cần nhiều lời. Tiểu nữ nương có chủ kiến là chuyện tốt, hơn hẳn A Linh không đầu không đuôi, chỉ giỏi sai khiến.” Hoàng hậu cười nhạt, “Như thế ta cũng yên tâm giao Tử Thịnh cho ngươi.”
“Vương nương tử cô ấy, cô ấy…” Thiếu Thương cảm thấy mình không còn chỗ trốn.
“Đợi nó bị phạt xong sẽ phải vào cung tạ ơn tạ tội. Ta phải giữ lại thể diện cho mẫu thân nó, còn ngươi thì không cần. Muốn nói gì cứ nói đi. A Linh học được bài học từ ngươi, âu cũng là chuyện tốt.”
Thiếu Thương: …
Dần dà, Thiếu Thương cũng biết được nhiều chuyện ở trong cung hơn.
Hoàng hậu là băng sơn mỹ nhân, bình thường ăn nói thận trọng nhưng thực chất thái độ rất dịu dàng, thỉnh thoảng có tiểu cung nữ làm sai chuyện, dù bà nghiêm nghị nhưng thường sẽ nhẹ nhàng bỏ qua, người gần gũi với bà nhất là phó mẫu đã hầu hạ bà từ nhỏ, cung nhân quen gọi là ‘Địch ảo’.
Trên danh nghĩa Lạc Tế Thông là bạn học cùng Ngũ công chúa, song quanh năm suốt tháng luôn bầu bạn với Hoàng hậu ở Trường Thu cung, còn từ khi Ngũ công chúa định hôn sự vào đầu năm, và mấy tháng trước phủ công chúa đã hoàn thành, nên suốt ngày nàng ta chỉ ở trong phủ công chúa, tự do tự tại.
Dù người ở Trường Thu cung rất khách khí với bản thân, thậm chí Ngũ công chúa trong ‘mong đợi’ cũng không hề xuất hiện gây rối, song Thiếu Thương vẫn cảm thấy sinh mạng yếu ớt của mình đang bị đả kích.
Hơn mười năm nay nàng là người chủ nghĩa thực dụng theo nền giáo dục xã hội mới, thậm chí về sau nàng còn chọn theo hướng khoa học kỹ thuật, từ cách suy nghĩ đến nhịp sống đều được rèn luyện nhanh nhẹn rõ ràng. Cho dù gần đây mới học sáo, sau đó cúi đầu bốn mươi lăm độ ngắm đình viện trầm ngâm sầu bi cũng chỉ là chuyện thỉnh thoảng mới làm.
Nhưng nàng của hôm nay đã không phải là nàng của lúc mới đến, biết những thứ học rất chán đây là điều cực kỳ cần thiết, nhưng bỗng dưng bảo nàng phải làm quen với cuộc sống chậm rãi, ngồi nhìn chiếc bóng dưới hiên từ từ thay đổi hình dạng và góc độ theo ánh nắng bên ngoài khiến nàng gần như suy sụp.
Có câu nói thâm cung quạnh quẽ, thời gian như ngừng trôi, khi mặt trời trời ló dạng hay mặt trăng mới nhú, Hoàng đế bận bù ngập đầu trong công việc triều chính, dù Hoàng đế thường đến tìm Hoàng hậu nhưng thâm cung vẫn đìu hiu. Thiếu Thương bắt đầu hiểu được sự đanh thép nghiêm nghị lạnh lùng của Lăng Bất Nghi là từ đâu mà ra, từ nhỏ phải sống ở nơi thế này đúng là rất dễ sinh bệnh tâm lý.
“… Bao giờ chúng ta mới có thể thành thân đây.” Thiếu Thương ngồi trên xe ngựa thông bốn bề, tựa cằm vào khuỷu tay, làn gió chiều tà hây hây mát dịu, xua đi phiền não trong lòng nàng.
Lăng Bất Nghi thong thả cưỡi ngựa đi theo xe nàng, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong xe: “Không phải cuối năm thì cũng là đầu năm.”
“Bệ hạ không yên tâm để em cưới ngài thế à.” Thiếu Thương cảm thấy bây giờ bản thân nói chuyện cũng chậm đi.
Lăng Bất Nghi nhìn đôi mắt mơ màng của người con gái trong xe, thấp giọng nói: “Trời đất là lò, vạn vật là đồng; âm dương là than, tạo hóa là thợ…”
“Chỗ này em biết.” Mắt Thiếu Thương sáng rực, cứ như giơ tay và được giáo viên gọi tên, “Là Bằng Điểu phú của Giả Nghị. Đây là bài mà Hoàng hậu nương nương thích nhất, ngày nào cũng phải đọc một hai câu.” Quả nhiên tra tấn bằng việc dùng dao cùn cắt thịt quả không vô ích, hãy nhìn nàng mà xem, từ khối tự nhiên rành rành ra đó lại chuyển sang khối xã hội mất rồi.
Lăng Bất Nghi nói: “Hồi nhỏ ở trong cung ta cũng từng khó chịu, nương nương bèn đọc cho ta bài này. Thiếu Thương, những gì em đang học ta đều đã được học. Có phải vừa vào cung là ta đã thành ‘Thập Nhất lang’ của bệ hạ đâu, phải có tài năng khiến người đời chú ý thì mới xứng với danh tiếng con nuôi của bệ hạ.”
Thiếu Thương lí nhí: “… Ngài không định nói gì an ủi em à.” Những ngày qua nàng đã nghe các cung nữ kể không ít chuyện về Lăng Bất Nghi.
Lăng Bất Nghi dịu dàng nhìn nàng: “Dù em có cưới Lâu Nghiêu thì cũng phải qua được ải này. Nếu em không chịu học hành mà cứ thế bước vào Lâu gia, lẽ nào không có rắc rối? Bao giờ em mới chịu bỏ cái tật thích trốn tránh thói xấu đây, chỉ cần ta chủ động nghênh đón mọi chuyện thì có bao nhiêu khó khăn thực sự.”
Thiếu Thương thở dài: “Lăng đại nhân à, ngài là tướng công tương lai của em chứ không phải phu tử của em.”
Lăng Bất Nghi nén cười: “Cố chịu đựng thêm mấy tháng nữa đi, đến lúc em tới phủ ta thì muốn thế nào cũng được. Không có quân cô quân cữu dâu rể đồng hào chờ em làm quen, xét riêng điểm này là hơn hẳn Lâu gia đấy.”
Thiếu Thương ngạc nhiên nhìn chàng thanh niên cao to ngồi trên lưng ngựa, gió nhẹ thoảng qua, thổi bay vạt áo trắng của chàng, lạnh lùng cao ráo.
Nàng ngó nghiêng nhìn quanh, thấy sắp đến con ngõ vắng vẻ nhà mình bèn giơ tay kéo vạt áo chùng của chàng trai, đợi Lăng Bất Nghi cúi người xuống, nàng ghé vào tai chàng thì thào: “Ngài không muốn hôn em à.”
Nét mặt Lăng Bất Nghi chợt đanh lại, nhìn cánh môi đỏ thắm như chu sa và hai má mịn màng của cô gái, con tim chàng thoáng động, đang định lại gần hôn nàng thì nào ngờ Thiếu Thương đã rúc vào trong xe, ngồi lại ngay ngắn: “Em chợt nhớ ra Hoàng hậu nương nương đã dạy, con gái cần đoan trang lễ độ, không được nói năng tùy tiện.” Trên mặt viết rất rõ ‘em không thoải mái thì ngài cũng đừng hòng dễ chịu’.
Lăng Bất Nghi nhìn vẻ ranh mãnh của nàng, cười khẽ một tiếng, không so đo với nàng nữa. Khi xe ngựa đến trước cửa Trình phủ, đích thân chàng đỡ nàng xuống xe, đúng lúc này bỗng hỏi: “Tối nay ta có thể nghỉ lại nhà em không?”
Thiếu Thương loạng choạng, suýt đã ngã xuống trước cửa nhà mình, nàng đỏ mặt kêu lên: “Ngài nói mớ gì vậy!”
Lăng Bất Nghi cười nói: “Ý ta là, nghỉ tại chỗ huynh trưởng của em.”
“Như thế không ổn.” Thiếu Thương làm ra vẻ đứng đắn, “Dù ngài nghỉ ở chỗ huynh trưởng của em thì vẫn sẽ bị bên ngoài chỉ trỏ đó.”
Lăng Bất Nghi nhướn mày: “Chúng ta đính hôn rồi, ngủ cùng chỗ có sao?”
Lần này Thiếu Thương không đỏ mặt mà ngạc nhiên nói: “Có thật không, không sao thật hả. Em không hiểu lắm, hóa ra vợ chồng chưa cưới bây giờ có thể như vậy hả?” Còn cởi mở hơn cả thời đại kia của nàng nữa, phấn khích quá.
“Là giả.” Lăng Bất Nghi bỗng nghiêm mặt, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng quanh năm lại đựng đầy ý cười.
Thiếu Thương chợt mất hứng, nói: “Nếu đã thế thì mời Lăng đại nhân về cho, trời cũng tối rồi.”
Lăng Bất Nghi nhìn nàng làm bộ làm tịch, cảm thấy buồn cười, sau đó lại thở dài: “Vì những ngày qua em ở trong cung quá nhàn rỗi, nên mới không thấy có điểm bất ổn phải không?”
Thiếu Thương hồi hộp nói: “Em có gì bất ổn hả. Em cảm thấy mình ở trong cung rất cẩn thận mà.” Cung đình quá đáng sợ, nàng hận chẳng thể đếm được bao nhiêu bước đi kia kìa, vậy mà vẫn làm sai rồi ư?!
Lăng Bất Nghi sờ mái bờm của nàng đầy cảm thông: “Không việc gì phải vội, có lẽ bệ hạ sẽ khiển trách em vài câu, nhưng cũng không phải là chuyện xấu.”